Ác Ma Pháp Tắc

Chương 809: Tháo đao hay không? (2)



Tiếp đó, nhiếp chính vương chính miệng ban bố chỉ ý, vì tăng viện chiến khu phương bắc, tiến hành lần động viên quân sự lần thứ hai trong đế quốc.
Lần này, năm sư đoàn thủ bị từ phương nam bị rút đi điều lên phía bắc, đồng thời, nhiếp chính vương biểu thị: Trong thời kỳ chiến tranh, hy vọng các quý tộc lĩnh chủ của đế quốc cũng có thể xuất lực vì nước nhà, hy vọng các lĩnh chủ có thể xuất tư quân bắc thượng, bổ sung chiến lực cho quân đội đế quốc.
Kẻ phải đi đầu là gia tộc Tulip, ai cũng biết thế, trên đại lục, nếu nói tới lãnh địa rộng lớn, gia tộc Tulip có lẽ không phải đệ nhất. Nhưng nếu nói tới mức độ tinh nhuệ của tư quân, vậy gia tộc nếu tự nhận thứ hai, không người dám xưng đệ nhất.
Điều động tư quân của các lĩnh chủ tham chiến – điều này đã có tiền lệ, lúc vương triều Augustin khai lập, đã từng có tiền lệ như vậy.
Chẳng qua, chuyện điều động tư quân của quý tộc, mấy trăm năm nay chưa từng có – vì, quốc lực cường thịnh, mấy binh đoàn chủ lực binh cường mã tráng, còn có vô số quân thủ bị địa phương – nếu như rơi tới cảnh phải triệu tập tư quân của lĩnh chủ, trừ phi là vạn bất đắt dĩ, đế quốc đã lung lay sắp đổ, tối hậu mới động viên.
Nhưng hiện tại, rất hiển nhiên là chưa tới tình huống xấu nhất.
Nhưng lệnh điều động này lại vẫn được phát ra.
Đương nhiên, loại lệnh điều động này... tuy trên danh nghĩa là "lệnh", nhưng thực tế giống như một lời "đề nghị" hay là "hiệu triệu".
Bởi vì ngàn năm nay từ khi lập quốc, tài sản tư hữu của tầng lớp quý tộc được bảo hộ cực cao. Dù sao cũng là một đế quốc hoàng triều phong kiến. Tài sản tư nhân của quý tộc là thần thánh, bất khả xâm phạm.
Rốt cuộc, giai cấp quyền quý là cơ sở để hoàng thất thống trị. Hoàng thất mới là giai cấp quý tộc lớn nhất trên thế giới này. Dù là vương triều nào, cũng không có một hoàng đế tùy ý thu dụng hoặc xâm chiến tài sản của quý tộc – nếu không sẽ dẫn tới hỗn loạn, dẫn tới giai cấp quý tộc chống đối toàn diện, hoàng thất cũng xong đời.
Một khi phân phong lãnh địa, bình thường đế quốc sẽ không thu hồi, rốt cục, đây là một lôi trì! Một khi vượt qua, lãnh địa ngươi nhận được hôm nay, vậy trăm ngàn gia tộc khác sẽ nhìn vào thèm thuồng! Khó miễn sẽ có cảm giác mèo khóc chuột, dẫn tới tâm tư phản nghịch thường thấy.
Cho nên, không tới vạn bất đắc dĩ, hoàng đế không dám có ý tưởng với tài sản tư nhân của quý tộc - trừ phi là phạm vào một tội cực ác, ví dụ nhiếp chính vương thượng vị dọn dẹp gia tộc Rolling mấy nhà, nhưng chuyện khi đó là chụp cho tội danh "mưu phản", các quý tộc khác cũng không thể nói gì, thu lại cũng là danh chính ngôn thuận.
Nhưng trong tình huống khác… dù là một hoàng đế dốt nát, cũng tuyệt không làm chuyện tựu đào góc tường nhà mình.
Cho nên, "lệnh" này cũng chỉ là đề nghị, không có cứng nhắc, quy định mọi người phải xuất bao nhiêu binh, đại thể là lấy tình, hiểu lý thôi. Hoàng lệnh này tuy khuấy động lớn nhưng vẫn là nhu hòa.
Những kẻ tinh mắt đều hiểu, đây là hoàng thất khai đao đối gia tộc Tulip.
Tư quân trong thiên hạ, ai mạnh nhất?
Đáp án quá rõ.
Nếu như là lên tiền tuyến chiến đấu, tự nhiên phải điều quân mạnh nhất, không điều binh lính gia tộc Tulip, thì điều ai?
Thượng tuần tháng hai, khi hoàng lệnh mới phát ra chưa tới mười ngày, vô số lĩnh chủ trên đại lục đều chấn động, người người đều nhìm chằm chằm đế đô, ẩn ước, không biết bao nhiêu cặp mắt đang nhìn vào Đỗ Duy đang "dưỡng bệnh" tại phủ công tước.
Đỗ Duy vẫn không tiếp khách.
Thậm chí, một ngày nào đó, đại khái vào 14 tháng 2, vị công tước tulip đại nhân này thậm chí còn nhãn rỗi, phái một đội người đi ra, càn quét một con phố. Cơ hồ trong vòng một ngày, toàn bộ hoa tươi trong các của hàng hoa tại đế đô đều bị mua sạch bong.
Cử động quái dị này khiến không ít người đoán già đoán non, nhưng nghe nói – một người hầu của gia tộc Tulip nói: vị công tước tulip tựa hồ muốn làm "lễ tình nhân" gì đó, mua toàn bộ hoa trong cửa hiệu ở đế quốc, là vì chọc vui hai vị hôn thê mỹ lệ của mình.
Trong lúc này mà vị công tước thiếu niên đại nhân còn có tâm tư làm loại hoạt động phong hoa tuyết nguyệt sao?
Không ít người thầm than thở, cũng không biết là bội phục Đỗ Duy nhẫn nhịn giỏi, hay là Đỗ Duy làm nháo không đáng.
Chẳng qua, việc này cũng chỉ là khúc nhạc dạo, bởi vì hành động mua hoa của công tước Tulip đã khiến các cửa hàng hoa khắp đê đô không thể bán hoa một thời gian dài. Ngay cả một ít quý tộc muốn mua hoa tươi để tặng thê tử hoặc tình nhân đều gặp một tràng cảnh hoa tươi hữu giá vô thị (Có giá mà không có hàng).
Rất nhiều năm sau, từng có một truyền văn, một quý tộc nói với các con của mình "Năm ấy trời đông, ta vì theo đuổi mẫu thân ngươi, không thể tặng hoa tươi, mà phải phái người ra tận nơi hoang dã hái cỏ đuôi chó… Không phải ta bủn xỉn! Hừ, lúc đó, dù có một trăm kim tệ một bông, tìm khắp đế đô cũng không mua được."
Ngày mười bảy tháng hai, ngày thứ ba sau khi công tước Tulip mua toàn bộ hoa của đế đô.
Cũng là ngày thứ mười sau khi nhiếp chính vương ban bố lệnh động viên tư quân ra khắp đại lục.
Một đội sứ giả tới từ thảo nguyên, nghênh ngang tới đế đô, đội sứ giả thảo nguyên này, đi thuyền tới, ven đường gióng trống khua chiêng, sau khi đi tới đế đô, thắng thắn giao một phần "quốc thư" vào tay đại thần lễ nghi của đế quốc.
Quốc thư này trên danh nghĩa hiện nhậm "thảo nguyên vương" Saladin phát bố. Quốc thư của Saladin tuyên xưng, hai tháng trước, hắn kế thừa vương vị tại thảo nguyên, trở thành vương giả chí tôn vô thượng tại thảo nguyên, thống lĩnh các bộ tộc thảo nguyên.
Quốc thư này gửi tới nhằm yêu cầu đế quốc thừa nhận tính hợp pháp của hắn. Đồng thời, hắn yêu cầu sửa đổi văn kiện thương đàm hòa bình mà Đỗ Duy đã tham gia đàm phàn đã ký với đế quốc mấy năm trước, yêu cầu đế quốc mở ra quáng thạch, thiết khí, lương thực, … đối với thảo nguyên. Đồng thời yêu cầu đế quốc đem hành lang Tây Bắc đổi thành "khu vực đệm giữa song phương", yêu cầu không đồn trú quân đội tại khu vực hành lang Tây Bắc nhằm tỏ thành ý hòa bình.
Ngoài ra, phía dưới quốc thư, Saladin còn rất thẳng thắn biểu thị: hắn nghe nói bắc tuyến đang có chiến tranh với dị tộc, mà thảo nguyên vương Saladin nhân từ, nếu là đối phó dị tộc, vậy các bộ lạc thảo nguyên cũng là trận doanh nhân loại, hắn nguyện ý tự mình xuất lĩnh năm mươi vạn thiết kỵ các bộ lạc thảo nguyên tới trợ chiến.
Uy hiếp!
Uy hiếp trắng trợn.
Đọc phong quốc thư này, lễ nghi đại thần thiếu chút tức hộc máu.
Nếu như nói yêu cầu mở ra quáng thạch, thiết khí, lương thực, … các loại vật tư mà thảo nguyên khuyết thiếu, cũng gần như là sư tử ngoạm, khiến đế quốc nhường hành lang Tây Bắc không được đồn trú binh linh được gọi là vùng đệm, chẳng khác nào yêu cầu đế quốc mở cửa nhường ra.
Sau cùng, còn tự mình dẫn 50 vạn thiết kỵ các bộ thảo nguyên tới trợ chiến… ý này càng là uy hiếp trắng trợn.
Năm mươi vạn thiết kỵ nhập cảnh? Chuyện cười gì vậy.
Tức giận thì tức giận, lễ nghi đại thần không dám lơ là chuyện này, hắn tiếp được quốc thư liền lập tức tiến vào cung, gặp nhiếp chính vương.
Xem xong "quốc thư" mà chẳng biết một chữ trên đó, nhiếp chính vương lại không chút tức giận.
Hắn chỉ gật đầu, ném quốc thư lên bàn, bỏ lại một câu:
- Đã biết, ngươi trở về đi.
Chuyện này…không xong?
Không triệu tập các đại lão các bộ khai triều sao?
Không thương thảo đối sách?
Không triệu tập quân phương sao?
Dù là không làm hết thảy, ít nhất cũng phải viết một phần hồi thư, nghiêm khắc quở mắng những người thảo nguyên này chứ.
Lễ nghi đại thần khó hiểu rời đi…
Sau khi lễ nghi đại thần rời đi, hắn mới lại nhặt lên quốc thư, nhìn lại một lần, sau đó ném xuống, cười nhẹ.
- Tên Saladin nói khoác không biên giới. Bộ hạ cũ của tiền nhiệm thảo nguyên vương còn ngoan cố chống cự tại phương bắc, Saladin còn chưa từng thống nhất các bộ lạc thảo nguyên, thảo nguyên vương như hắn chỉ khống chế một nửa lãnh thổ thảo nguyên thôi. Năm mươi vạn thiết kỵ? Hừ… để đối phó các bộ lạc còn được, Saladin nếu thật muốn động thủ với chúng ta, hắn mà gom được 5 vạn kỵ binh cũng đã là kỳ tích.
Thở dài một hơi, nhiếp chính vương nhắm mắt nghĩ ngợi một hồi, lẩm bẩm:
- Đỗ Duy a Đỗ Duy… Ngươi để Saladin cố ý tới làm ồn ào, ta sẽ không thể chưng dụng tư quân Tulip của ngươi sao? Bước cờ tiếp theo của ngươi là gì…
Đỗ Duy ngồi trong viện, ngày đông thưởng tuyết, đại thụ trong viện, trên ngọn cây đầy băng lăng trắng khiết. Đỗ Duy ngồi trên xe lăn, mỉm cười, nhìn khách nhân trước mặt.
Phu nhân Listeria ngồi đối diện Đỗ Duy, nàng cũng không có thân thể quái dị như Đỗ Duy, ngồi ngoài trời ngắm tuyết còn thấy lạnh.
- Công tước, sự tình đến nước này… Ngài chẳng lẽ ngồi yên tại đế đô như vậy sao?
Phu nhân Listeria mặt lộ ưu phiền.
Gia tộc mình cùng Đỗ Duy đã cột chặt với nhau, hiện tại dù nàng muốn lui cũng không lui nổi.
Phu nhân Listeria nghĩ, một loạt động tác gần đây của Đỗ Duy là quá lỗ mãng.
Đúng, Đỗ Duy người đích xác là quyền thần hồng nhân đệ nhất đế quốc, ngươi có tiền, có binh, có uy vọng.
Nhưng, rốt cục cánh tay chẳng thắng nổi bắp đùi nha.
Phu nhân Listeria cũng tuyệt không tin rằng Đỗ Duy công nhiên mưu phản! Đế quốc hiện tại là một chỉnh thể ổn định, nhiếp chính vương là minh quân, lúc này, Đỗ Duy dù rất mạnh, nhưng nếu công nhiên trở mặt mưu phản…
- Nước cờ tiếp theo của ta, là chính ta.
Đỗ Duy thong dong, hắn cười khẽ, mắt lộ ra khoái ý, lời tuy nhẹ, nhưng từng chữ như đâm vào tim phổi người nghe.
- Ta ở tại đế đô, ở tại phủ công tước Tulip! Thần biết, vô luận gia tộc Tulip cường đại thế nào, ta mới là đầu não. Nháo to nữa, ta cũng ở đế đô,… nếu ta thật mưu phản, ta sớm đã chạy mất. Mà hiện tại… ngoài cửa nhà ta không một thị vệ, chỉ có một lão bộc giữ cửa. Ta tự lưu mình tại đế đô… nếu hắn thật sự muốn trừ khử ta, vậy điều đầu tiên phải làm, là phái binh tới, diệt cái phủ công tước này.
Nói tới đây, Đỗ Duy lại than khẽ:
- Nhưng ta không đi, ta ở đây, ta cùng thê tử người nhà đều tại đây! Hắn sẽ làm gì?
Đây là một vấn đề.
Đây là vấn đề mà Đỗ Duy dùng chính mình nói rõ cho nhiếp chính vương.
- Cá nằm trên thớt, nhiếp chính vương, ngươi có dám chém không? Hay là không chém? Quân cùng thần. Hắn không động, ta sẽ không động, nếu hắn động…
Đỗ Duy khẽ nâng một ngón tay, búng tay đối với một cành trên ngọn cây trước mặt, không chút dị động, một đám lá cây tan tan thành nhiều mảnh.
- Nếu hắn động… vậy, ta cũng động. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nói một lời nhẹ nhàng, tựa như có vô hạn trầm tư. Đỗ Duy cùng Thần ly tâm, tình tiết phát triển tới mức này là xu thế tất yếu, không thể nghịch chuyển… tuy ta là tác giả, nhưng người hạ bút cũng là người sáng tạo nên cố sự.
Nhưng, mỗi bước, nhân vật cũng tốt, cố sự cũng vậy, về sau tự có vận mệnh cùng xu thế… Ta cũng không thể kiểm soát.