Ám Độ

Chương 18.2



Đương nhiên, Cố Trường An sẽ không muốn một trợ lý giống Từ Trăn nữa, hắn sẽ không để cho cấp dưới có bất kỳ cơ hội phản bội mình. Tự Dung Hủ tới tìm Cố Sở, từ góc độ một người sếp, hắn suy ngẫm liệu rằng bản thân có phải phụ thuộc quá nhiều vào một trợ lý rồi không, Từ Trăn đã ở bên cạnh hắn kể từ khi anh ta tốt nghiệp đại học, từ một người mới bình thường đến một trợ lý không gì không làm được chuyên xử lý công việc riêng đã được mười năm, điều này không thể phủ nhận năng lực học tập của anh ta, ánh mắt nhìn người của Cố Trường An rất chuẩn, chưa từng nghĩ tới Từ Trăn sẽ phản bội mình, dù là việc tư, cũng đủ để reo lên hồi chuông cảnh báo trong hắn.

Tất cả những gì liên quan đến Cố Sở đều không phải chuyện nhỏ. Cố Trường An ý thức được hắn đang phải đối mặt với một vấn đề nan giải, Cố Sở bé bỏng của hắn không tin tưởng hắn, có lẽ chưa bao giờ có niềm tin, cảm giác như hai người đang ngồi ở hai đầu đối diện của một chiếc bập bênh, vốn ban đầu mối quan hệ rất cân bằng, người ngồi đối diện kia bỗng nhiễm bỏ đi, khiến hắn rơi từ trên xuống, bất ngờ tiếp đất, không kịp trở tay.

Hắn không tìm được thời cơ thích hợp để giải thích chuyện này, tình thế khó khăn trước mắt cũng khiến hắn sứt đầu mẻ trán, Cố Sở bị kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, suốt đêm mất ngủ khiến cho cậu phải đau khổ cầu xin sự giúp đỡ người bên gối, cậu muốn hắn, cái muốn này của mấy tháng nay không có lúc nào là không được thoả mãn, sự ỷ lại của cậu như một căn bệnh ác quái, Arthur một lần nữa kiến nghị Cố Trường An tham khảo ý kiến của bác sĩ tâm lý, anh cho rằng Cố Sở không chỉ là muốn thỏa mãn dục vọng đơn thuần, có thể thứ cậu rất muốn có được là thứ cậu không thể chiếm được, bởi vậy tâm bệnh thất thường.

Còn cái gì cậu muốn mà không có, Cố Trường An canh giữ cạnh giường hôn và an ủi người yêu yếu ớt của mình, hắn hỏi đi hỏi lại em muốn gì nào, em muốn gì tôi đều cho em hết, em không muốn có con, sau này chúng ta không sính nữa, em muốn tôi tránh xa em, chờ em sinh con xong cút xa được bao nhiêu tôi sẽ cút xa bấy nhiêu, bảo bối, đừng tự dằn vặt mình nữa được không.

Hắn bị ép phải hủy bỏ mọi mưu kế, cảm thấy rất hối hận.

Arthur thường xuyên đến vào lúc mười giờ sáng, đầu tiền là vòng qua vườn hoa tường vi, đi đến phòng khách tĩnh lặng ở tầng một, gõ cửa phòng ngủ chính trên tầng hai, nơi ông chủ của anh ta ngày ngày bầu bạn với người yêu của hắn, nhưng thỉnh thoảng sẽ thấy người trong nhà bếp. Có đôi lúc anh sẽ được mời cùng dùng bữa trưa với hai người, cả món chính và món tráng miệng đều do một tay ông chủ làm, ngon đến bất ngờ.

Tất nhiên, anh ta sẽ không vì chuyện ngoài ý muốn này mà thay đổi cái nhìn về chủ nhân Cố gia. Đứng trước giường bệnh người tình bé nhỏ, Cố Trường An cư xử như con chó bự ngoan ngoãn, không có chút công kích nào, nhưng trên thực tế thì hắn còn quái đản hơn trước —— anh ta phải trải qua một cuộc kiểm tra nghiêm ngặt trước khi bước vào cổng, thậm chí còn cấm anh ta không được mang thứ thuốc gì không đóng gói theo, điều này thực sự đã xúc phạm đến danh dự và nhân phẩm của một bác sĩ.

Nhưng ít nhất anh ta còn có thể bước vào cửa, anh ta là người duy nhất được vào nhà.

Toàn bộ ngôi nhà như một nhà tù được canh gác 24/24, cố Trường An có thể dung túng cho Cố Sở đuổi việc vệ sĩ bên người, nhưng đuổi hết hoàn toàn là điều không thể, đặc biệt là sau khi Dung Hủ mất tích. Sau trận cãi vã gay gắt đó, bọn họ cũng không nhắc tới chuyện đã xảy ra khi đến Dung gia dự tiệc nữa, Dung Hủ cũng được, Từ Trăn cũng tốt, Cố Sở đều không nhắc đến dù chỉ một lần m, trọng tâm của cậu từ trước đến nay không phải mấy người đó. Cố Trường An tiếp thu lời khuyên của bác sĩ, sử dụng một lượng thuốc an thần thích hợp tiêm vào người mà không nói với Cố Sở. Cố Sở kiên quyết cho rằng tất cả biểu hiện khó chịu không thoải mái đều do sự thay đổi hormone khi mang thai, cậu sẽ không vác cái bụng lớn đến gặp bác sĩ đâu, thậm chí còn từ chối dùng những loại thuốc an thần gây ảnh hưởng nhất định đến thai nhi. Ngoài trừ Arthur cậu không muốn gặp bất kỳ ai. Cậu tựa người vào ghế mơ ngủ, nói với Cố Trường An rằng tất cả chỉ là tạm thời, cậu sẽ không để bị trói buộc bởi hắn.

Cố Trường An không thể đáp lại lời cậu nói.

Dung Hủ mất tích. Công ty thương mại do cô ta đồng sáng lập dính líu đến một vụ rửa tiền, phía đối tác đã bỏ trốn ra nước ngoài cùng với số tiền, còn cô ta biệt tăm biệt tích. Chuyện này không đúng lắm, dựa theo thân phận ba anh em nhà họ Dung, dù là giết người phóng hỏa cũng không hề hấn gì, đối với một vụ án kinh tế đơn thuần, đại tiểu thư nhà họ Dung không nên trốn đông trốn tay như vậy.

Ngay khi biết tin, Cố Trường An yêu cầu Cố Lan Sinh lập tức đến đón Cố Thừa, đứa lớn đã khiến hắn mắt ngủ, đứa nhỏ không thể gặp sai lầm được, hơn nữa, giờ đây hắn còn phải dựa vào mặt mũi con trai mình để nói chuyện với vợ, đón người trở về, sẽ có lúc hữu ích.

Sẽ ra sao......nếu hai mẹ con chỉ có thể gặp nhau lần cuối.

Hắn không muốn nghĩ về điều đó.

Suốt một tháng thời gian Cố Sở bị cấm túc ở trên giường, mới đầu cậu tự tra tấn bản thân đến suy kiệt, sau khi can thiệp bằng thuốc, hơn một tuần cậu trong trạng thái lơ mơ, bởi vậy không lâu sau cậu phát hiện điều bất thường, cảnh giác từ chối uống thuốc bao gồm cả vitamin tổng hợp và canxi, Arthur cũng không thể thuyết phục cậu.

Cũng may cậu đã lấy lại chút tỉnh táo bắt đầu đấu tranh điều chỉnh cảm xúc của mình như một người trưởng thành thuần thục.

Khi đứa bé được khoảng tám tháng, thời tiết bắt đầu chuyển ấm. Cố Trường An thường bế cậu ra ban công phòng ngủ phơi mình trong nắng. Cơn gió tháng tư thổi từ cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn của phòng ngủ, mang theo hương thơm của những bông hoa cuối xuân. Mùa đẹp nhất ở phương Nam đã đến.

Ngay lúc này, cậu gặp được Từ Trăn.

Lúc đầu còn tưởng là Arthur mở cửa đi vào nên không có đặt sách trên tay xuống, một hồi cũng không nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu liền nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Từ Trăn.

Khách không mời mà đến.

Cố Sở vội kéo chăn che bụng, Cố Trường An đến công ty cũng chỉ trở vào giờ ăn tối, trong phòng không có ai, nếu cậu lớn tiếng kêu cứu, thì vệ sĩ trong sân có lẽ không nhanh chân bằng Từ Trăn.

Thậm chí cậu còn nghĩ đến việc với lấy khẩu súng sau tủ đầu giường.

Từ Trăn hiển nhiên đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho sửng sốt, gã nhìn chằm chằm vào bụng cậu, không thể tin được nhìn Cố Sở: "Cậu......"

Cố Sở bình tĩnh đặt quyển sách trên bụng, chào hỏi gã: "Trợ lý Từ, đã lâu không gặp."

Cậu cẩn thận quan sát gã, kể từ lần gặp cuối cùng đã ba tháng trôi qua, Từ Trăn không có thay đổi gì đáng kể. Người đàn ông ngoài 30 tuổi này khôi ngô tuấn tú, khung xương cân đối, dáng đứng với vẻ kiêu hãnh ngầm không chút dữ tợn.

Chỉ sau vài giây suy nghĩ, Từ Trăn đã ngộ ra: "Cố Thừa là con cậu?"