Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Vượt Tường

Chương 147: Lo lắng



Phía chân trời, không trăng cũng không sao, mây đen thản nhiên baophủ toàn bộ hoàng cung, phía dưới cung điện nguy nga lộng lẫy, đèn đuốcsang rực, nhưng mà, bên trong đại điện, loáng thoáng hiện ra hai thânảnh tối đen, lẳng lặng đứng yên, y bào bị gió thổi tung thành nhữngđường cong duyên dáng, “lược lược” rung động.

Đôi mắt màu tím cụp xuống, nhìn về hướng Mẫn Hách Vương phủ, nhưngmà, khoảng cách quá xa, ngay cả sân đều xem không thấy một góc, trongbóng đen mông lung, chỉ có thể nhìn thấy những ngọn đèn lồng phát ra ánh sáng mỏng manh.

“Hoàng Thượng, ngày mai hoàng phi muốn cùng Mẫn Hách Vương gia racung du ngoạn, người có tiến đến ngăn cản hay không?” một thân ảnh màuđen khẽ cúi người, lộ ra gương mặt với một vết sẹo dài trông thật hungbạo, lời nói đôn hậu, bộ dáng lại rất là sốt ruột.

Nam tử tuấn lãng nhẹ nhàng lắc đầu, sắc mặt lạnh như băng, gấp ti phiến (quạt giấy), nắm chặt đến gân xanh nổi cả lên, hít sâu một chút, cố đè nén tâm trạng, trầm giọng:

“Mộc Hiệp, ngươi có biết, trẫm, hiện tại đã không có năng lực đi ngăn cản cái gì, lúc đem Y Y giao ra là lúc trẫm cũng đã làm tốt chuẩn bịtrong lòng, đợi thời cơ chín mùi, nhất định sẽ đem nàng nghênh hồi.”

Hắn chua sót khẽ động khóe môi, ngày ấy, nước mắt của nàng, ánh mắtthất vọng, đau đớn của nàng, mãi mãi khắc sâu vào tim hắn, nếu như cóthể, hắn muốn dùng tánh mạng của mình để đổi lấy việc được dang tay ômnàng vào lòng, mãi mãi không tách rời,“ vị trí Hoàng hậu, vĩnh viễn chỉcó thể dành cho một người.”

“Sầm Nhi công chúa kia……” Mộc Hiệp không khỏi trộm liếc mắt về phía Long Quân điện.

Ngày đó, ngoại trừ thị vệ trong cung cùng với vài vị tướng quân, cơhồ không ai biết bên trong thâm cung diễn ra một trận gió tanh mưa máu,cũng không ai biết, phượng phúc bị tráo đổi, chỉ có một vài người, biếtđược thế cục trong cung cũng đã mệt mỏi buông xuôi, hoặc là có thể nói,Mẫn Hách Vương gia cùng Hoàng thục phi đã có thể “lấy thúng úp voi”.

“Lưu nàng ta lại vào lúc này đều là vì Y Y, bất quá chỉ là kế hoãnbinh, nếu như để cho người trong thiên hạ biết hoàng phi thành Vươngphi, chỉ sợ, thiên hạ sẽ dậy sóng, Mẫn Hách muốn đem Sầm Nhi ở lại bênngười trẫm, cũng vì sợ vác lên người tội danh loạn thần tặc tử, mà trẫm, cũng vì ổn định thiên hạ.”

Thở dài một hơi, hắn hàng đêm, ngủ lại ngự thư phòng, trừ bỏ việckhông bao giờ muốn để Sầm Nhi thị tẩm, càng sợ hãi hơn là nhìn thấygương mặt của nàng.

Gương mặt giống nhau như đúc, sao có thể nào không nhớ?

“Ngày ấy, Hoàng Thượng đã làm hoàng phi thương tâm như vậy, chỉ sợ,lần này ra cung, nàng sẽ nhân cơ hội rời đi, đến lúc đó, muốn tìm, cũnglà khó như lên trời.” Mộc Hiệp nhớ tới tính tình cứng đầu, ngoan cườngcủa nàng, cũng không khỏi lắc đầu, cũng khó tin được, nhiều năm như thế, nàng lại có thể ở trước mặt mọi người biểu hiện một mặt đoan trang nhàn thục.

Đem ti phiến thu vào cổ tay áo, Phù Vân Khâu Trạch xoay người, mộttay vỗ vào bả vai Mộc Hiệp, hiện tại, bên trong thâm cung, trừ bỏ ThanhVũ, người mà hắn có thể tin tưởng , cũng chỉ có hắn .

“Ngày mai, đợi sau khi nàng ra cung, ngươi đi theo nàng, đừng làm cho nàng rời đi.” Ngắn gọn vài câu, đã nói ra tiếng lòng hắn.

Hắn nhớ rõ, gần như mỗi đêm, nàng đều phải đứng lên, vụng trộm muốnleo tường, nhưng mà nàng không biết, vì tránh những việc ngoài ý muốnphát sinh, hắn đã bảo các cung nữ lừa nàng, nói phía sau bức tường VũPhượng cung là bên ngoài ranh giớ của hoàng cung, vì thế, nàng liền hàng đêm đến “thăm” bức tường kia, cũng làm mỗi khi đều bị chính mình bắttrở về.

Chẳng lẽ, nàng thật sự nghĩ muốn rời khỏi hoàng cung như vậy, muốn rời khỏi hắn?

Nhíu nhíu mày, đặt tay lên vị trí trái tim, chỉ cảm thấy một trậnlạnh như băng, cùng với nhè nhẹ quặn đau, luôn làm cho hắn không thểthuận lợi hô hấp.

“Nhưng mà, an nguy của Hoàng Thượng, thuộc hạ sợ……”

Mộc Hiệp hiển nhiên sợ hãi có người sẽ âm thầm đối với hoàng thượnghạ độc thủ, nếu hắn rời đi, không phải cho địch nhân khả thừa dịp, nắmlấy cơ hội sao?

“Hiện tại, trẫm đã là một con rối hoàng đế, mà Mẫn Hách tựa hồ cũngkhông muốn giết trẫm, nếu thực sự có người muốn thương tổn trẫm, chỉ sợcũng chỉ có một người, bất quá, nàng, hiện tại, cũng sẽ không mạo muộiđộng thủ.”

Ánh mắt thâm thúy, hôm nay, lúc lâm triều, Hoàng thục phi phóng tớiánh mắt sắc bén, nhìn hắn như muốn băm thây vạn đoạn, giống như hậnngười không thể mặc long bào, ngồi trên long vị, là hoàng nhi của mình.

Chính là, dường như Mẫn Hách nói với nàng cái gì đó, nàng mới không động thủ.

Kỳ thật, hắn lo lắng nhất , không phải là an nguy của mình, mà lànàng, Y Y mang theo vết thương đầy người, rời khỏi mình, Tiểu Thanh hômnay bẩm báo, nói đã đem tiểu lục qua đó, nói vậy, lúc này tất nhiên sẽkhông nhe răng nhếch miệng kêu đau đi?

“Hoàng Thượng vì hoàng phi làm nhiều như vậy, ngày sau, nếu nàng vẫnkhông hiểu cho người, đến lúc đó, Hoàng Thượng lại nên làm thế nào chophải?” Mộc Hiệp khinh nam, vốn là không muốn nói ra lời nói trong lòng,cũng là không tự giác nói ra.

Ai chẳng biết hoàng phi tính tình quật cường, ăn mềm không ăn cứng,nhưng mà, lúc đó Hoàng Thượng khẳng định ngay cả mặt mũi hoàng phi cònchưa thấy, đã bị cửa sập vào mặt, mũi biến thành quả hồng cũng nên?

“Nếu nàng không hiểu, vậy cứ để nàng tức giận, đợi cho hận tiêu, khí tan, tự nhiên sẽ trở lại.” Phù Vân Khâu Trạch cười nhẹ.

Hắn sao có thể không hiểu tính tình của nàng? Ít nhất Mẫn Hách nhìnnhư âm trầm, nhưng, kiếp trước hắn là Khinh Âm, nhất định sẽ không lạithương tổn nàng, hơn nữa, lại không sợ nàng chạy trốn, ngược lại nhẹnhàng đáp ứng mang nàng ra ngoài chơi đùa, tâm tư này, hắn lại như thếnào nhìn không tới?

“Hãy nhìn xem thái độ của Mẫn Hách Vương gia đối với hoàng phi, tựahồ tốt hơn nhiều lắm, rất nhiều người đều đang chờ xem kịch vui, khôngngờ rằng, hiện nay xảy ra đại biến, đến lúc đó, nếu như, hoàng phi thích Mẫn Hách Vương gia, kia Hoàng Thượng đến lúc đó không phải……” Nghĩ tớinghĩ lui, Mộc Hiệp chỉ hận không thể nhanh chóng đem hoàng phi trở về,đem Sầm Nhi công chúa đưa trở về nơi cần ở.

Nếu là đem Sầm Nhi công chúa tráo đổi, không biết Mẫn Hách Vương gia có thể nhận ra thật giả hay không?

Lời này vừa vặn chạm vào vết thương tận sâu trong tim hắn, Phù VânKhâu Trạch sắc mặt nhất bạch, thân hình gầy yếu đi rất nhiều, nhẹ nhànglắc lư hai cái, may mắn Mộc Hiệp tay mắt lanh lẹ đỡ lấy hắn.

“Trẫm tin nàng!” đôi mắt màu tím lóe ra một cỗ tín niệm, bất cứ lúc nào, hắn đều tin nàng.

“May mắn Hoàng Thượng cho Tiểu Thanh đem tiểu lục đi, hôm nay, MẫnHách Vương gia thế nhưng còn có ý đồ dùng mị thuật mê hoặc hoàng phi,nhưng mà, ngược lại……” Nói đến này, Mộc Hiệp tạm dừng xuống dưới, muốnnhìn xem biểu tình của Hoàng Thượng.

Quả thực, đôi mắt màu tím của hắn giống nhau bị đâm mạnh, đồng tử mắt co rút lại, bàn tay to dùng sức chế trụ cánh tay Mộc Hiệp, bộ dáng lòng nóng như lửa đốt.

“Ngược lại như thế nào?”

“Ngược lại bị hoàng phi đùa giỡn trở về, may mắn lúc ấy bị tiểu lụccắn một ngụm, nọc độc chảy vào não bộ, nháy mắt thanh tỉnh nàng, sau lại phá giải mị thuật của Mẫn Hách Vương gia.”

Hôm nay thám tử hồi báo, Mộc Hiệp cũng không nhịn được bật cười, múathoát y? Phỏng chừng Mẫn Hách Vương gia sở dĩ vội vã ra cung như vậy,chính là muốn tránh né lời ra tiếng vào của người trong cung trong haingày đi.

Khuôn mặt tái nhợt nháy mắt hộc ra một hơi, hắn bất đắc dĩ lắc đầu,xem ra, mình thật ra không cần quá lo lắng, trí tuệ không có, nhưng tiểu kế cùng quỷ kế thì vô số, nàng cho tới bây giờ cũng không thiếu.

“Chỉ mong, trẫm có thể tới kịp……” Lạnh lẽo dật ra một câu, hắn nhìn phía trời xa.

Bầu trời vẫn như trước, mây đen vần vũ, chưa từng tan đi.