Ái Phi Nàng Dám Không Động Phòng

Chương 76: Thỉnh cầu gả



Phi Hoa Ngọc và BạchTiểu Thố bắt cóc quốc chủ Ô Quốc ra khỏi hoàng cung. Vũ Văn Địch và MạcThanh lấy xe ngựa chờ ở cửa hoàng cung để tiếp ứng, như vậy rất tựnhiên, lần kế hoạch bắt cóc hoàn mỹ này đã hết sức thành công.

Xe ngựa chở bọn Bạch Tiểu Thố nhanh chóng trở về Trọng Khuyết Quan, dọctheo đường đi, quốc chủ Ô Quốc cũng không nói câu nào, chỉ là dùng ánhmắt âm lãnh thỉnh thoảng liếc Phi Hoa Ngọc.

Bạch Tiểu Thố cảmthấy quốc chủ Ô Quốc này rất kỳ quái, bị bắt mà một chút dấu hiệu muốnphản kháng để chạy trốn cũng không có, mà là tùy tiện để bọn hắn bắtgiữ, ngay cả một câu nói cũng không nói. Nếu không phải là lúc trướcnàng có nghe qua hắn nói chuyện, nàng còn tưởng rằng quốc chủ Ô Quốc làmột người câm.

Phi Hoa Ngọc ngại cánh tay của mình bị đau, liềnném cây chủy thủ gác ở trên cổ quốc chủ Ô Quốc cho Mạc Thanh, để MạcThanh thay hắn làm chuyện khổ sai này, mà hắn ngồi ở một bên thoải máinhắm mắt dưỡng thần.

Vũ Văn Địch rất khinh thường đối với hànhđộng này của Phi Hoa Ngọc, sau khi lạnh lùng hừ một tiếng, rồi ôm bảobối Liễu Diệp kiếm của hắn ngồi ở một bên không nói.

Trải qua lộtrình một ngày hai đêm khổ cực, rốt cuộc bọn Bạch Tiểu Thố đã trở lạiTrọng Khuyết Quan. Mà lúc này, Vũ Văn Tinh mang theo đại đội nhân mã của hắn cũng đồng thời chạy trở về.

Khi Vũ Văn Tinh nhảy xuống ngựa, cùng đúng lúc Bạch Tiểu Thố nhảy xuống, bốn mắt nhìn nhau, lòng đầynghi ngờ không thể giải đáp được, ngược lại nóng nảy bước tới trước mộtbước.

"Mạc Thanh, đây là xảy ra chuyện gì? Vì sao nàng không ởtrong đại lao?" Vũ Văn Tinh tức giận nheo mắt lại, lớn tiếng quát to với Mạc Thanh đứng phía sau Bạch Tiểu Thố.

Trước khi hắn đi khôngphải đã phân phó Mạc Thanh, thành không bị phá thì không cho phép hắn ta để cho bọn Bạch Tiểu Thố đi ra sao? Nhưng không biết con thỏ ngu xuẩnnày lại đi chỗ nào gây họa rồi, Mạc Thanh thật đáng chết!

"VươngGia phu quân, chàng đừng mắng Mạc Thanh, là ta buộc hắn thả ba ngườichúng ta từ trong đại lao ra. Nếu chàng muốn đánh muốn mắng, cứ việcnhằm tới ta, không nên làm khó Mạc Thanh!" Bạch Tiểu Thố bất mãn cauchân mày nhỏ lại, muốn gánh hết trách nhiệm về phía mình.

Nàng cũng biết, tên Vương Gia biến thái này trở lại chắc chắn sẽ mắng nàng!

"Vương Gia, là ta không đúng, xin ngài đừng trách vương phi!" Mạc Thanh khôngđể cho Vũ Văn Tinh và Bạch Tiểu Thố bất hòa, liền chủ động đứng ra xinlỗi.

Vương gia nhà bọn họ luôn cầm mặt lạnh tới đối mặt với vương phi, cứ thế này mãi, vương phi sẽ chùn bước.

"Bạch Tiểu Thố, nàng ngoan ngoãn trở về trong đại lao cho bổn vương!" Vũ VănTinh lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Thanh quỳ trước mặt hắn, chỉ cảm thấytức giận trong lòng, nuốt thế nào cũng không trôi, vì vậy sắc mặt nhìnBạch Tiểu Thố càng không được tốt.

Vì sao con thỏ ngu xuẩn này luôn không nghe lời của hắn, luôn muốn đối nghịch với hắn, làm hắn tức chết!

"Vương Gia, lần này Tiểu Thố nhi đi là vì muốn giúp ngài một tay đó. Ngài trởlại không phân biệt tốt xấu đã mắng Tiểu Thố nhi một trận. Bây giờ trong lòng nàng nhất định sẽ vô cùng khổ sở đấy!" Phi Hoa Ngọc ở trong xengựa nghe được rõ ràng lời của Vũ Văn Tinh nói, hắn chậm rãi vén rèm xengựa lên, sau đó lôi quốc chủ Ô Quốc xuống xe ngựa. Vẻ mặt kỳ quái nhìnVũ Văn Tinh tức giận, không để ý chút nào lớn tiếng châm chọc.

Tên Vũ Văn Tinh này thật đáng ghét, một mảnh tâm ý của Tiểu Thố nhi cũng bị hắn chà đạp!

"Phi Hoa Ngọc, không nên trêu chọc bổn vương, nếu không bổn vương cho ngườichém ngươi thành bảy tám đoạn, rồi ném tới bãi tha ma cho chó hoang ăn!" Giờ phút này Vũ Văn Tinh đang nổi nóng, mà Phi Hoa Ngọc lại khiêu khích hắn, mà việc Vũ Văn Tinh không nguyện ý nhất thấy chính là Bạch TiểuThố và Phi Hoa Ngọc cùng đi ra ngoài lêu lổng. Hôm nay cũng hoàn toànkhác biệt rồi, ngươi nói Vũ Văn Tinh có thể không giận tím mặt sao?

"Vương Gia, ngài muốn đem tại hạ chém thành bảy tám đoạn, ném tới bãi tha macho chó hoang, như vậy Tiểu Thố nhi nhất định sẽ rất đau lòng khổ sở,không muốn gả cho ngài đâu. Hơn nữa, ngài cũng không có bản lãnh giếtchết ta đâu, vương gia!" Nghe vậy, đôi mắt Phi Hoa Ngọc nhanh chóng trầm xuống, giọng nói rất lớn, ý trào phúng càng đậm.

Vũ Văn Tinh đáng ghét, ngươi muốn giết ta, ta còn muốn giết chết ngươi trước đó!

Ai chết ở trong tay ai trước, việc này còn rất khó nói!

"Được rồi, sư phụ thối, Vương Gia phu quân, hai người các ngươi đừng làm ồnnữa!" Trong lòng Bạch Tiểu Thố biết nếu không ngăn cản hai người này nói tiếp, hai người này sẽ không giải quyết được vấn đề khó khăn nhất địnhsẽ đánh nhau.

Bất đắc dĩ, Bạch Tiểu Thố không thể làm gì khác hơn là tự mình chấp nhận, ngoan ngoãn về đại lao trước rồi nói.

"Vương Gia phu quân, đây là quốc chủ Ô Quốc, ta giao hắn cho chàng!" Kéo quốcchủ Ô Quốc từ tay Phi Hoa Ngọc qua, Bạch Tiếu Thố mang hắn đến trước mặt của Vũ Văn Tinh, nghiêm mặt nói "Ta hiểu biết rõ ta không nên nhúng tay vào chuyện quốc gia đại sự của chàng, nhưng chàng là vương gia phu quân của ta, ta không thể nhìn chàng đi chịu chết được. Lời nói của quốc chủ Ô Quốc rất có phân lượng với các nước láng giềng, chàng cứ buộc hắn kýmột phần hiệp nghị không bao giờ xâm phạm Phượng Dực quốc, sau đó để cho bọn họ lui binh, trận chiến này của chàng không sai biệt lắm sẽ mauchiến thắng thôi."

Nói xong, Bạch Tiểu Thố bỏ qua quốc chủ Ô Quốc, đi qua kéo Phi Hoa Ngọc với vẻ mặt không cam lòng trở về đại lao.

"Sư phụ thối, chúng ta đi vào ngồi trong đại lao đi, nói tiếp chuyện saunày chúng ta sẽ đi ngao du tứ hải đi." Bạch Tiểu Thố rầu rĩ không vui đi ở phía trước, vểnh cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn của mình lên, buồn bựcnói "Cháu thái tử, cháu cũng đi theo đi, Cửu vương thúc của cháu khôngmuốn nhìn thấy ba người chúng ta ở mặt hắn lắc lư đâu."

Vương gia thối, không có gì để nói với nàng sao? Tức chết nàng rồi!

Vốn Phi Hoa Ngọc rất không cam lòng bị Bạch Tiểu Thố kéo về đại lao, nhưngnghe thấy ái đồ thân ái của mình nói muốn tiếp tục thảo luận chuyện vându tứ hải, vẻ không cam lòng của hắn lập tức biến mất, vui vẻ bị BạchTiểu Thố kéo đi.

Vũ Văn Địch lặng lẽ nhìn sang Vũ Văn Tinh khôngnói lời nào, thấy Cửu vương thúc không có ý đặc xá cho mình, nên rất ủykhuất đi theo Bạch Tiểu Thố.

Cửu vương thúc chưa bao giờ thích đứa cháu như hắn, chẳng biết tại sao, aizzz!

Vũ Văn Tinh lạnh lùng nghiêng mắt nhìn lên quốc chủ Ô Quốc đang đứngnghiêm trước mặt, lập tức phất tay để binh lính dẫn hắn đi xuống, trôngchừng cẩn mật.

"Mạc Thanh, ngươi đứng lên đi!" Một hồi lâu sau, Vũ Văn Tinh ném những lời này cho Mạc Thanh, rồi tự động rời đi.

Vũ Văn Tinh rất mệt mỏi, những chuyện liên tiếp mấy ngày nay ép tới hắn không thở nổi.

Hắn thuận lợi đốt cháy lương thảo nước láng giềng, nhưng không có bắt đượcquốc chủ của nước láng giềng nhỏ kia. Nếu như Bạch Tiểu Thố không bắtquốc chủ Ô Quốc trở về, hắn không biết mình có thể trấn thủ ở TrọngKhuyết Quan này được mấy ngày.

Vũ Văn Tinh nặng nề thở dài mộthơi, đồng thời không thể không ở trong lòng thừa nhận Bạch Tiểu Thố lầnnày xác thực giúp hắn một đại ân, làm cho hắn có thể thay đổi càn khôn!

Chỉ là nàng cũng nên bị phạt, chuyện nguy hiểm như vậy nàng lại dẫn theo ba người kia đi làm. Nếu như nàng có chuyện gì xảy ra, hắn nên làm cái gìđây!

Cứ như vậy, Vũ Văn Tinh xử lý quân vụ của Trọng Khuyết Quan, chẳng quan tâm Bạch Tiểu Thố bị nhốt trong đại lao. Bạch Tiểu Thố cũngkhông quan tâm, ở trong đại lao có sư phụ và nàng, nàng mới không nhàmchán đâu, càng sẽ không suy nghĩ tới tên vương gia biến thái vô tình vônghĩa đó!

Sau mấy lần quốc chủ Ô Quốc bị Vũ Văn Tinh đe dọa uyhiếp, rốt cuộc ngoan ngoãn ký xuống hiệp nghị không bao giờ xâm phạmPhượng Dực quốc, cũng đồng thời ra lệnh để cho quân đội quốc gia mình và quân đội mấy quốc gia liên minh đều lui binh, không được xuất hiệntrong phạm vi vài trăm dặm gần Trọng Khuyết Quan.

Tất nhiên saukhi hiệp nghị đã được ký kết, Vũ Văn Tinh cũng không có ý để cho quốcchủ Ô Quốc trở về, mà muốn mang hắn về quốc đô, giao cho hoàng huynhmình xử trí.

Còn việc bảo vệ Trọng Khuyết Quan, quân đội Vũ VănTinh tự nhiên không cần thiết ở lại thủ thành Trọng Khuyết Quan nữa, cho nên mấy ngày nay cũng chờ xuất phát trở về kinh thành.

"BạchTiểu Thố, bổn vương ra lệnh cho nàng đi ra ngoài, nàng có nghe haykhông?" Bọn Vũ Văn Tinh phải đi về, tất nhiên muốn mang Bạch Tiểu Thốvề. Nhưng khi Vũ Văn Tinh tự mình đi vào đại lao mang Bạch Tiểu Thố rangoài. Nhưng Bạch Tiểu Thố lại giở chứng, không chịu ra khỏi đại lao với Vũ Văn Tinh, càng không muốn trở về kinh thành với hắn, làm gương mặttuấn tú của Vũ Văn Tinh giận đến trở nên đen như mực rồi.

Conthỏ ngu xuẩn này lúc nào không cáu kỉnh với hắn, lại cứ muốn cáu kỉnhvới hắn vào lúc này, nàng càng ngày càng không chịu sự dạy dỗ của hắnrồi!

"Bạch Tiểu Thố, nàng đừng đối nghịch với bổn vương, chọcgiận bổn vương, bổn vương sẽ nhốt nàng trong đại lao của Trọng KhuyếtQuan, để cho cả đời nàng đều ở trong này!" Vũ Văn Tinh tức giận rồi,giọng nói cũng từ từ trở nên hung dữ hơn.

Con thỏ ngu xuẩn này, nếu không hù dọa nàng thì nàng sẽ cương quyết không nghe lời hắn!

"Vương gia phu quân, chàng đừng dùng cái này để uy hiếp ta, ta không sợchàng!" Bạch Tiểu Thố không phục ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường lên, tức giận cuồn cuộn liếc nhìn Vũ Văn Tinh, bỉu môi lớn tiếng nói "Có sưphụ ta ở đây, hắn nhất định có biện pháp cứu ta đi ra ngoài. Sau đó tasẽ vân du tứ hải với sư phụ ta, hành y tế thế, không bao giờ.....muốngặp lại chàng nữa!"

Vương gia thối, có lời gì không thể nói với nàng, không phải ra lệnh với nàng, thì chính là uy hiếp nàng, đáng ghét!

"Không có sự cho phép của bổn vương, nàng không thể đi cùng với Phi Hoa Ngọc!" Hai câu này của Bạch Tiểu Thố đã chạm đến giới hạn của Vũ Văn Tinh, hắn lần nữa đi vào mở cửa đại lao ra, gầm lên với Bạch Tiểu Thố đang ngồiôm đầu gối trên đống cỏ lộn xộn, nheo lại mắt phượng lộ ra ánh sáng vôcùng nguy hiểm.

Con thỏ ngu xuẩn này muốn đi với Phi Hoa Ngọc, nghĩ cùng đừng nghĩ!

Vũ Văn Tinh sải bướclớn lên phía trước, kéo một cánh tay của Bạch Tiểu Thố, cứng rắn lôinàng dậy từ trên đống cỏ lộn xộn, tiếp đó dùng một tay giữ chặt eo nhỏcủa nàng. Trong nháy mắt treo ngược Bạch Tiểu Thố không nghe lời lêntrên bả vai rộng rãi của mình.

Con thỏ ngu xuẩn, bây giờ bổn vương xem nàng làm sao có thể chạy thoát khỏi bổn vương, hừ!

Khóe miệng Vũ Văn Tinh khẽ nhếch lên, có chút đắc ý.

"Vương gia phu quân, thả ta xuống, nhanh thả ta xuống. Nếu không hôm nay ta sẽ không để yên cho chàng đâu!" Bạch Tiểu Thố cảm thấy bị Vũ Văn Tinhkhiêng ra khỏi đại lao không thể nghi ngờ là một sỉ nhục lớn nhất đốivới mình, vì vậy giãy giụa, kêu gào ầm ĩ muốn Vũ Văn Tinh phải thả nàngxuống.

Vương gia biến thái đáng chết, nàng không phải bao bố, không cần hắn khiêng đi!

Nàng có chân, có thể tự mình đi!

"Bạch Tiểu Thố, nếu nàng còn náo loạn nữa, bổn vương sẽ đánh nát cái mông của nàng!" Vũ Văn Tinh thấy Bạch Tiểu Thố không chịu nghe lời, lúc này dùng bàn tay của mình hung hăng đánh cái mông nhỏ của Bạch Tiểu Thố, lần nữa dùng giọng nói lãnh khốc uy hiếp.

"Vương gia thối, vương giađáng chết, chàng biến thái!" Trên mông truyền tới đau đớn làm Bạch TiểuThố đau đến nhe răng trợn mắt la to một tiếng,khuôn mặt nhỏ nhắn khôngbiết vì tức giận hay bị treo ngược nên kìm nén đến đỏ bừng, trong cáimiệng nhỏ nhắn liên tục mắng ra những lời khó nghe ra ngoài.

Huhu, dù gì nàng cũng là một hoàng hoa khuê nữ băng thanh ngọc khiết, ởhiện đại vị hôn phu của nàng cũng chưa chạm qua cái mông bảo bối củanàng đâu, hôm nay lại bị tên vương gia biến thái này đánh, thật là đángghét mà!

Vũ Văn Tinh không để ý tới Bạch Tiểu Thố làm ầm ĩ, mà càng thêm dùng sức đánh cái mông của Bạch Tiểu Thố.

Bạch Tiểu Thố đau đến oa oa kêu to, cũng không dám làm ầm ĩ nữa, đến cuốicùng, nàng bại ở dưới dâm uy(1) Vũ Văn Tinh, không dám kêu la gì nữa

Vũ Văn Tinh rất hài lòng biểu hiện lúc này của Bạch Tiểu Thố, một đường khiêng nàng đi ra ngoài.

"Mạc Thanh, cũng thả Phi Hoa Ngọc và Vũ Văn Địch ra đi!" Đi tới bên ngoài,Vũ Văn Tinh nhàn nhạt ra lệnh với Mạc Thanh đang canh giữ ở bên ngoài.

"Dạ, Vương Gia!" Mạc Thanh buồn cười lại không thể cười, chỉ có thể kìm nén đi làm chuyện Vũ Văn Tinh muốn hắn làm.

Vương Gia thật là càng ngày càng có nhân tính, thật tốt quá!

"Vương Gia thối, thả ta xuống, Mạc Thanh đang chê cười ta!" Bạch Tiểu Thố nghe giọng nói đè nén buồn cười của Mạc Thanh, chỉ cảm thấy cực kỳ mất thểdiện.

"Bổn vương không thả!" Vũ Văn Tinh không vui cau mày, khiêng Bạch Tiểu Thố đi một đường tới chiến mã của hắn.

"Nàng là vương phi của bổn vương, ai dám chê cười nàng!"

Nghe vậy, Bạch Tiểu Thố giận "Chàng khiêng ta đi khắp nơi như vậy, sao bọn họ còn không cười nhạo ta!"

Bộ dáng như vậy thật rất mất thể diện, nàng mới không muốn để nhiều người nhìn thấy bộ dạng quẫn bách này của nàng đâu!

"Bổn vương còn không sợ bị bọn họ cười, nàng sợ cái gì!" Vũ Văn Tinh khôngcho là đúng hừ lạnh nói, tiếp tục di chuyển hai chân thon dài, đi tớichiến mã như tuyết của hắn. Nơi đó có mấy vạn binh sĩ đang chờ hắn hiệulệnh một tiếng để trở về kinh thành.

Bạch Tiểu Thố nghe thế thì càng thêm tức giận, cắn răng tức giận vung quả đấm nhỏ, hung hăng đánh vào sau lưng Vũ Văn Tinh.

Hắn không sợ mất thể diện đó là chuyện của hắn, nhưng nàng không muốn mấtmặt xấu hổ với hắn đâu. Hơn nữa, lấy mặt lạnh biến thái của hắn, ai dámcười người vương gia như hắn!

Đi tới trước mặt bạch mã, Vũ VănTinh lập tức dễ dàng để Bạch Tiểu Thố từ trên vai lên trên lưng ngựa,sau đó hắn cũng tung người nhảy lên lưng ngựa.

Bạch Tiểu Thố cònchưa kịp thở một hơi, nghỉ một chút, liền bị Vũ Văn Tinh kéo lên, vôcùng cường ngạnh mà ôm nàng vào trong ngực của mình, vung tay lên, hétlớn một tiếng với mấy vạn binh ở sau lưng "Lên đường!"

Sau đó, vó ngựa tung hoành khắp nơi, bánh xe lăn đều, quân đội hùng tráng lấy tốcđộ vô cùng chậm rãi rời khỏi Trọng Khuyết Quan.

Khuôn mặt nhỏnhắn của Bạch Tiểu Thố hơi đỏ bừng, một mắt to sáng ngời hung hăng quayđầu lại trợn mắt nhìn Vũ Văn Tinh một cái, rồi không nói chuyện với hắnnữa.

Vương Gia thối, sau khi trở về, ta nhất định sẽ chuồn êm với sư phụ thối, không ngoan ngoãn ở lại vương phủ thành thân với chàngđâu!

Trước khi thành thân đã sử dụng bạo lực rồi, sau khi thành thân không biết hắn còn muốn đối xử với nàng thế nào đây!

Cho nên, ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách, nghe lời cổ nhân thì luôn không sai!

Vũ Văn Tinh cũng biết Bạch Tiểu Thố vẫn còn cáu kỉnh với hắn, nên càng ôm chặt nàng lên đường.

Bạch Tiểu Thố, nàng trêu chọc bổn vương, làm cho trong lòng bổn vương chẳngbiết lúc nào đã có nàng...nàng nói bổn vương còn có thể thả nàng rời đivới Phi Hoa Ngọc sao?

Chờ sau khi trở lại kinh thành, hắn lập tức xin hoàng huynh ban hôn gả nàng cho hắn. Chờ bọn họ thành thân rồi,Bạch Tiểu Thố chính là vương phi của Vũ Văn Tinh hắn, muốn chạy cũngkhông chạy được!

Nghĩ đến đây, trên gương mặt tuấn tú lãnh khốc của Vũ Văn Tinh có một chút ý cười, chỉ thoáng qua rồi biến mất.

Ngồi ở trên ngựa, Bạch Tiểu Thố cảm giác cái mông mình bị Vũ Văn Tinh đánhđau giờ trở nên càng đau hơn, đau đến nỗi nàng đứng ngồi không yên.

Vương Gia thối đáng chết, nàng muốn ngồi xe ngựa thoải mái, mà không phảingồi chung một con ngựa với hắn, cùng nhau lắc lư với hắn!

Giờphút này Bạch Tiểu Thố là dám giận mà không dám nói, nàng sợ mình mởmiệng nói chuyện, lại chọc Vũ Văn Tinh tức giận, cuối cùng xui xẻo vẫnlà cái mông đáng thương của nàng.

Đến cuối cùng, phía dưới củaBạch Tiểu Thố bị bạch mã làm hỗn loạn đến phát điên, bất tri bất giáctựa vào trong ngực Vũ Văn Tinh để ngủ, ngồi gáy "o o".

Lần này Vũ Văn Tinh rất bất đắc dĩ, nhưng không muốn vì vậy mà ôm Bạch Tiểu Thốvào trong xe ngựa bọn Phi Hoa Ngọc đang ngồi phía sau. Chỉ vì hắn khôngmuốn tên Phi Hoa Ngọc đó cho thêm Bạch Tiểu Thố những chủ ý cùi bắp nhưrời khỏi hắn

Đội ngũ hùng dũng trải qua hai ngày lộ trình, ở trên nửa đường vừa đúng lúc gặp được lương thảo mà tướng gia đưa tới.

"Tướng gia, trận chiến cũng đánh xong, người đưa lương thảo cũng quá chậm đi?" Vũ Văn Tinh lạnh lùng nói châm chọc, trong mắt phượng như mặc ngọc đãcó vô số ánh sáng âm lãnh chiếm cứ.

Lão bất tử này quả nhiên nhưhắn dự liệu, chờ hắn đánh giặc xong rồi, hắn mới chậm rãi đưa lương thảo tới, đây không phải cố ý để hắn chết ở Trọng Khuyết Quan sao?

"Mấy ngày gần đây thỉnh thoảng lão phu ngã bệnh phong hàn, nên đưa lươngthảo chậm một chút, không ngờ Vương Gia ngài nhanh như vậy đã đánh thắng trận đánh này, lão phu thật sự bội phục!" Tướng gia đứng trên xe ngựa,vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười đáp một tiếng với VũVăn Tinh, liền phất tay để đội ngũ lương thảo đi theo quân đội Vũ VănTinh cùng nhau trở về kinh thành.

Trời không giúp hắn. Thế nhưng để cho Vũ Văn Tinh đánh thắng trận trở lại, đáng giận!

Vũ Văn Tinh lần nữa khinh thường lạnh lùng hừ một tiếng, không tiếp tục để ý đi theo phía sau mông hắn là xe ngựa của phủ tướng gia, một đườnggiục ngựa đi về phía trước.

Lão bất tử này, sau này trở về nhấtđịnh phải ở trước mặt hoàng huynh hung hăng vạch tội hắn một trận, nóihắn kéo dài thời gian làm lỡ việc quân cơ, suýt nữa dẫn đến hắn binhbại, thất thủ Trọng Khuyết Quan!

Vũ Văn Hiên biếtđược Vũ Văn Tinh đánh thắng trận trở lại, hết sức mừng rỡ, ra lệnh người phía dưới chờ Vũ Văn Tinh trở lại, lập tức mở rộng cửa thành quốc đôra, người hoàng huynh này muốn đích thân đến cửa thành nghênh đón hắn.

Anh hùng đánh thắng trận trở về, tự nhiên người người đều muốn nhìn thấy.Sau khi quân đội Vũ Văn Tinh xuất hiện từ xa trong mắt mọi người, cửathành quốc đô nặng nề lập tức mở rộng ra, dân chúng hoan nghênh sắp haibên đứng ở cửa yên lặng như tờ để chờ đợi.

Vũ Văn Hiên một thânhoàng bào chói lọi, dưới ánh mặt trời chiết xạ ra thần thái tônquý, không nhịn được dùng vó ngựa gãi mặt đất, trong lỗ mũi còn thỉnhthoảng phun mấy hơi khí thô.

Văn võ cả triều cũng cung kính đứng ở sau lưng Vũ Văn Hiên, giống như khi vào triều, chỉnh tề chia làm hainhóm đứng song song với nhau.

Một trăm dặm, chín mươi dặm, támmươi dặm...... Quân đội của Vũ Văn Tinh cách dân chúng càng ngàycàng gần, cho đến khi quân đội vào cửa thành đã mở ra, dân chúng canhgiữ ở một bên mới nhảy cẫng lên hoan hô ca ngợi.

Vũ Văn Tinh vàocửa thành, nhìn một cái liền thấy Vũ Văn Hiên đang ngồi trên ngực chờhắn, nên lập tức giục ngựa chạy đến trước mặt của hoàng huynh hắn, xuống ngựa, quỳ một chân trên đất, Vũ Văn Tinh chắp tay uy nghiêm nói: " Thần Đệ không phụ thánh ân của hoàng thượng, đánh lui quân đội nước lánggiềng, giữ được Trọng Khuyết Quan!"

"Cửu vương đệ, đứng lên đi!"Vũ Văn Hiên cũng xuống ngựa, tự mình đỡ Vũ Văn Tinh đang quỳ trên đấtlên, trong mắt ưng dài nhỏ tràn đầy tán thưởng nồng đậm "Lần này nhờ cóCửu vương đệ, nếu trẫm không có đệ, quốc cũng không giống quốc rồi!"

"Hoàng thượng nói quá rồi, Thần Đệ chỉ là làm đúng bổn phận của mình mà thôi!" Vũ Văn Tinh cúi đầu khiêm tốn nhún nhường "Nếu không phải những binhlính này thề thủ hộ Trọng Khuyết Quan, bằng sức lực của một mình thầnđệ, thì không cách nào trấn thủ được Trọng Khuyết Quan!"

"Cửuvương đệ không cần phải quá khiêm tốn, lần này đệ có công dẫn binh, đệmuốn cái gì trẫm cũng thưởng cho đệ, ngoải ra trẫm cũng sẽ khao thưởngtam quân, tiền lương tháng này của mỗi người đều tăng thêm gấp đôi!"Giọng nói Vũ Văn Hiên to rõ hô lớn với 3000 tướng sĩ, sau đó binh línhcùng nhau quỳ xuống, hô vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.

"Thần Đệkhông cầu gì khác, chỉ cầu hoàng thượng tứ hôn cho Thần Đệ, Thần Đệ muốn cưới Bạch Tiểu Thố làm vương phi!" Vũ Văn Tinh nhìn ra giờ phút này tâm tình Vũ Văn Hiên rất tốt, bên cạnh còn có văn võ đại thần và đông đảodân chúng ở đây, Vũ Văn Tinh cho là lúc này nói chuyện tứ hôn thì khôngcòn gì thích hợp hơn.

Có nhiều người ở chỗ này như vậy, hoànghuynh vì bận tâm thể diện của hắn, sẽ không công khai phản đối, nhưng có thể gật đầu đồng ý hay không? Vậy thì rất khó nói.

"Cửu vươngđệ, đệ vừa trở về, đường xá mệt nhọc, đừng vội vã nói chuyện tứ hôn!"Quả nhiên, Vũ Văn Hiên nghe xong, gương mặt tuấn tú rất nhanh liền trầmxuống, dùng giọng điệu không tốt tìm lý do đuổi Vũ Văn Tinh đi.

Cửu vương đệ vừa trở lại đã nói chuyện tứ hôn với hắn, còn tưởng trước mặtnhiều người như vậy đề cập với hắn, là đoán chừng hắn sẽ không bác bỏyêu cầu của đệ ấy, ngược lại sẽ đồng ý với đệ ấy sao?

Không, saohắn có thể để cho nữ nhân mình yêu thích gả làm vợ người khác đây. Chodù người này là Cửu vương đệ của hắn, hắn cũng không cho phép!

"Hoàng thượng, Thần Đệ chỉ có một yêu cầu này, xin hoàng thượng chấp thuận yêu cầu nhỏ bé này của thần đệ đi!" Thái độ Vũ Văn Tinh rất cứng rắn, thấyVũ Văn Hiên không chịu đồng ý yêu cầu tứ hôn trước mặt mọi người, nhưvậy dù hắn âm thầm đi cầu xin hoàng huynh đồng ý chuyện tứ hôn, đó chính là khó càng thêm khó rồi.

"Cửu vương đệ, đệ cứ khăng khăng nhưthế sao?" Nhìn bộ dáng Vũ Văn Tinh cương ngạnh quỳ gối trước mặt mình,Vũ Văn Hiên rất không vui quát lên "Trẫm không thể nghe từ một phía củađệ, nếu Tiểu Thố nhi không muốn gả cho đệ, trẫm lại tứ hôn thì khôngphải đã tạo thành một đôi vợ chồng bất hoà rồi sao?"

Tiểu Thố nhi trời sanh tính hoạt bát đáng yêu, nhất định sẽ không thích người trầm mặc ít nói như Cửu vương đệ!

"Nếu hoàng thượng muốn hỏi ý kiến của Bạch Tiểu Thố, thần đệ lập tức lệnhcho nàng đến trước mặt hoàng thượng nói rõ ràng!" Vũ Văn Tinh cũng không chịu từ bỏ ý đồ, hôm nay hắn nhất định phải ép hoàng huynh mình nhậnlời ban hôn.

Vũ Văn Tinh biết Vũ Văn Hiên có tâm tư đối với BạchTiểu Thố, sẽ không để cho hoàng huynh mình có cơ hội biến Bạch Tiểu Thốthành hoàng tẩu của hắn đâu.

Tiên hạ thủ vi cường(1) không phải là đạo lý này sao?

"Cửu vương đệ, đệ đây là đang ép trẫm sao?" Mắt ưng hẹp dài của Vũ Văn Hiênvô cùng âm lãnh "Nếu đệ có thể làm cho Tiểu Thố nhi lập tức đứng ở trước mặt của trẫm, nói với trẫm một tiếng nàng nguyện ý gả cho đệ, vậy trẫmsẽ tứ hôn cho đệ, quân vô hí ngôn!"

Vũ Văn Hiên đoán chừng BạchTiểu Thố sẽ không cam tâm tình nguyện gả cho Vũ Văn Tinh, vì vậy hắn mới tràn đầy tự tin mà nói như vậy.

"Thần đệ sẽ tìm Bạch Tiểu Thốđến đây!" Vũ Văn Tinh cúi đầu cười tự phụ một tiếng, sau đó đứng lên, đi tới chiếc xe ngựa duy nhất trong quân đội.

Hoàng huynh hơi bịcuồng ngạo quá mức một chút, ngay cả khi Bạch Tiểu Thố không chịu đồng ý gả cho hắn, hắn cũng có biện pháp thuyết phục nàng đồng ý khi ở trướcmặt của hoàng huynh. Dù sao trong tay hắn còn có một lá át chủ bài cóthể để cho con thỏ ngu xuẩn kia ngoan ngoãn gật đầu gả cho cho hắn.

"Bạch Tiểu Thố, nàng xuống đây cho bổn vương, hoàng thượng muốn gặp nàng!"Kéo ra mành xe ngựa, Vũ Văn Tinh hô to với Bạch Tiểu Thố đang núp tậncùng bên trong.

Bạch Tiểu Thố hung hăng trợn mắt nhìn Vũ VănTinh, lại không có gan cãi lời hoàng mệnh, ngoan ngoãn bò từ trong xengựa ra ngoài, lập tức nâng váy nhảy xuống xe.

Tên vương gia biến thái này nói với Hiên cái gì mà muốn tứ hôn, nàng mới không muốn gả cho hắn đâu!

"Bạch Tiểu Thố, nàng đứng lại cho bổn vương!" Một tay Vũ Văn Tinh kéo trở vềBạch Tiểu Thố đang muốn chạy trốn, sau khi liều mạng túm nàng trở về bên cạnh mình, môi mỏng lạnh lẽo của hắn nhẹ nhàng kề sát qua bên tai BạchTiểu Thố, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói với nàng "Nếunàng ở trước mặt hoàng thượng nói nàng không muốn gả cho bổn vương, bổnvương sẽ để cho tiểu Thanh đó chết không có chỗ chôn, nàng nghe cho kỹđó!"

Lúc này, con thỏ ngu xuẩn này chắc chắn sẽ đồng ý!

"Chàng...... Biến thái!" Sao Bạch Tiểu Thố lại không nghĩ đến điểm mấuchốt này, Vũ Văn Tinh lại dám dùng tính mạng của tiểu Thanh tới uy hiếpmình nói dối ở trước mặt Hiên!

Tiểu Thanh nói thế nào đều là sủng vật của hắn, làm sao hắn có thể máu lạnh như vậy!

"Bổn vương luôn luôn như thế, nàng đến tột cùng có đồng ý hay không!" Giọngcủa Vũ Văn Tinh vô cùng cứng rắn, làm Bạch Tiểu Thố sinh lòng chán ghét.

"Được, ta đồng ý với chàng, được rồi chứ?" Bạch Tiểu Thố giận đến nỗi trợn tomắt, sau khi nhe răng bỏ lại những lời này với Vũ Văn Tinh, liền nhanhchóng sải bước tới chỗ Vũ Văn Hiên đang đứng.

Vương Gia thối, mặc dù ta đồng ý với chàng, nhưng không biểu thị ta thật sự sẽ ngoan ngoãngả cho chàng. Ngày thành thân đó, ta nhất định sẽ trèo tường chạy trốn,chàng chờ xem đi!

Vũ Văn Tinh không để cho Bạch Tiểu Thố thoátkhỏi tay của hắn, lúc này liền đuổi theo, dùng sức nắm bàn tay nhỏ békhông xương của nàng, không để cho nàng có cơ hội hất ra.

BạchTiểu Thố giãy giụa muốn rút tay từ trong bàn tay lạnh lẽo của Vũ VănTinh trở về, nhưng thử nhiều lần đều vô dụng, nàng giận đến nỗi thiếuchút nữa dùng ánh mắt oán hận trừng thủng ra hai lỗ trên người Vũ VănTinh.

"Tiểu Thố nhi, nàng lén từ trong hoàng cung đi ra ngoài,sao có thể đi Trọng Khuyết Quan, không sợ nguy hiểm sao?" Vũ Văn Hiênthấy Vũ Văn Tinh và Bạch Tiểu Thố thân mật ở xa xa bàn luận xôn xao. Vìvậy hắn rất không vui mà nhíu chân mày chặt hơn, bàn tay giấu ở trongống tay áo hoàng bào cũng từ từ nắm thành nắm đấm.

Quả nhiên Địch nhi mang theo Tiểu Thố nhi đi Trọng Khuyết Quan, tốt, rất tốt!

"Hiên, cám ơn người quan tâm, người xem không phải ta một chút chuyện cũngkhông có sao?" Bởi vì tức giận Vũ Văn Tinh, vì vậy Bạch Tiểu Thố cườivới Vũ Văn Hiên đặc biệt ngọt ngào, mắt to cong cong giống như trănglưỡi liềm xinh đẹp, thấy thế trong lòng Vũ Văn Tinh phải cố gắng đè nénlửa giận.

Con thỏ ngu xuẩn này nhất định là cố ý, cười đến ngọt ngào như vậy với hoàng huynh hắn, lại không có sắc mặt tốt để nhìn hắn!

"Tiểu Thố nhi, dọc theo đường đi khẳng định chịu không ít khổ rồi, nàng xem,nàng cũng đã gầy không đi ít!" Vũ Văn Hiên rất thích ý, thấy Bạch TiểuThố cười với hắn, vì vậy sắc mặt hòa hoãn không ít, dùng giọng nói dịudàng nói với Bạch Tiểu Thố, ngay cả mắt ưng không vui cũng biến thànhdịu dàng đa tình.

Cửu vương đệ, đệ một chút cũng không hiểu tâm tư của nữ nhân như trẫm đâu.

"Đâu có, ta còn cảm thấy trên mặt ta thịt nhiều hơn không ít!" Bạch Tiểu Thố ngượng ngùng siết chặt khuôn mặt nhỏ nhắn béo ụt ịch của mình, bĩu môi, mắt to nhìn quanh hai bên, hết sức dí dỏm mà nói.

Mà Vũ Văn Tinh đứng ở một bên đã sớm không nhìn nổi rồi, sắc mặt đen như mực, gân xanh trên trán kịch liệt nhảy lên.

Con thỏ ngu xuẩn này coi hắn là người chết sao? Ngay trước mặt hắn, lại dám không coi ai ra gì mà liếc mắt đưa tình với hoàng huynh hắn, hắn rấttức giận!

"Hoàng thượng, Thần đệ mang Bạch Tiểu Thố tới trước mặt của người, không phải vì người muốn hỏi nàng có nguyện ý gả cho thần đệ làm vương phi hay không sao!" Vũ Văn Tinh lên tiếng cắt đứt không khímập mờ giữa Bạch Tiểu Thố và Vũ Văn Hiên, nhe răng lớn tiếng nói.

Chú thích:

(1) Tiên hạ thủ vi cường: tiên hạ thủ vi cường; ra tay trước thì chiếm được lợi thế