Âm Dương Miện

Chương 125: Chu Tước nội giáp



Cơ Động lập tức hiểu ngay, nghe Phất Thụy nói như vậy, hắn không hiểu mới là lạ. Bốn chữ Chí Tôn Cường Giả để lại trng đầu hắn một ấn tượng vô cùng sâu sắc. Tại thời khắc này, hắn mới chính thức rõ ràng, vị sư mẫu của mình đến tột cùng có thực lực cường đại đến mức nào. Có tọa kỵ là Đinh Hỏa Thần Thú Đằng Xà, ở trên toàn Đại lục, tuyệt đối là thực lực đỉnh cao nhất.

Phất Thụy cười khổ nói:

- Tiểu sư đệ, hiện tại ngươi đã hiểu vì sao tất cả mọi người lại sợ sư mẫu đến như vậy hay chưa. Cho dù là Quốc vương của Ngũ Đại Đế Quốc khi nhìn thấy sư mẫu cũng phải khom người cúi đầu hành lễ.

Cơ Động yên lặng gật gật đầu:

- Sư huynh, chúng ta trở về Học viện thôi. Ta định phải bế quan vài ngày.

- Lại bế quan? Tiểu sư đệ, căng quá thì sẽ đứt đó, ngươi cũng không nên tu luyện theo kiểu liều mạng như vậy. Đúng rồi, vừa rồi sư mẫu có nói, ma lực của ngươi đã tiếp cận ba quan rồi, là chuyện gì vậy? Chẳng phải ngươi chỉ mới vừa đột phá hai quan sao?

Cơ Động cũng không có tiếp tục giấu diếm nữa, đem chuyện mình trợ giúp Chu Tước ấp trứng, trong quá trình đó, hấp thu được thêm ma lực, cộng thêm việc nhờ Chu Tước trợ giúp mà tăng cấp vượt bậc, tất cả nói lại cho Phất Thụy biết. Nhưng mà, tình huống cụ thể lúc đó như thế nào, hắn cũng không hoàn toàn biết rõ.

- Nếu đã như vậy thì ngươi cứ việc bế quan đi. Bất quá, quá trình đột phá ba quan cũng không phải là chuyện đơn giản, ngươi nên nhờ lão sư hộ pháp giúp ngươi thì tốt hơn.

Cơ Động liếc nhìn Phất Thụy một cái, yên lặng gật đầu: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

- Ta định nghỉ ngơi khoảng một, hai ngày rồi sẽ đến phiền lão sư vậy.

Trải qua lần sơ khảo này, Cơ Động đối với sự thấu hiểu Ma Kỹ và kinh nghiệm chiến đấu đã có sự tiến bộ nhảy vọt, ngay cả ma lực cũng đã đạt đến đỉnh điểm tiếp theo. Nhưng mà, đối với hắn mà nói, quan trọng nhất chính là cảm nhận được sự thiếu sót của bản thân mình. Hắn hiểu rõ, trước giờ trong lòng mình quả thật rất ỷ lại vào Liệt Diễm.

Nếu như mình thật sự có ý muốn có được lực lượng để bảo hộ Liệt Diễm, như vậy không thể hoàn toàn ỷ lại vào nàng được. Hơn nữa, từ trong những gì Liệt Diễm và Chu Tước nói với nhau, hắn cũng hiểu được rất nhiều điều trong đó. Rất rõ ràng, Liệt Diễm không thể tùy tiện đi đến nhân gian, cũng không thể lúc nào cũng quan tâm đến chuyện an nguy của hắn được.

Khi hai sư huynh đệ trở về đến Thiên Can Học Viện, bóng đêm đã buông xuống. Cơ Động khéo léo từ chối lời mời đi uống vài ly rượu của Phất Thụy, trực tiếp trở về gian thạch thất của mình. Vừa mới đóng kín cửa phòng lại, hắn đã lập tức gọi lớn:

- Liệt Diễm.

Hồng quang nổi lên, lúc này đây cũng không còn cấm chế giống như tại Địa Linh Sơn, từng cánh Hồng Liên xuất hiện, bao phủ lấy thân thể Cơ Động, trong nháy mắt biến mất.

Khung cảnh nóng bỏng lại hiện ra, dùng sức hít thở mạnh loại không khí nóng bức mà người thường không cách nào chịu nổi này một chút, Cơ Động chỉ cảm thấy toàn thân một trận sảng khoái. Chỉ khi ở tại thế giới Địa Tâm Hồ này, tinh thần hắn mới có thể hoàn toàn thả lỏng.

Liệt Diễm lúc này đang thản nhiên đứng tại trung tâm của khối nham thạch, gương mặt khẽ mỉm cười đối diện với hắn. Suốt mấy ngày không gặp, nay lại nhìn thấy nàng, trong mắt Cơ Động không khỏi toát ra sự nhung nhớ cùng với khát vọng mãnh liệt.

- Liệt Diễm, ta đến đây, để ta pha chế cho ngươi một ly rượu trước cái đã.

Vừa nói, hắn đã lập tức bận rộn lên. Bất luận là tinh thần và thể xác hắn có mỏi mệt như thế nào đi nữa, chỉ cần nhìn thấy Liệt Diễm, hắn lập tức có thể trở về trạng thái đỉnh cao nhất. Toàn bộ tâm trí của hắn tại thời khắc này đã hoàn toàn tập trung vào trong chén rượu.

Một lát sau, một ly Kê Vỹ Tửu màu sắc như cầu vồng đã nằm trong tay Liệt Diễm.

- Thực xin lỗi Liệt Diễm, hôm đó ta biết là ngươi có ý tốt, nhưng mà…

Liệt Diễm lắc lắc đầu, bàn tay như bạch ngọc khẽ vỗ nhẹ lên bả vai Cơ Động:

- Ngươi không hề làm sai gì cả. Là bản thân ta quá nóng vội. Ngươi so với ta làm tốt hơn rất nhiều. Tiểu Cơ Động, ta thật sự rất là cao hứng, trải qua chuyện này, ngươi khiến cho ta thấy là ngươi thật sự đã trưởng thành rồi.

Thấy Liệt Diễm cũng không có trách mắng gì mình, sự căng thẳng trong lòng Cơ Động nhất thời thả lỏng đi khá nhiều:

- Đáng tiếc, ta không thể nhìn ngắm Chu Tước con nhiều hơn một chút. Ta chỉ nhớ rõ lúc nó sinh ra thật sự rất đáng yêu. Sau này có cơ hội, ta nhất định sẽ trở lại thăm hai mẹ con chúng.

Liệt Diễm khẽ thở dài một chút, hớp một ngụm rượu:

- Tiểu Cơ Động, lần này ngươi thiếu Chu Tước một phần nhân tình rất lớn a. Về sau có cơ hội ngươi nhất định phải báo đáp lại nó. Ta cũng không ngờ rằng, tính cách của Chu Tước lại cương liệt đến như thế. Xem ra, nó quả thật là đã đối đãi với ngươi như một bằng hữu rồi.

- Ta thiếu Chu Tước một phần nhân tình?

Cơ Động có chút không hiểu rõ nhìn lại Liệt Diễm.

Liệt Diễm gật gật đầu:

- Đúng vậy. Tuy rằng ngươi giúp nó ấp trứng nở, nhưng xem lại thì nó giúp ngươi càng nhiều hơn. Trên thực tế, nó báo đáp công sức của ngươi nhiều hơn rất nhiều những gì ngươi đã bỏ ra. Ngươi nhìn nè.

Vừa nói, tay trái Liệt Diễm đã phất nhẹ trong không trung, một đóa Hồng Liên đã lặng yên nở rộ ra, hiện ra một vòng sáng rực rỡ trong không trung. Trên Địa Tâm Hồ, vô số điểm hồng quang chợt ngưng tụ lại trên quang hoàn đó, một lát sau, hình ảnh trong quang hoàn đã trở nên rõ ràng hơn.

Cơ Động kinh ngạc nhìn kỹ lại, hình ảnh hiện lên trong đó, chính là cảnh xảy ra lúc mình ở trong Chu Tước Huyệt Động.

Hắn thấy cảnh một tay mình đặt trên quả trứng Chu Tước, sắc mặt tái nhợt, thân thể không ngừng run rẩy. Đúng lúc này, Chu Tước lại đang đứng sau lưng mình. Tiếp theo đó, hắn thấy rõ ràng cảnh Phượng Huyết Ngô Đồng Mộc Thụ Tâm, Cực Hỏa Tinh Thiết, trước sau bay lên, được Chu Tước dùng Bính Ngọ Nguyên Dương Thánh Hỏa luyện hóa. Kế tiếp là cảnh ba giọt máu Phượng Hoàng Tinh Huyết lần lượt dung nhập vào trong cơ thể mình.

Từng cây từng cây Phượng Vũ mang theo từng giọt chất lỏng không ngừng đâm vào khắp nơi trên thân thể của mình, mãi đến khi tất cả các chất lỏng biến mất hết mới thôi. Đồng thời hắn cũng nhìn thấy rõ ràng sau lưng mình xuất hiện một cặp cánh hình xăm màu trắng thật lớn. Hình xăm này kéo dài từ bả vai hắn lan xuống đến tận mông, thẳng đến đùi mới chấm dứt.

- Đây là…

Cơ Động giật mình nhìn Liệt Diễm.

Liệt Diễm nói:

- Vốn là ta định mượn cơ hội ngươi trợ giúp Chu Tước mà đòi nó phải đưa ra Cực Hỏa Tinh Thiết, Phượng Hoàng Tinh Huyết cùng với Phượng Huyết Ngô Đồng Mộc Thụ Tâm, ba loại tài liệu thượng đẳng này, chuẩn bị cho ngươi sau này chế tạo ra một bộ giáp ma lực thích hợp nhất với mình. Những vũ khí ma lực tốt nhất cần phải có tài liệu cực phẩm nhất. Chu Tước chính là Bính Hỏa Thần Thú, các loại nguyên liệu bên người nó đều đã thấm đẫm khí chất của nó cả ngàn năm, thậm chí là hơn cả vạn năm nữa. So với ta mà nói chỉ có hơn chứ không kém. Không ngờ ngươi lại quyết định bỏ qua cho, ta quả thật có chút thất vọng. Dù sao cơ hội này không có khả năng gặp lại lần thứ hai. Nhưng ai mà ngờ được, Chu Tước vì muốn ấp trứng thành công, mặt khác cũng là vì muốn báo đáp phần ân tình trợ giúp của ngươi, không ngờ lại dùng thần lực của mình đem những thứ nguyên liệu đó dung hợp thành một thể, sau đó lại thông qua Phượng Vũ của bản thân mà đem thấm đẫm vào làn da của ngươi. Không những như vậy, nó còn đem căn nguyên thần lực của bản thân rót vào trong thân thể ngươi nữa, cùng với Nhật Thực Âm Hỏa do ngươi hấp thu từ quả trứng dung hợp thành một thể. Ngoài mặt mà xem, ma lực của ngươi tăng lên đến ba mươi cấp. Nhưng trên thực tế, chuyện đó căn bản cũng không phải là chỗ tốt nhất mà ngươi nhận được. Chu Tước dùng Phượng Vũ của mình làm kim châm, thay ngươi chế tạo ra một bộ giáp ma lực đặc thù, gọi là Nội Giáp. Nó sẽ cùng với làn da của ngươi hoàn toàn dung hợp thành một thể. Một khi ngươi đạt đến thực lực cần thiết, nó sẽ hiển lộ ra uy lực vốn có của nó. Hơn nữa, bộ Nội giáp này cũng sẽ cùng với làn da của ngươi mà sinh trưởng dần lên, thủy chung cùng với cơ thể ngươi kết hợp với nhau. Mỗi một cây Chu Tước Phượng Vũ đều mang theo một phần tinh túy năng lực của Chu Tước, để chú tạo ra bộ Nội giáp này, Chu Tước nhất định đã đại thương nguyên khí. Chẳng qua ở trước mặt ngươi nó không có thể hiện ra ngoài đó thôi. Chỉ sợ trong vòng mấy trăm năm, nó cũng không thể hồi phục được nguyên khí như trước đây.

Cơ Động ngơ ngác nghe Liệt Diễm kể lại:

- Sao lại như thế được? Ta không ngờ lại chiếm tiện nghi của Chu Tước lớn đến như vậy. Ta thật sự chỉ muốn giúp nó mà thôi.

Liệt Diễm nhẹ nhàng gật đầu:

- Nếu không phải bởi vì ngươi không có tư tâm, Chu Tước sao lại chấp nhận tổn hao nguyên khí mà báo đáp ngươi chứ? Nó còn phải tiếp tục tiến hành trị liệu cho con nó nữa, chỉ sợ sẽ tổn hại thân thể nhiều hơn rất nhiều. Phần ân tình này ngươi nhất định không thể không thừa nhận. Ngươi nói rất đúng, đối với một người mẹ đã vì con mình chịu khổ suốt ba ngàn năm, cũng nên trợ giúp nó một tay.

Vừa nói, Liệt Diễm vừa uống một ngụm hết sạch ly Kê Vỹ Tửu trong tay, đem chén không trả lại cho Cơ Động, chậm rãi đi sang một bên khối nham thạch. Hai tay nàng chậm rãi giơ lên trước ngực, làm thành ấn hoa lan, ánh mắt của nàng cũng trở nên cực kỳ ngưng trọng, trước giờ Cơ Động chưa từng thấy qua. Một vòng quang mang màu đỏ rực chợt từ trong cơ thể nàng tràn ra, lặng yên khuếch tán.

Hỏa nguyên tố khổng lồ vốn đang không ngừng lưu chuyển trong không trung, lúc này trở nên tĩnh lặng lại, cùng với ma lực trên người Liệt Diễm phóng thích ra lặng yên ba động.

Cơ Động chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng trịnh trọng như thế này của Liệt Diễm. Hỏa nguyên tố ba động trong không khí lúc này khiến cho hắn có cảm giác giống như cảm giác lúc Chu Tước mang theo hắn ra khỏi Chu Tước Huyệt Động, chuẩn bị đối phó với Phất Thụy, lúc đó trong nháy mắt trong không trung hoàn toàn biến thành thế giới của Bính Hỏa vậy, thậm chí lúc này Hỏa nguyên tố trong không khí còn nồng đậm hơn lúc đó rất nhiều.

Xa xa phía trước, trên mặt hồ nham thạch của Địa Tâm Hồ rộng lớn, một cái bọt khí khổng lồ chợt nổi lên, nham thạch nóng chảy chung quanh cũng trở nên ba động mãnh liệt. Cơ Động mơ hồ nhìn thấy, ngay tại trung tâm Địa Tâm Hồ tựa hồ như có một cái gì đó đang muốn dâng trào ra ngoài vậy.

Đúng lúc này, một cỗ quang trụ màu đỏ rực cực lớn chợt từ trong trung ương hồ nham thạch bắn ra, toàn bộ không khí trong Địa Tâm Hồ tựa hồ như biến thành chất rắn vậy. Cơ Động cảm giác mình giống như một con côn trùng rơi vào giọt hổ phách vậy, không thể nào động đậy được nữa, cũng không thể hô hấp được. Toàn bộ tính mạng lực của hắn tựa hồ như bị đè nén lại một chỗ, duy chỉ có cặp mắt hắn là còn có thể nhìn xuyên thấu qua màu đỏ nồng đậm trong không khí, quan sát được những chuyện xảy ra trong Địa Tâm Hồ.

Phốc một tiếng, từ trong Địa Tâm Hồ nham thạch nóng chảy chợt nổi lên một vật thể khổng lồ, nhìn kỹ lại đó là một đóa hoa sen màu đỏ thật lớn. Đây không phải là Hồng Liên do năng lượng hình thành, mà chân chính là một đóa Hồng Liên thật sự. Đóa Hồng Liên này thấm đẫm nham thạch nóng chảy, từ từ trồi lên trên mặt Địa Tâm Hồ. Nham thạch nóng chảy từ trên cánh sen chảy xuống, không một giọt nào còn có thể lưu lại. Hồng Liên từ trong nham thạch nóng chảy dâng lên mà không hề nhiễm bất cứ một giọt nham thạch nào.

Đóa Hồng Liên này đường kính ít nhất hơn năm thước, mỗi một cánh hoa sen đều có một màu đỏ tươi thuần túy. Chính giữa đóa sen, một cái đài sen lặng yên dâng lên, đài sen cũng hoàn toàn là một màu đỏ rực, mơ hồ có thể nhìn thấy trong đó có tổng cộng mười hạt sen màu vàng kim lớn bằng một nắm tay.

Liệt Diễm giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa xoa lên mi tâm mình một chút. Nhất thời, một cỗ hồng quang màu đỏ nồng đậm lấy thân thể nàng làm trung tâm, không ngừng mở rộng ra, hình thành một vòng quang hoàn màu đỏ rực thật lớn. Mà gương mặt tuyệt mỹ của Liệt Diễm cũng toát ra vẻ thống khổ. Tuy rằng hiện tại nàng đang quay lưng về phía Cơ Động, hắn không thể nhìn thấy biểu tình trên mặt nàng, nhưng lại có thể nhìn thấy thân thể Liệt Diễm đang không ngừng run rẩy.

Từ trong hồ nham thạch nóng chảy, trên đóa Hồng Liên khổng lồ kia, một cái hạt sen màu vàng kim chợt nhẹ nhàng bay lên. Thân thể Liệt Diễm đang không ngừng run rẩy chợt ngừng phắt lại, luồng quang hoàn màu đỏ xung quanh thân thể nàng nhất thời hóa thành một đạo lưu quang phóng thẳng ra, bao phủ lấy khỏa hạt sen vàng kia. Hạt sen nhanh chóng phát ra kim quang lóng lánh. Liệt Diễm thở dài một tiếng, sắc mặt nàng đã trở thành tái nhợt. Hạt sen kia sau khi rời khỏi đài sen, dưới sự bao phủ của hồng quang, rất nhanh bay về phía nàng.

Liệt Diễm không ngừng thở hào hển, Hỏa nguyên tố dày đặc trong không khí dần dần loãng ra, đóa Hồng Liên khổng lồ kia cũng một lần nữa chìm sâu vào trong Địa Tâm Hồ. Cơ Động cũng khôi phục lại được năng lực hành động của mình.

- Liệt Diễm, ngươi bị sao vậy?

Cơ Động nhanh chóng phóng đến, nhìn bộ dáng này của Liệt Diễm, trong lòng hắn đau đớn so với cảm giác thống khổ do hít thở không thông lúc nãy gấp trăm gấp ngàn lần. Đi đến cạnh nàng, nhất thời thấy được gương mặt tái nhợt của Liệt Diễm, đồng thời, tay nàng cũng đã cầm được khỏa hạt sen màu vàng lớn cỡ nắm tay kia.

Miễn cưỡng nở một nụ cười nhàn nhạt, Liệt Diễm lắc lắc đầu với Cơ Động:

- Yên tâm đi, ta không có việc gì. Tiểu Cơ Động, ngươi thu giữ khỏa hạt sen này đi. Nhanh chân một lần nữa quay lại Địa Linh Sơn, đem nó giao cho Chu Tước.

Đón lấy hạt sen trên tay Liệt Diễm đưa cho mình, Cơ Động phát hiện, hạt sen này mặc dù là từ trong nham thạch nóng chảy của Địa Tâm Hồ đi ra, thế nhưng bản thân nó không hề nóng bỏng, chỉ hơi ấm áp một chút mà thôi. Cơ Động mơ hồ cảm giác được hạt sen này khẽ ba động nhè nhẹ, giống như là có máu huyết vận chuyển trong đó vậy.

- Không, Liệt Diễm. Cái hạt sen này đối với ngươi mà nói nhất định vô cùng quan trọng. Ngươi đã từng nói, bổn mạng của ngươi là một đóa Hồng Liên. Cái hạt sen này chắc chắc là một bộ phận thân thể của ngươi. Ta làm sao có thể để cho ngươi dùng nó mà báo đáp ân tình dùm ta được. Những gì ta thiếu Chu Tước, hãy để ta tự trả lại cho nó.

Sắc mặt Liệt Diễm dần dần dịu lại vài phần:

- Tiểu Cơ Động. Ngươi sao lại không hiểu cơ chứ? Hiện tại chính là lúc Chu Tước cần chúng ta trợ giúp nhất.

- Không, không được, tuyệt đối không được.

Tâm tình Cơ Động lúc này cực kỳ kích động, nhìn sắc mặt tái nhợt của Liệt Diễm, trái tim hắn tựa hồ muốn tan nát. Hắn chưa từng sợ hãi như hiện tại. Cho dù trước đây lúc đối mặt với tử vong, hắn cũng không kích động như hiện tại. Địa vị của Liệt Diễm trong lòng hắn đã tăng lên đến một vị trí mà ngay cả bản thân hắn cũng không biết được nữa.

- Im miệng.

Liệt Diễm lớn tiếng quát một cái:

- Tiểu Cơ Động, ngươi còn không hiểu rõ ý tứ của ta hay sao? Ta thà rằng để ngươi thiếu ân tình của ta, chứ nhất định không để ngươi thiếu ân tình của Chu Tước. Hạt sen đã rời ra, không thể trở lại được nữa rồi. Nếu như trong lòng ngươi không cam tâm, như vậy cứ coi như là thiếu ta một phần nhân tình đi. Hơn nữa, cái hạt sen này sớm muộn gì ta cũng sẽ đưa cho ngươi. Chẳng qua Chu Tước đã giúp ta làm trước một chuyện mà ta sẽ làm thôi, cái hạt sen này xem như là trả thù lao cho nó đi.

Cơ Động nhìn Liệt Diễm, cảm xúc kích động trong mắt hắn dần dần bình phục lại. Câu nói kia của Liệt Diễm, thà rằng để cho ngươi thiếu ta chứ không để ngươi thiếu Chu Tước đã đánh mạnh vào tâm trí của Cơ Động.

Từ khi biết Liệt Diễm đến nay, lần đầu tiên hắn mới cảm nhận được tình cảm của Liệt Diễm đối với mình. Tuy rằng cái này tựa hồ chỉ là sự quan tâm bao bọc mà thôi, nhưng cũng đủ để trong lòng hắn tràn ngập cảm xúc mừng rỡ như điên. Hóa ra, nàng ấy cũng để ý đến mình.

Lặng yên gật gật đầu, Cơ Động thật cẩn thận đem khỏa hạt sen màu vàng kim kia thu vào trong Chu Tước thủ trạc của mình. Hắn bình tĩnh nhẹ giọng nói:

- Liệt Diễm, kỳ thật ngươi sai rồi. Ta vĩnh viễn cũng không thiếu ngươi gì cả. Bởi vì ngay từ lần đầu tiên ta gặp được ngươi, bắt đầu từ lúc đó, tất cả mọi thứ của ta đều đã thuộc về ngươi rồi. Ta sống một năm, liền thuộc về ngươi một năm, nếu chỉ là một ngày, ta cũng thuộc về ngươi một ngày. Cho dù là một giây cuối cùng của sinh mạng ta, ta cũng vẫn là thuộc về ngươi. Cho dù ta chết, hóa thành tro tàn, cũng sẽ thuộc về ngươi.