Ái Phi Của Nữ Đế

Chương 22: Quá khứ của Hạ Thất Phượng



14 năm trước:

* Lộc cộc...lộc cộc...* Một xe ngựa dừng trước cửa Hạ phủ rồi lại đi tiếp.

Để lại là một bé gái 5 tuổi, mặt mày xinh đẹp nhưng không có chút biểu cảm. Đôi mắt lạnh buốt vô hồn. Mái tóc đen dài được buộc kĩ càng, cũng không nói quá rằng có thể thấy xuất thân không tồi. Từ phụ kiện trên người cho tới quần áo đều rất đẹp. Dáng người nhỏ bé đứng nghiêm trang không hề cử động hay cất tiếng, chỉ biết nhìn về phía cửa của Hạ phủ, trong đôi mắt là sự tuyệt vọng không lối thoát.

Bầu trời tối dần mây đen kéo tới, mấy người đi ngang qua cũng không mấy đoái hoài, chỉ biết chạy thật nhanh về nhà.

" Cha cõng con, a nương thơm con đi!" - Giọng một bé gái phát ra từ phía sau đầy vui vẻ hồn nhiên.

" A Bảo ngoan, a nương thơm con! ( Chụt ) "

" A Bảo của ta lanh lợi hoạt bát, mau về nhà thôi"

Cả nhà ba người vui vẻ nhìn nhau cười, họ rất đơn sơ nhưng rất hạnh phúc, đứa trẻ được cõng trên lưng cha vui vẻ cười tít mắt. Bọn họ hạnh phúc về nhà để tránh cơn mưa.

* Rào...rào..rào...* Mưa đã dần nặng hạt đổ xuống.

Toang rồi toang rồi, chỉ đi chơi một chút mà trời đã mưa rồi. Không về kịp phu nhân mà biết được sẽ không cho ta ăn mất.

Nói là cửa Hạ phủ, nhưng đây là cửa sau. Thưa thớt người nên cũng không ai để ý, có một bé gái đứng dưới cơn mưa, một thân bạch y đạo mạo không nép dưới mái hiên, không cầm ô che người mà chỉ đứng bất động ở đấy. Lãnh trọn cơn mưa.

Đứng đó làm gì? Mưa lạnh đến run người rồi nên não bị úng nước hả?

" Gâu gâu gâu " - Tiểu bạch cẩu sủa lên mấy tiếng nhỏ.

Tiểu bạch cẩu này rất thông minh, nó núp dưới mái hiên để tránh mưa rồi vẫy vẫy cho khô lông, nhìn thấy đứa bé nên có chút để tâm.

Quả nhiên là tiếng sủa của nó có hiệu nghiệm. Bé gái đã có chút chú ý đến nói, nhẹ nhàng đưa đôi mắt lạnh lẽo như không có chút hi vọng sống tiếp nào mà nhìn nó. Nhưng cũng không lâu thì lại nhìn về hướng cũ, người một bước cũng không tiến thêm một bước hay động đậy chút nào.



Não bị úng thật rồi! Lạnh như vậy, ngươi thân thể nhỏ bé đứng đây, không sợ lạnh cóng mà chết sao? Thật khó hiểu....Nhưng mà, ngươi có họ hàng với ta sao? À không phải, chỉ có y phục màu trắng và nước da trắng thôi. Nhìn ngươi giống như nhà có tang vậy! Cái mặt đó là sao chứ?

Trời vậy mà không biết xót thương chút nào. Mưa một hồi lâu, càng mưa càng lớn. Tiểu bạch cẩu là do không thể đẩy cửa vào nên phải đứng đấy. Bé gái kia vì cái gì mà không đẩy cửa bước vào chứ? Được lúc thì mưa mới tạnh hơn một chút, nhưng trời lại ban phát bổng lộc rồi. Bây giờ là mùa đông, hạt nước đã bị không khí làm lạnh thành tuyết mà đổ xuống.

Đói chết ta tồi? Không có chút sức nào hết! Hết mưa rồi lại tuyết, lạnh chết được. May là mình có lớp lông dày, còn ấm áp được một chút. Người này vừa hứng một cơn mưa vẫn còn kiên quyết đứng đây hứng thêm đợt tuyết này. Là đang muốn tự vẫn sao? Không được, như vậy sẽ gây tiếng xấu cho Hạ gia mất!!!

" Gâu gâu gâu gâu gâu " - Tiểu bạch cẩu đứng dậy sủa lớn.

Tuyết đã phủ được một lớp mỏng lên người bé gái đó, cô bé vẫn không có động tĩnh chỉ đứng nhìn vào cánh cửa lớn.

Nếu muốn vào thì ngươi tự mình đẩy cửa là được, đã biết được cửa sau ở đâu thì ta tin chắc ngươi biết sau cánh cửa này là chỗ ở của ai mà, Nhan Linh Lung Hạ phu nhân nổi tiếng khó tính. Khoan đã, ngươi quen phu nhân.

" Gâu gâu gâu gâu gâu " - Tiểu bạch cẩu cố ý sủa lớn, nhưng do vẫn còn nhỏ nên tiếng không mấy vang.

" Ăn đi!" - Bé gái kia chỉ lấy ra từ tay áo một cái màn thầu nhỏ rồi nói, người vẫn không di chuyển một bước nào.

Tiểu màn thầu!!!

Tiểu bạch cẩu vừa nhìn thấy hai mắt sáng rỡ chạy đến bên tay đứa bé mà ăn cái bánh bao đấy.

Tiểu màn thầu thật ngon, ta biết rồi ngươi là người tốt, xin lỗi đã nghi ngờ ngươi muốn làm xấu Hạ gia.

Tiểu bạch cẩu ăn xong vui vẻ đi vòng vòng quanh người đứa bé, dùng điệu bộ khả ái và gương mặt nhỏ cạ cạ chân đứa bé. Thi thoảng thì liếm liếm ngón tay đứa bé, làm đủ trò gây chú ý rồi nằm cuộn lại như cục bông, đôi mắt long lanh nhìn bé gái đấy.

Ngươi muốn đứng chờ, ta thì không thể vào. Vậy hai ta đứng đây chung vậy. Tuyết lạnh không làm khó trái tim dũng cảm. Ta ở đây chơi với ngươi. Khoan đã, chờ??? Ngươi chờ phu nhân ra mở cửa sao? Bà ấy mỗi ngày chỉ mở cửa một lần vào buổi sáng để đi dạo xung quanh thôi. Ta cũng là trốn ra ngoài vào lúc đó...haiz.. Ngươi muốn chờ tới sáng sao? Đừng có điên nhé!

Tiểu bạch cẩu liền bắt đầu náo loạn hơn để gây sự chú ý. Nhưng cỡ nào cũng không thành, tuyết càng ngày càng dày, nó bây giờ không thể đi bình thường, chỉ có thể cố nhảy nhảy lên mới đi được. Tuyết đã qua giày của bé gái, dẫu lạnh cũng không run hay cố làm ấm người chút nào.



Ấy con người này... thật là nhạt nhẽo, một chút cũng không chú ý ta. Cho ngươi chết cóng bây giờ.

Tiểu bạch cẩu liền tục cắn chân váy bé gái kéo kéo về phía cửa lớn, dồn hết lực mà kéo nhưng vẫn chẳng ăn thua.

Đi đi chứ! Muốn chết cóng thật à. A\~

Sự náo loạn này của tiểu bạch cẩu đúng là có chút tác dụng rồi. Đứa bé đó khẽ cúi người xuống ôm nó lên vuốt ve mấy cái rồi để vào lớp áo trong ngực của mình tránh rét. Sau đó vẫn là đứng thẳng lại như cũ nhìn về cửa lớn.

Trời ạ, còn nhỏ đã muốn chết như vậy rồi sao? Nhưng mà chỗ này cũng không tồi, đối với ta cũng có thể coi là ấm hơn một chút.... Nhưng mà nếu thực sự đứng chờ đến sáng mai, ngươi sẽ chết đó.

Tiểu bạch cẩu khẽ nhón người lên liếm liếm má đứa bé mấy cái. Ánh mắt đứa bé vẫn không đổi nhìn về cửa lớn. Ngoài trừ tăng thêm ngày càng nhiều mấy phần tuyệt vọng thì chỉ có chút tia mong manh mong chờ.

Đã hơn nửa canh giờ trôi qua, cửa vẫn im lìm, người vẫn yên lìm. Ánh mắt bé gái đã dần trở nên vô hồn, không có chút gì nhìn ra cảm xúc. Tiểu bạch cẩu thì liên tục náo loạn thúc giục đứa bé đến đẩy cổng nhưng không thành. Ánh mắt đứa trẻ này đã trở nên lờ đờ. Tuyết đã cộm lên một lớp dày, cơ thể này đã sớm run rẩy nhưng vẫn cố trụ vững đến mức toàn thân cứng đờ.

Cái đầu đã phủ đầy tuyết, run run mấy cái như sắp không trụ nổi.

Đừng chết nha...

" Gâu gâu gâu " - Tiểu bạch cẩu lo sợ sắp khóc ra đến nơi sủa loạn lên liên hồi.

* Cạch...két...*

Phu nhân, sao bây giờ người mới ra chứ? Con sủa muốn khàn cổ rồi.

Cửa lớn đã được đẩy ra, Nhan Linh Lung mặc chiếc áo giữ ấm mùa đông đẩy cửa bước ra.

" Thất Nhi!" - bà hốt hoảng hét lớn rồi lao tới ôm đứa trẻ.

Bé gái đó ngã hết vào lòng Nhan Linh Lung, cơ thể mềm nhũn ra. Lớp tuyết cũng từ từ rơi xuống. Gương mặt lạnh lùng cứng nhắc ban nãy tựa sát vào người Nhan Linh Lung, khẽ nở ra một nụ cười mãn nguyện. Nó xem như đem mọi sự giao phó cho bà, đôi mắt vui vẻ nhắm lại, khóe mắt chảy ra một dòng nước nhẹ nhàng lăn xuống má.