Ái Phi Của Nữ Đế

Chương 17: Thượng sơn



Xem ra từ nay phải chú trọng từng việc rồi. Nhưng mà có phải là nếu như hệ thống không hoạt động nữa... xì... như vậy không phải mình tự do rồi sao!? Lúc trước toàn sợ phạm quy tắc này kia, giờ thì còn ai ở đó mà canh chừng đâu mà sợ. OMG, xem ra ông trời đã bắt đầu thương mình rồi.

Nhan Linh Lung bảo có việc phải lên núi giải quyết nên tiện đi cùng chúng đệ tử. Nói đi cũng phải nói lại, cái danh đệ nhất tiên phái của Phục Linh đúng là không phải nói cho oai. Họ thật sự rất nổi tiếng, lại còn có cảnh sắc Phục Linh Sơn này rất đẹp. Thiên địa dung hòa, nơi này tiên khí ngút ngàn như vậy, đúng là rất thích hợp để tu luyện. Thậm chí nơi đây còn dạy ra rất nhiều tiên nhân nổi danh, pháp lực cao thâm. Chỉ tiếc bây giờ chỉ còn lại mấy người, lại còn không nhận tông phái, mỗi người ở một con đường riêng. Haizzz

Ngọc Lộ Môn - cổng chính vào khu vực Thượng sơn, Ngọc Lộ là ý nói đến từng bậc thang trên con đường dẫn tới đây đều được lót bằng những viên ngọc sáng. Đến cổng này còn được làm bằng ngọc đầy bắt mắt.

" Trời ạ! Phục Linh Sơn giàu đến vậy sao? Nếu như mình bị đạp xuống núi có thể bẻ lấy một góc nhỏ làm phí hao tổn thanh xuân không? Mù mắt chó rồi, muốn trào máu quá. Mình đã đạp chân lên thứ gì vậy" - Giản Sơ Mạn càng nhìn thì trong lòng càng hoảng hốt, mấy đệ tử khác thì chỉ kiểu có chút thích thú, còn đạp thì cứ đạp, đi thì cứ đi.

" Phục Linh Sơn chia làm 3 khi vực, hạ sơn, trung sơn và thượng sơn. Đường thì chỉ có một lối thang từ dưới chân núi lên đỉnh núi. Hạ sơn bậc thang chỉ là đá thô, trung sơn thì được mài kĩ càng dễ đi nhưng mà là bạch thạch, còn từ trung sơn đến thượng đều là bằng ngọc. Các ngươi phải nhớ thật rõ, ngẫm thật kĩ ý nghĩa của chúng. Tránh để sau này, chuốc họa." - Minh Hạo và An Phong thay nhau nói một cách cười khổ bất lực.

" Đường là đường, khác nhau gì chứ! Thiên hạ ai chẳng biết Phục Linh Sơn vốn rất giàu, là linh sơn đó. Những thứ này đều là sẵn có không phải sao?" - Có mấy đệ tử khó hiểu bàn tán.

" Nhưng mà cũng keo thật, đúng ra nên lót tận dưới chân núi, vậy mới oai chứ!" - Mấy đệ tử nhỏ tuổi vẻ mặt tự hào đắc ý hất cằm nói.

Đúng là tuổi trẻ chưa trải...

" Ấy Giang huynh. Ngụy huynh, An huynh!" - Liễu Hạo từ phía sau sơn môn nhìn thấy liền gọi.

" Thành Cực điện chủ!" - Mấy đệ tử liền lập tức cúi chào.

" Ấy ấy. Đệ tử có tội, ban nãy không thấy tiên chủ. Đệ tử bái kiến Nhan tiên chủ." - Liễu Hạo lúng ta lúng túng, vẻ mặt nơm nớp lo sợ nói.



" Còn biết chào ta... Ta tưởng Liễu phương diệc lớn rồi, có uy thế rồi thì quên ta rồi chứ?" - Nhan Linh Lung sắc mặt không đổi, ý nói chăm chọc.

" Đệ tử không dám!" - Liễu Hạo run rẩy sợ hãi cúi xuống một góc 90°.

" Miễn lễ. Bao năm rồi vẫn không có chút tiến triển. Mãi ham chơi, ta không đến thượng sơn thì con không biết sợ phải không?" - Nhan Linh Lung thở dài đầy nghiêm nghị nói.

" Đệ tử không dám!" - Liễu Hạo lập tức thẳng người nhưng vẫn không hết lo sợ trong lòng đáp.

Tiếng danh của Dược Tiên Nữ đúng là không phải đùa. Khó có tiếng, ai ai cũng phải sợ, phải kiêng dè. Nhìn phong thái của bà ấy là đã thấy sự khác biệt của tôn với ti rồi.

" Không phải nói nơi này mới chiến loạn tan nát rồi sao? Sao mà không nhìn ra một chút nào giống lúc nãy vậy?" - Mấy đệ tử thắc mắc.

" Các ngươi còn muốn nó như nào hả? Bọn ta phải cực lực độ khí mới được đó. Mệt muốn chết." - Một thượng phẩm gần đó tức giận nói.

" Xin mọi người đợi một chút, Dược tiên chủ xin thứ tội. Có lẽ vẫn còn chưa xong nên như thế này. Ít lâu sẽ chỉnh đốn lại ngay. Thất lễ với người rồi!" - Lam Lan tiến lên phía trước lễ phép thưa với Nhan Linh Lung.

Không biết mắt nhìn kiểu gì? Cảnh sắc đúng là không sao, một vệt máu cũng không có. Nhưng mà người thì không được như vậy. Người thì bầm giập te tua, kẻ nằm la liệt dưới đất, tiếng rên rỉ cầu cứu, tiếng khóc lóc phủ đầy nơi đây, có khác gì là từ chiến loạn mới ra chứ.

Thậm chí là còn có xác người bị đánh đến tơi tả lăn đến dưới chân của Nhan Linh Lung nên Lam Lan mới phải nói như vậy.

" Người đâu?" - Nhan Linh Lung không để tâm chỉ nghiêm túc quay sang hỏi Liễu Hạo.

" Nhân??? Người nào ạ???" - Hắn không hiểu hỏi lại.



* Gâu...gâu...gâu...* Bạch linh khuyển đi theo nãy giờ ngoan ngoãn bỗng sủa lên mấy tiếng rồi tiến lên phía trước, hướng mắt về một hướng chờ đợi.

" Trưởng môn không được. Hàn Băng là điện cấm, người không thể vì nóng vội mà tùy tiện chọn bừa được. Năm nay người cũng nhận đệ tử đấy. Tiểu đệ tử biết phải làm sao?... Người quay về đi, chúng ta chọn lại. A Sương chỉnh y phục cho người, người không thể như vầy đi ra ngoài được. Vết thương còn chưa được xử lí." - Một giọng nữ nài nỉ khó khăn và chật vật từ phía xa vang lên.

4 thị nữ và một cô gái thân đầy thương tích, bụi bậm lấm lem đầy mặt. Không thể nhìn rõ dung mạo. Khắp người đầy máu, chỉ mặc một bộ áo hết sức đơn giản như người làm nông đã bị rách tươm tiến đến. Như vậy còn cố lết ra ngoài làm gì, sợ mình sống lâu quá sao? So với những người khác cô ấy chính là người bị thương nặng nhất. Họ bảo cô ta về điện cũng phải. Chờ đã... trưởng môn...!!!

Cô ta lê lết từng bước tiến tới chỗ mọi người, chân đã bị thương, còn bị thị nữ vây quanh vẫn cố tiến đến:

" Ngọc của ta đâu?" - Cô ta túm lấy cổ áo Liễu Hạo, khuân mặt lạnh lùng không đổi nhưng ấy mắt thành khẩn chờ đợi.

Giọng nói này, sao lại mang đến cảm giác thân thuộc vậy.

" Trưởng môn, người nên đi trị thượng trước đã. Ta tìm được sẽ đưa đến cho người. Ta hứa!" - Liễu Hạo cũng có chút giật mình quýnh quáng nói.

" Hừ... Ngươi đừng vội đắc ý, tuy đã lên được trưởng môn nhưng ngươi mãi mãi không gặp lại được mảnh ngọc đó đâu. Vì một cái ngọc bội cỏn con mà đồ sát đệ tử Trương gia. Ta xem ngươi thế nào ăn nói với thiên hạ." - Phế trưởng môn và Thanh Hương điện chủ cũ bị đánh đến thân tàn ma dại, bị đệ tử của Liễu Hạo áp giải sau lưng, kiêu ngạo nói.

* Ngoằm * Bạch linh khuyển nghe vậy liền chạy đến ngoặm lấy tay của tên phế trưởng môn đáng ghét ta.

Cái cắn khiến hắn đau điếng vùng vẫy, hất bạch cẩu xuống đất.

" A... Đau chết ta. Cái tên điên này, ngươi nói mà không giữ lời!" - Bạch khuyển ngã xuống liền hóa thành một cô gái, giọng nũng nịu tức giận nói.