365 Cách Sống Sót Với Độ Khó Cao

Chương 68: Không tìm thấy



Sở Dũ đối diện với tường, đưa lưng về phía bàn ăn, nhắm mắt lại, tay che trán, nàng không biết giải thích cho mọi người như thế nào, rõ ràng nàng là người khổ nhất tìm được, nhưng bây giờ lại là người lúng túng nhất.

Hạ Diệc Hàn một chút cũng không xấu hổ, bị nàng dùng chăn dày quấn lại, ngủ trên giường năm tháng yên tĩnh.

Nhưng Mộc Ngư, Tống Khinh Dương, còn có một đám đội viên an ninh, chờ Sở Dũ giải đáp huyền cơ trong đó.

Trong đó huyền cơ gì?

Kinh hãi! Bên trong biệt thự, một cô gái mất tích một cách bí ẩn, nhảy từ tầng hai xuống, không còn nhìn thấy nữa, đó là tàng hình, hay là tốc biến, hay Thiên Chúa đã mở cho cô ấy một cửa sổ trời để cho cô ấy đi xa?

Ồ, hóa ra cô ấy trốn trong tủ lạnh.

Phản ứng của mọi người đều là im lặng, tập thể im lặng trong hai phút.
Mộc Ngư từ chối tiếp nhận hiện thực này, thì ra các nàng đại động can qua, trong lúc bận rộn tìm ở nơi khác, là đang phối hợp với Hạ Diệc Hàn chơi trốn tìm?

Lần sau cậu có muốn gọi trực thăng và bắt đầu tìm kiếm trên không không?

"Ách... Ngay cả khi trốn trong tủ lạnh, còng chân điện tử cũng không kết nối, vỏ tủ lạnh mặc dù được tạo thành từ vật liệu kim loại, nhưng không phải là niêm phong, điện thoại di động chỉ trong không gian khép kín hoàn toàn bằng kim loại mới mất liên kết, cửa tủ lạnh có một số vật liệu như keo mềm, sẽ ảnh hưởng, nhưng sẽ không che chắn tín hiệu không dây."

Sở Dũ xoay người, kéo ghế ra ngồi xuống, có một loại tư thế hào phóng bị thẩm vấn, "Cô ấy dùng giấy thiếc bọc còng chân điện tử, bọc rất kín, hơn nữa tủ lạnh gần 0 độ, cũng sẽ ảnh hưởng đến mạch điện bên trong còng chân điện tử, tiếp nhận vô tuyến và truyền lại có vấn đề."
Mộc Ngư sâu kín nói: "Giấy thiếc lấy từ đâu ra?"

Sở Dũ mím môi, cố gắng duy trì sự bình tĩnh trên mặt: "Hôm trước tôi không phải học nấu cơm sao, muốn làm một món ăn gọi là gà nướng giấy thiếc, A Khoa tận tâm tận lực, mua hết nguyên liệu nấu ăn, thuận tiện mua giấy."

Mộc Ngư không nói gì nữa.

Sở Dũ thở dài, "Là tôi suy nghĩ không chu đáo, không giấu giấy thiếc đi."

Ngô Khoa: "Là tôi suy nghĩ không chu đáo, không nghĩ tới giấy thiếc lại có nguy cơ lớn như vậy, không nên mua về."

Mộc Ngư: "Là tôi suy nghĩ không chu đáo, tôi không chú ý nhắc nhở, trong biệt thự không thể để loại đồ này."

Tống Khinh Dương vung đầu lên, đuôi ngựa cao cũng lắc lư theo, "Rõ ràng là vấn đề của Hoài Hoa bá vương kia, các người vội vàng cướp tội làm cái gì?"

Mộc Ngư ngẩng đầu, trên mặt không chút thay đổi, toàn bộ dựa vào ánh mắt phát huy, lộ ra lo lắng: "Đúng rồi, Tiểu Hoài Hoa vì sao đột nhiên trốn đi, còn trốn trong tủ lạnh, đây cũng không phải là đang đùa giỡn chứ."
Ngô Khoa nhíu mày: "Có phải cô ấy đang cố gắng trốn thoát không? Trốn trong tủ lạnh, chúng ta tìm một vòng không phát hiện ra cô ấy, sẽ đưa mắt nhìn ra ngoài biệt thự, ở bên ngoài tìm kiếm, buông lỏng cảnh giác đối với biệt thự, lúc này, cô ấy có thể từ trong tủ lạnh đi ra, nhân cơ hội chạy trốn."

Mộc Ngư tỏ vẻ hoài nghi: "Nhưng nếu chúng ta kiểm tra xong biệt thự, hoàn toàn rời đi, ít nhất cũng phải ba bốn tiếng đồng hồ, ở trong tủ lạnh thời gian dài như vậy, cũng sẽ xảy ra chuyện."

"Không thể dùng tư duy bình thường, đi hiểu được bệnh nhân tâm thần nha!"

Mộc Ngư tăng thêm ngữ khí: "Nhưng người tâm thần này, so với tưởng tượng của cậu thông minh hơn rất nhiều, cậu cũng không phải chưa từng lĩnh giáo sự lợi hại của cô ấy."

Ngô Khoa trầm mặc lại, nhớ tới ở thành phố Tỷ Ngọc, Hạ Diệc Hàn biểu diễn "Dương đông kích tây", khiến tổ hành động bắt nhầm người, cuối cùng xấu hổ kết thúc.
Ngoại trừ lần đó, chuyện tổn hại cô từng làm có thể viết bản tiểu sử —— chạy trốn khỏi bệnh viện tâm thần, giả trang Liêu Phong, bắt cóc Sở Dũ, dụ dỗ Cung Yến Hoa tự sát... Mỗi một chuyện này dọn ra xem, đều không giống chuyện người tâm thần bình thường làm ra, thành công làm cho đầu óc Ngô Khoa đau đớn.

Thấy hắn im lặng, Mộc Ngư đưa ra tổng kết cuối cùng: "Cho nên tội phạm thông minh như vậy, vì sao lại lấy tính mạng của mình ra chơi trốn tìm?"

Sở Dũ vẫn tĩnh tâm nghe, nhìn chằm chằm camera giám sát hơn sáu giờ sáng, trầm mặc không nói.

Thấy hiện trường im lặng, Ngô Khoa hỏi: "Sở Sở, có nên áp dụng biện pháp phòng ngừa, phòng ngừa tái diễn tình huống tương tự không? Nếu thật sự lại thêm vài lần như này nữa, hàng xóm nhất định sẽ nghi ngờ, đến lúc đó nếu tin tức truyền ra, không biết bao nhiêu truyền thông cùng fan sẽ ùn ùn kéo đến."
Ngô Khoa chủ yếu dẫn đầu tiểu đội tổ hành động, phụ trách công tác an ninh, đối với quá trình trị liệu tinh thần, cũng không hiểu rõ lắm, hắn chỉ biết Sở Dũ sẽ nhắm vào tình huống của Tiểu Hoài Hoa, làm một ít trị liệu nhắm mục tiêu, nhưng trước mắt xem ra, hình như càng trị càng về điểm bắt đầu, bệnh nhân cư nhiên trốn vào tủ lạnh, thiếu chút nữa cúp máy.

Sở Dũ sáng nay ăn mặc đơn bạc, chạy qua chạy lại giữa biệt thự và phòng giám sát, có chút cảm lạnh, mũi ngạt một bên, lúc nói chuyện thanh âm đều là đơn thanh nói: "Bố trí an ninh không thay đổi, các người cũng không cần quá khẩn trương, cứ theo an bài ban đầu trực ban là được."

Ngô Khoa hạ thấp lông mày, nhịn không được nhắc nhở lần nữa: "Cậu xác định không cần sắp xếp người giám hộ ở trong phòng sao?"
Ngực Sở Dũ vô hình trung ưỡn lên, "Tôi chính là người giám hộ."

"Nhưng mà, lúc cậu không có ở đây thì sao? Hiện tại thành phố Vọng Giang, Thành phố Tỷ Ngọc bên kia, tin tức truyền về đều cần cậu xử lý, luôn có lúc rút không ra người."

Sở Dũ trầm mặc, một lúc lâu sau, nàng bảo Ngô Khoa ngồi xuống bên cạnh nàng, phát lại camera giám sát một lần nữa, bắt đầu từ giây phút Hạ Diệc Hàn ngồi dậy.

Cô tóc xõa, tạo hình hoang dã, không đi rửa mặt trong phòng tắm, mà là đi dạo một vòng trong phòng, nhưng cũng không phải đi dạo, thỉnh thoảng cô nhìn trái nhìn phải, đang tìm cái gì đó.

Mộc Ngư chỉ vào hình ảnh nói: "Đúng, lúc ấy tôi đã cảm thấy không thích hợp, cho rằng cô ấy đang tìm công cụ gì, hiện tại xem ra, cô ấy hẳn là đang tìm cậu."

Sở Dũ gật đầu: "Đúng vậy, sáu giờ mười sáu phút sáng, cô ấy đứng dậy, đầu tiên đến phòng tôi, nhưng phát hiện tôi không có ở đó, vì thế cô ấy bắt đầu tìm tôi từ trên xuống dưới, nhưng tìm một vòng, phát hiện tôi không ở trong biệt thự."
"Sau đó, cô ấy bắt đầu đi dạo vòng hai, lần này, cô ấy đang tìm camera lỗ kim."

Sở Dũ và Mộc Ngư bật chế độ "bình luận hỗn hợp", "Đúng vậy, thật ra cô ấy không muốn trốn đi, nhưng sau khi phát hiện tôi không có ở đây, cô ấy mới có ý định chơi trốn tìm, cô ấy lật ngược hộp đồ, di chuyển ghế, di chuyển chậu cây, chính là di chuyển những thứ có thể có camera, làm cho góc nhìn giám sát thay đổi, sau đó cô ấy đi lên tầng hai, nhìn xuống toàn bộ căn phòng, trải qua ý thức thông thường có thể phỏng đoán ra, giữa phòng bếp và phòng để đồ, có một góc chết giám sát.

Cô ấy trực tiếp nhảy từ tầng hai xuống, tiến vào phạm vi góc chết giám sát, sau đó lẻn vào phòng bếp, đóng cửa lại. Cô ấy nhét thức ăn trong tủ lạnh vào ngăn đông lạnh phía dưới, sau đó lấy vách ngăn ra, giấu dưới tủ lạnh, rồi cô lấy giấy thiếc ra, bọc kín còng chân điện tử, cuối cùng cả người lui vào tủ lạnh, đóng cửa lại, thành công trốn đi."
Ngô Khoa kết hợp hình ảnh, lại nghe xong bình luận của hai người, nhịn không được vỗ tay: "Thật vi diệu a, không hổ là mị ảnh hoài hoa làm cho nhân dân các nơi đều sôi trào, chơi một trò trốn timg, đều chơi ra trình độ, chơi ra chỉ số thông minh!"

Bất quá thán phục xong, hắn mới phản ứng lại: "Nhưng mà, cái này chẳng lẽ không chứng minh, lúc cậu đi vắng, nên sắp xếp cho cô ấy một người giám hộ sao?"

Sở Dũ dựa vào lưng ghế, hai tay đan xen: "Điều chúng ta phải làm rõ trước chính là, vì sao cô ấy lại trốn đi."

Tống Khinh Dương: "Bởi vì cô ấy không đi được nha, cô ấy khẳng định biết, bên ngoài biệt thự có nhiều giám sát an minh, cô ấy chạy không thoát, cho nên dứt khoát trốn đi, dù sao kết quả đều là cậu trở về tìm không thấy cô ấy, hiệu quả cũng giống nhau."

Sở Dũ lộ ra nụ cười thần bí, nhìn về phía Tống Khinh Dương, "Nếu như tôi vốn ở cùng một chỗ với cậu, kết quả tôi rời đi, cậu đã lâu không gặp tôi, cậu sẽ như thế nào?"
Tống Khinh Dương lộ ra thần sắc khẩn trương, ngón tay tự giác siết chặt: "Tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu, đi tìm cậu, không được liền hỏi Mộc Ngư, hỏi Đại Thác, cậu đi đâu rồi."

"Vậy nếu như tôi mang điện thoại di động của cậu đi, hơn nữa còn quy định cậu chỉ có thể ở trong phòng, không được ra ngoài."

Tống Khinh Dương nhíu mày, trong mũi tựa hồ muốn toát ra khói, trừng mắt nhìn Sở Dũ: "Vậy thì quá đáng!"

Sở Dũ cười càng vui vẻ, khóe miệng cong đến mức song song với chóp mũi: "Kết quả sau đó cậu phát hiện, tôi và Tiểu Ngư, Đại Thác, A Khoa, bốn người chúng tôi cùng nhau đi công tác, còn cùng nhau ăn lẩu cay, uống nước lạnh vui vẻ."

Tống Khinh Dương nhìn nàng, con ngươi đen cũng sắp biến mất, chỉ còn lại một vòng mắt trắng, "Cậu làm như vậy sẽ mất tôi!"

Sở Dũ cười mà không nói, hài lòng cãi nhau, có đôi khi áp lực công việc quá lớn, trêu chọc trẻ con, còn giảm áp lực rất nhiều.
Mộc Ngư vốn định trấn an Khinh Dương một chút, vỗ vỗ lưng nàng, nhưng nghĩ đến cả người nàng "gai thép" dày đặc, lại rút tay về, chống cằm, "Cho nên ý của cậu là, cô ấy bởi vì không tìm được cậu, mới trốn vào tủ lạnh, mà không phải muốn chạy trốn?"

Hình ảnh Hạ Diệc Hàn đứng ở tầng hai, cô giống như đang nhìn cái gì đó, căn cứ vào góc độ phỏng đoán, cô liền đứng chính diện hướng cửa biệt thự, nhìn chằm chằm một lúc lâu.

"Đúng" Sở Dũ chăm chú nhìn hình ảnh giám sát, xuất thần, "Các cậu yên tâm, nếu như cô ấy có ý nghĩ chạy trốn, tôi sẽ nhận ra."

......

Trước khi Hạ Diệc Hàn tỉnh lại, Sở Dũ trở lại biệt thự, nàng cũng không muốn lại một lần nữa xảy ra thảm kịch "Em trốn chị tìm".

Thừa dịp Hạ Diệc Hàn còn đang ngủ, nàng đi vào phòng bếp, dưới sự hướng dẫn từ xa của Mộc Ngư, đổ nước vào nồi, bỏ bánh bao vào nồi hấp, sau đó bật lửa, lại rửa sạch đậu nành, nhét vào máy sữa đậu nành.
Nhìn Sở Dũ thuận lợi hoàn thành, Mộc Ngư hài lòng gật đầu: "Được rồi, còn lại giao cho máy móc đi, thời gian đến tôi sẽ thông báo cho cậu."

Sở Dũ tựa vào cửa phòng bếp, vẻ mặt phiền phẫn: "Không được, không trông chừng, tôi sợ phòng bếp sẽ nổ."

Mộc Ngư: "Các bước cậu vừa làm đều đúng, không có vấn đề gì, yên tâm!"

"Không, tôi luôn cảm giác tôi có một loại ma lực, chỉ cần là đồ dùng phòng bếp thông qua tay tôi, bất kể là nguyên liệu nấu ăn hay đồ dùng, đều sẽ xuất hiện trục trặc thần bí, dẫn đến làm ra thức ăn không giống như thứ con người có thể ăn."

Mộc Ngư: "..."

Cậu nói hình như có chút hợp lý.

Ở trong phòng bếp một trận bận rộn, Sở Dũ cũng không chú ý tới Hạ Diệc Hàn đã đứng ở phía sau.

"Tỷ tỷ, chị đang làm tâm sáng à?"

"Đúng vậy," Sở Dũ gắp bánh bao vào đĩa, bưng lên bàn cơm, rót một ly sữa đậu nành cho Hạ Diệc Hàn: "Muốn thêm đường không?"
Hạ Diệc Hàn hai tay cầm lấy cái chén, lúc sau cầm bánh bao ấm, lắc đầu, "Không cần, nhìn thấy tỷ tỷ, cũng đủ ngọt rồi."

Sở Dũ cầm lấy một cái bánh bao, nóng đến hai tay đổi qua đổi lại, đành phải lấy hai cái chén từ phòng bếp, sau khi "phân thây" bánh bao trong chén, lại chậm rãi ăn.

"A Hàn, sáng nay cô không bị đông cứng chứ?"

"Không có." Hạ Diệc Hàn giang hai tay ra, hai tay vẽ một vòng lớn, "Còn linh hoạt."

Sở Dũ mỉm cười, hướng về phía cô ánh mắt "Thiếu niên 2B rất vui vẻ", "Tại sao phải trốn đi?"

"Bởi vì em muốn tỷ tỷ tìm nha."

Sở Dũ gật gật đầu, xem ra mình không đoán sai.

Nàng theo phỏng đoán của mình, tiếp tục dẫn dắt: "Vậy trước kia, cô có chơi trốn tìm với người khác không?"

Hạ Diệc Hàn trực tiếp dùng đũa chọc một cái bao, cầm lên gặm, "Có nha."

"Với ai?"

Cô rũ mắt xuống, nhìn nhân màu đỏ thẫm trong bánh bao, hàng mi mảnh khảnh che đi con ngươi.
"Cùng mẹ."

Tay Sở Dũ cầm đũa dừng một chút, mỗi lần nghe đến mẹ Hạ Diệc Hàn, nàng luôn theo bản năng lưu ý rất cao độ, mẹ Hạ Diệc Hàn giống như boss ẩn giấu trong trò chơi thông quan, không bao giờ lộ diện, nhưng lại đóng vai trò trọng yếu, có thể ảnh hưởng trực tiếp đến sự hình thành tính cách của Hạ Diệc Hàn, cùng với vấn đề tâm thần xuất hiện.

Cô gắp bánh bao vụn trong bát, vừa ăn vừa hỏi: "Vậy cô lợi hại hay mẹ cô lợi hại hơn?"

Bên môi Hạ Diệc Hàn dính đậu sa, cô dùng đầu lưỡi liếʍ liếʍ, nhai một lúc lâu, trả lời: "Mẹ lợi hại a, lần nào mẹ cũng có thể tìm được em."

Sở Dũ buồn cười, nàng đã từng tìm hiểu tình hình kinh tế của Mộ Thượng Thanh và Hoàng Nam, cũng không phải là đại phú đại quý gì, ở nhà dân bình thường, chỉ lớn hơn một chút ở địa phương, một người lớn chơi trốn tìm, khẳng định rất dễ tìm.
"Vậy cô có thích để mẹ cô tìm không?"

Đôi mắt Hạ Diệc Hàn sáng lên, cô ăn xong bánh bao, cầm đũa, gõ chén, vang ra nốt nhạc thanh thúy vui vẻ.

"Thích nha, mỗi lần mẹ tìm được em, em đều rất vui vẻ."

Nói xong, ánh mắt cô ảm đạm xuống, đũa nắm trong tay, bất động, "Nhưng sau đó, mẹ em không tìm nữa, bất luận em trốn ở nơi nào, mẹ em đều không tìm thấy."