Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Vượt Tường

Chương 56: Cảnh trong mơ lần thứ 8 : Không thể trốn thoát



Trên hành lang một trận tiếng bước chân hỗn độn , nhanh chóngmà bình ổn vang lên, năm tên thị vệ mang theo hai đại phu theo sátphía sau tướng quân của mình, chạy tới hỷ phòng.

Nhìn từ cánh cửa hé mở tới mấy người nằm trên đất , KhinhÂm khẽ giơ tay, tất cả mọi người lập tức bất động, đưa tay đặt ởthanh kiếm bên hông, chờ tướng quân ra lệnh.

Căn phòng tối đen, nhưng không có tiếng vang gì,vô cùng tĩnh mịch.

“Phát lệnh, đóng chặt đại môn, cung tiến thủ đợi mệnh, những người khác, lục soát toàn bộ ngóc ngách trong phủ cho ta, nếu khôngthấy phu nhân, các ngươi, dắt theo thê nhi, mang đầu tới chịutội!” Lạnh giọng phân phó, hắn một cước đá văng hỉ môn.(cửa phònghỉ)

“Oành!” Hai phiến cửa như gỗ mục đổ xuống, phát ra tiếng vang thật lớn.

Thị vệ đằng sau tức khắc bừng tỉnh, nhanh chóng chạy vội đitìm, mồ hôi lạnh trên mặt sớm nhỏ thành giọt, đảo mắt một cái đãbiến mất vào bóng đêm.

Bước thong thả vào phòng,hắn nhìn thấy ba người mê man ngất, mị hạ đôi mắt lạnh lùng quay ra ngoài.

~ ~ ~

Vượt qua bốn cái hành lang, nhìn thấy thị vệ tuần tra ban đêm xuất hiện, hai thân ảnh đang chạy vội nấp vào chỗ tối.

Ngân Nhi ấn ngực, thở hổn hển, mờ mịt nhìn hoàn cảnh lạ lẫm chungquanh, nàng không ngờ tướng quân phủ lại to lớn như thế, chạy nửacanh giờ, vẫn là không có thoát ra ngoài.

“Không xong rồi , có thích khách, các huynh đệ, tướng quân hạ lệnh,nếu tìm không thấy phu nhân, muốn cả nhà chúng ta đem đầu đến chịu tội.” Ba tên thị vệ chạy vọt đi, lớn tiếng la hét, không đi quản vẻmặt mấy tên tuần tra cứng đờ, lại tiếp tục chạy tới địa phương kháctìm kiếm.

“Mau, còn đứng đây làm gì, nhanh đi thôi!” Đầu lĩnh thị vệ(Thị vệdẫn đầu) tuần tra ban đêm chợt quát một tiếng, chưa dứt lời đãthẳng tiến về phía tây.

Các thị vệ khác thấy vậy vắt chân lên cổ chạy theo hắn.

“Đi.” Vừa thấy thị vệ tản ra, nam tử xa lạ nhẹ giọng nhắc nhở, cẩnthận kéo Ngân Nhi đi hết hành lang dài, vừa muốn xoay người chạy rađại môn, trong phút chốc, tất cả liền sáng bừng.

“Ngươi cho rằng phủ tướng quân là nơi ngươi muốn đến là đếnmuốn đi là đi sao?” Một giọng nói châm chọc lạnh như băng vang lêntrong không gian yên tĩnh.

Ngân Nhi hít một ngụm khí lạnh, nhìn bốn phía đều thấy thị vệcầm đèn lồng bao vậy bọn họ, tay nhỏ bé cầm cánh tay nam tử không khỏi căng thẳng.

Ở phía đối diện , dàn thị vệ đột ngột tản ra, thân ảnh mặc hỉbào từ từ xuất hiện, sát ý trên mặt hắn nồng đậm, hai tay chắpphía sau lưng, nụ cười quỷ dị tựa yêu quái giữa màn đêm , nụcười ấy dưới ánh sáng của đèn đuốc càng có phần âm trầm nguy hiểm hơn.

“Ngươi đừng tổn thương hắn!” Nghĩ đến lời nói lúc trước củanam tử, lòng bàn tay Ngân Nhi toát mồ hôi hột làm hắc y của nam tửướt thành một mảng, nàng nghiêm mặt tái nhợt, thấp giọng nói.

“Ngân Nhi, nàng tránh ra.” Khép hờ đôi mắt, nhìn nàng nắm chặt cánh tay người ta không buông, sắc mặt hắn càng tối đen hơn, bàntay đằng sau lưng đã dấy lên hỏa diễm màu đen, thuận theo chiều giómà kéo dài , phát ra tiếng vang dữ dội.

“Không!” Nàng quật cường ngẩng đầu, mắt hạnh trừng trừng,“Ta muốn đến với Viêm Hi.”

Hỏa diễm phía sau hắn lập tức trở thành hắc cầu(Quả đầuđen = = chắc vậy), độ nóng đột ngột tăng lên khiến bọn thị vệ xung quanh sợ hãi lùi lại năm bước.

“Bản tướng quân, nói lại lần nữa xem, tránh ra!”, Ánh mắt hắnsặc lạnh như chim ưng, trực tiếp xẹt qua thân ảnh thiên hạ kiềunhỏ, như con dao nhọn bắn về phía tên nam tử bên cạnh nàng.

Kiên định lắc đầu, nàng cắn môi, chỉ cần nghĩ đến Viêm Hi, dù gặp phải chuyện gì nàng cũng không e ngại.

Thấy vậy, Khinh Âm cười lạnh, hắc cầu trong tay sớm đã sẵn sàng, không chút do dự, hắn ném hắc cầu về phía Ngân Nhi.

Nàng ngây người , nhìn hắc cầu như từ địa ngục lao tới, tựahồ muốn cắn nuốt nàng,nhưng hai chân nàng lại không thể động đậy.

Mắt thấy hắc cầu sẽ đụng vào người Ngân Nhi, một bàn tay to độtnhiên đẩy nàng ra, đón nhận hắc cầu , để nó cắn nuốt bản thânthay nàng!

“A!” Toàn thân nam tử hừng hực hắc hỏa, thân hình hắn vặn vẹo trênmặt đất , không ngừng lăn lộn, hương vị cháy sém bị khuếch tán, mùida thịt bốc lên khiến người khác muốn nôn mửa, nháy mắt đãcháy hết làn da bên ngoài.

“Vì sao, vì sao!” Trơ mắt nhìn da thịt nam tử muốn cứu mình đangbị thiêu đốt , thân thể hắn sắp trở thành cây gỗ khô rồi, nàngnỉ non , đột nhiên xông lên vỗ vào hắc hỏa trên người vị nam tửkia.

“Ngân Nhi!” Vốn là dự đoán tên nam tử này sẽ nhảy vào đỡ giúpNgân nhi, nhưng không ngờ Ngân nhi cũng không thèm để ý đến tínhmạng của mình , ý cười nơi khóe miệng Khinh Âm trong khoảnh khắc cứng đờ, rống lên một tiếng, lao vội về phía nàng.