365 Ngày Hôn Nhân

Chương 199



Lãnh Tử Tình không biết mình trở về như thế nào, dù sao khi cô tỉnh lại cũng đã là lúc chạng vạng của ngày hôm sau. Cô không biết mình đang ở nơi nào, nhưng căn phòng này hình như rất quen thuộc, không nghĩ ra là đang ở đâu.

"Phu nhân, phu nhân, người tỉnh rồi? Lôi tổng! Phu nhân tỉnh rồi!" Đang nói là một người phụ nữ tầm thước, ước chừng hơn ba mươi tuổi, tướng mạo hiền lành.

Cửa bị đẩy mạnh ra, Lôi Tuấn Vũ lao vào. Bộ dạng của hắn có chút lo lắng, đầu tóc rối bù, quần áo trên người cũng không gọn gàng lắm, giống như đã trải qua cả một buổi tối không có tắm rửa vậy.

"Sao anh lại thành cái bộ dạng này?" Lãnh Tử Tình hỏi, lại phát hiện giọng mình khàn đặc như một cái loa rè vậy.

"Đừng nói nữa. Thư ký Lý, rót nước cho phu nhân!" Lôi Tuấn Vũ kích động dặn dò, "Tử Tình, đầu còn đau không? Còn thấy choáng váng không?"

Giọng của hắn cũng không tốt hơn gì, cũng khàn đặc như vậy. Nếu Lãnh Tử Tình biết ngày hôm qua hắn đã gào thét như phát điên không biết bao nhiêu lần, thì cô sẽ không thấy kỳ

lạ.

Lãnh Tử Tình nhẹ nhàng lắc đầu, kinh ngạc nhìn quanh phòng, hỏi: "Đây là nơi nào?"

"Là nhà anh." Lôi Tuấn Vũ lập tức trả lời, nhưng lại dừng lại, hắn vội vàng nhận lấy chén nước từ tay thư ký Lý, sửa lời, "Ừm, anh nói là nhà chúng ta!"

"Ồ, chẳng trách có chút quen thuộc." Lãnh Tử Tình thì thào.

"Choang" một tiếng, cái chén rơi xuống đất vỡ tan!

Lôi Tuấn Vũ hận không thể cắn đứt lưỡi của chính mình, lập tức quay sang thư ký Lý quát:

"Rót một chén nước khác, nhanh lên!"

Thư ký Lý nhanh như chớp chạy đi.

Lãnh Tử Tình kinh ngạc nhìn Lôi Tuấn Vũ, bất an hỏi: "Vũ, làm sao vậy?"

"Ừm, không có gì. Bác sỹ nói sức khỏe em quá suy nhược, phải nghỉ ngơi cho tốt. Em muốn ăn gì, anh bảo thư ký Lý đi làm cho em một chút." Lôi Tuấn Vũ an ủi, sau đó hắn ấp a ấp úng hỏi, "Em đã nhớ ra rồi sao?"

Lãnh Tử Tình nghĩ một chút, vẫn là cái gì vẫn không nhớ ra, cô chán nản lắc đầu.

Lôi Tuấn Vũ hình như là thở phào nhẹ nhõm.

"Chúng ta trở về khi nào? Trở về như thế nào? Các đồng nghiệp của em thì sao?" Lãnh Tử Tình đột nhiên nhớ ra, bọn họ rõ ràng là đang đi du lịch, sao lại có thể trở về nhà được?!

"Ha ha, em một lúc hỏi anh nhiều như vậy, em xem anh nên trả lời câu nào trước đây?" Lôi Tuấn Vũ cầm tay Lãnh Tử Tình lên, không ngừng vuốt ve.

Lúc này, thư ký Lý lại mang chén nước đến, còn mang theo chổi, chốc lát đã quét sạch vụn thủy tinh vỡ. Quét xong, liền tránh đi như tránh né dịch bệnh vậy.

Lôi Tuấn Vũ vội vàng nâng nửa người trên của Lãnh Tử Tình dậy, để cô uống nước.

Lãnh Tử Tình không muốn hắn đỡ, nhưng vẫn là có chút vô lực. Đành dựa vào người Lôi Tuấn Vũ, để mặc hắn đỡ.

Thấy Lãnh Tử Tình uống nước xong, hắn lại đỡ cô nằm xuống, dịu dàng nói: "Suốt đêm qua chúng ta trở về gấp! Các bạn đồng nghiệp của em vẫn ở Vịnh Hạ Long. Từ giờ trở đi, em phải ở trong nhà nghỉ ngơi cho tốt."

Lãnh Tử Tình nhìn trời bên ngoài, hình như là chạng vạng, vội hỏi: "Bây giờ là lúc nào rồi?"

"Ha ha, câu hỏi của em thật là nhiều. Thư ký Lý! Cháo chị nấu xong rồi đâu? Múc một bát lên đây!" Lôi Tuấn Vũ gọi vọng ra, nghe thấy ngoài hành lang có tiếng đáp "Vâng", hắn mới quay đầu lại.

Đắp lại chăn cho Lãnh Tử Tình, Lôi Tuấn Vũ nói: "Bây giờ là 5 giờ chiều, hôm qua chúng ta vẫn còn ở Vịnh Hạ Long. Em còn muốn hỏi gì, đợi ăn xong cháo rồi hỏi tiếp, được không?"

Lãnh Tử Tình lúc này mới biết thế nào là hạnh phúc. Khi Lôi Tuấn Vũ múc từng thìa cháo đưa lên miệng thổi, sau đó mới bón cho cô, cảm giác đó, thật giống như kiếptrước làm chuyện tốt vá trời, nên kiếp này trở nên lung linh đầy màu sắc, nếu có máy quay đĩa phát ra khúc nhạc du dương, thì quả thật giống như đang trong mộng. Lôi Tuấn Vũ ở trong lòng cô quả thực chính là hóa thân của một người đàn ông hoàn mỹ. Hắn đối với mình quá tốt, quả thực không chê vào đâu được.

Cô có tài đức gì, mà có thể có được một người đàn ông hoàn mỹ như vậy? Mắt không khỏi có chút ươn ướt, trong lòng lại dào dạt không thôi.

"Em làm sao vậy? Tử Tình? Có phải lại thấy khó chịu ở đâu không?" Lôi Tuấn Vũ lại lo lắng.

"Không có không có, chỉ là quá cảm động! Vũ, anh không cần tốt với em như vậy!" Lãnh Tử Tình xúc động nói.

Lôi Tuấn Vũ lúc này mới yên lòng, cười khổ, sau đó tiếp tục đút cháo. Nếu một ngày nào đó, Lãnh Tử Tình khôi phục trí nhớ, cô còn có thể cho là như vậy không?!

"Được rồi, không ăn nữa! Vũ, anh nghỉ một lát đi!" Lãnh Tử Tình ngượng ngùng nói.

Ánh mắt dịu dàng của Lôi Tuấn Vũ xem xét cô, đặt bát sang một bên. Sau đó nâng cô dậy, dựa vào người hắn.

"Tử Tình?"

"Hả?"

"Về sau đừng làm như vậy nữa, được không? Anh sẽ điên mất." Lôi Tuấn Vũ tự giễu. Hắn thật sự là sợ hãi! Giây phút nhìn thấy Lãnh Tử Tình ngất đi, hắn đã mất hết lý trí. Bị đưa đến bệnh viện ở Vịnh Hạ Long, làm kiểm tra, truyền nước, hắn vẫn không yên tâm.

Vận dụng tất cả quan hệ, còn bao cả một chiếc máy bay, bay suốt đêm trở về. Phải biết rằng từ Vịnh Hạ Long căn bản là không có máy bay thẳng! Mà hắn lại làm được! Trở về, hắn liền mời bác sỹ chuyên khoa nổi tiếng chữa trị cho Lãnh Tử Tình. Quả nhiên, có liên quan đến di chứng từ vụ tai nạn xe lần trước. Hơn nữa, Lãnh Tử Tình đã tiêu hao quá nhiều sức lực, quá suy nhược.

Lôi Tuấn Vũ thật sự sợ hãi! Giờ phút này, hắn mới biết được Lãnh Tử Tình đối với hắn quan trọng đến mức nào. Bất tri bất giác, người phụ nữ này đã bước vào cuộc đời hắn, trở thành mối quan tâm quan trọng của hắn.

"Vũ, em làm anh sợ phải không?" Lãnh Tử Tình vô cùng ngại ngùng nói. Cô hiện giờ vô cùng hạnh phúc, có lẽ ai cũng không thể hiểu được. Đó là một cảm giác hạnh phúc đến muốn chết.

"Đúng vậy. Em làm anh sợ đó! Em nói xem anh nên trừng phạt em thế nào đây?" Ý cười thản nhiên hiện trên môi Lôi Tuấn Vũ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Vậy phạt em ba ngày đều phải ở trong nhà không được ra khỏi cửa, được không?" Lãnh Tử Tình cười, cố tránh nặng tìm nhẹ.

"Ha ha!" Lôi Tuấn Vũ không khỏi bị cô chọc cười, cái này sao tính là trừng phạt chứ?!

Đột nhiên, hắn kéo người Lãnh Tử Tình lại, nhìn chằm chằm vào môi cô, khuôn mặt mang theo ý cười từ từ tới gần cô.

Lúc hơi thở đàn ông nồng đậm của hắn tới gần cô, tinh thần của cô có một tia hưng phấn, vì thế bốn cánh môi đã chờ đợi từ lâu liền chạm vào nhau.

Lôi Tuấn Vũ như đang nhấm nháp một báu vật, chậm rãi, từng chút từng chút mà tận hưởng, dịu dàng như một cánh lông chim đang rửa sạch đôi môi Lãnh Tử Tình… vô cùng trân trọng, vô cùng dịu dàng…

Dần dần, Lôi Tuấn Vũ nghiêng hẳn người, bàn tay to lớn của hắn giữ lấy đầu Lãnh Tử Tình, không ngừng hôn sâu thêm. Hắn muốn đem cô nhập vào trong người hắn, ngay lúc này, ngay giây phút này…

"Tử Tình! Tử Tình! Con thế nào rồi?!" Cửa phòng bật mở, ào ào tiến vào một đám người!

Lôi Tuấn Vũ vội vàng giấu Lãnh Tử Tình ở phía sau, con ngươi nguy hiểm trừng mắt nhìn những người mới đến. Không cần phải nói, đương nhiên là cha mẹ của Lãnh Tử Tình và cha mẹ của Lôi Tuấn Vũ…