Ác Nhân Thành Đôi

Chương 206: Đi vào giấc mộng



Lưu Bác nhíu mày, “Trang tiểu thư là người thông minh, chắc cũng biết đượcđạo lý: tài có bao nhiêu thì cơm ăn bấy nhiêu, cho dù là đối với mình,hay là người khác đều sẽ có lợi.”

“Tôi biết, tôi nói chuyện vào công ty không phải là vào chức quản lý, mà là ở vị trí thích hợp với bọn họ, nếu học kế toán thì vào tài vụ, Nếuchỉ mới tốt nghiệp trung học, Vậy thì vào xưởng, anh Lưu cảm thấy thếnào?”

“Yêu cầu cô đương nhiên không quá đáng.” Lưu Bác sửa lại dáng ngồi,thưởng thức trong mắt không thể nào che giấu, “Tôi rất kinh ngạc, Trangtiểu thư thế nhưng có thể tận tâm đối với cô nhi viện như vậy, xã hộihiện tại, người biết tri ân cũng không nhiều.”

Trang Thư Tình nhíu mày, tiếp tục nói ra quyết định của mình, “Tôi cóviệc cần có sự giúp đỡ của luật sư, không biết anh có thể giới thiệu cho tôi người đáng tin cậy, tôi tính mở một tài khoản trong ngân hàng, tiền lãi hàng năm sẽ được đưa vào đó, hàng tháng cố định gửi tiền đến cô nhi viên. Sau này những đứa nhỏ trong đó lớn lên có thể làm chút buôn bánnhỏ, cũng có thể đóng góp cho cô nhi viện, cụ thể phải làm thế nào, đành phải nhờ người có chuyên môn rồi.”

Lưu Chân Chân lúc này đã ngồi xuống bên người Trang Thư Tình, muốn nóigì đó, nhưng lại bị cái liếc mắt của anh trai khiến cô chỉ có thể imlặng.

“Theo tôi được biết, hiện tại trong cô nhi viện có ba mươi hai đứa trẻ, số tiền lớn như vậy…”

“Về sau sẽ nhiều lên, Lưu tiên sinh có tin hay không?”

Anh tin, cho dù có không quan tâm đến đứa nhỏ của mình, thì điều kiệncủa con hắn cũng sẽ tốt hơn những đứa trẻ trong cô nhi viện rất nhiều,bản tính con người chính là như thế, không liên quan đến thiện ác.

Nhưng mà, “không biết tôi có hiểu sai ý của Trang tiểu thư không? Vì sao tôi lại cảm thấy ngữ khí của cô càng giống như ủy thác, việc này, vềsau Trang tiểu thư có thể tự mình quản lí không tốt hay sao?”

“Tôi có chuyện khác cần phải làm.” ngữ khí rất nhẹ, nhưng cả hai anh emđều có thể nghe được sự nghiêm túc trong giọng nói của cô. Lưu Bác đoán, cô an bài nhiều chuyện như vậy, vì trong lòng có chuyện quan trọng muốn làm.

“Sẽ không phụ sự tín nhiệm của cô.”

Trang Thư Tình đột nhiên cười, người nghiệm chứng phương thuốc kia có thể tin được?”

“Là thuộc hạ của tôi, sau này vị trí trong công ty cũng có chỗ của bọn họ, có gì không ổn?”

“Kết quả như thế nào anh vẫn chưa nói cho tôi.”

Trong lòng Lưu Bác chuyển qua vài loại ý niệm trái với lương tâm. Nhưnglời cũng không dừng lại, “Bọn họ xác định đây là một phương thuốc dưỡngthân rất hiếm có”.

“Nếu như bọn họ thật sự được anh tín nhiệm, vậy tôi yên tâm.”

“Phương thuốc có vấn đề?” Lưu Bác lập tức phản ứng được, nhưng bọn họ đã kiểm tra qua, sau đó đều vô cùng vui mừng xác nhận đây đúng là mộtphương thuốc cổ truyền.

“Vấn đề lớn thì không có, chỉ là tôi đã thay đổi một phần nhỏ trongphương thuốc, nhưng sau khi dùng, sẽ có sự chênh lệch gấp mười lần sovới phương thuốc thậtcó chút chênh lệch.”

Cho nên mặc dù đã cho Lưu Bác toa thuốc, nàng vẫn đề phòng, nếu anh tanổi lên ý xấu, cô sẽ tìm một vị đối tác khác, dùng phương thuốc giốngvậy để đả bạại hắn.

“Lưu tiên sinh hiểu lầm, tôi không phòng anh, chỉ là phòng những người nghiệm chứng.”

Lưu bá nhìn nàng một cái thật sâu. Cầm lấy di động ra ngoài gọi mấy cuộc điện thoại, Trang Thư Tình hiểu ý của hắn, dứt khoát nhắm mắt dưỡdưỡngthần.

Đại khái nửa giờ sau, tin tức lập tức được truyền đến.

Lưu Bác đenMặt Lưu Bácn đến độ không thể nhìn.

“May mắn nhờ có angTrang tiểu thư giúp một tay, giờ mới biết được Lưu gia thế nhưng để mắt tôi đến như vậy.”

Lưu Chân Chân giật mình, “Anh Hai,ýgì? ý anh là Lưu gia chogiacho người theo dõi anh? Ai? Là bác? Chú Ba? Hay là…”

“Chỉ cần là Lưu gia, ai cũng không có gì khác nhau, hiện tại người làmchủ Lưu giagi vẫn là ba, nếu bọn họ có hành động gì, em cho rằng ông ấyba không biết? Ông ấyÔng biết, như không llàm gì cả. Thậm chí còn khôngcảnh báo cho anh. Hừ, thật đúng là cha ruột.”

“Có mẹ kế thì sẽ có ba dượng,ã sớm đoán trước.” Lưu Chân Chân cười lạnh, “Một khi đã như vậy, chúng ta cũng không cần nể tình, anh, đã đến lúclấy đi cổ phần của mẹ, chúng ta không cần gì hết, ỉchúng không thể đểngười khác chiếm được tiện nghi.”

Lưu Bác hhít sâu một hơi, “AnhAnh đi một chuyến về nhà ông ngoại, thương bàn với ông ngoại một chút, Thử xem ông ngoại nói như thế nào, Còn cóba đơn thuốc cổ truyền này, khôngphải anh cảm thấy hứ chỉ có chúng tangthú với nó.”

Trang Thư Tình giống như không nghe thấy chuyện của Lưu gia, gật đầunói: “Chỉ cần 15% cổ phần công tytôi không thiếu, nnhững chuyệnkháckhác hai người cứ tùy ý.”

““Yên tâm, Từ gia theo chính trị, chỉ cần bọn họ muốn nhúng tay vào, bước v ai cũng phải suy nghĩ kỹ trước.”

Từ gia là nhà ngoại của Lưu chân chân.

Trang Thư Tình có chút đăm chiêu gật đầu, dân không đấu với quan, Ở chỗnào cũng vậy, cô nhi viện nếu có quaan trên chống lưng, sau này sẽkhông phải sợ nguwofi không có mắt đến quấy rốicần lo lắng nhiều.

Lưu bác rất để bụng chuyện nàyày, hai ngày sau, mọi chuyện cơ bản đều đã được định xong, cho dù là ườngtài chính hay là làm chỗ dựa cho cháungoại, Từ giagi cũng đã tham dự vào.

Trang Thư Tình mượn một số tiền lớn từ Lưu Chân Chân, thuê thuê một vịluật sư cực kỳ tài giỏi. trả lương cao Những chuyện tài sản này, ngiúpđỡ tuyển dụngếu làm tốt,Cam đoan sau này tất cả đều sẽ phát huy tácdụng.

Cònhiện tại t

Mà nàng vẫn tìm cách đi vào giấc mơ kia.

Mấy ngày liên tục không thành công,lúc này Trang Thư Tình cũng không ômkỳ vọng quá lớn, Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, nàng giống như đi đến mộtnơi khác, người ở nơi đó, quen thuộc khiến nàng muốn khóc.

“Hữu Phong!”

Nghe được âm thanh đó, Trang Thư Tình lập tức nhìn qua, là hắn, ngườinam nhân trong giấc mơ của nàng, chỉ là thoạt nhìn như gầy hơn, sự vuimừng lộ ra từ trong mắt của hắn, chân thật như vậy, nàng sao có thể lừadối bản thân. Đây chỉ là một giấc mơ sao?

”Chỉ Cố...”

Trang Thư Tình muốn tiến lên, nhưng cơ thể lại giống như có ngàn vạn sức nặng kéo nàng không thể bước tới nửa bước, nam nhân kia rõ ràng đã đitới trước mặt nàng, nhưng lại không thể đụng đến nàng.

Ảnh dần dần mơ hồ,Trang Thư Tình gấp đến độ hô lớn, “Chỉỉ Cố,ta làmsaota có thể tr tở về, giúp ta trở về, ta muốn ở lại bên cạnh chàng,Chỉỉ Cố…”

”Chỉ cố!” Vết Nước mắt rơi đầy khuôn mặt Thư Tình, cô lập tức ngồi dậy,đưa mắt nhìn chung quanh, nhìn rõ mọi thứ, nước mắt càng rơi nhiều, nàng nên vui mừng rốt cuộc có thể tiến vào giấc mơ kia, thấy được nam nhânkia, hay nên hay là nên khổ sở vì không thể ở lại nơi đó.

Nhưng mà, chuyện này cho thể cho nàng hi vọng, Đúng, nàng phải nhanhchóng xử lý tốt chuyện ở nơi này, không có bất kỳvướng bậ vướngn rời đi.

Mà bên kia, BạchLưu Chiêm cũng lập tức giật mình tỉnh lại.

Nhiều ngày chưa ngủ, vừa rồi không biết vì sao hắn lại ngủ, nhưng mà, ở trong giấc mơ hắn có thể gặp được HữuHữu Phong Hắn! Hắn không tin đâychỉ là giấc mơ!

“Đại Hòa Thượng,Sao lại như vậy!”

Phúc Nguyên đại sư bấm đốt tay, “Còn thiếu một chút.”

“Vừa rồi, Quả thật là hữu Phong sao?”

“àBạch thí chủ, bần tăng lúc này đã bần tăng có bảy phần nắm chắc.”

Phúc Nguyên đứng dậy rời khỏi hoa snliên trận đi về phía cửa, Ánh sángcủa ngôi sao kia lúc trước vẫn chỉ le lói nhưng lúc này đã hơi tỏa sánglấp lánh.

“Trang thíc hủủ muốn trở về nơi này, nàng đangđã nghĩ tất cả biện phápđể có thể trở về, bần tăng bần tăng không biết nàng đã làm những gì. Chỉ có thể biết là ràng buộc ở thế giới kia đối với nàng đã buông lỏng đirất nhiều, việc trở về có lẽ sẽ là chuyện sớm muộn.”

Bạch chiên nhắm mắt lại, Lệ Thú Trong lòng hắn đang rít gào muốn hủy diệt,Lúc này con dã thú kia đã Bình ổn Rất nhiều.

“Bần tăng là người ngoài cũng có chút cảm thấy hâm mộ Bạch công tử, conngười lúc sống có thể có đươc quyền quý, duy độc chân tâm là khó cầu,người tuệ chất lan tâm như Trang thí chủ càng là một vị nữ tử khó cóđược trên đời, về sau, mong rằng Bach công tử có thể đối xử tốt vớinàng.”

Bạch Chiêm sao có thể hứa hẹn cam đoan với một hòa thượng, hắn chỉ nghĩ ở trong lòng: Mạng này của hắn cũng có thể đưa cho Hữu Phong, Hắn nguyện ý vì Hữu Phong mà tiến nhập ma đạo, cũng có thể vì nàng mà bỏ kiếm xuống, nàng muốn hắn là người như thế nào, hắn có thể trở thành người như thếđó, Hắn là Bạch Chỉ Cố của Hữu Phong, cũng nguyện vì nàng mà trở thànhBạch Chỉ Cố.

Chỉ cần nàng có thể trở về, chỉ cần nàng ở bên cạnh hắn.

Sát tinh đã dần chìm vào ngủ yên, khóe miệng Phúc Nguyên hơi cong lên, nhưng vẫn tỏ ra trang nghiêm.

Trang Thư Tình không biết nàng nếu thật có thể trở lại thế giói kia thìthân thể này sẽ như thế nào, nên nàng bắt đầu viết di thư.

Không biết đã xé bản nháp bao nhiêu lần, cuối cùng chỉ để lại một tờ giấy mỏng.

Mỗi ngày trước khi đi ngủ nàng đều đặt nó ở trên bàn, một khi không thể tỉnh lại cũng có thể giao phó cho những người còn lại.

Nàng cũng bắt đầu thúc giục Lưu Bác.

Hiện tại Lưu Bác chỉ cần nhìn thấy điện thoại của nàng hắn lập tức liềnđau đầu, cho dù thủ tục liên quan hắn đều đã xử lý đầy đủ, dặt mua xongmọi thứ, nhưng chuyện sao có thể quá mức thuận lợi như vậy.

Mấy ngày qua cũng gầy đi rất nhiều.

Mỏi mệt xoa xoa mi tâm.Lưu bác Thở dài một hơi, Nói: “Thủ tục đã xong,Ta thu mua một công ty dược.Những thứ khác thì phải đợi một khoảng thờigian sau mới có thể đưa đến.”

“Ta hiểu,Chỉ cần xử lý xong những thứ cơ bản,Những chuyện khác ta sẽkhông thúc giục.” Trang Thư Tình Cầm lấy một phần thủ tục Đọc lại kĩcàng, sau đó đưa cho luật sư, vừa giới thiệu cho Lưu Bác, “Đay là TrịnhNinh, luật sư của tôi, cũng sẽ là người theo dõi số tiền trong tàikhoản, về sau hai người hẳn là sẽ có không ít cơ hội tiếp xúc, Trịnhluật sư, đây là Lưu Bác, Lưu tiên sinh.”

Hai người đều đã nghe qua đại danh của đối phương, bắt tay nhau liền coi như nhận thức.

“Tôi sẽ gửi cho anh một phần hợp đồng mà Trịnh luật sư đã đề xuất, Lưutiên sinh cứ từ từ xem thử có vấn đề gì hay không, nếu không có, chúngta nhanh chóng ký đi.”

Lưu Bác suy nghĩ một chút, hắn không có vấn đề gì, chi tiết còn phải nhờ luật sư cân nhắc, “Hai giờ chiều ngày mai gặp ở Tân Giang lâu.”

“Được.”

Lưu Bác vừa đi, Trang Thư Tình cũng để luật sư ra về, giữ lấy Lưu ChânChân ngồi xuống bên cạnh mình, nhẹ giọng nói: “Cậu lại mời một người.”

“Còn cần cậu nói, vào thời điểm câu hợp tác với anh trai tớ, tớ đã sớmdự liệu đến.” hốc mắt Lưu Chân Chân có chút hồng, nhưng vẫn cười, “Cậuđã hợp tác với anh trai tớ rồi, về sau sợ là sẽ ít gặp cậu hơn, đại cacủa tớ rất có hảo cảm với cậu, nếu không, hai ngươi thử xem.”

Lời nói nghe như vui đùa nhưng Trang Thư Tình biết nàng nói thật, ánhmắt Lưu Bác nhìn nàng có chút thay đổi, nhưng nàng biết, trong đó có lẽcó yên mến, có thưởng thức, càng nhiều những thứ khác, nhưng duy độc lại không có tình yêu đơn thuần.

Nàng đã tự mình cảm nhận được một thế nào là tình yêu đơn thuần, làm sao còn có thể để những thứ này vào mắt, Lưu bác không phải người có thểmang đến tình yêu cho nàng, hắn là người làm ăn, lợi ích luôn đặt lênhàng đầu.

“Chân Chân, thân thể ta không tốt, sợ là không vào được cửa của Lưu gia, nhưng mà chúng ta là bằng hữu, tớ vẫn sẽ nhớ cậu.”

“Lời này sao nghe vào tai lại kỳ cục như vậy.” Chân Chân cũng biết hivọng không lớn, lời Trang thư Tình cũng nằm trong dự đoán của nàng, chỉlà có chút đáng tiếc.”

Trang Thư Tình cười cười đứng dậy, nhìn xung quanh nơi mà nàng đã cư trú hơn hai năm, trong lòng yên lạng ghi nhớ tùng thứ.

“Nhưng mà tớ thấy gần đây sắc mặt của cậu càng ngày càng không tốt, nếucó rảnh thì nhất định phải đi làm kiểm tra, bằng không, tớ đi với cậu?”

“Bệnh viện tớ quen thuộc hơn cậu, còn cần người đi cùng sao? Yên tâm, sự tình tớ thu xếp ổn thỏa rồi lại đi.”

Nơi đó là nơi đầu tiên nàng làm việc, nhất định là muốn đi, còn bệnhviện kia, có thể cự tuyệt nàng làm bác sĩ, nhưng có thể cự tuyệt nànglàm bệnh nhân sao?