A Mạch Tòng Quân

Chương 133



Trên mặt A Mạch hiện lên vẻ kiên nghị, trầm giọng nói: “Không phải Vũ An, mà là vòng qua Túc Dương, đánh lén phía sau Bình Nhiêu, chặt đứtđừng lui của Khương Thành Dực!”

Trong lòng Từ Tĩnh nhanh chóng tính toán, đánh lén Bình Nhiêu tuyrằng mạo hiểm, nhưng dù sao so với Túc Dương không biết tình hình gìliều lĩnh nhảy vào vẫn tốt hơn. Từ Tĩnh thỏa hiệp nói: “Cũng tốt, ngươikêu Hạ Ngôn Chiêu mang một ít binh lính đi qua hướng tây nghênh đón, nhớ mang theo nhiều cờ quạt để phô trương thanh thế, âm thầm đem quân tinhnhuệ điều đi hướng Bình Nhiêu, mặc kệ tình huống của Đường Thiệu Nghĩanơi đó như thế nào, ngươi chỉ tức thì tấn công rồi rút chạy bảo toàn lực lượng, không cần hiếu chiến.”

Mỗi câu A mạch đều gật đầu chấp thuận, nói: “Tiên sinh lập tức ở lạiThanh Châu trấn thủ đi, đề phòng Vũ An Phó Duyệt lại có động tĩnh khácthường.”

Từ Tĩnh cắt ngang A Mạch liếc mắt một cái, tức giận nói: “Nếu không thì ngươi sai người nâng ta lên theo ngươi đi!”

A Mạch không khỏi nở nụ cười, đứng dậy hướng về phía Từ Tĩnh vái cháo lần cuối: “A Mạch tạ ơn tiên sinh.”

Hôm sau, Trương Sinh mang theo kỵ binh Điện Tử Lương đã đi đến ThanhChâu, A Mạch lại theo Hạ Ngôn Chiêu điều động ra năm nghìn quân tinhnhuệ từ những thủ quân coi giữu Thanh Châu, để cho chủ soái thừa lúc ban đêm dẫn quân rời khỏi Thanh Châu. Mới vừa vòng qua Vũ An, bên phía DựChâu lập tức truyền tin đến, bởi vì chuyện Thạch Đạt Xuân ngầm thông tin với quân Giang Bắc bị bại lộ, xác thực là mang theo đông đảo gia quyếntrốn ra khỏi Dự Châu.

Trương Sinh cùng Hạ Ngôn Chiêu nghe xong trong lòng đều thả lỏng, như thế xem ra thật sự không giống như là bẫy mà Thát tử bổ trí. Nhưngtrong lòng A Mạch vẫn có điểm bất an khó hiểu, khi chia quân ra còn dặnHạ Ngôn Chiêu: “ Đường Thiệu Nghĩa xuất phát trước chúng ta bốn nămngày, lúc này sợ đã đến Túc Dương, bất luận thành hay bại đều sẽ có tintức truyền ra, lần này ngươi đi Túc Dương, nhất định phải phái thêm thám báo đi tìm hiểu, cố gắng đừng trúng phục kích của Thát tử, một khi nhận thấy tình thế không ổn, không cần miễn cưỡng, cũng không cần bận tâmđến đám người Thạch Đạt Xuân và Đường Thiệu Nghĩa, trước tiên gấp rútchính mình chạy ngay tức thì!”

Hạ Ngôn Chiêu nghe thấy trong lòng cảm động, hành lễ nói: “Nguyên soái yên tâm.”

A Mạch gật đầu, dẫn theo Lâm Mẫn Thận, thân vệ và bốn nghìn kỵ binhcùng Trương Sinh chuyển qua hướng tây nam, muốn đi đường phía nam vòngqua phía sau Khương Thành Dực, tập kích bất ngờ Bình Nhiêu. Bởi vì đềulà kỵ binh, đám người A Mạch tốc độ cực nhanh, lại đề phòng để lộ tintức, đặc biệt phái người chặn giết thám báo của Thát tử, đúng là thầnkhông biết quỷ không hay đi tới Bình Nhiêu phía sau Khương Thành Dực.

Hạ Sơ năm Bình Nguyên ngày hai mươi sáu tháng giêng, A Mạch dẫn kỵbinh đi vòng đường nam tới phía tây nam thành Bình Nhiêu, chọn phía saunúi ẩn nấp. Trước tiên cho thám báo đi tìm hiểu hồi báo tiểu thánh BìnhNhiêu đang có kỵ binh Thát tử, trộn lẫn với đại quân bộ binh tiến vàochiến giữ, số lượng không rõ, nhưng tính ra cũng phải có mấy vạn người.Khóe miệng A Mạch luôn cứng ngắc cuối cùng khe khẽ cong lên, lộ ra ýcười khinh thường. Quả nhiên là Trần Khởi bố trí đại cục này, dùng ThạcĐạt Xuân dẫn Đường Thiệu Nghĩa đi đễn, sau đó khiến cho quân Giang Bắccủa nàng không thể không đi về phía tây…

Chính là, Trần Khởi không thể tượng tượng được, hôm nay nàng lập tức muốn phá bố cục của hắn từ nơi này!

Trương Sinh khó nén được trong lòng khẩn trương cùng kích động, thanh âm vốn đã kín đáo lại mang theo run rẩy, nói: “Nguyên soái, chúng taphải nhân lúc ban đêm đánh lén sao?”

Khóe môi A Mạch nhếch lên ý cười lãnh đạm, lắc đầu nói: “Không cần đánh lén ban đêm, chúng ta phải đợi đến sáng sớm ngày mai.”

Trương Sinh khẽ giật mình, ngay lập tức đã hiểu được dụng ý của AMạch. Sáng sớm Thát tử còn đang ngủ, đang ở vào lúc mỏi mệt nhất, độtnhiên bị đánh lén quy mô lớn, chuyện hoảng loạn có thể hơi nghĩ cũngbiết! Mà mình có thể lợi dụng trời sáng sớm thăm dò tình huống của Tháttử, lựa chọn chiến thuật hữu hiệu nhất để tiêu diệt quân địch.

Sắc trời đã tối, A Mạch không muốn có ánh lửa thu hút sự chú ý củaThát tử, cho nên chỉ dựa vào ánh trăng trên mặt đất vẽ sơ lược bản đồvùng phụ cận Bình Nhiêu cho Trương Sinh cùng vài tướng lãnh, vừa bố trínói: “Chúng ta cùng binh lực Thát tử khác xa nhau, nếu như đánh bừa sẽhao tổn quá lớn, chúng ta sớm hay muộn cũng sẽ bị tiêu hao mệt mỏi hết,không bằng lùa Thát tử đi về ranh giới phía nam, phía nam thành BìnhNhiêu đó là Nhiêu Thủy, sông rộng nước sâu. Năm nay thời tiết ấm hơn sovới năm trước, ta đã phái người đi Nhiêu Thủy xem qua, hiện tại lớp băng trên sông cực mỏng, chắc chắn không chịu được đại đội nhân mã dẫm lên…”

Trương Sinh cùng vài tướng lãnh ghe thấy trong mắt như tỏa sáng, mọingười không phải chưa từng tham gia trận đánh quá lớn, tuy nhiên nókhông thể so sánh với lần này, dùng bốn nghìn kỵ binh đi tiến đánh mấyvạn binh mã Thát tử, nhưng lại cần phải tiêu diệt toàn bộ Thát tử!

Một đêm này, đối với chư tướng quân Giang Bắc mà nói nhất định là một đêm không ngủ. Mà trong quân doanh Bắc Mạc ở Bình Nhiêu, bọn lính đingủ thấy hương vị rất ngọt ngào, bọn chúng ngàn vạn lần cũng không thểtưởng ttượng được, đây có thể sẽ là một đêm cuối cùng của rất nhiềungười trong bọn chúng.

Sáng sớm ngày hai mươi bảy, sắc trời vừa mới tờ mờ sáng, trong quândoanh Bắc Mạc vẫn còn là một mảnh tĩnh lặng, kỵ binh quân Giang Bắc độtnhiên đi từ phía Tây đến, binh lính chia làm hai đường giống hai lưỡidao sắc bén đâm vào đại doanh Bắc Mạc. Một đạo kỵ binh do A Mạch tự chỉhuy chỉ tuy tìm lều lớn trong quân Bắc Mạc mà đánh, một đạo khác thì lao tới hướng đại doanh quân Bắc Mạc chém giết, sau đó mấy lần chia ra đemquân Bắc Mạc chia ra làm rối loạn thành long trời lở đất. Quân Bắc Mạcngu muội không thể kịp lúc tổ chức chỉ huy hiệu quả, giống như con ruồikhông đầu đập loạn xung quanh, lúc này đã trúng tâm kế của A Mạch.

A Mạch dùng kỵ binh đuổi theo dẫn dụ, đem quân Bắc Mạc dẫn về phíanam sông Nhiêu Thủy, ở bờ sông Nhiêu Thủy quân kỵ binh Giang Bắc triểnkhai tấn công, giết hơn hai vạn quân Bắc Mạc. Quân Bắc Mạc rơi vào đường cùng buộc lòng phải rút lui theo hướng bờ nam Nhiêu Thủy, nhưng tầngbăng ở Nhiêu Thủy cực mỏng, đội ngũ rất nhanh làm cho mặt băng bị phá vỡ tan, vô số binh lính rơi xuống nước, chết chìm ở trong dòng Nhiêu Thủylạnh như băng.

Cuộc chiến ở Bình Nhiêu cuối cùng nghiêng về một bên, nhưng kỵ binhquân Giang Bắc lực lượng ít ỏi, A Mạch không dám hiếu chiến, ở bên bờNhiêu Thủy sau khi tiến hành tiêu diệt quân Bắc Mạc liền nhanh chóng rút lui về phía đông, lập tức rất nhanh biến mất không còn thấy tăm hơibóng dáng.

Tin chiến báo (tin chiến trận báo về) truyền về Dự Châu,toàn bộ quân Bắc Mạc cao cấp đều bị khiếp sợ. Một trận chiến ở BìnhNhiêu, Bắc Mạc tổn thất tới năm vạn nhân mã, trong đó bị quân Giang Bắcgiết hơn hai vạn người, còn lại ba vạn là người của mình chìm vào NhiêuThủy lạnh cóng chen chúc dẫm đạp lên nhau mà chết. Vốn là phục binh bốtrí tiêu diệt quân Giang Bắc, lại bị quân Giang Bắc đánh lén, tổn thấthơn một nửa.

Sau khi Trần Khởi đọc tin chiến báo, nhốt mình ở trong phòng yên lặng suy nghĩ tròn một ngày, đến tận khi trời tối đen mới từ bên trong mởcửa phòng ra. Chu Chí Nhẫn đứng ở ngoài cửa đợi nửa ngày, thấy Trần Khởi mở cửa ra cũng lặng im ngẩng đầu nhìn hắn, Chu Chí Nhẫn do dự một chút, mời trầm giọng nói: “Nguyên soái, thắng bại là chuyện thường tình củanhà binh.”

Trần Khởi thản nhiên cười cười, trên khuôn mặt tuấn tú khó dấu vẻ ủrũ, nói: “Ta biết, chính là do ta coi thường chuyện này, quá mức xemthường… Mạch Tuệ.”

Hai chữ “Mạch Tuệ” này hắn nói ra cực kì khó khăn, sau khi nói ra lại không tự chủ được cười tự giễu, trải qua rất nhiều chuyện, hắn sao còncó thể nghĩ rằng nàng vẫn là A Mạch tâm tư đơn thuần kia, sao hắn lại có thể quên nàng vốn là tướng môn hổ nữ (ý nói con gái nhà binh), một ngày kia nàng sẽ giương cánh vút tận trời cao.

Tất cả mọi người không dám nói tiếp, lặng im trong chốc lát mới nghecó tướng lãnh hỏi: “Mặc dù Bình Nhiêu thua trận, nhưng Đường Thiệu Nghĩa lại rơi vào trong tay chúng ta, phải giết hay là ——” .

“Áp giải về Dự Châu.” Trần Khởi nói tiếp: “Người này cón có tác dụng, tạm thời không giết được. Kêu Thành Dực trở về đi, quân Giang Bắc saukhi thắng trận tất sẽ co cụm lại trở về Thanh Châu, tiếp tục ở lại cũngvô ích.”

Trần Khởi đoán không sai, A Mạch không chỉ mang theo kỵ binh lui vềphía đông rất nhanh, ngay cả Hạ Ngôn Chiêu đem quân đi cũng bởi vì ngheđược tin tức của Thanh Phong Trại, nên nửa đường liền quay trở về, ngaycả bên chỗ Túc Dương cũng chưa tới. Cứ như vậy, Hạ Ngôn Chiêu so với kỵbinh của A Mạch ngược lại còn đến Thanh Châu sớm hơn.

A Mạch mang theo kỵ binh vào thành, thấy trong đám người ra đón cũngkhông có thân ảnh của Đường Thiệu Nghĩa, trong lòng không khỏi trầmxuống, quả nhiên liền nghe Hạ ngôn Chiêu bẩm báo nới là nửa đường gặpNgụy Quân của Thanh Phong Trại, biết được Đường Thiệu Nghĩa trúng kế bịbắt, Ngụy Quân nhờ vào võ nghệ cao cường thoát ra được từ trong đại quân Thát tử, phụng mệnh Đường Thiệu Nghĩa đến gặp quân Giang Bắc báo tin,bao vây Túc Dương chính là gian kế của Trần Khởi, Thạch Đạt Xuân căn bản không có ở trong thành!

A Mạch nét mặt tĩnh lặng, chỉ nhẹ nhàng gật đầu: “Ta đã biết.”

Từ Tĩnh bên cạnh nhìn thấy trong lòng có chút bất an, hắn biết A Mạch là một người cực kì thu liễm cảm xúc vào bên trong, ngoại trừ giả bộlàm cho người khác xem, nàng rất ít khi ở trước mặt người khác để lộ racảm xúc thật trong lòng. Chỉ có lần trước vừa mới đọc thư của ĐườngThiệu Nghĩa thì nhất thời nóng lòng mới không khống chế được tĩnh tìnhbỗng nhiên phát ra. Mà lần này, khi đã xác định Đường Thiệu Nghĩa bịbắt, sống chết khó đoán, ngược lại nàng lại bình tĩnh như vậy…

Đợi cho chúng tướng tản đi, Từ Tĩnh giương mắt nhìn A Mạch, nói:“Hiện giờ xem ra, không phải Thạch Đạt Xuân phản bội mà đã bị sát hại.”

A Mạch nghĩ nghĩ, nói: “Chắc không phải là phản bội, nếu không Đỗ Tái Hưng đi tìm Đường Thiệu Nghĩa sẽ không đề cập đến một chữ chuyện củaLưu Minh, đó mới là chỗ chí mạng của Đường Thiệu Nghĩa.”

Từ Tĩnh biết theo lời A Mạch Lưu Minh chính là con nhỏ của nguyên thủ thành Hán Bảo Lưu Cạnh gửi gắm ủy thác cho Đường Thiệu Nghĩa, đó mới là chỗ chí mạng của Đường Thiệu Nghĩa. Từ Tĩnh đồng ý gật đầu, lại hỏi AMạch: “Ngươi muốn như thế nào?”

A Mạch cũng thản nhiên cười, đáp: “Bất kể như thế nào, đều phải trước tiên ngủ một giấc cho thật tốt rồi nói sau.”

Nói xong liền chào Từ Tĩnh, xoay người trở về trong viện của chính mình.

Nhất thời Từ Tĩnh có chút trợn tròn mắt, chuẩn bị một bụng lí do đểgiải thích nhưng mà ngay cả cơ hội để nói cũng không có! Từ Tĩnh nghĩtới nghĩ lui vẫn còn có chút không yên lòng, ngày hôm sau lại đi tìm AMạch, A Mạch cũng đi vắng. Hỏi thân binh trong viện, nói là Nguyên soáisáng sớm đã ra khỏi thành đi tảo mộ Vương Thất tướng quân. Từ Tĩnh nghevậy ngạc nhiên một chút, lại hỏi Nguyên soái mang theo những ai đi cùng, thân binh đáp: “Chỉ dẫn theo một người là Mục Bạch.”

Từ Tĩnh không nói thêm, chỉ im lặng xoay người trở về, chờ cho đi đến chỗ không người, lúc này mới vỗ mạnh đùi, kêu lên vô cùng đau xót: “Ainha! Lâm Mẫn Thận này! Lại bị A Mạch lừa rồi!”

Đến tận sau giờ ngọ, A Mạch mới mang theo Lâm Mẫn Thận từ ngoài thành tảo mộ trở về, Từ Tĩnh nghe tin, phải người đi tìm Lâm Mẫn Thận, gặpmặt đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Nàng gọi ngươi đi cùng làm gì?”

Lâm Mẫn Thận ngữ khí bình thản đáp: “Đi cứu Đường Thiệu Nghĩa.”

Từ Tĩnh chớp chớp con mắt nhỏ: “Ngươi đồng ý rồi?”

Lâm Mẫn Thận thầm nghĩ ta có thể không đồng ý được sao? Nàng cầm lấyđuôi sam của ta trong tay, đều cũng hiểu rõ là uy hiếp ta, sau đó lạinói người giang hồ để ý nhất là “Nghĩa khí” chặn đường lui của ta, ta có thể làm sao? Lâm Mẫn Thận bất đắc dĩ cười cười, đáp: “Nguyên soái nóivới ta lí do làm ta xúc động, ta chỉ có thể đồng ý.”

Tữ Tĩnh tiếc như rèn sắt không thành thép lắc đầu, thở dài: “Làm bậy, làm bậy! Công phu của ngươi cao tới đâu, mà có thể đem Đường ThiệuNghĩa từ trong thiên quân vạn mã cứu ra.”

“Không phải ta đi cứu người.” Lâm Mẫn Thận nói.

Từ Tĩnh có chút ngạc nhiên, hỏi: “Không đi cứu người?”

Lâm Mẫn Thận cười đáp: “Nguyên soái nói, Trần Khởi bắt Đường ThiệuNghĩa không giết, chính là cón có ý khác, trông giữ cũng chắc chắn vôcùng chặt chẽ, cứu người không dễ, không bằng dứt khoát đi vào trongquân thát tử bắt lấy một người quyền cao chức trọng, đem đổi lấy ĐườngThiệu Nghĩa về là được!”

Từ Tĩnh vuốt chòm râu trần ngâm không nói, trong lòng chỉ cân nhắcđến lời nói của Lâm Mẫn Thận, một lúc lâu sau mới hỏi lại: “Có thể nóixem muốn đi bắt ai?”

“Phó Duyệt!” Ngoài phòng đột nhiên truyền đến thanh âm của A Mạch,rèm xốc lên, A Mạch từ bên ngoài tiến vào, nhìn Từ Tĩnh nói: “”Phó Duyệt ở ngay Vũ An, cách chúng ta gần nhất, đây là thứ nhất. Thứ hai, TrầnKhởi đang muốn liên hợp với Phó gia chèn ép Thường Thôi Đẳng tướng môn,Phó Duyệt đối với Trần Khởi mà nói vô cùng quan trọng, hắn không thểkhông cứu!”

Từ Tĩnh nhìn A Mạch chằm chằm, trong đôi mắt nhỏ hình như có tinhquang lóe ra, hỏi: “Ngươi quyết tâm phải cứu Đường Thiệu Nghĩa?”

A Mạch cúi đầu im lặng một lát, nói: “Bản thân bước vào quân GiangBắc, từ một gã tiểu binh đến thành nguyên soái quân Giang Bắc bây giờ,người bên cạnh cũng đã chết ít nhiều, Ngũ Trường, Lục Cương, Dương Mặc…Sau này lại tiếp đến Trương phó tướng, Lão Hoàng, Vương Thất, người bêncạnh ta có thể được gọi là huynh đệ, xấp xỉ đều chết sạch, chết hết.Trước đây rất lâu, ta chỉ cảm thấy quân nhân chẳng qua là một thanh đaothôi, giết hay không giết đều là không tự mình quyết định được, cho nênta không hận thát tử. Khi đó Đường Thiệu Nghĩa liền nói với ta, ta sở dĩ còn không hận thát tử, bởi vì thời gian ta nhập ngũ ngắn ngủi, cáchuynh đệ của ta cũng đều vui vẻ ở bên cạnh ta, tự nhiên không phát hiệnra, đến khi những người này dần dần bỏ lại ta mà đi, cả đám đều chết ởtrong tay Thát tử thì ta lập tức không còn cho rằng quân nhân chúng tachính là một thanh đao.”

A Mạch giương mắt đón nhận tầm mắt của Từ Tĩnh, thanh âm bình tĩnhnói: “Tiên sinh, mấy năm đã qua này, ta mới thật sự hiểu được lời củahắn, ta chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường, có thứ bỏ không ra, có thứ không bỏ xuống được! Ta không muốn cuối cùng chỉ còn lại mộtmình, ngồi trước nấm mộ của bọn họ uống rượu, nói ra một ít lời đau khổkhi đang say.”

Từ Tĩnh nghe xong lặng im không nói, Lâm Mẫn Thận càng nghe càng lộvẻ xúc động, lập tức bày tỏ thái độ nói: “Chảng qua chỉ là bắt Phó Duyệt lại đây, rất dễ dàng, ta đi là được!”

Từ Tĩnh thản nhiên liếc mắt nhìn Lâm Mẫn Thân một cái, cũng từ từnói: “Bắt Phó Duyệt tới dễ dàng, chỉ sợ là ngươi đem hắn bắt tới cũngkhông đổi về được Đường Thiệu Nghĩa.”

Hai người A Mạch cùng Lâm Mẫn Thận đều kinh ngạc, A Mạch không nhịn được hỏi: “Xin tiên sinh chỉ giáo cho?”

Từ Tĩnh đáp: “Phó Duyệt mặc dù quan trọng, nhưng lại không sánh bằngĐường Thiệu Nghĩa, không sánh bằng Thanh, Ký hai châu, không sánh bằngdã tâm của Trần Khởi, cho nên, các ngươi bắt hắn cũng vô dụng, Trần Khởi nhất định có thể nghĩ ra phương pháp không đắc tội Phó gia, đồng thờilại không thả Đường Thiệu Nghĩa!”

Đây cũng chính là lo lắng trong lòng A Mạch, nàng nhìn Tữ Tĩnh mộtcái, thấy hắn theo thói quen vuốt chỏm râu của mình, trong lòng buônglỏng, cuối cùng cười hướng Từ Tĩnh vái lạy, nói: “Xin tiên sinh hãy dạyta.”

Từ Tĩnh vừa thấy trên mặt A mạch nhìn thì như rất thành khẩn nhưngthực ra đang tươi cười gian trá, vốn tức giận hừ lạnh một tiếng, lúc này mới tiếp tục nói: “Thượng Kinh truyền đến tin tức, tiểu hoàng đế Tháttử muốn đem công chúa đưa đến Dự Châu cùng thành thân với Trần Khởi, đội hộ tống hôn lễ sợ là cũng đã rời khỏi Thượng Kinh, các ngươi đi bắt Phó Duyệt kia, không bằng đi bắt công chúa này, Trần Khởi buông tha cho aicũng sẽ không buông tha công chúa này! Hơn nữa, cho dù là Trần Khởi giết Đường Thiệu Nghĩa tế cờ, vẫn chưa trút hết hận, cũng sẽ không nghĩ để ở Túc Dương, chỉ có thể kêu Khương Thành Dực đưa về Dự Châu.”

Ánh mắt Từ Tĩnh lúc này có hình dạng vừa hẹp vừa nhỏ, cúng không biết tại sao, Lâm Mẫn Thận đột nhiên cảm thấy có loại ánh mắt của hồ ly, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Từ Tĩnh một lát, mới đột nhiên vỗ tay hoan hô trầmtrồ khen ngợi nói: “Hay! Từ tiên sinh quả nhiên có diệu kế!”

Một bên A Mạch lại hạ mi xuống im lặng không nói.

Chuyện Trữ Quốc trưởng công chúa Bắc Mạc muốn đưa gả đến Dự Châu nàng đã từng nghe tình báo nói đến, lúc ấy nàng chỉ cảm thấy ngực khó chịu,cũng không thấy nhiều cảm giác khác, dù sao Trần Khởi sớm đã không phảilà Trần Khởi ca ca ở dưới cây hòe kia, mà A Mạch cũng không còn là nhađầu ngốc nghĩ chuyện quan trọng nhất trên đời là được gả cho Trần Khởica ca nữa.

Có thể dù vậy, nàng không nghĩ muốn dính dáng đến việc Trần Khởi kếthôn đi, mặc kệ Trần Khởi cưới chính là Bắc Mạc công chúa, hay là thíchmột nữ nhân khác, việc đó cùng với A Mạch nàng đã không còn bất cứ quanhệ nào. Còn nếu đi bắt công chúa, vậy nghĩa là nàng không thể không lạicùng đối mặt với Trần Khởi.

Từ Tĩnh cùng Lâm Mẫn Thận thấy A Mạch mãi vẫn không có thái độ gì,không khỏi đều có chút kinh ngạc, hai người liếc mắt nhìn nhau, lạikhông dám hỏi.

A Mạch giương mắt nhìn về phía Từ Tĩnh, nói: “Thế cục Giang bắc luônkhông ổn, tiểu hoàng đế Thát tử nếu dám đem Trữ Quốc trưởng công chúađưa đến Dự Châu thành hôn cũng Trần Khởi, tất nhiên sẽ phái đại quân đitheo hộ vệ, bắt nàng ta sợ là rất khó.”

Nếu Từ Tĩnh có thể đưa ra chủ ý “bắt cóc công chúa” này, trong lòngđã đem những việc này lo lắng chu đáo, nghe vậy nói: “ Nếu bắt cóc người ở trên đường, việc này tất nhiên là không thể, nhưng mà khi ở Dự Châu,cướp một công chúa yểu điệu như vậy, so với bắt cóc Phó Duyệt kia cầncách thức hành động nhiều lắm. Hơn nữa…” Tữ Tĩnh vuốt râu khẽ cười cười, nói: “Làm điều người khác không nghĩ tới, mới có thể có lợi thế bấtngờ.”

“Tiên sinh muốn nói lợi dụng lúc hỗn loạn trong hôn lễ của Trần Khởi?” A Mạch hỏi.

Từ Tĩnh cười mà không nói, chỉ thấy khóe miệng cười nhìn A Mạch. AMạch lại hạ mi mắt xuống, ngón tay gõ nhe trên bàn. Nàng như vậy Lâm Mẫn Thận đã thấy qua vài lần, nhìn như bình thản vô cùng, nhưng đều là mỗikhi trong nội tâm nàng đều có chuyện rất khó lựa chọn mới có bộ dáng như thế. Lâm Mẫn Thận thấy vậy không khỏi cũng nín thở chăm chú, nhìn chằmchằm không chuyển mắt vào A Mạch, chờ quyết định của nàng.

“Tiên sinh.” Cuối cùng A Mạch cũng ngẩng đầu lên, nói: “Nếu đi Dự Châu, ta phải cùng đi.”

“ Không được!” Từ Tĩnh lập tức thay đổi sắc mặt, phản đối nói: “Ngươi là thống soái quân Giang Bắc, có thể nào đưa thân tới nơi nguy hiểm!Ngươi quyết không thể đi Dự Châu.”

Lời vừa nói ra, thần sắc trên mặt Lâm Mẫn Thận lập tức cỏ vẻ khác lạ, Từ Tĩnh ở đó cũng thấy, nhận ra lời này hình như không thể nói như vậy, vội giải thích nói: “Ngươi không giống với Mục Bạch, võ công của hắncao cường, cho dù cướp người không xong cũng có thể đào thoát, mà ngươingay cả tự bảo vệ mình cũng không được, đi theo trái lại liên lụy đếnhắn.”

Trên mặt Lâm Mẫn Thận tựa tiếu phi tiếu, nhưng trong lòng nói thầmlão hồ ly này rõ ràng là sợ A Mạch đi gặp nguy hiểm, đã nghĩ muốn để tađi một mình! Nghĩ vậy, Lâm Mẫn Thận liền cười nói: “Từ tiên sinh nói rất đúng.”

Từ Tĩnh cười khan hai tiếng.

Lâm Mẫn Thận lại nói: “Nhưng mà nguyên soái tâm kế rất nhiều, đa mưutúc trí, không phải người thường so sánh được, nếu nguyên soái có thểcùng đi tới Dự Chau, kế hay cứu Đường Thiệu Nghĩa ra lại tăng thêm mấyphần thành công.”

Từ Tĩnh tức giận tới mức hướng về phía Lâm Mẫn Thận trừng mắt, LâmMẫn Thận ra vẻ nhìn mà không thấy, chỉ nhìn A Mạch, chờ câu trả lời củanàng.

A Mạch thấy vậy cũng không khỏi khẽ cong khóe miệng, nói: “Nếu làngười khác thì cũng xem như, nhưng là Trần Khởi, ngươi đi cho dù có bắtđược công chúa kia, cũng chưa chắc có thể chạy thoát khỏi Dự Châu.”

Từ Tĩnh đướng nhiên không muốn A Mạch đi Dự Châu, nghe xong đang muốn khuyên nữa, bên ngoài đã có thân binh đến bảm báo nói đại đương giaThanh Phong Trại tới. A Mạch hơi giật mình, lúc này mới phân phó thânbinh đưa Tức Vinh Nương tới phòng khách đợi.

Tức Vinh Nương mặc một thân hồng y như trước, cũng là cách ăn mặctrang phục như cũ, ánh mắt nhíu lại, ngồi ở ghế, thấy A Mạch tiến vàolập tức đứng dậy nhìn hướng A Mạch, noi: “Trong trại đã có tin tức tincậy, thát tử đem Đường đại ca áp giải tới Dự Châu, khi nào Mạch nguyênsoái xuất binh đi cứu?”

A Mạch ngồi xuống trước, lại duỗi tay ý bào Tức Vinh Nương cũng ngồixuống, lúc này mới mở miệng hỏi: “Không biết thương thế của Ngụy giáođầu thế nào? Có nghiêm trọng không?” Ngụy Quân theo Đường Thiệu Nghĩa đi cứu người, dù chưa bị Bắc Mạc bắt lấy, nhưng cũng bị thương trở về.

Thấy A Mạch không để ý tới vấn đề của mình, ngược lại hỏi thăm NgụyQuân, Tức Vinh Nương có chút khó hiểu, nhưng mà vẫn nhẫn nại tính tìnhđáp: “Hắn chỉ bị thương ngoài da, không có trở ngại.”

A Mạch hơi hơi gật đầu, không nhanh không chậm hỏi han: “Tức đạiđương gia, ngày ấy Đường Thiệu Nghĩa dẫn theo bao nhiêu người trong trại đi? Bao nhiêu người trở về?”v