Ái Phi Nàng Định Chạy Đi Đâu Vậy?

Chương 131: Mộ Dung



Mộ Dung sợ hãi tỉnh dậy:" Chẳng lẽ đây là đường tới âm phủ sao???". Càng bất ngờ hơn trước mặt nàng lại là Thiên Băng

Băng cất lời:" tỉnh rồi sao???"

" Chẳng phải ta uống rượu độc rồi? Chẳng lẽ ngươi đã động tay chân?" Mộ Dung không tin vào những gì diễn ra trước mắt. Sau tất cả nàng ta lại cứu mình

" Cô không đáng phải chết. Cô cũng chỉ là một quân cờ đáng thương gia tộc, bị người khác lợi dụng" Nàng không nóng không lạnh nói lên suy nghĩ

" Nhưng ta đã hạ độc ngươi, ngươi lại bỏ qua dễ dàng vậy sao?"- Mộ Dung thăm dò

Nhớ lại ngày đó sau khi Mộ gia bị tiêu diệt

Mộ Dung đến mang một bình trà, muốn thưởng thức cùng nàng. Nhưng không ngờ Thiên Băng lại không có chút đề phòng, lại đối xử với mình rất tốt. Nàng ta không phải người xấu, là do mình cố chấp, chấp niệm với người kia quá sâu. Một nụ cười thê lương nhoẻn nhẹ trên miệng nàng

" Thiên Băng sau tất cả ngươi không có gì hận ta sao?"

" Hận? Thà rằng thêm một kẻ thù, ta thêm một người bạn có phải tốt hơn không?"- Băng vui vẻ rót trà ra 2 ly đưa cho cả nàng ta.

Mộ Dung cản lại:" Ngươi không sợ ta hạ độc sao?"

" Có ai đi hạ độc lại hỏi thẳng thừng thế không? Lại còn đường hoàng đi đến đây. Cô cũng đâu phải ngốc?"



" Ngươi lúc nào cũng tỏ ra thanh cao, bất cần như vậy. Thật khiến người khác ganh tị". Mộ Dung chậm rãi rót trà đưa cho Thiên Băng.

Nàng một hơi uống hết sạch không chút nghi ngờ" Hôm nay, cô đến đây chắc không phải chỉ muốn nói với ta vài điều thế thôi nhỉ?"

" Cuối cùng Mộ Dung đây cũng hiểu ta thua ngươi ở điểm gì rồi. Ngay từ đầu ta đã thua, thua một cách thảm hại"- Mộ Dung đứng dậy phủi y phục đi về.

Trở lại Thực tại

" Cứu ta không sợ ta ngày nào đó sẽ chính tay giết lần nữa sao?"

Băng đi lại xung quanh, nhìn thái độ Mộ Dung muốn đối đầu với mình mà không nhịn được cười:" Cô căn bản không muốn giết ta, phải không. Ly rượu đó đúng là thuốc độc, nhưng cô đã cho thuốc giải rồi. Cô quên mất ta cũng là một thầy thuốc?"

Mộ Dung thấy nói trúng tim đen, biện minh:" Đừng có tưởng ta không ghét ngươi. Chẳng qua ta không muốn Lãnh Tuyết điều khiển mình. Chiêu mượn đao giết người này quá cũ. Giờ ta đã rơi vào trong tay muốn chém muốn giết thì tùy. Ta đằng nào cũng phải chết?"

Nàng ra lệnh cho hạ nhân cởi trói, đỡ Mộ Dung dậy, trong ánh mắt nàng ẩn chứa một sự đồng cảm, xót xa:" Ta với cô thực ra là cùng một loại người. Cô không hề xấu xa. Chẳng qua sống quen trong nhung lụa, được chiều chuộng, bị dạy hư. Người ta thường nói gần mực thì đen gần đèn thì rạng. Hãy đi thật xa đừng quay trở lại vũng bùn bần nơi nay nữa"

Mộ Dung không tin vào mắt mình. Đúng thật nàng rất muốn chết. Nhưng lại cũng không muốn chết. Mộ Dung ôm lấy Thiên Băng, mắt có hơi rưng rưng. Nàng biết rằng sống trong nơi này những tưởng không ai hiểu mình. Bởi thực ra tất cả mọi người trong Mộ gia đều xem nàng là một quân cờ bỏ đi. Từ lâu đã kệ sống chết mặc bay. Đó không còn là Phụ thân nữa, ông đã bị hoàng quyền che mù mắt, mẫu thân cũng vậy. Kết quả ngày hôm nay họ nhận được thực ra cũng là sớm hay muộn. Nàng cũng không nghĩ mình sẽ còn sống:" Cảm ơn!".

Thiên Băng vui vẻ cầm lấy tay Mộ Dung:" Ta đã cho cô được sống lại thêm lần nữa. Vì vậy hãy trân trọng nó. Hãy sống thật tốt nhé!"

Mộ Dung dường như nhớ ra điều gì nhắc nhở