Ác Ma Pháp Tắc

Chương 811: Châm lại chiến hỏa! Cự thú Behemoth ra trận! (1)



Trên toàn bộ đại lục, quý tộc bất luận lớn nhỏ, cùng với quan viên các nơi, đầu năm 966 này, hầu như đều hướng ánh mắt về đế đô, dõi theo trận chiến ngầm giữa vị hồng nhân số một đế quốc công tước hoa Tulip và Nhiếp Chính vương điện hạ.
Từ chuyện tư quân của gia tộc hoa Tulip chống đối quan quân lãnh địa, dẫn đến một hồi đấu khẩu trường kì, tiếp đó Nhiếp Chính vương ban bố lệnh hiệu triệu tư quân của các lĩnh chủ quý tộc, rồi cuối cùng là thảo nguyên vương phái sứ giả đến đế đô.
Theo dõi hết thảy sự tình, chỉ cần không phải kẻ ngu, tự nhiên nhìn ra đầu đuôi sự tình.
Tuy rằng trong đế đô vẫn còn giữ bầu không khí hòa bình, chỉ là dưới vòng nước xoáy này, nhiều người cũng dần dần cảm thấy lo sợ.
So ra, vấn đề chiến khu phương Bắc, ngược lại có phần kém được quan tâm hơn đôi chút. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Chuyện này kỳ thực cũng hoàn toàn không phải đế quốc trên dưới không coi trọng chiến sự phương Bắc.
Chỉ là, đế quốc Roland lập quốc ngàn năm, cho đến hiện tại Augustine vương triều, đế quốc cho dù nằm trong tay tiền nhiệm hoàng đế Augustine VI thích hư danh, hay là đương nhiệm Nhiếp Chính vương anh minh chăm lo việc nước. Thì căn cơ đế quốc y nguyên vẫn còn bền chắc, dù rắng trước đây có quân phiệt Tây Bắc cát cứ, hay là người thảo nguyên phá rối biên cương, suy cho cùng cũng là họa nhỏ, chỉ có thể tính là cục bộ chiến tranh mà thôi.
Đế quốc như một con quái vật khổng lồ, ngồi ôm lấy toàn bộ đại lục, vài ngàn vạn nhân khẩu, diện tích rộng lớn, trăm vạn đại quân, rừng vàng biển bạc.
Cho nên vào lúc này, cho dù là người tiêu cực nhất, cũng tuyệt đối không tin đế quốc sẽ diệt vong.
Còn về đám quái vật, chủng tộc xâm lấn gì gì đấy.. trong suy nghĩ của tuyệt đại đa số mọi người mà nói, cũng chẳng qua là bắt bớ chiến loạn địa phương mà thôi. Đế quốc ngồi ôm cả đại lục, vô luận là nhân khẩu, tài nguyên hay số lượng quân đội, đều là dư dật đếm không suể.
Cho dù là chiến sự tiền tuyến có khốc liệt đi nữa, thì phân lượng của những chủng quái vật xâm nhập kia, chẳng qua cũng chỉ tương đương với một lần thảo nguyên chiến tranh mà thôi. Sẽ không có ai đem cái "Cục bộ chiến loạn" này ra xem như tâm phúc đại họa.
Thế cho nên, màn tranh đấu quyền thần cùng quân vương ở đế đô, ngược lại càng hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Chỉ là, sau khi thảo nguyên vương Saladin phái sứ giả đến đế đô giao ra cái quốc thư nực cười cuồng vọng kia, hoàng cung im ắng hẳn mấy ngày, rồi cuối cùng phảng phất cũng với gia tộc hoa Tulip thỏa hiệp.
Một phần mệnh lệnh phát xuống, nói người thảo nguyên cuồng vọng, phạm uy nghiêm đế quốc. Hạ lệnh cho người giữ trọng trách thủ biên cương – gia tộc hoa Tulip chỉnh đốn quân đội, tất yếu phải cho bọn người thảo nguyên xem một chút bản sắc hùng binh.
Đạo mệnh lệnh này đưa xuống, ẩn giấu lời thoại là: Nhiếp Chính vương đã vứt bỏ ý đồ điều tư quân gia tộc hoa Tulip ra tiền tuyến.
Hết một hồi đánh cờ, phảng phất như công tước đại nhân tuổi trẻ thiên tài thắng được một lần.
Sau đó, song phương đều bình chân như vại, nghe nói tiểu hoàng đế đế quốc Charles, theo nhắc nhở của Nhiếp Chính vương, còn đến tận cửa bái phỏng công tước hoa Tulip, còn về song phương phải chăng lần này đã đạt thành cái gì hiệp nghị bí mật, người ngoài hoàn toàn không hay biết.
Thế là, sự kiện này tựa hồ như trời quang mây tạnh, bầu không khí khẩn trương bao bọc quanh đế đô, cuối cùng cũng dần tan đi mất.
Sự tình đến lúc này, không ít hào môn thế gia lớn lớn nhỏ nhỏ, người người đều thở phào ra một hơi.
Xét cho cùng, trong trường tranh đoạt lặng lẽ đó, những tầng lớp quý tộc lớn lớn nhỏ nhỏ này, lại quá nửa đều trong lòng hướng về gia tộc hoa Tulip. Hoàng thất đột nhiên khai đao với gia tộc hoa Tulip, có trời mới biết chỉ tước quyền một mình gia tộc hoa Tulip, hay là hoàng thất chuẩn bị khai đao với tất cả giai tầng quý tộc?
Thu quyền, loại sự tình này, thường thường đều là rất dễ dẫn đến tư tưởng thỏ chết cáo khóc.
Càng huống hồ, cái Nhiếp Chính vương đưa ra là phần lệnh "Điều động quý tộc lĩnh chủ tư quân tham chiến", tuy lời lẽ khá nhẹ nhàng, nhưng lại có ý tứ bên trong, lại làm cho không ít hào môn quý tộc sinh ra tâm lý kháng cự.
May mắn là, công tước hoa Tulip ngăn lại phần mệnh lệnh này, không thì giả như công tước hoa Tulip chịu thua, trái lại đem giao ra tư quân gia tộc, như vậy khác nào bảo các hào môn thế gia khác đều chiếu theo đó mà làm hay sao?
Những tư quân này đều là chính mình bỏ tiền ra vũ trang, đều là tài sản tư nhân, có ai nguyện ý đưa lên tiền tuyến chịu chết cơ chứ.
Thói đời là vậy! lấy của công làm của tư thì lắm người, còn những kẻ có tâm tư cao thượng phá nhà vì nước, thì lại chẳng có mấy ai.
Một hồi mây mù ở đế đô đã tan đi, tuy mọi người đều biết, sự tình sau này sớm muộn vẫn còn khó mà giải quyết triệt để, nhưng trên tổng thể, cũng đã làm cho không ít người nới lỏng tâm tình.
Mà ngay lúc này đây, tiết xuân ấm áp, chiến sự phương Bắc, cuối cùng cũng mở màn oanh oanh liệt liệt!
Đế quốc năm 966, ngày 9 tháng 3.
Đêm đầy sao, không mây gió.
Sáng sớm ngày đó, binh sĩ quan sát trên tường thành hồi báo, những dị tộc quái vật kia, hình như có động tĩnh dị thường.
Rostock tướng quân nhận được hồi báo, không dám buông thả, lập tức tự mình dẫn đông đúc bộ tướng lên thành quan sát.
Rostock lão tướng quân rất rõ ràng, đám quái vật kia trong toàn bộ mùa đông, đều là sấm to mưa nhỏ, một mực chậm chạp không phát lực tấm công, nhưng hắn sẽ tuyệt đối không vì thế mà buông thả. Từ năm ngoái khi bắt đầu trận chiến, sự hung hăng của đối phương đã kiến Rostock tướng quân hiểu thật sâu sắc – đám quái vật này thực sự có lực chiến đầu rất cường hãn.
Đối phương cả mùa đông không phát động tấn công, chỉ sợ là tích lũy điều kiện, khai xuân ấm áp, chiến sĩ dưỡng sức chuẩn bị đầy đủ mới phát động một trận công kích lôi đình.
Thêm nữa, đã một khoảng thời gian dài, quân đội đế quốc hầu như không có cách nào trinh sát quân tình đối phương.
Phái thám báo kỵ binh ra thành dĩ nhiên là vô dụng, bởi vì dù cho thú nhân không tiến công, thì lúc nào cũng có nhóm lớn lang kỵ binh tản bộ trong khu chiếm lĩnh. Thám báo kỵ binh nhân loại phái ra hai lần đều tổn thương thảm trọng, mà lợi ích đạt được lại hầu như không đáng nhắc tới.
Còn về trinh sát trên không, cũng đã dần dần bị tội dân bóp chết.
Từ sau khi Tinh linh tộc đến, tinh linh là chủng tộc có năng lực phi hành bẩm sinh, liền vững vàng nắm giữ quyền chủ động trên không. Không quân tướng quân Andrea cũng phái ra mấy lần phi thuyền trinh sát, đều không ngoại lệ bị đối phương đuổi trở về, song phương còn mấy lần va chạm quy mô nhỏ trên không.
Nhưng từ chiến quả mà xem, phi hành cung tiễn thủ của Tinh Linh tộc trên không trung đối với phi thuyền khí cầu chậm chạp nặng nề, có được không ít ưu thế, càng huống hồ, lực chiến đấu của khí cầu chủ yếu chỉ là không đối đất, còn chiến đấu không đối không, hầu như mất hết chín thành chiến lực.
Có thể nói, trong cuộc chiến giành quyền "kiểm soát không trung", tội dân tuyệt đối chiếm thế thượng phong.
Có giá trị tình báo mà nói, chỉ có thông tin do Ron Barton mang theo đám lính đánh thuê ô hợp chạy đi "Hàng không quấy rối tác chiến" ở hậu phương địch mang về, nhờ đó đầu não phương bắc chiến khu mới biết, đám tội dân này cả mùa đông đều nghỉ ngơi lấy sức, phá rừng làm nương rẫy, kiến tạo thành trấn và nơi ở. Xem ra, đám gia hỏa này tính ở luôn nơi này cắm rễ!
Biết được tin tức này, Rostock tướng quân trong lòng lo lắng không thôi. Xem ra, đám địch nhân trước mắt này khó đối phó hơn bọn người thảo nguyên nhiều. Ngày xưa, đám người thảo nguyên chẳng qua cậy vào ưu thế kỵ binh thảo nguyên, chạy đến nội địa đế quốc quấy rối một trận, vừa đánh vừa cướp, cướp đủ rồi về.
Còn đám dị tộc quái vật này, lại cứ như ở nơi này mọc rễ!
Tuy trước chiến tranh đế quốc đã thi hành triệt để chiến lược "Vườn không nhà trống", rốt cuộc là người, lương thực, khí giới, vũ khí... có thể đem đi thì đem đi, không thể đem đi được thì thiêu hủy hết.
Thế nhưng, đất thì làm sao mà mang đi được!
Hiện tại khu vực tội dân chiếm lĩnh, từ phía nam băng phong rừng rậm, đến phía bắc phòng tuyến Kaspersky, tuy chỉ là một dải đất tương đối dài hẹp, nhưng diện tích đất đai ước chừng cũng bằng hơn một nửa hành tỉnh lớn của đế quốc. Bọn chúng tại nơi này làm ruộng xây nhà, lại không cách nào ngăn cản được.
Còn về đất đai phương bắc cằn cỗi, đối phương làm sao mà sản xuất đủ lương thực, Rostock tướng quân cũng nghĩ không ra. Nhưng hiện tại, thực sự không thể nào không lo lắng!
Đối với việc mặc kệ chỗ đất đai hoang vu cằn cỗi này, phía trên cũng không có dị nghị gì cả. Dù sao, khí trời phương bắc giá lạnh, mỗi năm vừa đến tháng mười, phương bắc lại nổi lên một hồi băng thiên tuyết địa, sương muối đầy trời, duy trì mãi cho đến tháng tư tháng năm mới dần dần giảm xuống.
Nhìn về quá khứ, chỗ đất đai này tuyệt đối không thích hợp cho trồng trọt - Nói ra con nít nó cười, một năm mười hai tháng, đến hơn một nửa là khí trời lạnh chết người đi được, đất đai chỗ này mà trồng trọt được sao?
Cho nên, bỏ đi đám đất đai vô dụng này, giữ vững phòng tuyến có ưu thế địa hình địa lý Kaspersky, cũng không thể nói là chiến lược sai lầm.
Thế nhưng mà, thời tiết năm nay quá sức là tà môn khác thường, mùa đông phương bắc mà lại không hề có tuyết, khí hậu lại còn có thể so với phương nam ấm áp hơn! Thêm nữa, mưa đầy trời! Có thời tiết này, đám thú nhân kia mới có thể thong dong đem đất đai hoang vu biến thành đồng ruộng, gom góp từng chút từng chút một lương thực.
Chỉ sau mấy tháng, một số nơi đã đến lần thu hoạch lương thực lần đầu tiên.
Mỗi lần nghĩ tới đây, cho dù là tín đồ thành kính nhất cũng không thể không thầm nghĩ: chẳng lẽ thần linh bảo hộ đám quái vật đáng chết này ư? Không thì vì cái gì, khí trời phương bắc, lại như có lợi cho bọn chúng?
Cho nên, ngày 9 tháng 3, ở dưới hồi báo, quân địch có động tĩnh, Rostock tướng quân không dám lơ là chút nào, lập tức dẫn người lên tường thành quan sát.
Quả nhiên, vừa bức lên tường thành, nhận lấy vọng viễn kính từ tay tùy tùng nhìn ra xa, giữa đại doanh mùa đông của địch quân nhìn như an tĩnh, thật sự là có một tràng nhốn nháo sôi trào.
Nguyên là trong đại doanh địch nhân nhìn như yên tĩnh đó, cũng không biết từ nơi nào chui ra, từng tên từng tên quái vật thú nhân lông dài, đang khoác lên mình chiến giáp, cầm lấy vũ khí, có tên đang xếp hàng, có tên thì mài đao, có tên lại kêu gào kêu gào... trường diện đó, khí thế ngất trời.
Rostock tướng quân hoàn toàn không biết, lúc trước khi Tinh Linh vương Lạc Tuyết tới tiền tuyến, biết được sự việc "không kích" lần trước của nhân loại vào doanh trại thú nhân, lập tức đưa ra một mệnh lệnh, triệu tập nhóm lớn công tượng ải nhân (thợ người lùn) vào quân đội, cho nên doanh trại thú nhân bây giờ đã khác xưa rất nhiều.
Vào mùa đông, ải nhân tộc dựa vào bản lĩnh thiên phú của chúng, trong quân doanh đào ra một loại hầm đất giống như huyệt động, kỹ nghệ của ải nhân quả nhiên không tầm thường, những địa động kia rất kiên cố, mặc dù nằm sâu dưới đất, nhưng lại không bị thiếu không khí, mà vẫn đủ để phòng ngự công kích của nhân loại.
Đúng là nói về khả năng đào đường hầm, không chủng tộc nào có thể thắng được Ải nhân tộc.
Mắt thấy trên từng cái huyệt động, từng cánh cửa gỗ được phủ đất cỏ bên trên từ từ mở ra, một tiểu đội thú nhân đi ra khỏi hầm đất, cầm lấy vũ khí, mặc lên khải giáp, sau một mùa đông dưỡng sức, những thú nhân này tinh lực dồi dào. Thêm nữa thú nhân lại là chủng tộc có tính chất kì lạ, sau khi qua mùa đông, không ít thú nhân bắt đầu rụng đi lông dài toàn thân, lại càng thể hiện ra vóc người tráng kiện.
Một tiếng kèn hiệu thổi lên, từng tên từng tên thú nhân thiết giáp phương trận đã từng khiến cho binh sĩ nhân loại da đầu phát tê, từ cửa doanh rộng mở đi ra.
Từ nơi xa truyền đến từng hồi từng hồi âm thanh trầm trầm vang vọng, sau đó, liền thấy sâu bên trong doanh trại to lớn của Thú Nhân tộc, không ít điểm đen chậm rãi tiến đến, mà các thú nhân chiến sũ trong doanh địa đó, lập tức lui ra tứ tán như thủy triều, nhường đường cho những bóng đen đó.
Dần đần, nương vào viễn vọng kính, nhìn rõ được hình dạng của những cái bóng đó, các tướng quân đều không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh!
Quái vật! Thật sự là quái vật!