Ái Phi Của Nữ Đế

Chương 33



" Sư phụ. Thật ra con cũng đã biết lỗi rồi, nhưng mà... người không để ý con. Các nhà khác bọn họ và sư phụ của mình rất thân thiết. Con với người là cùng một họ, tại sao người không thể nói rõ cho con biết. Cứ phải im lặng làm gì? Con và Nguyệt Ly tỷ tỷ tình nghĩa lâu năm, cũng như người và Tiểu Ái, nếu người không mở lòng thì con làm sao có thể ngày một ngày hai tin tưởng hay theo người được."

" Tình nghĩa này của ngươi cũng thật là đáng ngưỡng mộ. Nhưng mà ngươi nên nhớ, cơm ngươi ăn là của Hạ gia, chỗ ngươi ở là của Hạ gia, nơi nuôi ngươi lớn cũng là Hạ gia, không phải Giang gia. Trước khi nghĩ cho tình nghĩa của ngươi thứ ngươi nên nghĩ là bộ mặt của Hạ gia ta mới phải!"

" Sư phụ! Con ...con... Con vẫn còn nhỏ, sau này sẽ chú ý hơn. Sẽ giữ bộ mặt cho người và cả Hạ gia!"

" Sư phụ? Một người như ngươi không có tư cách để nói là giữ thể diện cho ta. Ta cũng chưa từng công nhận ngươi là đệ tử của mình. Nếu không phải ta chọn Hàn Băng điện thì bây giờ ngươi đã không ở đây làm chướng mắt ta.... Thể diện của ta, không cần ngươi giữ. Sư nương ta kỳ vọng vào ngươi, hết sức chăm lo cho ngươi, cái ngươi nên làm là không làm bà ấy thất vọng. Từ nay về sau nếu ngươi còn không biết chừng mực, thì ngươi cũng không đầu để giữ não làm gì?"

" Con...con..." - vô cùng hoảng loạn, giọng nói run rẩy lùi về sau, ngã bệt xuống đất.

" Bước về phòng của ngươi, ngày mai đến Thành Cực. Đêm nay nếu con dám đi ra khỏi phòng hay lẻn vào phòng ta. Thứ ngày mai ở trong phòng ngươi, ta tin chắc sẽ không phải là ngươi mà là bài vị của ngươi!"

Quá đáng sợ. Giọng nói lạnh lùng bình thản, nhẹ nhàng nhưng lại nồng nặc mùi sát khí, chỉ nghĩ mình sắp chết thật đến nơi rồi ấy. Người này vừa lạnh lùng vừa ít nói lại còn độc miệng như vậy. Từ hôm kia đến giờ, đêm qua mới chịu mở lời nói với ta được hơn 3 chữ. Hình như cô ta càng nói nhiều thì toàn là lời đe dọa hay mang khuynh hướng bạo lực hay sao ấy.

" Sơ Mạn! Sơ Mạn!" - Tiếng Nguyệt Ly ở bên cạnh gọi.

Nhưng mà....

" Hạ Vy!" - Một tiếng lạnh lạnh sống lưng.

" Sư phụ!" - Giản Sơ Mạn lúc này mới hoàn hồn liền quay về phía âm thanh phát ra cúi người chào lễ phép.

" Sư cái gì mà sư chứ! Kiếm của ngươi, giữ cho chặt. " - Giọng kia lạnh nhạt nói tiếp rồi ném qua một cây trâm.



Người nói đương nhiên là Tiểu Ái, nhưng mà nói trâm cài tóc là kiếm....là có nghĩa gì chứ?

Người vừa nói xong liền quay chân bỏ đi.

" Sơ Mạn! Bọn họ lại ức hiếp muội hả?" - Giang Thành nhìn thấy cảnh tượng, hỏi vu vơ.

" Không phải!" - Giản Sơ Mạn có chút buồn phiền đáp, dường như đang nghĩ gì đó.

" Không sao! Nghe Lam Lan nói muội sẽ chuyện đến Thành Cực bọn ta ở. Có thật không? Nếu đúng thì ta rất vui đó. " - Nguyệt Ly vui vẻ cười nói.

" Ừm "

" Nhưng mà... muội như vậy là lại bị đá ra khỏi điện nữa sao? Nghe nói là do trưởng môn ra lệnh!" - Một vị sư tỷ khác trong Giang gia nói.

" Thật vậy không? Ta lại bảo cha tìm người ấy nói chuyện!" - Nguyệt Ly có chút kích động định tiến về phía Thành Cực lấy pháo hiệu.

" Ẩy, đừng đừng... Là ta không muốn ở đó. Ta chết cũng không muốn về đó lần nữa. Rất kinh khủng! Thà ở phòng củi còn hơn." - Giản Sơ Mạn nhanh chóng phản ứng giữ chân Nguyệt Ly lại.

" Vì sao chứ?" - Mọi người xung quanh ai cũng ngạc nhiên, được ở cùng điện với trưởng môn lợi hại như vậy sao lại không muốn.

Nguyệt Ly lúc này mới bình tĩnh lại một chút, hai người đứng ngay ngắn lại. Giản Sơ Mạn mặt mày nghiêm túc nghĩ ngợi rồi nói:

" Có thể là từ đầu chúng ta đã nghĩ sai cho người ấy.... Hàn Băng là điện cấm, đó là vì hàn khí rất nặng. Bước vào đã run người, giường nằm như làm bằng băng vậy, bao nhiêu lớp chăn vẫn bị hàn khí thẩm thấu mà xuyên vào da thịt.... Nếu như nghĩ theo cách đó thì hôm trước vừa lên nói, cả chặn đường mệt lả, nếu như bước vào nơi đó thì ta không phải chết sớm rồi sao?"



" Hóa ra là vậy?" - Ai nấy đều thấy có lý mà gật đầu.

Nguyệt Ly có lẽ hiểu được đôi chút tâm tư của Giản Sơ Mạn, tiếng lại nhẹ nhàng ôm cô một cái:

" Đừng sợ gì hết! Tuy ta không rõ mình đúng hay sai, nhưng nếu việc đó gây bất lợi cho muội thì ta sẽ không để qua đâu. Muội là người bạn đầu tiên của ta, cũng là tia sáng nhỏ duy nhất trong cuộc đời ta. Dù ta có bị sao cũng sẽ không để muội chịu thiệt. Có gì thì cứ nói, ta sẽ dùng mọi cách giúp muội." - Cô dịu dàng nói khẽ bên tai Giản Sơ Mạn, dịu dàng an ủi.

" Còn đứng đó tám chuyện làm gì? Muốn bị đạp xuống núi sớm à!" - Liễu Hạo đứng ở sân tập nói lớn.

" À! Bọn đệ tới ngay!" - Giang Thành nghe thấy liền đáp, cả đám người vội chạy đến nơi đó.

Chỉ sau 1 ngày 1 đêm nhậm chức trưởng môn, giai thoại Hạ trưởng môn một mình đánh bại 12 phương diệc, thẳng chân đạp kẻ yếu kém vô tích sự và cậy thế lậm quyền xuống núi đã vang danh khắp nơi. Bây giờ chỉ cần nói " Muốn bị đạp xuống núi à!" là người ta sẽ cảm thấy sợ hãi và nghĩ đến cạnh tưởng máu chảy Phục Linh Sơn của Hạ Thất Phượng.

" Aiya. Cái sân tập luyện này hơn 300 năm rồi, bây giờ mới được ban tên. Cũng là thật khó, việc này điện nào nhận làm đây!" - Ngụy Lãng nhìn tảng đá to đặt bên trái trước cửa sân tập mà lắc đầu.

" Nó là Tam Nhai thạch đúng không? Vô cùng cứng cáp lại còn lớn như vậy. Tử Nguyệt Đàn, ba chữ này tuy không khó viết, nhưng lại khó khắc." - Giang Kiệt cũng xem xét qua rồi nói.

" Mỗi người một chút, việc này không chia được." - Lam Lan cũng lắc đầu không nghĩ ra được phương hướng.

" Còn không mau tập luyện, đứng đó làm gì?" - Nhan Linh Lung từ phía sau bước đến lạnh lùng nói.

" Ấy ấy! Dược tiên chủ!" - Bọn họ hoảng hồn liền vội thi lễ.

Với khí thế và trọng lượng của lời nói Nhan Linh Lung, tất cả bọn họ liền về chỗ xếp hàng nghiêm túc, ngay ngắn tập luyện