Ác Nương Tử

Chương 6



Đêm đã khuya, Hoàng Phủ Trân đang ngủ say không biếtvì sao đột nhiên tỉnh lại, nàng khốn đốn dụi dụi mắt, mơ hồ nhìn bốn phía.

Tiếng nói nhỏ tinh tế giống như từ ngoài cửa sổ truyền đến, nghe không rõ rànglắm nói cái gì, nhưng có thể xác định có thanh âm.

Nàng hoạt động chậm chạp đứng lên, khoác thêm một cái áo khoác, đốt một cây nếntrong phòng, mang giày thêu vào, nghi hoặc đi tới bên cửa.

Chỗ nàng ở là một căn phòng thông nhau thanh nhã, phòng khách cùng phòng ngủđều ở cùng một không gian, phi thường rộng rãi trống trải, mà Hoàng Phủ Vệ thìngủ ở cách vách phòng nàng, trước phòng là một khu vườn nhỏ, quay chung quanhmột tòa đình đá. Thanh âm tựa hồ chính là từ trước đình truyền vào phòng.

Đến thời đại này ở một thời gian ngắn, nàng sớm quen với ban đêm yên tĩnh,thanh âm bên ngoài tuy rằng thật nhỏ, nhưng vẫn đánh thức nàng.

Tới gần trước cửa, thanh âm bắt đầu trở nên rõ ràng, nàng chần chờ, gương mặtthanh tú chuyển qua cửa sổ nhỏ hình tròn bên cạnh.

Xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trước đình đứng hai cái thân ảnh, một ngườicao lớn, một người nhỏ nhắn, đôi mắt đen láy của nàng thoáng chốc sáng ngời.

Trên mặt Hứa Như Điệp mang đầy vẻ oan ức, nhìn Hoàng Phủ Vệ ở trước mặt nàng,“Hoàng Phủ đại ca, ngươi, vì sao ngươi đột nhiên cùng Hoàng Phủ Trân đi dulịch? Vì sao cảm tình của các người lại biến thành tốt?” Nàng càng nghĩ càngkhông cam lòng, nằm ở trên giường lăn lộn không ngủ được, dứt khoát đứng lêntìm người để hỏi rõ ràng.

Dựa vào cái gì người đàn bà kia có thể đứng ở bên cạnh Hoàng Phủ đại ca? Dựavào cái gì nàng có thể lên làm thiếu phu nhân của Hoàng Phủ sơn trang? Một nữnhân thấp hèn, làm ruộng ở vùng núi, vừa không tài hoa vừa không có mỹ mạo,nàng làm sao xứng đôi với Hoàng Phủ đại ca?

Làm sao có thể?!

Hoàng Phủ Vệ vừa thấy nàng, lại nghĩ tới chuyện đêm nay nàng ở trong phòng ăncố ý giấu châm châm chọc thê tử trong lời nói, mày liền nhíu chặt lại. “Ta cầngì phải nói cho ngươi biết?” Bất quá là một nữ nhi của bá phi quan hệ nhiềuđời, có tư cách gì hỏi chuyện hắn?

Hứa Như Điệp cắn môi, tức đỏ hốc mắt, “Đương nhiên cần thiết! Vốn... Vốn vị trínày nên là ta!” Hai tay nàng cầm lấy vạt áo, hung hăng nắm thành quyền, rấtkhông cam tâm.

“Hiện tại xác thực không phải ngươi.” Hoàng Phủ Vệ đương nhiên biết nàng nói làchuyện đám hỏi lúc trước của hai nhà, nhưng nàng không biết là, hắn vốn khôngcó tâm muốn lấy nàng, cùng Hứa An Chi kết bạn nhiều năm, hắn sớm biết rằng HứaNhư Điệp là một cô nương bốc đồng.

Lời này của hắn giống như đao đâm vào tim Hứa Như Điệp, đau đến nước mắt nàngcũng rơi xuống. “Hoàng Phủ đại ca.... Sao ngươi có thể như vậy... Ta, ta thíchngươi rất nhiều năm...” Cha cùng đại ca đều khuyên nàng phải buông tay, nhưngnàng phải buông tay thế nào? Không phát hiện thì nàng còn có thể nhẫn nại, đãhơn một năm nay liều mình thuyết phục bản thân quên đi, nhưng hiện tại tận mắtthấy hắn cùng Hoàng Phủ Trân thâm tình nhìn nhau, tựa như một cây châm thẳngđâm bị thương tim nàng.

Nàng không có biện pháp nhận, nàng không cần! Vị trí Hoàng Phủ thiếu phu nhânvốn là của nàng...

“Sau đó thì sao?” Hoàng Phủ Vệ lạnh lùng hỏi lại nàng.

Hứa Như Điệp nghẹn ngào một tiếng, rốt cuộc bất chấp thiếu nữ rụt rè, chủ độngbổ nhào vào trong lòng hắn, vươn tay ôm chặt lấy hắn. “Hoàng Phủ đại ca! Điệpnhi chỉ muốn ở bên cạnh ngươi!”

Băn khoăn thân phận của nàng, Hoàng Phủ Vệ sợ nếu lui lại nàng liền nhào lênđình đá, từ chối một chút mới dùng sức đẩy nàng ra. “Nói bậy bạ gì đó? Gia huấncủa Hoàng Phủ gia là không thể nạp thiếp, chẳng lẽ ngươi không biết sao?” Hắntrầm giọng gầm lên.

Hứa Như Điệp bị ngữ khí hung ác của hắn làm hoảng sợ, nước mắt lại giống trânchâu bị chặt đứt càng không ngừng rơi, “Ta đây phải làm sao bây giờ? Ta đâyphải làm sao bây giờ...” Nàng giống một đứa nhỏ oa oa khóc lớn.

Gân xanh trên trán của Hoàng Phủ Vệ nhanh chóng lộ ra, tính nhẫn nại đã khôkiệt, “Ngươi muốn làm sao bây giờ ta không biết, nhưng cả đời ta đây chỉ biếtcó một mình Trân nhi!” Rốt cuộc chịu không nổi nàng cố tình gây sự, hắn hung ácđặt xuống một câu, xoay người trở về gian phòng của mình.

“Hoàng Phủ đại ca, Hoàng Phủ đại ca... Ô ô...” Hứa Như Điệp khóc đuổi theo phíasau hắn.

“Ầm!” một tiếng, hắn dùng lực đóng sầm ván cửa.

“Hoàng Phủ đại ca... Điệp nhi thích ngươi...” Hứa Như Điệp thương tâm đứng ởcửa phòng bọn họ khóc nhỏ.

Hoàng Phủ Trân tránh ở sau cửa nhìn đến tất cả, có chút mất hồn đột nhiên giậtmình, bên tai còn quanh quẩn câu kia của Hoàng Phủ Vệ - nhưng cả đời ta đây chỉbiết có một mình Trân nhi...

Trái tim đột nhiên chặt lại, trong lòng nàng vừa ngọt vừa chua xót, hắn... Đốivới nàng là ôm chặt ý nghĩ này sao? Nàng thì sao?

Ánh mắt nàng buồn bã, nhẹ nhàng mà thở dài. Nàng cũng không biết, tương lai...Là hoảng loạn như vậy...

***

Đêm qua sau khi nghe lén đoạn nói chuyện kia, Hoàng Phủ Trân vừa vui vừa sầu,nhưng nàng cũng rất thông minh, chủ động tránh đi những địa phương Hứa Như Điệpsẽ xuất hiện.

Lâm Dĩ Phong lại rất hoà hợp với nàng, thường thường mang theo nàng du ngoạnHàng Châu, được ăn, được xem, thậm chí mang nàng đi nghe ca hát diễn kịch. Biếtnàng không mang bao nhiêu quần áo lại đây, cũng nhiệt tâm lôi kéo nàng đi muatoàn bộ hàng dệt bằng máy quý nhất ở Hàng Châu, đương nhiên những thứ này là doHoàng Phủ Vệ từ đầu tới đuôi ở tại bên người nàng ra tiền.

Vốn giữa hai người còn có chút không được tự nhiên, ở chung mấy ngày này cũngtừ từ biến đổi thành tự nhiên, ánh mắt Hoàng Phủ Vệ đặt ở trên người thê tử,càng ngày càng nhiều dịu dàng, mà tươi cười của Hoàng Phủ Trân, cũng càng ngàycàng nhiều và càng ngọt ngào.

Lâm Dĩ Phong mẫn cảm nhận thấy những thay đổi này, nhưng nàng cũng không tiệnnói cái gì, mà Hứa Như Điệp ầm ỹ với nàng mấy lần muốn đi theo ra ngoài, cùngđều bị nàng đánh quay trở về. [đánh ở đây ko phải đánh đập ý là ngăn cản,nói lại...]

Ban đêm, vợ chồng Hoàng Phủ vẫn tiếp tục phân phòng ngủ, Hoàng Phủ Vệ khôngmuốn nóng vội dọa sợ nàng, mà Hoàng Phủ Trân cũng không nghĩ tới chút nào, chỉcó Hứa An Chi cùng Lâm Dĩ Phong đối với điểm này như xem hoa trong sương mù, cóxem không có biết. [tổngý là thấy nhưng không rõ, không hiểu]

Sau khi Hứa An Chi bị Hoàng Phủ Vệ uy hiếp, cũng không dám thả lỏng muội muộiđi trêu chọc hắn, vì tránh cho mọi người gặp nhau, hắn để cho vợ chồng HoàngPhủ tự mình ở lại trong phòng dùng bữa.

Ngồi ở trong đình đá, Hoàng Phủ Trân khẽ thở dài thỏa mãn. Lúc này bầu trời nhưrộng mở, mặt trăng thật tròn, trong vườn mùi hoa thơm khắp nơi, đây chính nhưngười ta nói trước hoa dưới trăng rồi?

“Một ngôi sao, hai ngôi sao, ba ngôi sao...” Lộ vẻ mỉm cười ngọt ngào, tronglúc rãnh rỗi nàng bắt đầu đếm sao trên trời... Nhiều lắm, đếm không xong.

Tay nhỏ bé duỗi ở giữa không trung chỉ trỏ, khiến cho mộtđôi tay to nắm bắt xuống dưới, Hoàng Phủ Vệ cười liếc nàng. “Ăn cơm, đếm saolàm chi?”

“Sao đẹp quá, giống một viên một viên đá quý.” Thời đại này không bị ô nhiễmlắm, bầu trời gần gũi tựa như ở trước mắt, vươn tay ra giống như có thể lấyngôi sao xuống.

“Ngươi thích, ta tặng ngươi.” Hoàng Phủ gia cái gì nhiều lắm, thì là đá quý rấtnhiều.

Nàng tưởng hắn đang nói giỡn, cầm chiếc đũa vô cùng cao hứng ăn cơm. “Tốt, lầnkhác đưa một hộp sao cho ta chọn.”

Biết nàng xem hắn đang nói giỡn, không sao, chờ trở lại Lạc Dương, nàng sẽ biếthắn chưa bao giờ nói giỡn.

Hai người ở trong không khí trước hoa dưới ánh trăng, thật vui vẻ vừa nóichuyện phiếm vừa ăn cơm, chỉ tiếc, loại thời gian tốt này duy trì không lâu.

“Khụ.” Hứa Như Điệp đột nhiên từ vòm cửa hình tròn xông ra, còn cố ý phát ratiếng vang, phía sau đi theo hai nha hoàn.

“Hứa cô nương.” Hoàng Phủ Trân kinh ngạc nhìn nàng đến gần đình đá.

Mà Hoàng Phủ Vệ vừa thấy đến nàng, sắc mặt liền trầm xuống dưới.

Hứa Như Điệp cố nén lửa chua bốc lên trong lòng, dùng sức cấu đùi mình, trênmặt mới có thể thể hiện vẻ áy này.

Nàng bước nhẹ nhàng, chậm rãi bước lên đình đá. “Hoàng Phủ đại ca, đại tẩu,trước đó vài ngày là Điệp nhi rất bốc đồng, nói rất nhiều lời chọc đại tẩukhông vui, đêm nay Điệp nhi là cố ý đến thỉnh tội, xin đại tẩu đừng giận Điệpnhi.”

Nói thật, nàng đột nhiên trở nên lễ độ như vậy, Hoàng Phủ Trân cũng không ngốcđến cảm thấy cao hứng, ngây ngốc nhận lời xin lỗi của nàng, trong lòng ngượclại có loại cảm giác quỷ dị.

Hoàng Phủ Vệ cùng nàng lòng có đồng cảm, hai người nhìn nhau một cái, từ HoàngPhủ Vệ mở miệng, “Hứa cô nương, vật đổi sao dời coi như xong, hai vợ chồng tacũng không còn tức giận, ngươi không cần phải như thế.”

Hứa Như Điệp hạ xuống lông mi thật dài, dấu đi phẫn nộ trong mắt, giọng nói vẫnkhàn khàn áy náy. “Vậy là tốt rồi, Điệp nhi rốt cuộc yên tâm.” Vừa nhấc mắt,nàng vươn tay lau đi nước mắt ở khoé mắt, chuyển thành khuôn mặt tươi cười dịudàng.

“Điệp nhi nghe nói thân thể đại tẩu không khoẻ, cho nên cố ý tự mình xuống bếp,hầm một chén canh gà cho ngươi.” Nàng vẫy tay, một nha hoàn phía sau nhanhchóng đem hai chén sứ trong tay lần lượt đặt trên bàn đá.

Hoàng Phủ Trân cười cứng ngắc. Canh này... Nàng nên uống hay không uống a?

Hứa Như Điệp cười lạnh dưới đáy lòng, như là sớm đoán được phản ứng của nàng,bưng lên một chén sứ khác, đưa tới trước mặt Hoàng Phủ Vệ. “Hoàng Phủ đại ca,Điệp nhi cũng có hầm một chén cho ngươi. Đại tẩu, uống nhanh a, lạnh sẽ uốngkhông tốt.”

Hoàng Phủ Vệ nhìn thẳng nàng, Hứa Như Điệp cũng trấn định cười nhìn lại hắn.Trong chốc lát sau, Hoàng Phủ Vệ đem chén canh gà trước mặt hắn trao đổi vớiHoàng Phủ Trân.

“Uống đi.” Hắn vỗ tay thê tử trấn an, cho rằng Hứa Như Điệp cũng không dám thậtsự hạ độc ở trong canh để hại người.

Hoàng Phủ Trân còn chưa kịp ngăn cản, liền nhìn đến hắn bưng chén canh gà uốnghết nửa chén, sắc mặt nàng trắng bệch theo dõi hắn, một hồi lâu sau, xác địnhhắn không có gì không thích hợp, nàng mới yên tâm mà ở dưới ánh mắt tha thiếtcủa Hứa Như Điệp bưng lên chén kia của mình. Sao biết khi nàng đang há mồm muốnuống ——

“Như Điệp!” Thanh âm của Lâm Dĩ Phong đột nhiên vang lên.

Hứa Như Điệp tức giận đến thiếu chút nữa chửi ầm lên. Nàng hít một hơi thậtsâu, nhìn lại, chỉ thấy Lâm Dĩ Phong đang mang theo vài nha hoàn vội vàng đitới.

“Đại, đại tẩu? Làm sao vậy?” Nữ nhân ngốc phá hư chuyện tốt của nàng!

Lâm Dĩ Phong nhận được tin tức nha hoàn truyền đến vội vàng tới, sợ tiểu cô lạilàm ra chuyện thất lễ gì, hiện tại xem ra may mắn không có, nhưng vẫn đừng đểnàng ở lại chỗ này mới được.

“Đại ca ngươi bảo ngươi đi qua một chuyến.”

Hứa Như Điệp tính toán trong lòng một chút, lại nhìn Hoàng Phủ Vệ và Hoàng PhủTrân trong đình đá một cái, nàng biết hiện tại không đi chỉ khiến cho hai ngườihoài nghi, đành phải oán hận cắn răng một cái, đi theo Lâm Dĩ Phong cùng nhaurời đi.

“Hoàng Phủ đại ca, ta không quấy rầy các ngươi nữa, trước cáo lui.”

Đợi cho mọi người đi rồi, Hoàng Phủ Trân mới nhẹ nhàng thở ra, “Nàng đột nhiênđổi tính ta còn thật không quen.”

Mắt nhìn chén canh gà kia, nàng không phải rất muốn uống, không phải bởi vì làHứa Như Điệp hầm, mà đây là canh gà nhân sâm, nàng không thích hương vị nhânsâm.

“Ta cũng không quen.” Hoàng Phủ Vệ theo lời của nàng nói, hai người nhìn nhaumột cái, nhịn không được cùng nhau cười ra.

Sau khi ăn xong, bọn họ ở trong đình hàn huyên một chút, thẳng đến cảm thấy mímắt có chút nặng, Hoàng Phủ Trân mới ở dưới sự thúc giục của Hoàng Phủ Vệ trởvề phòng, chuẩn bị ngủ.

Mà Hoàng Phủ Vệ quay về phòng mình cũng tính đi ngủ, hắn cởi áo ngoài nằm ởtrên giường, trong chốc lát sau, thân mình lại bắt đầu sôi trào, không biết vìsao vẫn cảm thấy trên người có cỗ ý khô khó hiểu, cỗ ý khô kia khiến cho hắndần dần cảm thấy tâm phiền ý loạn, trong thân thể cũng tựa hồ có cái gì đangthiêu đốt, hắn thử tập trung tinh thần tỉnh táo lại, không ngờ ngược lại diễnbiến thành giống có đoàn lửa đang thiêu đốt hắn.

Từ trong đan điền [vùngdưới rốn] đột nhiên lủi lên một đoànlửa, bắt đầu nóng rực lại mãnh liệt đốt cháy lý trí của hắn, hắn theo bản năngngắt chuyển chân khí trong cơ thể muốn áp chế cỗ lửa nóng kia, không nghĩ tớilại càng thêm cổ vũ nhiệt độ của nó.

“Ah...” Toàn thân nóng như sắp bị cháy, khiến cho hắn khó chịu rên rỉ, vô lựctừ trên giường đứng lên. Hắn muốn... Thân thể hắn muốn thứ gì...

“Hoàng Phủ Vệ? Hoàng Phủ Vệ?” Hoàng Phủ Trân vốn đang chuẩn bị đi vào giấc ngủnghe được phòng bên cạnh truyền đến rên rỉ, cảm thấy không thích hợp, vội vàngmặc cái áo khoác đi tới. Nghe được thanh âm trong phòng càng lúc càng lớn, nàngnóng vội dùng sức đập cửa. “Hoàng Phủ Vệ? Ngươi làm sao vậy?” Không phải đã xảyra chuyện gì chứ?

Nàng nhìn bốn phía, phát hiện cửa sổ của hắn không có đóng, ba chân bốn cẳng đivào từ cửa sổ, vừa mới nhảy xuống cửa sổ, nàng liếc mắt một cái liền nhìn đếnHoàng Phủ Vệ nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, trong lòng cả kinh, sợ tới mứcchạy nhanh lên.

“Hoàng Phủ Vệ? Ngươi không nên làm ta sợ!” Vọt tới bên giường, nàng mới pháthiện khuôn mặt của hắn đỏ đậm một mảnh, cổ, mu bàn tay... Chỉ cần là chỗ lộ ratrên người, màu da đều là đỏ đậm. “Hoàng Phủ Vệ...” Nàng vươn tay ôm lấy thânmình đang khổ sở rên rỉ của hắn, nước mắt không chút nghĩ ngợi liền rơi xuống,bối rối không biết nên như thế nào cho phải.

Sự đụng chạm của nàng, tựa như một dòng nước suối trong xuất hiện ở trong lửanóng, hắn bỗng nhiên mạnh nhào về phía dòng nước suối kia, dùng sức hấp thu mátmẻ trên người của nàng.

“Tê ——” tiếng vải vóc vỡ tan truyền đến rõ ràng.

“A!” Nàng sợ hãi, muốn giãy khỏi kiềm chế của hắn, lại làm sao cũng không đạyra được thân mình cứng rắn như làm bằng sắt của hắn. “Hoàng Phủ Vệ, Hoàng PhủVệ!” Nàng khóc hô, hy vọng có thể gọi quay về một chút thần trí của hắn.

Sương mù đỏ đậm bao trùm tất cả lý trí của Hoàng Phủ Vệ, khiến cho hắn theo bảnnăng chỉ muốn đoạt lấy, xâm chiếm hết thảy tất cả, hắn nhanh chóng xé bỏ quầnáo che đậy trên người nàng, bàn tay to làm càn vuốt ve thân mình mềm mại, hưởngthụ khoái cảm mát mẻ có thể đạt được từ sự chạm tay.

Hoàng Phủ Trân mơ hồ biết xảy ra chuyện gì, dùng hết tất cả khí lực ra sức đẩyhắn ra, thân mình hắn bị đẩy lui ra một chút, nhưng lập tức lại lấy tư thế càngdũng mãnh đánh về phía nàng.

“Hoàng Phủ Vệ ——” nàng vừa kinh vừa sợ, thống khổ khóc hô.

Nguyên bản hắn bị cỗ lửa cháy không hiểu này khiến không còn lý trí, thân mìnhđột nhiên chấn động thật mạnh, tiếng khóc la bi thương của nàng cắt qua sươngmù trong đầu hắn, cuồng loạn trong tròng mắt phút chốc hiện lên một chút trongtrẻo, động tác chà đạp cũng dừng lại.

“Trân, Trân nhi...” Hắn kinh ngạc nhìn nàng khóc dưới thân mình.

Nàng rưng rưng nhìn hắn, “Vệ...”

Vẻn vẹn thanh tỉnh trong một cái chớp mắt này, Hoàng Phủ Vệ cũng đã hiểu mìnhtrúng ám chiêu của Hứa Như Điệp, hắn đem hết khí lực toàn thân, thở phì phòcách xa thân thể của nàng.

“Mau! Đi mau!” Hắn không thể ức chế run run, cảm giác lửa nóng cùng với đauđớn, từ chỗ sâu ở trong thân thể xông ra.

Hoàng Phủ Trân rất muốn đi, nhưng nhìn khuôn mặt thống khổ vặn vẹo của hắn,trong lòng nàng cũng đau theo, “Ngươi làm sao vậy?” Nàng đột nhiên chợt lóelinh quang! Canh gà của Hứa Như Điệp?

Hắn nắm chặt hai cánh tay của mình, càng không ngừng run run, mồ hôi nóng cuồncuộn xuống, “Đi...” Thanh âm đã suy yếu cơ hồ không nghe được.

Từ hành động mới vừa rồi của hắn cùng động tác hiện tại, nàng đại khái đoánđược hắn hẳn là trúng một loại thuốc kích dục gì đó, nhưng... Không thích hợp!Sao thuốc kích dục có thể khiến cho hắn xuất hiện phản ứng thống khổ như vậy?

“Đi mau!” Cảm giác trong óc dần dần lại bị một mảnh sương mù đỏ đậm chiếm cứ,đồng thời trong đau đớn do thân thể bị đốt cháy cũng càng thêm kịch liệt, hắngiãy dụa gầm nhẹ.

Nhưng làm sao Hoàng Phủ Trân có thể bỏ hắn rời đi? Sao nàng có thể trơ mắt nhìnhắn thống khổ?

Vươn đầu ngón tay run run, nàng nhẹ nhàng mà xoa mặt của hắn...

Hoàng Phủ Vệ kinh ngạc nhìn nàng, “Trân, Trân nhi?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn rưng rưng nước mắt của nàng chậm rãi gần sát hắn, chủ độnghôn lên môi hắn. “Vệ...” Hắn thà rằng mình thống khổ cũng không nguyện thươngtổn nàng, nàng còn muốn do dự cái gì? Một người nam nhân như vậy... Nam nhânnàng yêu trong lòng...

Hốc mắt Hoàng Phủ Vệ nóng lên, cảm nhận được tâm ý của nàng, quay người đemnàng áp về trên giường, khi nàng vươn tay ôm cổ của hắn thì tất cả lý trí củahắn thoáng chốc bị chặt đứt dây, rốt cuộc không thể khống chế dâng lên một hồilại một hồi hoan ái kịch liệt.

Haitháng sau, Hoàng Phủ sơn trang ——


“Làm sao vậy?” Hoàng Phủ Trân buồn ngủ dụi dụi mắthỏi.

“Ngươi tiếp tục ngủ đi.” Hoàng Phủ Vệ dịu dàng trấn an nàng, cầm lấy cái yếmcủa nàng, cẩn thận mặc vào cho nàng, mặc vào áo ngoài và vớ, hài nhỏ thêu hoa,sau đó sẽ ôm nàng đã mặc thoả đáng vào trong ngực giống như một tiểu oa nhi.

“Thiếu gia?” Lỗ Cường luôn luôn chờ ở ngoài cửa thấy thế kinh ngạc trừng tomắt.

Hắn vẫn là trợ thủ đắc lực của thiếu gia, chuyện của thiếu gia cùng thiếu phunhân hắn cũng rõ ràng, hôm nay là ngày quy định đến cửa hàng tuần tra, thiếugia lại ở trong phòng ôm thiếu phu nhân không buông?

“Hôm nay không cưỡi ngựa, đi chuẩn bị kiệu, ta cùng thiếu phu nhân thuận đườngvào thành ở vài ngày.” Bọn họ trở lại sơn trang đã hơn một tháng, mang theonàng vào thành đi một chút, giải sầu cũng tốt.

Lỗ Cường tạm ngừng, “Vâng” chắp tay lui ra chuẩn bị đi.

Một khắc đồng hồ sau [mộtlúc sau khoảng 15 phút], một cỗ kiệu bốnngười khiêng vững vàng xuất phát từ cửa của Hoàng Phủ sơn trang, bình thườngHoàng Phủ Vệ đến trong thành tuần tra cửa hàng, đều là cưỡi ngựa, lần đầu tiênngồi kiệu, đương nhiên là vì thê tử của hắn.

Thân thể mềm mại trong lòng khiến cho hắn ôm thập phần cảm thấy mỹ mãn, khuônmặt nhỏ nhắn kề sát ở trong ngực hắn, thoạt nhìn chọc người trìu mến như vậy,hắn nhẹ vỗ về hai má non mềm của nàng, khóe mắt đuôi lông mày đều có tình ý nhènhẹ.

Từ sau khi hai người có quan hệ da thịt cùng giường mà ngủ, dần dần, nàng ở đáylòng của hắn càng ghim càng sâu, mỗi khi đụng chạm đến nàng, gặp vẻ mặt ngượngngùng của nàng, hắn liền cảm thấy trong lòng tất cả đều là cuồng nhiệt, đồngthời lại yêu thương khó nhịn.

Ôm người đáng yêu trong lòng, hắn hồi tưởng lại chuyện đã xảy ra hai thángtrước ở Hàng Châu ——

Ngày hôm sau hắn trúng thuốc kích dục tỉnh lại, chỉ thấy trên người Hoàng PhủTrân lộ ra một mảnh “Chiến tích” lừng lẫy, loang lổ nhiều vết tím hồng, tất cảđều là hắn ở tình cảm mãnh liệt gây hoạ, hắn không đành lòng vệ sinh thân thểcho nàng, đồng thời phẫn nộ trong lòng cũng tới đỉnh.

Sau đó Hứa Như Điệp hấp tấp vọt vào phòng của hắn, nếu không có Hứa An Chi đuổitheo sau giữ hắn lại, chỉ sợ hắn thật sự tự tay bóp chết nữ nhân này!

Nguyên lai tất cả đều trong kế hoạch của nàng, sau khi Hứa Như Điệp bị cựtuyệt, nhục nhã cùng không cam lòng toàn bộ phát lên, biết Hoàng Phủ Vệ cùngHoàng Phủ Trân vẫn không có cùng giường ngủ chung, liền bảo nha hoàn bên ngườiđi thanh lâu mua xuân dược hại người, tính cùng Hoàng Phủ Vệ có quan hệ vợchồng trước, sau đó buộc hắn cưới nàng.

Xuân dược kia đã được bỏ vào trong canh gà, nàng biết Hoàng Phủ Vệ đối với nàngnhất định sẽ ôm chặt cảnh giác, cho nên còn cố ý bỏ thuốc vào trong chén củaHoàng Phủ Trân, quả nhiên, Hoàng Phủ Vệ như nàng dự đoán trao đổi canh gà vớithê tử.

Vốn tất cả nằm trong kế hoạch của nàng, cũng không nghĩ đến nửa đường lại nhảyra một cái Trình Giảo Kim!

Lâm Dĩ Phong nhận thấy được tiểu cô không thích hợp, mạnh mẽ giữ lại Hứa NhưĐiệp, không cho nàng rời khỏi phòng, trong lòng Hứa Như Điệp nôn nóng khôngthôi, lại sợ bị đại tẩu nhìn ra, cho nên chỉ có thể nhẫn nại cùng nàng ở trongphòng nói chuyện phiếm.

Nguyên tưởng rằng đêm đã khuya đại tẩu sẽ rời đi, không nghĩ tới nàng lại độtnhiên nói muốn ngủ ở trong phòng mình, Hứa Như Điệp tức giận đến thiếu chút nữaliều lĩnh đem chuyện đều rống ra, nhưng nàng không thể, nàng chỉ có thể cố néncơn tức, để cho đại tẩu ở trong phòng nàng cùng ngủ một đêm.

Buổi sáng hôm sau tỉnh lại, nàng vội vội vàng vàng chạy tới phòng Hoàng Phủ Vệ,hy vọng xa vời tất cả còn kịp, chỉ tiếc tất cả... Đương nhiên đều không kịp.Nàng thiếu chút nữa bị Hoàng Phủ Vệ đang tức giận tươi sống bóp chết, sợ tớimức nàng cũng không dám đối hắn có tâm tư gì nữa, mà hắn lại tức giận đến nóimuốn đoạn tuyệt lui tới buôn bán nhiều năm của Hoàng Phủ gia cùng Hứa gia.

Hứa An Chi biết muội muội gây hoạ lớn, vì trấn an lửa giận của Hoàng Phủ Vệ,không có biện pháp, chỉ phải không để ý muội muội khóc sướt mướt, đem nàng đưavào trong am ni cô thanh tu, tính nửa năm sau lại đón nàng trở về.

Hoàng Phủ Trân ôm tâm tính khoan dung mà độ lượng, cảm thấy lấy thân phận mộtthiên kim tiểu thư của Hứa Như Điệp, bị đưa vào trong am ni cô đã thực thảm, màchính nàng dù sao cũng coi như đánh bậy đánh bạ, thúc đẩy quan hệ vợ chồng thậtsự cùng Hoàng Phủ Vệ, bởi vậy không truy cứu nhiều hơn nữa, lôi kéo Hoàng PhủVệ rời đi Hứa phủ.

Sau khi hai người trở lại Tú Phong cư, Hoàng Phủ Vệ mới thành thật nói chonàng, kỳ thật Hoàng Phủ lão gia tử sớm không ở Hàng Châu. Kết quả Hoàng PhủTrân không tìm được người cần tìm, lại được một người vốn không muốn ở tronglòng.

Ở Hàng Châu thêm hai ngày, bọn họ nhận được thư nhà của Hoàng Phủ Diễm gửi đếntừ Lạc Dương, cũng thu thập hành lý, cùng nhau trở về Hoàng Phủ sơn trang.

Giờ phút này, cỗ kiệu dao động đi tới thành Lạc Dương, Hoàng Phủ Vệ mang theothê tử, dưới ánh mắt khiếp sợ của tất cả quản lý ở trong cửa hàng, thoải mái ômnàng một đường vào cửa, đợi sau khi an bài nàng tiếp tục ngủ, mới xoay người ởcác quản lý vây quanh trở lại phòng ngày thường xử lý chuyện buôn bán.

Không biết lại ngủ bao lâu, Hoàng Phủ Trân tỉnh lại, lười biếng đứng dậy duỗicái lưng mỏi. Gò má của nàng hồng hào, hai mắt ngập nước, đúng là một bộ dạngmới được người vô cùng yêu thương trôi qua. Mệt mỏi sờ sờ chăn phủ gấm, nànglại ngã trở về giường một chút rồi mới chậm rãi đứng lên.

“Thiếu phu nhân.” Lục nhi đã sớm ở trong phòng chuẩn bị hầu hạ, vừa thấy nàngrời giường, vội vàng tiến lên hỗ trợ kéo cánh tay nàng.

Tóc dài đầy đầu của Hoàng Phủ Trân loạn vểnh lên, mắt nhìn sắc trời ngoài cửasổ, “Lúc nào? Đây là đâu?” Mới vừa rồi tỉnh lại nàng liền phát hiện nơi nàykhông phải Hợp Vân các quen thuộc của nàng, mà là một nơi xa lạ khác.

Lục nhi cười khanh khách đem dụng cụ rửa mặt và đánh răng mà thiếu phu nhân tựchế đưa cho nàng rồi mới nói: “Nơi này là cửa hàng của Hoàng Phủ gia trongthành Lạc Dương, thiếu gia nói mang thiếu phu nhân vào thành chơi vài ngày. Mộthồi nữa là buổi trưa, thiếu phu nhân muốn dùng bữa với thiếu gia không?”

Hoàng Phủ Trân kinh ngạc trợn to mắt, sao nàng vừa tỉnh ngủ đã vào thành?

Suy nghĩ, vừa rồi nàng tựa hồ có cảm giác ngủ thẳng một nửa thì thân mình bịngười lật tới lật lui, cúi đầu thấy y phục trên người đều được mặc... Má nàngđỏ lên, không cần nghĩ cũng biết là ai giúp nàng mặc vào.

“Ừ”

Nàng rất nhanh đã đánh răng xong, rửa mặt sạch, y phục trên người mặc xong rồi,nhưng một đầu tóc dài còn rất rối. Nàng ngoan ngoãn ngồi vào trước gương đồng,để cho Lục nhi khéo tay búi lại, chỉ một chốc búi xong một kiểu tóc tú lệ cầukì.

Trong phòng còn có vài nha hoàn khác, đang cầm một cái bàn chải gỗ, giúp nàngvuốt phẳng lại áo dài ngủ bị nhíu.

“Sao không buộc thành hai bím tóc giống lúc trước là được rồi?” Kiểu tóc nàycũng không tồi, chỉ là tất cả tóc trên đầu đều búi cùng một chỗ, khiến nàng cảmthấy da đầu có chút buộc chặt.

“Thiếu phu nhân, nay ngài mặc trang phục cầu kì, không thích hợp kiểu tóc lúctrước. Muốn dùng trước một ít điểm tâm không?” Lục nhi có chút tiếc nuối nhìnchằm chằm lỗ tai và cổ trống không của thiếu phu nhân, thiếu phu nhân ngay cảbúi tóc cũng chỉ đơn giản dùng sợi tơ buộc chặt mà thôi, có vẻ có chút keokiệt.

“Không cần, đợi bưng bữa trưa vào phòng, các ngươi đều đi xuống đi.” Hoàng PhủVệ từ bên ngoài đi đến, phân phó, trên tay còn bưng một cái gì đó phủ lụa đỏ.

“Vâng” Lục nhi cùng bọn nha hoàn khác trong phòng cúi người lui ra.

Vừa thấy hắn, trong lòng Hoàng Phủ Trân còn có chút xấu hổ, đỏ mặt vẫn thẳngnhìn gương chằm chằm, không dám quay đầu.

Hoàng Phủ Vệ cực yêu tư thái xấu hổ xinh xắn này của nàng, cười đi đến trướcgương trang điểm, đặt món đồ trong tay xuống trên bàn, xốc lên tấm lụa đỏ phủ ởtrên.

Nàng nhìn nhất cử nhất động của hắn, sau khi hắn mở vải đỏ, nàng liền nhìn thấyrất nhiều vật phẩm trang sức tinh xảo lòe lòe sáng lên ở trước mắt, nhịn khôngđược kinh hô một tiếng.

Chợt đột nhiên, nàng nhớ tới lời đùa mình từng nói khi ở Hàng Châu, trong conngươi đen láy lén lút nổi lên nước mắt, “Đây là ngươi tặng ta sao?”

Hắn thâm tình nhìn nàng, mỉm cười gật đầu.

“Cám ơn.” Những vật phẩm trang sức này không chỉ có vàng bạc mà thôi, còn córất nhiều ngọc lưu ly và đá quý đặc biệt nạm lên, mỗi một dạng đều rất đẹp, lạikhông tục tằng.

Mắt to ở giữa những vật phẩm trang sức rực rỡ muôn màu, đáy mắt sáng ngời, thấyđược một cây trâm thật thanh tú, trâm làm bằng bạc ở trên đính một viên đá mắtmèo hồng nhạt, quay chung quanh ở bốn phía là một loại hoa văn đặc thù tạothành từ bạc, phía dưới buộc dây tua. Có lẽ không phải là đáng giá nhất bên trong,nhưng lại hấp dẫn ánh mắt nàng nhất.

“Này thật khá nha!” Nàng yêu thích không buông tay đem cây trâm để ở trong lòngbàn tay thưởng thức, soi tới soi lui trước gương, nhưng không biết phải cắm ởchỗ nào.

Hoàng Phủ Vệ từ đầu tới đuôi đều ngậm ý cười mặc nàng chọn lựa, thẳng đến nàngchọn trúng cây trâm bạc kia, ý cười bên môi hắn càng sâu. Khi tay chân nàng rốiloạn lung tung cắm cây trâm lên, hắn mới vươn tay tiếp nhận nó, nhẹ nhàng giúpnàng cài ở sau đầu. Sau đó, hắn lại từ trong lòng ngực lấy ra một đôi bông taiđá mắt mèo tương tự với cây trâm đeo lên cho nàng, lại lấy ra một chuỗi vòng cổkiểu dáng giống vậy, đeo lên cổ của nàng.

Mặt nàng hồng hồng, trong lòng ngọt ngào tựa như ăn đường, xem cũng biết đây làmột bộ vật phẩm trang sức hắn cố ý chuẩn bị, muốn tặng cho nàng.

“Cám ơn.” Nàng thẹn thùng nhỏ giọng nói, hạ lông mi xuống ngượng ngùng che lạitình ý trong mắt to.

Bàn tay to thon dài có lực nhẹ nhàng nâng chiếc cằm xinh xắn của nàng lên, lậptức một đạo hơi thở ấm áp chụp lên môi của nàng, hắn tỉ mỉ nếm hương vị trongmiệng của nàng, thẳng đến cái miệng nhỏ nhắn của nàng sưng đỏ, dính đầy ẩm ướtcủa hắn, hắn mới vừa lòng rời khỏi.

“Không có gì.” Sáng rọi lưu chuyển trong đôi mắt anh tuấn, mang theo tình ý đốivới nàng không nói gì.

Nàng nhịn không được rung động ở đáy lòng, sau khi chủ động tiến lên hôn hắnmột cái, mới thẹn thùng thối lui. Thì ra hắn cũng là một nam nhân rối loạn [ko bik sao lạidùng từ rối loạn, nhưng các nghĩa khác còn kỳ hơn =.= theo tớ là nghịch ngợmmới đúng] đây... Nghĩ đến hắn đụng chạmnóng bỏng không kiêng nể gì, ngực nàng run lên, càng e lệ cúi đầu, một tay vô ýthức tìm kiếm ở trong những vật phẩm trang sức xinh đẹp trên bàn.

Khóe mắt hiện lên một chút dư quang, nàng lơ đãng nhìn đến một cặp nhẫn, lànhẫn bạc tạo hình đơn giản, mặt trên chỉ có khắc một vài hoa văn đặc thù. Tâmvừa động, nàng đem chúng nó bỏ trong lòng bàn tay nhìn.

“Ngươi vươn tay ra đi.” Nàng bỗng nhiên nói với hắn. Chiếc nhẫn này không biếtcó đủ lớn hay không?

Tuy rằng Hoàng Phủ Vệ không hiểu ý tứ của nàng, nhưng vẫn theo lời vươn tayphải.

“Không phải tay này.” Nàng nâng tay trái của hắn lên, đeo chiếc nhẫn khá lớntrong đôi nhẫn vào ngón áp út của hắn, khóe miệng hồng bóng dương cao cao. Sauđó rút tay về, đem một chiếc nhẫn khác mang vào trong ngón áp út tay phải củamình.

Nàng đỏ mặt ngẩng đầu nhìn hắn, “Nhẫn này, ngươi tuyệt đối không thể tháo xuốngnha.”

Nàng nghĩ tới, dù sao nàng nguyện ý cũng đến, không muốn cũng đã đến đây, nếuđã đi vào thời đại này, như vậy tùy cảnh ngộ mà ổn định. Hơn nữa, có một lãocông anh tuấn rối loạn như vậy hình như cũng không tồi, rất tốt là, Hoàng Phủgia không thể nạp thiếp, nàng cũng không cần lo lắng sẽ có nữ nhân khác cướp đichồng của nàng.

Nàng đương nhiên nhớ nhà, nhưng mà nhà xa xa không hẹn ngày trở về, nàng làmsao cũng sờ không đến bờ... Như vậy, không bằng nàng nắm chắc hiện tại.

May mắn trong nhà ở thế kỷ hai mươi mốt, nàng còn có rất nhiều huynh đệ, có lẽmẹ sẽ vì nàng mất tích mà bi thương một thời gian, nhưng cuối cùng sẽ tốtthôi...

Thấy trong mắt nàng lóe ra mang theo một chút kiên quyết, chiếc nhẫn bé nhỏkhông đáng kể này ở đáy lòng nàng tựa hồ có ý nghĩa rất quan trọng... Trực giácHoàng Phủ Vệ cho là, cái này cũng có lẽ mấu chốt quan trọng để nàng quyết địnhcó nguyện ý ở lại hay không, bởi vậy không chút nghĩ ngợi gật đầu, “Ngươi cũngvậy.”

Yên lặng nhìn con ngươi thâm thúy của hắn, đáy lòng nàng có vui cũng có buồn,chậm rãi gật đầu, trong mắt đồng thời chảy xuống một chuỗi nước mắt.

Cái gật đầu này, nàng biết nàng từ bỏ cái gì... Nhưng, nhìn nam nhân anh tuấncao lớn trước mắt này, nhìn hắn thương tiếc nâng tay khẽ vuốt đi nước mắt trênmặt nàng, cho dù vẫn nhịn không được bi thương trong lòng, nhưng nàng biết, hắnsẽ cùng nàng, cùng nhau đối mặt cuộc sống mới sau này...