Ăn Hại Sống Lại

Chương 16



Cuộc đời này giống như bị hấp diêm, nếu như chống trả không được thì hãy cứ hưởng thụ đi. Đối với Tô Thần Dật mà nói, quân huấn giống như hấp diêm, hưởng không hết mà chống trả cũng không thành; còn chuyện gấp chăn thì giống như hấp diêm tập thể, khi y cực khổ vất vả gấp xong cái giường thứ nhất thì vẫn còn có ba mươi chín cái giường khác chờ đợi ở phía sau.

Từ sau lúc được Diêm huấn luyện hạ mệnh lệnh, sáng sớm nào Tô Thần Dật cũng bị bốn mươi cái chăn thay phiên nhau hấp diêm, chính xác mà nói thì chỉ có ba mươi bảy cái chăn, Kỳ Thương không chịu cho Tô Thần Dật rờ tay vào đồ đạc của cậu ta, còn Long Đào và Lục Nhân thì không dám để cho Tô Thần Dật chạm vào. Cho nên, khi tất cả mọi người đang cùng huấn luyện viên chạy bộ buổi sáng thì, Tô Thần Dật gấp chăn, khi mọi hưởng thụ bữa sáng thì, Tô Thần Dật gấp chăn, khi mọi người bắt đầu một ngày huấn luyện thì, Tô Thần Dật...Thôi được rồi, chăn gấp xong, y đi huấn luyện với cái bụng đói meo.

Sau đó, Tô Thần Dật oán hận, so với chuyện này, y thà tình nguyện mỗi ngày chống đẩy thụt dầu hai trăm cái còn hơn, ít ra thì cũng còn có thời gian để ăn điểm tâm mà? Chỉ là, Tô Thần Dật luôn luôn là người không để cho bản thân mình chịu thua thiệt, cho nên, nam sinh cả lớp cũng oán hận. Bởi vì mỗi sáng sớm, khi bọn họ vừa hé mắt ra là có thể thấy ánh mắt u oán của người nào đó – Thân ái, mình đã tới rồi mà sao bạn lại có thể ngủ ngon như vậy chứ? Cho nên, cả phòng ký túc đều run rẩy rời giường, nhanh chóng mặc quần áo ra khỏi phòng ngủ, cũng không thèm quan tâm là có đúng thời gian tập hợp hay không.

Lúc đầu, vẻ mặt của những người phòng ký túc "bị" Tô Thần Dật vinh hạnh tới viếng đều hưng phấn không gì kể xiết, không có gì hạnh phúc hơn là chuyện sau khi ngủ dậy còn có người gấp chăm dùm bọn họ, thậm chí có người còn mừng thầm trong lòng rằng số hiệu phòng mình may mắn sát bên cạnh. Bởi vì mỗi ngày Tô Thần Dật đều thức dậy đúng sáu giờ, sau đó từ phòng 301, bắt đầu hậu hạ từng người.

Chỉ là, sau hai ngày, bọn không còn vui vẻ nổi nữa. Bởi vì sáu giờ sáng nào bọn họ cũng trở thành đối tượng được Tô Thần Dật tới viếng. Mọi người chỉ cảm thấy trong lòng có hơn một ngàn cây đậu xanh rau má quấn quanh, ai có thể giải thích cho bọn họ vì cái mẹ gì mà Tô Thần Dật luôn đến viếng theo đúng thứ tự không? WTF? Thím nói một tuần chỉ có bảy ngày, 309, 310 không được hưởng loại ưu đãi này à, tôi khinh nhé! Thím xác cmn định là sai rồi! Vì bốn ngày cuối cùng, Tô Thần Dật đánh thức hết hết tất cả mọi người rồi sau đó, mới, gấp, chăn, từng, giường! (ờm, cái chỗ này ý là mấy cái số phòng càng gần thì được đánh thức càng sớm ấy mà)

Vì vậy, ngày nào Tô Thần Dật cũng bị chăn của bọn họ dằn vặt, mà bọn họ thì lại bị Tô Thần Dật dằn vặt, không có chuyện gì kinh khủng hơn chuyện này. Đương nhiên, bọn họ không hào hứng thì Diêm huấn luyện cũng không sảng khoái nổi, bởi vì sáng sớm nào bộ não của gã cũng tiếp nhận được một tin tức—WARNING!!! Một cỗ oán khí đang trong phạm vi tiếp cận.

Nếu như nói mỗi sáng sớm đều có thể thấy được nhóm đội ngũ tinh thần hăng hái mười phần, thì xác cmn định là cái lớp đó đếch có mặt Tô Thần Dật, bởi vì bầu trời lớp bọn họ bị một tầng oán hận dày, dày-thât-dày bao phủ, ngoại trừ một số ít nữ sinh trong lớp, thì vành mắt những người còn lại đều thâm đen, không phải nói điêu chứ, quả thực là có thể lập một cái team tối tân nhất đi cày phó bản ở G đại.

Bất quá, kể ra thì đa số mọi người đều đồng lòng, ngày nào bọn họ cũng bị Tô Thần Dật cưỡng chế rời giường nên rốt cuộc nổi điên, bọn họ không dám tìm Tô Thần Dật phiền phức, dù sao cũng là do Diêm huấn luyện phân phó, Tô Thần Dật cũng là người bị hại, không phải sao? Thế nhưng, không thể gây phiền phức cho Tô Thần Dật thì không có nghĩa là bọn họ không thể đi tìm người khác gây phiền phức, mọi người cứ theo chủ trương, ta vào địa ngực thì mấy người cũng đừng hòng lên được thiên đường, mọi người lập team đi đến các phòng ngủ khác ở lầu ba "cày" một lần, trong chớp mắt, nam sinh cả tầng lầu chỉ cảm giác thanh máu tụt đi hơn phân nữa, ngay cả cơ hội hồi máu cũng không có. ( "cày" ở đây là đi phá giấc ngủ của người ta =))~)

Dần dần, bọn họ không thỏa mãn chỉ có thể cày phó bản ở lầu ba, cho nên, bọn họ phân tổ đi "cày" ở tầng trệt, dù sao cũng còn sớm so với thời gian tập hợp mà, ở không rảnh rỗi thì kiếm chuyện làm thôi?

Cuối cùng, đội ngũ tinh thần hăng hái mười phần của tân sinh G đại không còn nữa, thay vào đó là một đám tân sinh đang trong trạng thái Quốc-bảo-mode: On(Quốc bảo: gấu trúc), thế nên toàn bộ khoảng không G đại đều bị một tầng oán niệm đưa-tay-không-thấy-năm-ngón* bao phủ. (ý nói đen đặc). Làm cho Diêm huấn luyện – người mở phó bản, cảm thấy chuông cảnh báo trong đầu kêu chói tai—WARNING!!! Một cỗ oán khí rợp trời đang tới gần.

Kể từ lúc huấn luyện cho tới bây giờ, nếu như có người hỏi thu hoạch lớn nhất của Tô Thần Dật là gì, y tuyệt đối sẽ kiêu ngạo mà rằng: "Tốc độ xếp nội vụ của tôi càng lúc càng nhanh!"

Sáu giờ sáng sớm hôm nay, Tô Thần Dật đúng giờ trợn mắt, sau đó mặt quần áo xếp chăn, rồi tinh thần hào hứng mà nhảy xuống giường chạy vào phòng vệ sinh tắm rửa cấp tốc. Long Đào còn ngái ngủ mà lấy điện thoại ra xem giờ, rồi lại lặng lẽ bẻ khớp ngón tay, ngay khi Tô Thần Dật chuẩn bị đi ra khỏi phòng ngủ chuẩn bị một ngày làm việc... cực khổ thì, Long Đào yếu ớt lên tiếng: "Thần Dật, ngày nghiêm phạt của cậu đã kết thúc rồi, hôm nay không cần đi gấp chăn nữa."

Bước chân Tô Thần Dật dừng lại, vô cùng ngây thơ đáp: "Tôi biết mà..."

"Vậy cậu..."

"Hôm qua tôi lập kỷ lục mới, chỉ dùng năm mươi sáu phút, hôm nay tôi nhất định phải phá vỡ kỷ lục của ngày hôm qua!"

"..." Đờ mờ! Cậu cho rằng mình đang tham gia Guinness sao? Long Đào rối rắm, cậu ta cất điện thoại dưới gối rồi kéo cao chăn, nhất định là cách tỉnh lại của mình sai rồi, cầu khởi động lại lần nữa!

"Hôm này mình sẽ đạt được thời gian bao lâu nhỉ?" Tô Thần Dật nói thầm rồi đi ra khỏi phòng ngủ: "Thật nhức đầu..."

Phòng 301, không ngoài suy đoán của Tô Thần Dật, bốn người bên trong đã quần áo chỉnh tề ngồi xếp hàng ngay ngắn, sau khi thấy Tô Thần Dật đến, bốn người bọn họ cười cười: "Hôm nay bắt đầu từ chỗ chúng tôi sao?"

"Ừ." Tô Thần Dật hướng bọn họ xua tay: "Đi đi, đi đi, đừng ở chỗ này làm chậm kỷ lục của tôi."

Bốn người gật đầu đi ra khỏi cửa.

"Đại ca, hôm nay chúng ta cày từ trên xuống dưới đi, hôm qua mới cày tới tầng năm đã tập hợp rồi."

"Ý kiến hay!"

"Đại ca, chiếu theo tốc độ này của chúng ra, không chừng hai ngày là cày xong cái tòa kí túc này, làm sao đây?"

"Ngu ngốc, G đại đâu phải chỉ có một cái tòa ký túc của chúng ta, không biết mở rộng ra bên ngoài sao!"

"... Đại ca cao kiến!"

Mấy phút sau, phòng 101 lầu một là phòng ngủ của huấn luyện viên, bốn thằng nam sinh mặc đồng phục rằn ri đứng vững trước cửa, liếc nhau một cái rồi nhẹ nhàng mở cửa phòng 101 ra. Bốn đứa khẽ nhắm mắt hít sâu một hơi rồi hét toáng lên: "Dậy đi dậy đi tụi bây không được ngủ nữa, nếu không rời giường bọn tao tát nước bây giờ. Dậy đi dậy đi tụi bây không được ngủ nữa, bằng không tụi tao tát nước bây giờ..." Bài ca rời giường chỉ có một câu nhưng tiết tấu dồn dập quanh quần quanh quẩn quanh quẩn khắp phòng 101.

Bốn gã huấn luyện viên lập tức mở mắt ra trở mình nhảy xuống đất, cùng lúc đó, bốn thằng trai xoay người chạy như điên ra khỏi phòng.

"Con mẹ mày, sao không nói tao biết đây là phòng ngủ của huấn luyện viên!!!"

"Đại ca, tụi em cũng không biết màaaaaaaaaa."

"Xong rồi, toi rồi, tụi bây nghĩ mấy ổng có thấy mặt tụi mình không?"

"Chắc là... không?"

"Đại ca, hôm nay chúng ta còn "cày" nữa không?"

" "Cày" cái lông mày! Mau về đốt ba nén nhang đi, cầu khẩn huấn luyện viên không nhìn thấy chúng ta mới là chính đạo!"

Lúc này, bốn gã huấn luyện viên bị đánh thức đang mặc sịp tứ giác đứng trên mặt đất mắt lớn trừng mắt nhỏ, bọn họ hối hận không gì sánh được khi hồi nãy không thấy rõ tướng tá của bốn thằng oắt kia, mặc như thế này làm sao có thể đuổi theo chứ, bằng không thì bộ mặt của huấn luyện viên bị mất hết. Chỉ là dưới đáy lòng chình ình một cục nghẹn, từ trước tới giờ mấy gã từng dạy qua bao nhiêu lớp học sinh, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên "được" học sinh đánh thức bằng phương pháp này. Hồi giờ, không phải mấy gã phải thổi thêm một hơi còi thì đám ma quỷ kia mới chịu rời giường sao? Còn đây là chuyện gì? Phong thủy luân chuyển sao?

Đương nhiên, ăn cục nghẹn không chỉ có mình bọn họ, Diêm huấn luyện cũng bị nuốt cục nghẹn, từ ngày gã phạt Tô Thần Dật, gã chưa có một ngày đêm nào thoải mái, cả ngày bị oán niệm quấn thân thì thôi đi, ngay cả đám huấn luyện viên khác cũng hùa theo quở trách gã. Nói gã vô nhân đạo, phạt bậy học sinh, khiến cho học sinh của bọn họ cũng gặp họa.

Ý mấy người là lại tìm Tô Thần Dật xét nét nữa hả, thằng oắt kia hết lần này đến lần khác đều khéo léo mà gấp chăn theo phân phó của gã, không có chuyện vị phạm kỷ luật, huấn luyện cũng không nhầm thao tác; mấy người nói kết thúc nghiêm phạt sao? Gã đường đường là huấn luyện viên, lời nói như bát nước tát đi, làm sao có thể thu lại? Bằng không thì uy nghiêm của gã trong mắt của học sinh để đâu đây?

Cho nên Diêm huấn luyện mỗi ngày đều đội một khối áp lực cực lớn đi huấn luyện. Thời buổi này, làm huấn luyện viên không mấy dễ dàng, là một huấn luyện viên tốt đạt tiêu chuẩn lại càng không dễ dàng a! Đếm đếm ngón tay thấy đã phạt Tô Thần Dật hết một tuần, cứ tưởng sau này sẽ thanh thản, ai ngờ lại bị bốn tên huấn luyện viên lớp khác khí thế hung hăng đạp cửa phòng ngủ.

"Diêm huấn luyện, nghiêm phạt của ông rốt cuộc còn bao lâu nữa? Hôn nay bọn học sinh còn đến phòng ngủ của chúng tôi để "cày" phó bản, ông rốt cuộc đủ chưa hả?!!"

Động tác đội mũ của Diêm huấn luyện dừng lại, gã yên lặng quay đầu nhìn về phía bốn người đang đứng ở cửa: "Không phải hôm qua đã kết thúc rồi sao?"

"Kết thúc con em ông! Kết thúc mà còn vậy hả? Tôi nói cho ông biết, học sinh phạm lỗi ông phạt bậy bạ thì thôi đi, còn phạt ác như vậy là sao? Ông phạt sao thì kệ mẹ nó đi, làm hại chúng tôi cũng sống không yên ổn, ông rốt cuộc muốn quậy tới cỡ nào nữa!!!"

"Chẳng lẽ mình tính sai rồi?" Diêm huấn luyện nhíu mày, lập tức cúi đầu bắt đầu đếm ngón tay, khi khuôn mặt của bốn người đứng ở cửa gần như rút gân thì Diêm huấn luyện ngẩng đầu lên, vẻ mặt khẳng định nói: "Đúng là ngày hôm qua đã kết thúc!"

Đậu mẹ! Ánh mắt của bốn huấn luyện viên xoẹt xoẹt tóe lửa, khớp tay bóp lại nghe rộp rộp thành tiếng.

"Sao nào?" Diêm huấn luyện nhướng mày: "Muốn tập luyện thử?"

Bốn người đồng loạt lui về phía sau, ở trong quân ngũ, không ai không biết họ Diêm nổi danh lợi hại, cho dù bốn bọn họ có cùng nhau bắt tay, cũng không chắc chắn có thể đánh hạ được gã.

Vì vậy bốn người hung ác trừng Diêm huấn luyện, nói lời cay đắng: "Nếu như ngày mai mà còn như vậy thì đừng trách bọn tôi đến tẩn anh!" Bốn người đánh không lại thì mười người có thể đánh thắng chứ!

Diêm huấn luyện bĩu môi quay đầu tiếp tục chỉnh mũ, ba tên huấn luyện viên cùng phòng gã thở dài lắc đầu ra khỏi phòng ngủ. Thời buổi giờ, dùng cách thể phạt* phải thiệt cẩn thận nha! (*dùng cách xử phạt về thể xác (đối với học sinh, như phạt đứng, quỳ, khẻ tay.))

Trên thao trường G đại, từng đội ngũ xanh rì vuông vắn đứng xếp hành ngay ngắn, ban huấn luyện tiến hành các huấn luyện cơ bản nhất của mỗi ngày. Diêm huấn luyện yên lặng quét mắt nhìn một vòng cấp dưới cũng chính đám học sinh rồi trầm giọng nói: "Số bốn phòng 302, ra khỏi hàng!"

"Có!" Tô Thần Dật lên tiếng chậm chạp chạy ra khỏi đội sau đó đứng nghiêm ngay ngắn trước mặt Diêm huấn luyện, mỗi động tác đều cực cực kỳ đúng tiêu chuẩn, làm cho Diêm huấn luyện không moi ra được lỗi sai nào.

"Hôm nay cậu vẫn còn đi gấp chăn?"

"Đúng vậy, huấn luyện viên!"

Vùng xung quanh lông mày của Diêm huấn luyện xoắn tít lại một cái, âm thầm hít hơi thật sâu rồi thở ra, sau đó liền dịu dàng cười cười: "Không phải đã nói là kết thúc sau một tuần sao? Sao hôm nay còn đi?"

"Huấn luyện viên có nói một tuần ạ?" Tô Thần Dật mờ mịt.

"Không có à?" Diêm huấn luyện nghiến răng: "Tôi nói từ ngày kia trở đi, trong vòng một tuần, đừng nói với tôi là cậu không nghe thấy!"

"Báo cáo huấn luyện viên, ngày đó thầy nói là, từ hôm nay trở đi, chăn từ phòng 301 đến 310 do em phụ trách, nhất định phải xếp đúng tiêu chuẩn nội vụ!"

"Phải không?"

"Đúng thế huấn luyện viên!" Tô Thần Dật cất cao giọng nói: "Bạn học cả lớp có thể làm chứng cho em!"

"Thật thế à?" Diêm huấn luyện nhìn về phía mọi người.

Mọi người hưởng ứng theo: "Đúng vậy huấn luyện viên!"

Tô Thần Dật vô tội chớp mắt: "Huấn luyện viên, sao ngay cả lời mình nói thầy cũng quên vậy?"

"..." Đậu xanh rau má! Thằng oắt này là cố ý đi! Nhất định là cố ý mà! Gã cũng không phải là lão già bảy tám mươi tuổi, làm sao có thể quên lời mình nói được chứ? Còn đám oắt con còn lại cũng là cố ý luôn đi? Mỗi ngày có người gấp chăn thay bọn nó thì vui vẻ lắm đi, cũng dám kết hợp lại cùng nhau lừa gạt gã, làm mất mặt một huấn luyện viên uy nghiêm như gã!

"Huấn luyện viên, nếu thầy không tin cũng có thể hỏi bạn học lớp bên cạnh, bọn họ cũng có thể làm chứng."

"Câm miệng!" Diêm huấn luyện quát to: "Mặc kệ tôi có nói hay không, tóm lại, từ ngày mai trở đi, cậu không cần đi gấp chăn nữa, hiểu chưa?"

"Vậy không tốt lắm đâu." Tô Thần Dật vẻ mặt khó xử: "Vậy không phải là uy danh của huấn luyện viên sẽ bị hủy trong tay em sao? Huấn luyện viên, áp lực của em rất lớn đó."

"Đây là mệnh lệnh!"

"Vâng!" Tô Thần Dật nghiêm chân: "Tất cả đều theo lời chỉ huy của huấn luyện viên!"

Thiệt là tạo nghiệt a, huấn luyện viên lớp bên cạnh lắc đầu thở dài, cọ đến bên người Diêm huấn luyện, vỗ vỗ vai gã: "Học sinh ngoan thế mà cũng phạt cho được, Diêm huấn luyện, anh thực sự là muốn tạo nghiệt a."

"..."

Thiệt là ác nhân, huấn luyện viên thở dài trở lại lớp của mình.

Sắc mặt của Diêm huấn luyện đen rồi lại trắng, trắng rồi biến đen, sau khi cố gắng kìm chế, cuối cùng mới mệt mỏi phất phất tay về phía Tô Thần Dật: "Đi vào hàng đi!"

"Vâng, huấn luyện viên!" Tô Thần Dật nghiêng đầu qua chỗ khác, vẻ mặt đắc ý: "Còn nhiều thời gian mà!"