Ái Thượng Nữ Lão Sư

Chương 33: Không nỡ rời xa



Ở nhà học qủa thật cũng tốt vô cùng. Đến trước khi thi một ngày, ta ở nhà xem tivi, cũng không học nữa. Lúc này, kiến thức trên căn bản cũng đã đủ rồi, cuối cùng thi tốt hay không là dựa vào tâm tình.


Ở nhà xem "Siêu cấp giọng nữ", Hồ Nam Vệ được coi là có tiết mục xuất sắc nhất, thích thí sinh số 7, dáng dấp khả ái cực kỳ, mấu chốt là ta cảm thấy nàng ca hát không tệ, giọng hát động lòng người.


Ngày rất nóng, ở nhà bật quạt còn thấy mát một chút, đi xuống lầu ăn cơm trở lại đã là một thân đầy mồ hôi.


Tắm xong ra ngoài nhìn thấy di động báo có tin nhắn, mở ra xem, là tin nhắn của A Đạt.


"Thế nào? Tiểu tử ngươi bốc hơi?"


Vội vàng trả lời "Sinh long hoạt hổ, mỹ nhân xuất dục!"(1)


Ta nghĩ, điện thoại bên kia A Đạt nhất định là nôn thốc nôn tháo đi.


Đem di động để xuống, còn đang tìm đĩa CD để nghe nhạc, nghe được điện thoại di động lại rung lên lần nữa, đoán chừng là A Đạt nhắn tới mắng ta đi, cũng không thèm bận tâm, cho đến khi tim được đĩa mình muốn nghe, cho vào đầu máy, mới không nhanh không chậm đi đến phòng khách lấy điện thoại.


"Còn một cuộc thi nữa thôi, học tập thật tốt, thả lỏng tâm tình!" Nhìn kỹ người phát tin, hẳn là Cẩn.


Tay cầm di động không khỏi phát run, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời thế nào, Cẩn nhắn tin cho ta rồi, ta rốt cuộc cũng chờ đến, mặc dù chỉ có mấy chữ ngắn ngủi, nhưng thật sự là không dễ dàng a.


"Đừng lo!"Trừ hai chữ này, ta thật không biết còn có thể nói thêm gì nữa. Cẩn không nhắn lại, cho đến khi kì thi tốt nghiệp kết thúc.


Lúc đi ra khỏi phòng thi, một thân nhẹ nhõm, đi tới cổng trường thì thấy một đám người đứng ở nơi đó xé sách tung bông, tựa hồ muốn đem tất cả phẫn hận đều trút ra.


Có thống khổ như vậy sao? Ta ngược lại cảm thấy, được làm học sinh cấp 3 đối với ta mà nói là một chuyện tốt đẹp vô cùng.


Về đến nhà, mới phát giác được trong lòng thật vắng vẻ, trước kia luôn có thể tìm ra chút chuyện để làm, đọc sách một chút hoặc là lấy đề ra làm một chút, có quá nhiều thời gian cũng không biết nên làm gì.


Vòng vo trong phòng một hồi, cảm thấy nhàm chán, mở tivi, bật qua ba mươi mấy đài cũng không tìm được thứ muốn xem, trong lòng rối rắm, khiến ta đứng ngồi không yên.


Ta dĩ nhiên biết nguyên nhân là vì sao, rốt cuộc chờ không nổi, lấy di động ra.


Gọi tới thật lâu cũng chưa có ai bắt máy, vang lên thật lâu, cuối cùng cũng bắt máy.


"Lão sư!"


Điện thoại bên kia thanh âm đã lâu vang lên, nói là "hồn phách lên mây" một chút đều không nói quá.


"Thi thế nào?"


Rốt cuộc là lão sư, há mồm ra câu thứ nhất chính là câu này.


"Yên tâm, nhất định có thể đậu!" Cái này ta nắm chắc mười phần.


"Nga, vậy thì tốt, đã thi xong, thả lỏng một chút đi!"


"Ta muốn gặp ngươi!" Ta không nói nhiều mấy câu hàn huyên nhảm nhí, trực tiếp đến trực tiếp đi là tốt nhất.


"Bây giờ ta ở bên ngoài ăn cơm với học sinh, như vậy đi, một hồi xong ta gọi cho ngươi!" Ta không nghĩ tới Cẩn lại đáp ứng ta.


"Được, ta chờ ngươi!"


Tin tưởng Cẩn cũng có rất nhiều lời muốn nói với ta đi. Rốt cuộc thi tốt nghiệp kết thúc, ta nghĩ, ta cũng bắt đầu kế hoạch làm sao để đuổi theo Cẩn.


Đợi đại khái hơn hai giờ, điện thoại của Cẩn rốt cuộc đánh tới. Chúng ta nghĩ đến cùng một địa điểm, chính là KFC gần nhà ta.


Tựa hồ thật lâu không nhìn thấy Cẩn, chạy như bay đến KFC, tìm được một chỗ ngồi xuống, Cẩn còn chưa tới, không biết tại sao, nhịp tim rất nhanh, dường như muốn từ trong cổ họng nhảy ra, tưởng niệm, vào giờ phút này trừ bỏ khát khao cũng chỉ có tưởng niệm.


"Quả nhiên so với ta mau!" Thanh âm Cẩn kèm theo bóng dáng Cẩn xuất hiện, nàng không có thay đổi gì, vừa không mập cũng không gầy đi, tinh thần rất tốt.


"Lão sư, đã lâu không gặp!" Nhìn Cẩn, ta chậm rãi nói.


"Đúng vậy, Chu đại thiếu gia ngươi cũng không tới trường a!" Rõ ràng là châm chọc.


"Ai....Còn không phải là vì sợ chủ nhiệm lớp chúng ta a!"


"Ngươi còn có chuyện để sợ sao?" Câu nói của Cẩn giống như mang hàm ý khác. Ta trầm mặc, đang suy nghĩ trả lời vấn đề của Cẩn thế nào.


"Lão sư, ta phải đi Mỹ!"


"Đi Mỹ?" Vẻ mặt Cẩn thay đổi rất nhanh, khuôn mặt kinh ngạc "Đi Mỹ học sao?"


"Không phải, đi thăm mẹ ta!"


Mẹ đã sớm đem mấy cái hộ chiếu gì đó chuẩn bị xong, chỉ cần ta thi tốt nghiệp trung học vừa xong, mẹ tùy thời có thể mua vé máy bay cho ta đi qua.


"Tốt lắm a, đi thư giãn một chút!" Giọng Cẩn nhàn nhạt, tựa hồ có chút tịch mịch, có lẽ là ta đa tâm đi, nhưng chỉ cần giữa hai đầu chân mày có một chút xíu tịch mịch cũng sẽ khiến cho ta cảm thấy một tia mừng rỡ.


"Lão sư, ta sẽ trở lại nhanh thôi!"


"Đi chơi vui vẻ là tốt rồi, ra nước ngoài cũng không phải là một chuyện dễ dàng, ngươi phải quý trọng cơ hội a!"


"Hắc hắc!"


Chúng ta trò chuyện rất ăn ý, không ai nhắc lại chuyện lúc trước, thậm chí ngay cả sự khách khí khi xa cách gặp lại cũng không có, giống như hết thảy không có gì phát sinh quá, ta như cũ vẫn là học sinh nàng đắc ý, nàng như cũ vẫn là lão sư và bằng hữu ta thích nhất.


Nếu như Cẩn thích, hãy để cho quan hệ của chúng ta giữ vững ở chỗ này đi, ta không muốn miễn cưỡng Cẩn nữa, quan hệ của chúng ta, liền do Cẩn quyết định.


"Thật sự quyết định chọn sư phạm?" Cẩn đột nhiên hỏi ta.


"Đúng vậy, nguyện vọng cũng đã đăng kí rồi!" Chẳng lẽ này còn có thể thay đổi sao?


"Nguyện vọng gì gì đó cũng không phải là vấn đề, thành tích của ngươi rất tốt, nhiều trường có thể đặc cách cho ngươi vào, không cần quá chú trọng đến nguyện vọng!" Cẩn như có điều cần suy nghĩ.


"Không cần, ta cũng không phải là người dễ dàng thay đổi!" Câu nói của ta bao gồm hàm ý khác.


"Ta biết...." Cẩn chậm rãi nói.


"Lão sư, ta muốn gặp Dương Dương, lâu rồi không gặp hắn, rất nhớ hắn!"


Đề tài kéo đến trên người Dương Dương, trong mắt Cẩn rõ ràng toát ra một tia không đành lòng, ta đây mới biết Dương Dương vẫn ở nơi đó với cha, Cẩn cũng không nhận Dương Dương về bên người được, một là Cẩn thật sự không có thời gian đi chiếu cố Dương Dương tuổi còn tương đối nhỏ, hơn nữa cha Dương Dương không chịu buông tay, cho dù hắn lại có thêm một đứa con trai.


Dáng vẻ thương tâm của Cẩn khiến lòng ta đau nhói, ta âm thầm thề, nhất định phải giúp Cẩn nhận Dương Dương trở về.


Trước khi đi Mỹ rốt cuộc gặp được Dương Dương, tiểu hài tử dường như cao hơn một chút, vừa thấy được ta vẫn trách cứ ta hỏi ta tại sao lâu như vậy không gặp hắn. Dẫn Dương Dương và Cẩn đi Hải Tặc hồ chơi 4 ngày, cuối cùng bị điện thoại của mẹ thúc giục quay về.


Một đêm trước ngày đi Mỹ, từ trước đến giờ điện thoại với Cẩn, ta thì nói đến miệng lưỡi đều khô cả nước miếng, còn Cẩn vẫn ở đó nghe ta nói nhảm, cho đến sau nửa đêm di động hết tiền ngắt máy, vì vậy dùng điện thoại bàn gọi cho Cẩn nói với Cẩn di động của ta tắt máy, xem đồng hồ một chút, đã khuya lắm rồi, vốn muốn để cho Cẩn ngủ, kết quả nói một hồi lại bắt đầu một câu chuyện mới, cho đến khi đông phương trắng bệch, đầu cũng có chút hỗn độn mơ hồ mới đi ngủ.


Ngủ không tới hai giờ liền bị cha mới trở về dựng dậy, nói là lập tức đưa ta đi phi trường, ta đây mới phát hiện ta một đêm nấu cháo điện thoại ngay cả hành lý cũng chưa soạn.


Suy nghĩ một chút, mà thôi, tùy tiện mang mấy bộ y phục là tốt rồi, dù sao ta nghĩ mẹ nhất định đã chuẩn bị đồ cho ta.


Trên đường đến phi trường, cha dặn dò ta luôn miệng, còn nói phát hiện di động ta hết tiền nên đã nạp tiền cho ta rồi, muốn ta ngàn vạn phải chiếu cố thật tốt bản thân, chớ tùy hứng, đừng làm cho mẹ lo lắng.


Trước khi lên máy bay, muốn gọi cho ông nội, mời vừa lấy di động ra, liền thấy được tin nhắn của Cẩn, tối hôm qua cơ hồ là một đêm không ngủ, thế nào lại dậy sớm như vậy?


Vội vàng đánh thẳng một cú điện thoại, thanh âm Cẩn khàn khàn, chắc là không nghỉ ngơi đủ, đều tại ta.


"Lão sư!" Cha nghe ta gọi, rất tự giác đi ra ngoài, chỉ có một mình ta đứng ở nơi đó.


"Kiểm tra an ninh xong chưa?"


"Chưa kiểm, cha ta mới vừa đem hành lý gửi thôi!"


"Ngươi tối hôm qua không ngủ, lên máy bay sẽ không bị chóng mặt đi, lại ngồi lâu như vậy, ở trên máy bay có thể tranh thủ ngủ một chút"


Nghe lời Cẩn nói ta đột nhiên rất muốn khóc, giờ khắc này, đột nhiên không muốn đi nữa.


Nhưng không thể không đi, ta đã trưởng thành, không thể ở đó làm những chuyện thất thường nữa, hơn nữa, còn có mẹ vẫn thương nhớ ta ở một nước xa lạ đang chờ đợi ta. Đã sắp xếp xong xuôi hết mọi chuyện cũng không thể tùy hứng đi thay đổi.


Huống chi, chia lìa đối với ta và Cẩn mà nói chưa chắc không phải là chuyện tốt.


"Lão sư, ngươi ngày hôm qua cũng không ngủ, hảo hảo ngủ một giấc đi!" Trừ những thứ này, ta không biết có thể nói thêm gì nữa.


"Ta đang ngủ a, chẳng qua là có chút lo lắng ngươi, sợ ngươi không đủ sức!"


Có chút lo lắng cho ta? Nghe Cẩn cứ như vậy đem quan tâm treo đến khóe miệng, trong lòng mừng như điên, nhưng giọng nói vẫn như cũ giả bộ bình tĩnh.


"Đang ngủ còn có thể gọi điện thoại a, ngươi cũng thật lợi hại!" Ta cười, điện thoại bên kia Cẩn cũng cười, cười có chút biếng nhác, ta nghĩ, Cẩn nhất định là vừa nằm trên giường nhắm mắt lại vừa cùng ta tán gẫu điện thoại đi.


Cha đi tới, vỗ vỗ vai của ta, ý bảo ta đi kiểm tra an ninh.


"Lão sư, ta cúp trước, đi kiểm tra an ninh."


"Ân, lên đường thuận buồm xuôi gió, trở về báo trước cho ta biết một tiếng, ta đón ngươi!"


"Hảo!"


Đón ta? Xong rồi, còn chưa đi mà ta đã ước mơ được trở lại.


Xếp hàng kiểm tra an ninh trước khi lên máy bay, cha vẫn còn tiếp tục dặn dò đủ thứ, chỉ sợ ta đi Mỹ xảy ra chuyện gì, thật giống như coi ta là phần tử khủng bố nào đó. Lại tiếp tục lải nhải, ta ở trên máy bay phải chú ý an toàn, không thể làm cái này không thể làm cái kia cứ thế một tràng.


Thật sự cho ta là thành phần khủng bố sao, ta còn có thể cướp máy bay sao? Coi như ta có bản lãnh đó, ta cũng không muốn a, vì đã có một người đang đợi ta trở về a!


Suy nghĩ một chút, cảm thấy trong lòng thật ấm áp.


Làm mọi thủ tục xong, ngồi trong đại sảnh, bấm điện thoại, hối hận hồi nãy tự dưng đem hết những thứ tạp chí dùng để tiêu khiển trên máy bay quăng vào túi hành lý, ngồi máy bay lâu như vậy, không có gì xem chẳng phải chán chết ta sao.


Hoàn hảo là trong đại sảnh có một nhà sách nho nhỏ, tùy tiện mua một quyển sách, ngồi trên ghế, lại phát hiện mình một chữ cũng không vào đầu.


Hình ảnh tràn ngập đầu óc lúc này, trừ Cẩn ra, cũng chỉ là Cẩn.


Không muốn đi nữa. Thật sự là không muốn đi nữa. Chắp tay sau lưng trong đại sảnh vòng tới vòng lui, đến nỗi một bà cô chịu không nổi cũng nhìn ta chằm chằm.


Rõ ràng mới vừa cúp điện thoại, bây giờ lại nhớ đến không chịu nổi, rất muốn gọi điện cho Cẩn, lại sợ sẽ quấy rầy giấc ngủ của Cẩn, mở ra rồi lại đóng lại di động liên tục, không biết làm sao.


Cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn tắt di động, lên máy bay, ngồi cạnh cửa sổ, trên máy bay tiếp viên hàng không yêu cầu mọi người tắt điện thoại, lúc này mới cảm thấy hối hận vì chưa nhắn cho Cẩn một tin nào.


Tình cảm a, thật là thích đem người ta hành hạ đến sống dở chết dở!