A Hạnh

Chương 92: Tuyệt đối không lấy Hồ Nhã Tình



Kịch nói vừa kết thúc, các tân khách đều vỗ tay tán thưởng, trầm trồ khen ngợi, tiếng vỗ tay như nước thủy triều. Vương phi thấy không khí náo nhiệt trên mặt cũng sáng lên, cao hứng tuyên bố thưởng cho rạp hát năm mươi lượng bạc. Đào hát mừng rỡ vội quỳ xuống dập đầu tạ ơn.

Ông chủ của rạp hát Trương Thanh Vân đang chuẩn bị, thấy rạp hát Thính Tùng được như thế, ghen tỵ nghiến răng đến ê ẩm, tiền này vốn nên là thuộc về hắn bây giờ lại bị rạp hát Thính Tùng đoạt đi. Làm cho hắn không cam lòng! Nhưng hắn có biện pháp gì? Ai bảo hắn không may mắn bằng Lăng Tử Phong, có thể gặp được nữ tử thông tuệ như A Hạnh, giúp hắn kiếm bạc!

Dưới sự tức giận hắn quay đầu nhìn sang Phương Mặc Trúc bên cạnh đã chuẩn bị ra sân nói: “Mặc Trúc, hát tốt một chút,đè Thính Tùng bọn họ xuống! Để cho những người này biết Thanh Vân chúng ta mới đúng là rạp hát có thực lực nhất, không thể yếu hơn so với loại kịch nói cổ quái kia!”

Trên khuôn mặt tinh tế  của Phương Mặc Trúc lộ ra nụ cười không tự nhiên, nói: “Nhưng bây giờ mọi người đều thích xem loại kịch nói ly kỳ cổ quái kia!” Khoảng thời gian gần đây Thanh Vân làm ăn càng ngày càng kém, mọi người giống như dần dần quên đi đào hát đã từng nổi trội nhất Tấn thành là Phương Mặc Trúc.

Trương Thanh Vân mặt đầy vạch đen, trong lòng mặc dù không phục nhưng lại không thể nói được lời nào phản bác.

Chờ đào hát của Thính Tùng lui xuống hết, liên tiếp liền có chuỗi tiếng trống gõ, Phương Mặc Trúc mặc y phục rực rỡ, hoá trang tươm tất tiến lên sân khấu.

Tư thế của hắn vẫn nhẹ nhàng như vậy, dung mạo của hắn vẫn diễm lệ như vậy, vẻ mặt của hắn vẫn tỉ mỉ như vậy, giọng hát của hắn vẫn hoàn mỹ như vậy nhưng những thứ này đã không thể hấp dẫn được một đám tân khách phía dưới, tất cả vẻ ngoài xinh đẹp cũng chỉ có thế, chỉ có hát,  hoàn toàn không thay đổi, đã thấy nhiều, nghe nhiều, cũng đá chán rồi. Con người chính là sinh vật có mới nới cũ, ánh mắt của bọn họ rất nhanh cũng sẽ bị sự vật mới mẻ hơn hấp dẫn.

Sau thời gian nửa nén hương, mọi người bắt đầu lộ ra biểu tình nhàm tán, lực chú ý không đặt ở trên sân khấu, có vài người bắt đầu trò chuyện giết thì giờ với người bên cạnh.

Trên mặt Vương phi cũng lộ ra mệt mỏi, bà nói với Vương gia bên cạnh: “Đây là hí kịch của Phương Mặc Trúc sao, trước kia nghe rất tốt, hôm nay sao lại có cảm giác không chút mùi vị vậy? Giống như uống một cốc rượu nhạt.”

Vương gia gật đầu thừa nhận: “Đúng là như thế.”

Mọi người vừa mới thưởng thức một màn hết sức đặc sắc, nhân vật đông đảo, kịch tình vô cùng, bây giờ Phương Mặc Trúc một mình trên đài y y nha nha hát lâu như vậy, lập tức lộ ra sự đơn điệu nhàm chán, đương nhiên không khơi dậy được hưng phấn của mọi người.

Vương phi xem một hồi liền nói với: “Thiếp có chút mệt mỏi, muốn trở về phòng nghỉ ngơi, cũng không bồi Vương gia nữa.”

Vương gia cười nói: “Được rồi, nàng nghỉ ngơi trước đi, bồi dưỡng tinh thần, nghe nói buổi tối rạp hát Thính Tùng còn có một vỡ kịch mới, tối nay là lần đầu tiên chính thức ra mắt!”

Ánh mắt Vương phi sáng lên: “Thật không? Vậy thiếp cần phải bồi dưỡng tinh thần thật tốt, buổi tối thưởng thức bọn họ biểu diễn.”

Vương phi vịn tay nha hoàn nâng rời khỏi kịch vườn, Hồ phu nhân thấy Vương phi rời đi cũng lập tức theo sau, bầu bạn bên cạnh bà, quan tâm một chút.

Vương phi vừa rời đi, Vương gia cùng một ít quý khách từ kinh thành đến cũng rời đi. Những người còn lại cũng có chút ngồi không yên, cũng không lâu lắm các tân khách tốp năm tốp ba rời khỏi vườn, kết bạn đi thưởng thức cảnh sắc ở vương phủ.

Tuyết phi thấy Vương phi rời đi lập tức thấp giọng nói một câu với Y Lỵ Toa, Y Lỵ Toa gật đầu đáp ứng sau đó đi tới chỗ ngồi của nam tử tìm được Thẩm Nguyên Phong, nhỏ giọng nói một câu với hắn. Thẩm Nguyên Phong nghe lời của Y Lỵ Toa, nét mặt không đổi đứng lên, rời khỏi chỗ ngồi. Tuyết phi thấy con trai rời đi cũng đứng lên đi tới về phía hắn.

Cứ như vậy, Phương Mặc Trúc còn chưa hát đến nửa bài, khách đã đi hơn phân nửa, Phương Mặc Trúc kể từ khi nổi danh tới nay vẫn luôn được mọi người hoan nghênh, chưa từng bị lạnh nhạt thế này? Đối với hắn mà nói đây thật đúng là đả kích nặng nề, hắn đè xuống sự chán nản trong lòng, nhắm mắt hát xong kịch. Trương Thanh Vân ở dưới đài mặt mày muốn bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu.

Bên kia mẹ con Tuyết phi một trước một sau trở lại Tuyết viện. Vào đế bên trong, Y Lỵ Toa đóng kỹ cửa.

Thẩm Nguyên Phong thấy mẫu thân có vẻ trịnh trọng, liền hỏi: “Mẫu thân, chuyện gì gọi con tới đây?”

Tuyết phi đem chuyện Vương phi muốn Hồ Nhã Tình gã cho hắn làm chính thê nói ra: “Ta từng nói với Vương phi là muốn cùng con thương lượng rồi mới quyết định nhưng Vương phi dường như đã quyết tâm, căn bản không cho ta cơ hội nói gì, ngay trước mặt Hồ phu nhân đã quyết định mọi chuyện, ta cũng không có biện pháp nào.”

Tuyết phi ngồi xuống ghế dài, xinh đẹp tuyệt trần, mặt rầu rĩ, càng tôn lên dung mạo tuyệt thế của bà, có một sự phong tình đặc biệt.

” Con không hiểu, Hồ gia tiểu thư là con của biểu muội Vương phi, bà lại nói nàng tốt như vậy, sao bà ấy không gả Nhã Tình cho chính hai đứa con trai của mình? Đường quốc cũng không phải không cho phép thành thân chung tộc? Tại sao phải đem nàng gả cho con?”

Thẩm Nguyên Phong hừ nhẹ một tiếng nói: “Hồ gia mặc dù là nhà giàu nhất Tấn thành, nhưng dù sao cũng là thương gia, thân phận không cao, nếu như gả cho con trai cũng chỉ có thể làm thiếp, bà ấy không muốn ủy khuất cháu gái của mình!” Mà quan trọng nhất, Thẩm Nguyên Phong không muốn nói cho Tuyết phi, đây là Vương phi vẫn không yên lòng về hắn, muốn có một người bên cạnh hắn theo dõi, để cho hắn kiêng kỵ, không dám có lòng riêng.

Tuyết phi nhẹ thở dài một tiếng: “Quy củ Đường quốc thật đúng là nhiều, bây giờ chuyện như vậy đã làm cho người ta choáng váng cả đầu.” Bà đứng lên đi tới bên cạnh con trai, đặt bàn tay trắng nõn lên vai con trai, an ủi: “Nhưng ta thấy tiểu thư Hồ gia dung mạo xinh đẹp, lại rất lễ độ, cảm giác tính tình cũng tốt, nàng mỗi lần tới đều sẽ tới chỗ ta hành lễ, đoán là đã nghĩ đến hôn sự với con, đối với ta thái độ cung kính, lễ phép chu toàn, nên đối với ngươi rất có tâm ý. Theo ta thấy, lấy nàng cũng không tệ.”

Thẩm Nguyên Phong nhẹ nói: “Mẫu thân, nếu như ta cưới tiểu thư Hồ gia, A Hạnh sẽ thật sự không để ý tới ta nữa...”

Trên mặt Tuyết phi hiện ra vẻ đau lòng: “Nguyên Phong, cho dù là không hiểu quy củ như ta, cũng biết mặc kệ A Hạnh giỏi như nào cũng không thể trở thành chính thê. Chuyện này căn bản không tới phiên chúng ta làm chủ, Vương phi an bài hôn sự của con là hợp tình hợp lý, cho dù là Vương gia cũng sẽ không nói cho con, con vẫn nên nghe lời của Vương phi, cưới tiểu thư Hồ gia đi.”

Thẩm Nguyên Phong đột nhiên tránh tay của mẫu thân ra, trên mặt hiện ra cuồng ngạo: “Từ nhỏ đến lớn cho tới bây giờ, con cũng không nghĩ tới phải tranh cái gì với ai! Con hơn ba lần rời nhà ra đi, sau khi trở lại chưa bao giờ đến phủ nha. Không phải là nói cho bà ấy biết là đối với con thì tất cả đều không có hứng thú sao? Nhưng đây cũng không có nghĩa cho việc con mặc kệ cho bà ấy thao túng! Chuyện của Thẩm Nguyên Phong muốn làm ai có thể miễn cưỡng? Con lại không cầu xin Vương phi cái gì, làm sao lại phải nhìn sắc mặt bà ấy? Con sẽ đi ngay nói cho Vương phi biết con tuyệt đối sẽ không lấy tiểu thư Hồ gia!” Vừa nói dứt lời, hắn xoay người lao ra cửa phòng.

Tuyết phi thấy hắn xúc động như vậy, chỉ sợ hắn gặp phải Vương phi thật. Ở phía sau hắn gọi mấy tiếng hắn cũng không nghe, vội vàng đi theo.

Bên kia, sau khi rạp hát Thính Tùng kết thúc buổi diễn thì cùng nhau trở lại trong sân nghỉ ngơi.

Dọc theo đường đi mọi người hưng phấn thảo luận, lúc thì nói vương phủ khí phái, lúc thì nói Vương gia và Vương phi hiền hòa, lúc thì lại nói biểu diễn thành công, cuối cùng lại cùng nhau miêu tả tương lai sáng lạng.

A Hạnh và Lăng Tử Phong đi ở phía sau cùng. Nhìn bọn họ ánh mắt tỏa sáng khi nói chuyện, cùng với vẻ mặt bừng bừng hăng hái, không khỏi nhìn nhau cười một tiếng, có thể để cho mọi người có cảm giác thành tựu như vậy, vui vẻ như vậy, bọn họ cũng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Gần tới viện nơi bọn họ nghỉ ngơi, đột nhiên phía sau có người gọi A Hạnh lại. A Hạnh quay đầu thấy một người mặc cẩm phục, Hồ Lăng Hiên vẻ mặt tươi tỉnh. A Hạnh không ngờ hắn sẽ tìm tới nơi này, không khỏi nhíu mày. Xảo Oánh đi ở phía trước nhận ra giọng nói của Hồ Lăng Hiên liền thả chậm bước chân, quay đầu lại, lại thấy ánh mắt của hắn chỉ dừng lại ở trên người của A Hạnh, cũng không chú ý tới mình chút nào, trong lòng hơi dâng lên cảm giác chua xót.

Ngại vì thân phận của hắn, A Hạnh không tiện đắc tội, nàng xoay người nhìn hắn hành lễ: “Hồ công tử.”

Hồ Lăng Hiên đã rất lâu không gặp nàng, trong lòng vô cùng nhớ nhung, không nghĩ tới hôm nay lại gặp nàng trong vương phủ, điều càng không nghĩ tới là nàng có thể được vương phủ mời biểu diễn! Nàng sẽ luôn mang cho hắn ngạc nhiên, ái mộ trong lòng lại tăng thêm một phần. Ở trước mặt những quý nhân kia hắn không dám càn rỡ, vẫn luôn đè nén khát vọng đến tìm nàng. Nhưng khi những quý nhân kia rời đi, nhóm người A Hạnh lại đi bên này, hắn cũng  không thể chế được khát vọng trong lòng nữa.

Bây giờ thấy nàng xinh đẹp động lòng đứng ở trước mặt mình, trong lòng vui mừng vô hạn, trong mắt chỉ có một mình nàng, làm gì còn chú ý tới người xung quanh.

Hắn nhìn nàng chăm chú, nhiều ngày không gặp, nàng dường như càng thêm xinh đẹp, so với lần đầu tiên nhìn thấy ở trong vườn mai, nàng bây giờ bớt một phần ngây thơ, tăng thêm một phần lịch sự tao nhã.

A Hạnh không thích nhất ánh mắt nóng hừng hực này của hắn, làm cho nàng có cảm giác chán ghét cực độ. Nàng nhịn xuống, nói với Hồ Lăng Hiên: “Hồ công tử, A Hạnh có chút mệt mỏi, muốn trở về phòng nghỉ ngơi, trước xin thất lễ.”

Hồ Lăng Hiên vất vả lắm mới gặp mặt nàng, làm sao dễ dàng để cho nàng chạy, hắn vội vàng tiến lên mấy bước, ngăn trước mặt của A Hạnh nói: “A Hạnh, ngươi khoan hãy đi, ta có mấy lời muốn nói với ngươi.”

Mặt A Hạnh lộ vẻ tức giận, thấp giọng khiển trách: “Hồ công tử, nơi này chính là vương phủ, ngươi ngăn một nữ tử lại như vậy cũng quá không hợp tình!”

Hồ Lăng Hiên cười: “Ta lại không thấy như thế, lời nói này cũng quá nghiêm trọng rồi. A Hạnh, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện. Bằng không, chúng ta nói chuyện ở nơi này, ngươi xem, đào hát của ngươi đều ở đây nhìn xem chúng ta, ngươi muốn cho bọn họ tiếp tục nhìn chúng ta, nghe chúng ta nói chuyện sao?”

A Hạnh quay đầu lại, quả nhiên thấy đào hát chăm chú dùng ánh mắt tò mò nhìn bọn họ, có người thậm chí còn đang cùng người bên cạnh xì xào bàn tán.

Hồ Lăng Hiên cười đắc ý, hai tay khoanh trước ngực, nữ tử da mặt mỏng, ai có thể chịu được những ánh mắt nhìn trừng trừng của mọi người khi đang cùng một nam tử nói chuyện mập mờ không rõ đây? Hắn chờ nàng khuất phục.

Nhưng không ngờ A Hạnh xoay đầu lại khẽ mỉm cười nói với hắn: “Hồ công tử cần gì cứ việc nói, dù thế nào, mất thể diện cũng không phải là ta.”

Nàng xoay người không để ý tới hắn  nữa, đi về phía trước, nhập vào với mọi người. Để lại Hồ Lăng Hiên đứng ở nơi đó trừng mắt nhìn, miệng há hốc, một chữ cũng không nói ra được.