Ác Ma Chi Sủng

Chương 101



Edit : Phương Thiên Vũ

Nhìn Kiều Bối Nhi càng không ngừng nôn khan, ngay cả nước mắt cũngchảy ra, Tư Minh Dạ đau lòng ôm cô trong lòng có chút hoảng. Kiều BốiNhi vốn không có sinh bệnh gì, đột nhiên nôn không ngừng anh không lomới là lạ.

Kiều Bối Nhi đưa tay vỗ vỗ bàn tay to bên eo,“Em không sao…”

Người chung quanh đều bị lãnh khí trên người Tư Minh Dạ làm sợ tớimức không ngừng lui về phía sau, giành ra một khoảng trống cho bọn họ.Nếu còn tiếp tục như vậy mọi người e sẽ chạy trốn mất.

Vũ Văn Lạc nhìn bộ dáng khó chịu của Kiều Bối Nhi cũng đã quên tứcgiận, vội vàng kêu người hầu gọi điện thoại kêu bác sĩ gia đình tới.

Lục Mạn Nhã nhìn trong chốc lát đột nhiên mở miệng châm chọc,“Không phải là mang thai chứ ? Cũng không biết là của ai !”

Vũ Văn Lạc vừa nghe sắc mặt trở nên rất khó coi, mang thai ? Anhkhông có chạm qua Kiều Bối Nhi, nếu thật sự mang thai thì không thể nàolà con của anh.

Nhìn sắc mặt khó coi của Vũ Văn Lạc, trong lòng mọi người cũng đãđoán ra. Xem ra không phải là con của tổng tài Vũ Văn, như vậy nếu… Nhìn nhìn Tư Minh Dạ, sắc mặt Tư Minh Dạ cũng không dễ coi chút nào, chẳnglẽ cũng không phải của anh ta ?

Kiều Bối Nhi choáng váng, mang thai ? Nhưng thật ra rất có khả năng,dù sao bọn họ cho tới bây giờ cũng không có làm biện pháp an toàn gì,nhưng cô mới mười tám tuổi a ! Ô… Cô không muốn làm mẹ nhỏ ! Nhưng trong lòng cô vì sao lại có một chút cao hứng như vậy chứ ? Được rồi. Khôngphải một chút, là rất cao hứng !

Kiều Bối Nhi khó khăn lắm mới dễ chịu một chút. Tư Minh Dạ vẻ mặtbình tĩnh ôm cô vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô. Động tác dịudàng với vẻ mặt âm trầm trên mặt anh thật không hợp nhau chút nào. Bộdáng vô cùng cẩn thận kia dường như xem cô là thủy tinh, long lanh dễvỡ.

Lam Tư nghe giọng điệu khủng bố của Tư Minh Dạ thì cho rằng xảy rachuyện lớn gì nên trực tiếp chạy như bay tới. Đương nhiên Phạm Bảo Nhilàm đuôi nhỏ cũng đi theo đến đây.

“Lão đại, chị dâu nhỏ chính là mang thai !” Vì để ngừa về sau KiềuBối Nhi có phản ứng gì lại dọa đến Tư Minh Dạ nên Lam Tư tự động đemphản ứng sẽ có của phụ nữ có thai nói cho Tư Minh Dạ nghe. Nhưng anhcàng nói, sắc mặt Tư Minh Dạ càng khó coi.

Kiều Bối Nhi đưa tay vuốt bụng, thật sự có cục cưng sao ?

Mọi người rất khó hiểu vì sao sắc mặt Tư Minh Dạ lại khó coi như vậy. Nếu đứa nhỏ trong bụng Kiều Bối Nhi thực sự không phải của anh, KiềuBối Nhi hẳn là phải hoảng sợ mới đúng, nhưng Kiều Bối Nhi nhìn qua rấtcao hứng. Bọn họ hoàn toàn không rõ, đứa nhỏ này rốt cuộc là của ai ?

Lại nhìn Vũ Văn Lạc, sắc mặt kia muốn bao nhiêu khủng bố liền có bấynhiêu. Anh làm sao có thể còn không rõ ? Kiều Bối Nhi và Tư Minh Dạ vốnđã ở cùng một chỗ. Lúc trước bọn họ cư nhiên làm bộ như không biết, cònnhận ca ca cái gì, vốn chính là đang đùa giỡn anh ! Hơn nữa bộ dáng Kiều Bối Nhi bây giờ vốn không ngốc như trước, chỉ sợ ngay cả mất trí nhớcũng đều là giả !

Lục Mạn Nhã coi thường nhìn Kiều Bối Nhi. Con gái riêng chính là congái riêng, không được dạy bảo. Không thể ngờ sau lưng chồng lại thôngđồng cùng người đàn ông khác ở một chỗ, ngay cả con cũng đã có, nhưngnhư vậy Lạc hẳn sẽ hết hy vọng chứ ?

Kiều Tịch Nhan cũng là vui sướng khi người gặp họa nhìn Kiều Bối Nhi. Thân là phu nhân Vũ Văn lại có con của người đàn ông khác, Vũ Văn Lạclàm sao còn có thể muốn cô ta ? Hơn nữa bây giờ các nhân vật nổi tiếngtrong giới kinh doanh đều ở đây, đều biết Kiều Bối Nhi là dạng người gì, về sau khẳng định cũng sẽ không ai lấy cô ta, chỉ sợ Kiều Bối Nhi cũngchỉ có số làm người tình ! Cô đương nhiên không cho rằng Tư Minh Dạ sẽlấy Kiều Bối Nhi vì cô cho rằng Tư Minh Dạ cũng chỉ là chơi đùa thôi. Tư Minh Dạ là thân phận gì, làm sao có thể lấy một đứa con gái riêng chứ ?

Mọi người cũng nhỏ giọng nghị luận. Tuy Tư Minh Dạ nói anh và KiềuBối Nhi đã là hợp pháp vợ chồng nhưng bọn họ vẫn có chút không tin. Tổng tài Tuyệt Thế làm sao có thể đi lấy một đứa con gái riêng đã từng cướihỏi chứ, đó là chuyện rất mất mặt. Hơn nữa hiện tại sắc mặt của anh takhó coi như vậy, cũng không biết đứa nhỏ trong bụng Kiều Bối Nhi có phải của anh ta hay không.

“Phá đi !”

Tư Minh Dạ đột nhiên lạnh lùng phun ra hai chữ, đại sảnh lại yên tĩnh không tiếng động. Chẳng lẽ đứa nhỏ này thực sự không phải của anh ta ?Hay là anh ta cảm thấy Kiều Bối Nhi không xứng đáng đẻ con cho anh ta ?

Kiều Tịch Nhan càng thêm vui sướng khi người gặp họa. Vẻ mặt nhữngngười khác đa phần là hoàn toàn xem kịch vui, có chút mang ánh mắt thông cảm. Đương nhiên cũng không thiếu những người vui sướng khi người gặphọa như Kiều Tịch Nhan. Lúc nãy nhìn Tư Minh Dạ và Vũ Văn Lạc tranh Kiều Bối Nhi nên có không ít cô gái ghen tị, bây giờ nhìn cô rơi vào kết cục này, trong lòng đương nhiên rất vui.

Vũ Văn Lạc mặt bình tĩnh đứng ở một bên không nói lời nào. Đứa nhỏtrong bụng Kiều Bối Nhi không phải của anh, anh đương nhiên sẽ không hyvọng đứa nhỏ kia ra đời.

Lam Tư sửng sốt một chút, nhìn sắc mặt Tư Minh Dạ khó coi có chútkhông hiểu. Mà Phạm Bảo Nhi trực tiếp phát hỏa, cũng không quản Tư MinhDạ có phải người đứng đầu hay không, có phải rất khủng bố hay không màtrực tiếp quát, “Tư Minh Dạ, anh không phải là người a ? Hổ dữ không ănthịt con có biết không ? Ngô… Ngô…”

Lam Tư vội vàng lấy tay che miệng của cô lại, anh biết lão đại làm như vậy nhất định có nguyên nhân của anh. [Vũ: nguyên nhân ]

Mọi người đều đang chờ xem Kiều Bối Nhi đau lòng rên rỉ nhưng lạithấy sắc mặt cô một chút thay đổi cũng không có, chỉ là nhíu mày, đưatay sờ mặt Tư Minh Dạ, trong mắt có chút nghi hoặc, “Dạ ?”

Cánh tay Tư Minh Dạ nắm rất chặt, nhìn cô không nói lời nào. Kiều Bối Nhi nhíu mày càng chặt, “Vì sao ?”

Tư Minh Dạ cúi đầu vùi vào sau gáy của cô, nhẹ giọng nói, “Mang thai rất vất vả, hơn nữa…”

Cảm giác được Tư Minh Dạ ôm cô càng chặt, Kiều Bối Nhi hiểu anh không những đau lòng thay cô mà hơn nữa mới là quan trọng nhất, “Hơn nữa cáigì ?”

Tư Minh Dạ ngửi mùi hương trên người cô, thấp giọng nói,“Nếu khó sinh thì làm sao bây giờ ?” Cô không thể có việc gì. Nếu muốn cô mạo hiểmsinh đứa nhỏ thì anh tình nguyện không cần đứa nhỏ. Sớm biết vậy anh nên cẩn thận một chút, không cho cô mang thai thì tốt rồi.

Kiều Bối Nhi rút trừu khóe miệng. Hắn như thế nào đã nghĩ đến khósinh ? Hơn nữa cũng không phải cổ đại, sao có thể dễ dàng sinh khôngđược mà chết như vậy ?

Những người khác cũng không nói gì, ai cũng không nghĩ đến sẽ lànguyên nhân này. Bọn họ rất hoài nghi đầu Tư Minh Dạ cấu tạo có phảikhông giống với người bình thường hay không, nào có người biết sắp làmba chuyện đầu tiên nghĩ lại là có thể khó sinh không chứ ?

Phạm Bảo Nhi cũng choáng váng, cô vừa mới cảm thấy Tư Minh Dạ lònglang dạ sói, đang nghĩ tới nên giáo huấn anh một phen như thế nào, kếtquả, bây giờ là tình hình gì đây ?

Kiều Bối Nhi bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nhìn Lam Tư, “Lam Tư, dạy bảo cho tốt một chút !”

Lam Tư rất là bất đắc dĩ, anh nào dám dạy bảo lão đại a ? “Lão đại,tôi cam đoan chị dâu nhỏ không có việc gì !” Lão đại không phải là không tin y thuật của anh chứ ? Ai…… Hẳn là rất để ý tiểu tẩu tử mới đúng!

Trải qua nhiều lần cam đoan của Lam Tư lại thêm cái trừng mắt củaKiều Bối Nhi, vận mệnh nhỏ trong bụng Kiều Bối Nhi cuối cùng cũng tránhđược cái chết trên tay ba mình. Vũ Văn Lạc nhìn bốn người rời đi nhưngkhông có nói gì, sắc mặt vẫn khó coi như trước.

Trên xe, Kiều Bối Nhi đưa tay vòng ôm cổ Tư Minh Dạ, hôn lên mày đang nhíu chặt của anh, “Dạ, em không có việc gì.” Nhưng mang thai sao khiến cho cô giống như bị bệnh nan y gì như vậy ?

Tư Minh Dạ ôm cô, thở dài một tiếng, căn dặn Lam Tư đang lái xe, “Lam Tư, sau này cậu về biệt thự ở đi !”

Lam Tư không nói gì. Xem ra trước khi chị dâu nhỏ sinh đứa nhỏ ra thì anh đừng nghĩ rời khỏi biệt thự nửa bước.

*****

Vũ Văn Lạc lẳng lặng ngồi ở thư phòng, cũng không bật đèn mà để chomình đắm chìm trong bóng tối. Nếu lúc trước anh đuổi theo đưa Kiều BốiNhi về, không cho cô đi thì mọi chuyện có khác không ?

Đưa tay cầm lấy điện thoại, “Thiên, đi ra uống rượu !”

“Tôi ở nhà có việc không đi được !”

Điện thoại bên kia còn có tiếng phụ nữ chửi rủa, xem ra là thật có việc,“Vậy quên đi !” Nghĩ nghĩ, lại gọi cho Bùi Diệc.

Nghe thấy tiếng chuông di động, Nam Cung Liệt mơ mơ màng màng đưa tay sờ. Bùi Diệc với tay cầm di động, thấy bộ dáng Nam Cung Liệt không tỉnh táo có chút buồn cười,“Tìm tôi !”

“Hở ?” Nam Cung Liệt bỗng nhiên hoảng sợ nhảy lên, cơn buồn ngủ cũng bị dọa chạy mất, “Cậu sao lại ở trong này ?

Bùi Diệc chua xót nói, “Tôi sợ nếu tôi không xuất hiện thì có người cũng sẽ quên một người như tôi mất.”

Nam Cung Liệt có chút chột dạ,“Khụ khụ… Cái kia… Tôi bận quá…”

Bùi Diệc nhíu mày, sau đó mới nhớ rõ phải nghe điện thoại, “Lạc ?”

Nam Cung Liệt thấy anh không có chú ý tới mình nên rón rén chuẩn bịrời đi. Khóe miệng Bùi Diệc gợi lên một độ cong cười như không cười,muốn chạy ? Không chờ Vũ Văn Lạc mở miệng Bùi Diệc dứt khoát nói,“Tôibây giờ không rảnh, có chuyện gì ngày mai nói sau !”

Sau đó dứt khoát cúp điện thoại rồi vươn tay bắt Nam Cung Liệt lại.Nam Cung Liệt nghiêng người tránh qua, quét chân một cái nhưng Bùi Diệclại dễ dàng tránh thoát. Mắt thấy Nam Cung Liệt còn muốn ra tay, BùiDiệc đột nhiên nhìn về phía dưới chân anh cất cao giọng, “Giun kìa !”

“Oa…” Nam Cung Liệt trực tiếp nhào về phía người anh nhưng sau đó rất nhanh liền phản ứng lại, trong phòng làm sao có thể có giun ? Nhưngmuốn chạy đã không còn kịp rồi.

Nam Cung Liệt bi phẫn nhìn vẻ mặt Bùi Diệc cười đến gian trá, hừ lạnh nói, “Ngày mai nhất định tôi sẽ đi đào giun !” Anh cũng không tin không vượt qua được bóng ma này ! Đúng rồi, còn phải tìm chị dâu nhỏ huấnluyện một chút, thân thủ của anh sao có thể kém hơn Bùi Diệc chứ ?

*****

Vũ Văn Lạc nhìn điện thoại trong tay rồi bất đắc dĩ thả lại. Anh cầmchai rượu lên uống một cách từ từ, cứ như vậy mà bỏ qua sao ? Anh khôngcam lòng. Bối Nhi là vợ của anh, Tư Minh Dạ dựa vào cái gì mà ngangnhiên cướp đi ?

Ngày thứ hai. Bùi Diệc đi công ty sớm, còn Nam Cung Liệt lại là sắcmặt khó coi chờ Kiều Bối Nhi xuống lầu. Nhưng đợi rất lâu cũng khôngthấy bóng người mà lại thấy Lam Tư, “Lam Tư, cậu đến đây khi nào ?”

“Tối hôm qua ! Cậu không có việc gì làm sao ?”

“Cũng không có việc gì làm. Nhưng tôi có chuyện quan trọng hơn !”

Lam Tư liếc mắt nhìn anh, “Chuyện gì ?”

“Tôi cảm thấy thân thủ của tôi quá kém nên muốn tìm chị dâu nhỏ giúp đỡ !”

Lam Tư nhíu mày, nghĩ cũng biết Nam Cung Liệt là bị Bùi Diệc kia ănđến lỗ rồi. Nhưng muốn chị dâu nhỏ giúp cậu ta huấn luyện ? Cho dù chịdâu nhỏ đồng ý thì lão đại cũng chưa chắc sẽ đồng ý.

Lam Tư còn chưa kịp nói gì, Nam Cung Liệt đã thấy hai người từ trên lầu đi xuống, hai mắt sáng ngời,“Chị dâu nhỏ…”

Kiều Bối Nhi nhìn bộ dáng anh có chút hưng phấn, nhíu mày hỏi, “Cóchuyện gì ?” Tầm mắt dừng trên gáy anh, ánh mắt có chút ái muội.

Nam Cung Liệt sửng sốt một chút,“Làm sao vậy ?” Đưa tay sờ sờ cổ, sau đó hình như nhớ tới cái gì nên xấu hổ ho khan hai tiếng, song chẳng có ý giải thích hoặc phủ nhận cái gì, quan hệ của anh và Bùi Diệc cũng không phải bí mật, hơn nữa anh cũng cảm thấy không cần thiết phải che giấu.Nhưng mỗi lần bị Bùi Diệc làm nơi nào đó chịu thiệt khiến cho anh cảmthấy rất ấm ức, chân chó nhìn Kiều Bối Nhi, “Chị dâu nhỏ, giúp tôi huấnluyện thân thủ một chút có được không ?

Kiều Bối Nhi nhíu mày đánh giá anh một phen, dù sao trong khoảng thời gian này cũng có vẻ nhàn, “Có thể !”

“Không được !” Tư Minh Dạ lạnh lùng liếc Nam Cung Liệt một cái, sau đó bất đắc dĩ nhìn Kiều Bối Nhi, “Bé cưng, em mang thai !”

Khụ… Cô thiếu chút nữa cũng đã quên. Được rồi, vì cục cưng, cô chỉ có thể ngoan ngoãn một chút.

Hết chương 101Edit : Phương Thiên Vũ

Nhìn Kiều Bối Nhi càng không ngừng nôn khan, ngay cả nước mắt cũngchảy ra, Tư Minh Dạ đau lòng ôm cô trong lòng có chút hoảng. Kiều BốiNhi vốn không có sinh bệnh gì, đột nhiên nôn không ngừng anh không lomới là lạ.

Kiều Bối Nhi đưa tay vỗ vỗ bàn tay to bên eo,“Em không sao…”

Người chung quanh đều bị lãnh khí trên người Tư Minh Dạ làm sợ tớimức không ngừng lui về phía sau, giành ra một khoảng trống cho bọn họ.Nếu còn tiếp tục như vậy mọi người e sẽ chạy trốn mất.

Vũ Văn Lạc nhìn bộ dáng khó chịu của Kiều Bối Nhi cũng đã quên tứcgiận, vội vàng kêu người hầu gọi điện thoại kêu bác sĩ gia đình tới.

Lục Mạn Nhã nhìn trong chốc lát đột nhiên mở miệng châm chọc,“Không phải là mang thai chứ ? Cũng không biết là của ai !”

Vũ Văn Lạc vừa nghe sắc mặt trở nên rất khó coi, mang thai ? Anhkhông có chạm qua Kiều Bối Nhi, nếu thật sự mang thai thì không thể nàolà con của anh.

Nhìn sắc mặt khó coi của Vũ Văn Lạc, trong lòng mọi người cũng đãđoán ra. Xem ra không phải là con của tổng tài Vũ Văn, như vậy nếu… Nhìn nhìn Tư Minh Dạ, sắc mặt Tư Minh Dạ cũng không dễ coi chút nào, chẳnglẽ cũng không phải của anh ta ?

Kiều Bối Nhi choáng váng, mang thai ? Nhưng thật ra rất có khả năng,dù sao bọn họ cho tới bây giờ cũng không có làm biện pháp an toàn gì,nhưng cô mới mười tám tuổi a ! Ô… Cô không muốn làm mẹ nhỏ ! Nhưng trong lòng cô vì sao lại có một chút cao hứng như vậy chứ ? Được rồi. Khôngphải một chút, là rất cao hứng !

Kiều Bối Nhi khó khăn lắm mới dễ chịu một chút. Tư Minh Dạ vẻ mặtbình tĩnh ôm cô vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô. Động tác dịudàng với vẻ mặt âm trầm trên mặt anh thật không hợp nhau chút nào. Bộdáng vô cùng cẩn thận kia dường như xem cô là thủy tinh, long lanh dễvỡ.

Lam Tư nghe giọng điệu khủng bố của Tư Minh Dạ thì cho rằng xảy rachuyện lớn gì nên trực tiếp chạy như bay tới. Đương nhiên Phạm Bảo Nhilàm đuôi nhỏ cũng đi theo đến đây.

“Lão đại, chị dâu nhỏ chính là mang thai !” Vì để ngừa về sau KiềuBối Nhi có phản ứng gì lại dọa đến Tư Minh Dạ nên Lam Tư tự động đemphản ứng sẽ có của phụ nữ có thai nói cho Tư Minh Dạ nghe. Nhưng anhcàng nói, sắc mặt Tư Minh Dạ càng khó coi.

Kiều Bối Nhi đưa tay vuốt bụng, thật sự có cục cưng sao ?

Mọi người rất khó hiểu vì sao sắc mặt Tư Minh Dạ lại khó coi như vậy. Nếu đứa nhỏ trong bụng Kiều Bối Nhi thực sự không phải của anh, KiềuBối Nhi hẳn là phải hoảng sợ mới đúng, nhưng Kiều Bối Nhi nhìn qua rấtcao hứng. Bọn họ hoàn toàn không rõ, đứa nhỏ này rốt cuộc là của ai ?

Lại nhìn Vũ Văn Lạc, sắc mặt kia muốn bao nhiêu khủng bố liền có bấynhiêu. Anh làm sao có thể còn không rõ ? Kiều Bối Nhi và Tư Minh Dạ vốnđã ở cùng một chỗ. Lúc trước bọn họ cư nhiên làm bộ như không biết, cònnhận ca ca cái gì, vốn chính là đang đùa giỡn anh ! Hơn nữa bộ dáng Kiều Bối Nhi bây giờ vốn không ngốc như trước, chỉ sợ ngay cả mất trí nhớcũng đều là giả !

Lục Mạn Nhã coi thường nhìn Kiều Bối Nhi. Con gái riêng chính là congái riêng, không được dạy bảo. Không thể ngờ sau lưng chồng lại thôngđồng cùng người đàn ông khác ở một chỗ, ngay cả con cũng đã có, nhưngnhư vậy Lạc hẳn sẽ hết hy vọng chứ ?

Kiều Tịch Nhan cũng là vui sướng khi người gặp họa nhìn Kiều Bối Nhi. Thân là phu nhân Vũ Văn lại có con của người đàn ông khác, Vũ Văn Lạclàm sao còn có thể muốn cô ta ? Hơn nữa bây giờ các nhân vật nổi tiếngtrong giới kinh doanh đều ở đây, đều biết Kiều Bối Nhi là dạng người gì, về sau khẳng định cũng sẽ không ai lấy cô ta, chỉ sợ Kiều Bối Nhi cũngchỉ có số làm người tình ! Cô đương nhiên không cho rằng Tư Minh Dạ sẽlấy Kiều Bối Nhi vì cô cho rằng Tư Minh Dạ cũng chỉ là chơi đùa thôi. Tư Minh Dạ là thân phận gì, làm sao có thể lấy một đứa con gái riêng chứ ?

Mọi người cũng nhỏ giọng nghị luận. Tuy Tư Minh Dạ nói anh và KiềuBối Nhi đã là hợp pháp vợ chồng nhưng bọn họ vẫn có chút không tin. Tổng tài Tuyệt Thế làm sao có thể đi lấy một đứa con gái riêng đã từng cướihỏi chứ, đó là chuyện rất mất mặt. Hơn nữa hiện tại sắc mặt của anh takhó coi như vậy, cũng không biết đứa nhỏ trong bụng Kiều Bối Nhi có phải của anh ta hay không.

“Phá đi !”

Tư Minh Dạ đột nhiên lạnh lùng phun ra hai chữ, đại sảnh lại yên tĩnh không tiếng động. Chẳng lẽ đứa nhỏ này thực sự không phải của anh ta ?Hay là anh ta cảm thấy Kiều Bối Nhi không xứng đáng đẻ con cho anh ta ?

Kiều Tịch Nhan càng thêm vui sướng khi người gặp họa. Vẻ mặt nhữngngười khác đa phần là hoàn toàn xem kịch vui, có chút mang ánh mắt thông cảm. Đương nhiên cũng không thiếu những người vui sướng khi người gặphọa như Kiều Tịch Nhan. Lúc nãy nhìn Tư Minh Dạ và Vũ Văn Lạc tranh Kiều Bối Nhi nên có không ít cô gái ghen tị, bây giờ nhìn cô rơi vào kết cục này, trong lòng đương nhiên rất vui.

Vũ Văn Lạc mặt bình tĩnh đứng ở một bên không nói lời nào. Đứa nhỏtrong bụng Kiều Bối Nhi không phải của anh, anh đương nhiên sẽ không hyvọng đứa nhỏ kia ra đời.

Lam Tư sửng sốt một chút, nhìn sắc mặt Tư Minh Dạ khó coi có chútkhông hiểu. Mà Phạm Bảo Nhi trực tiếp phát hỏa, cũng không quản Tư MinhDạ có phải người đứng đầu hay không, có phải rất khủng bố hay không màtrực tiếp quát, “Tư Minh Dạ, anh không phải là người a ? Hổ dữ không ănthịt con có biết không ? Ngô… Ngô…”

Lam Tư vội vàng lấy tay che miệng của cô lại, anh biết lão đại làm như vậy nhất định có nguyên nhân của anh. [Vũ: nguyên nhân ]

Mọi người đều đang chờ xem Kiều Bối Nhi đau lòng rên rỉ nhưng lạithấy sắc mặt cô một chút thay đổi cũng không có, chỉ là nhíu mày, đưatay sờ mặt Tư Minh Dạ, trong mắt có chút nghi hoặc, “Dạ ?”

Cánh tay Tư Minh Dạ nắm rất chặt, nhìn cô không nói lời nào. Kiều Bối Nhi nhíu mày càng chặt, “Vì sao ?”

Tư Minh Dạ cúi đầu vùi vào sau gáy của cô, nhẹ giọng nói, “Mang thai rất vất vả, hơn nữa…”

Cảm giác được Tư Minh Dạ ôm cô càng chặt, Kiều Bối Nhi hiểu anh không những đau lòng thay cô mà hơn nữa mới là quan trọng nhất, “Hơn nữa cáigì ?”

Tư Minh Dạ ngửi mùi hương trên người cô, thấp giọng nói,“Nếu khó sinh thì làm sao bây giờ ?” Cô không thể có việc gì. Nếu muốn cô mạo hiểmsinh đứa nhỏ thì anh tình nguyện không cần đứa nhỏ. Sớm biết vậy anh nên cẩn thận một chút, không cho cô mang thai thì tốt rồi.

Kiều Bối Nhi rút trừu khóe miệng. Hắn như thế nào đã nghĩ đến khósinh ? Hơn nữa cũng không phải cổ đại, sao có thể dễ dàng sinh khôngđược mà chết như vậy ?

Những người khác cũng không nói gì, ai cũng không nghĩ đến sẽ lànguyên nhân này. Bọn họ rất hoài nghi đầu Tư Minh Dạ cấu tạo có phảikhông giống với người bình thường hay không, nào có người biết sắp làmba chuyện đầu tiên nghĩ lại là có thể khó sinh không chứ ?

Phạm Bảo Nhi cũng choáng váng, cô vừa mới cảm thấy Tư Minh Dạ lònglang dạ sói, đang nghĩ tới nên giáo huấn anh một phen như thế nào, kếtquả, bây giờ là tình hình gì đây ?

Kiều Bối Nhi bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nhìn Lam Tư, “Lam Tư, dạy bảo cho tốt một chút !”

Lam Tư rất là bất đắc dĩ, anh nào dám dạy bảo lão đại a ? “Lão đại,tôi cam đoan chị dâu nhỏ không có việc gì !” Lão đại không phải là không tin y thuật của anh chứ ? Ai…… Hẳn là rất để ý tiểu tẩu tử mới đúng!

Trải qua nhiều lần cam đoan của Lam Tư lại thêm cái trừng mắt củaKiều Bối Nhi, vận mệnh nhỏ trong bụng Kiều Bối Nhi cuối cùng cũng tránhđược cái chết trên tay ba mình. Vũ Văn Lạc nhìn bốn người rời đi nhưngkhông có nói gì, sắc mặt vẫn khó coi như trước.

Trên xe, Kiều Bối Nhi đưa tay vòng ôm cổ Tư Minh Dạ, hôn lên mày đang nhíu chặt của anh, “Dạ, em không có việc gì.” Nhưng mang thai sao khiến cho cô giống như bị bệnh nan y gì như vậy ?

Tư Minh Dạ ôm cô, thở dài một tiếng, căn dặn Lam Tư đang lái xe, “Lam Tư, sau này cậu về biệt thự ở đi !”

Lam Tư không nói gì. Xem ra trước khi chị dâu nhỏ sinh đứa nhỏ ra thì anh đừng nghĩ rời khỏi biệt thự nửa bước.

*****

Vũ Văn Lạc lẳng lặng ngồi ở thư phòng, cũng không bật đèn mà để chomình đắm chìm trong bóng tối. Nếu lúc trước anh đuổi theo đưa Kiều BốiNhi về, không cho cô đi thì mọi chuyện có khác không ?

Đưa tay cầm lấy điện thoại, “Thiên, đi ra uống rượu !”

“Tôi ở nhà có việc không đi được !”

Điện thoại bên kia còn có tiếng phụ nữ chửi rủa, xem ra là thật có việc,“Vậy quên đi !” Nghĩ nghĩ, lại gọi cho Bùi Diệc.

Nghe thấy tiếng chuông di động, Nam Cung Liệt mơ mơ màng màng đưa tay sờ. Bùi Diệc với tay cầm di động, thấy bộ dáng Nam Cung Liệt không tỉnh táo có chút buồn cười,“Tìm tôi !”

“Hở ?” Nam Cung Liệt bỗng nhiên hoảng sợ nhảy lên, cơn buồn ngủ cũng bị dọa chạy mất, “Cậu sao lại ở trong này ?

Bùi Diệc chua xót nói, “Tôi sợ nếu tôi không xuất hiện thì có người cũng sẽ quên một người như tôi mất.”

Nam Cung Liệt có chút chột dạ,“Khụ khụ… Cái kia… Tôi bận quá…”

Bùi Diệc nhíu mày, sau đó mới nhớ rõ phải nghe điện thoại, “Lạc ?”

Nam Cung Liệt thấy anh không có chú ý tới mình nên rón rén chuẩn bịrời đi. Khóe miệng Bùi Diệc gợi lên một độ cong cười như không cười,muốn chạy ? Không chờ Vũ Văn Lạc mở miệng Bùi Diệc dứt khoát nói,“Tôibây giờ không rảnh, có chuyện gì ngày mai nói sau !”

Sau đó dứt khoát cúp điện thoại rồi vươn tay bắt Nam Cung Liệt lại.Nam Cung Liệt nghiêng người tránh qua, quét chân một cái nhưng Bùi Diệclại dễ dàng tránh thoát. Mắt thấy Nam Cung Liệt còn muốn ra tay, BùiDiệc đột nhiên nhìn về phía dưới chân anh cất cao giọng, “Giun kìa !”

“Oa…” Nam Cung Liệt trực tiếp nhào về phía người anh nhưng sau đó rất nhanh liền phản ứng lại, trong phòng làm sao có thể có giun ? Nhưngmuốn chạy đã không còn kịp rồi.

Nam Cung Liệt bi phẫn nhìn vẻ mặt Bùi Diệc cười đến gian trá, hừ lạnh nói, “Ngày mai nhất định tôi sẽ đi đào giun !” Anh cũng không tin không vượt qua được bóng ma này ! Đúng rồi, còn phải tìm chị dâu nhỏ huấnluyện một chút, thân thủ của anh sao có thể kém hơn Bùi Diệc chứ ?

*****

Vũ Văn Lạc nhìn điện thoại trong tay rồi bất đắc dĩ thả lại. Anh cầmchai rượu lên uống một cách từ từ, cứ như vậy mà bỏ qua sao ? Anh khôngcam lòng. Bối Nhi là vợ của anh, Tư Minh Dạ dựa vào cái gì mà ngangnhiên cướp đi ?

Ngày thứ hai. Bùi Diệc đi công ty sớm, còn Nam Cung Liệt lại là sắcmặt khó coi chờ Kiều Bối Nhi xuống lầu. Nhưng đợi rất lâu cũng khôngthấy bóng người mà lại thấy Lam Tư, “Lam Tư, cậu đến đây khi nào ?”

“Tối hôm qua ! Cậu không có việc gì làm sao ?”

“Cũng không có việc gì làm. Nhưng tôi có chuyện quan trọng hơn !”

Lam Tư liếc mắt nhìn anh, “Chuyện gì ?”

“Tôi cảm thấy thân thủ của tôi quá kém nên muốn tìm chị dâu nhỏ giúp đỡ !”

Lam Tư nhíu mày, nghĩ cũng biết Nam Cung Liệt là bị Bùi Diệc kia ănđến lỗ rồi. Nhưng muốn chị dâu nhỏ giúp cậu ta huấn luyện ? Cho dù chịdâu nhỏ đồng ý thì lão đại cũng chưa chắc sẽ đồng ý.

Lam Tư còn chưa kịp nói gì, Nam Cung Liệt đã thấy hai người từ trên lầu đi xuống, hai mắt sáng ngời,“Chị dâu nhỏ…”

Kiều Bối Nhi nhìn bộ dáng anh có chút hưng phấn, nhíu mày hỏi, “Cóchuyện gì ?” Tầm mắt dừng trên gáy anh, ánh mắt có chút ái muội.

Nam Cung Liệt sửng sốt một chút,“Làm sao vậy ?” Đưa tay sờ sờ cổ, sau đó hình như nhớ tới cái gì nên xấu hổ ho khan hai tiếng, song chẳng có ý giải thích hoặc phủ nhận cái gì, quan hệ của anh và Bùi Diệc cũng không phải bí mật, hơn nữa anh cũng cảm thấy không cần thiết phải che giấu.Nhưng mỗi lần bị Bùi Diệc làm nơi nào đó chịu thiệt khiến cho anh cảmthấy rất ấm ức, chân chó nhìn Kiều Bối Nhi, “Chị dâu nhỏ, giúp tôi huấnluyện thân thủ một chút có được không ?

Kiều Bối Nhi nhíu mày đánh giá anh một phen, dù sao trong khoảng thời gian này cũng có vẻ nhàn, “Có thể !”

“Không được !” Tư Minh Dạ lạnh lùng liếc Nam Cung Liệt một cái, sau đó bất đắc dĩ nhìn Kiều Bối Nhi, “Bé cưng, em mang thai !”

Khụ… Cô thiếu chút nữa cũng đã quên. Được rồi, vì cục cưng, cô chỉ có thể ngoan ngoãn một chút.

Hết chương 101