18 Tầng Địa Ngục

Chương 1: Dự Án Địa Ngục



Trong ngôi biệt thự rộng lớn nằm ở trung tâm thành phố, Tôn Thiên Phổ, một ông già đã sáu mươi hai tuổi đang ngồi trên ghế sofa, đối diện ông là một chiếc máy quay.

Tôn Thiên Phổ là chủ tịch của công ty Quang Phổ. Ông là người có chỗ đứng khá vững chắc trên thương trường. Tuy nhiên, đấu đá với các công ty khác hay lên các chiến lược kinh doanh không phải niềm vui của ông. Từ trẻ đến giờ, ông đã tự trói buộc mình vào công việc này để kiếm tiền.

Tiền và tiền, đó là tất cả những gì ông cố gắng để có được.

Đến bây giờ, khi đã gần hơn với cái chết, ông nhận ra bản thân đã không thực sự sống suốt thời gian qua. Ông muốn làm một việc gì đó vĩ đại hơn, giúp ông lưu danh muôn thuở.

Đó là lí do mà ông đang ở trước chiếc máy quay này.

Từng câu từng chữ kế tiếp đều là công sức ông đã biên soạn và học thuộc để có thể diễn đạt thật trôi chảy trước máy quay.

Tôn Thiên Phổ nhìn thẳng vào ống kính, cất giọng nói “Xin chào, tôi muốn công bố với cảnh sát các người về dự án của tôi. Đó là dự án 18 tầng địa ngục.”

****

Tại sở cảnh sát thành phố, Thái Viễn Sơn nhận được chỉ thị đến điều tra một vụ án, nghe bảo rằng thủ đoạn gây án có chút bất thường.

Anh nhanh chóng gọi cho các cộng sự trong đội của mình lập tức lên đường.



Bản thân anh xuống tầng hầm, chờ đợi trước chiếc xe của Tô Ngọc Long, người luôn nhận nhiệm vụ lái xe cho cả đội.

Tới ngay sau anh là Trịnh Danh, người luôn hăng hái nhất trong các vụ án. Anh là kiểu cảnh sát luôn phục vụ hết mình cho công việc. Khi một vụ án diễn ra, Trịnh Danh làm việc bất kể ngày đêm cho dù có cần thiết hay không. Lúc rảnh rỗi lại đem những vụ án tồn đọng ra suy nghĩ mong tìm được điểm đột phá. Mặc dù đó đúng là những gì cần thiết ở một cảnh sát, nhưng đôi lúc Trịnh Danh khiến người ta hơi lo lắng về sự nhiệt tình đó.

“Sếp Thái, vụ lần này thế nào?” Trịnh Danh hỏi.

“Đợi mọi người tới rồi tôi sẽ kể một lượt.” Thái Viễn Sơn đáp.

“Chào sếp, chào Trịnh Danh.” Một cô gái bước tới, trên tay cầm một hộp dụng cụ pháp y cơ bản. Cô là Phương Tuyết, nữ bác sĩ pháp y duy nhất ở sở. Số lượng pháp y ở sở không nhiều nên công việc của cô thường bận rộn. Tuy vậy, lúc nào trông cô cũng nhiều năng lượng.

Một người nữa xuất hiện, đó là Khương Hoà, kĩ thuật viên pháp chứng, anh là người trái với Trịnh Danh, chỉ làm đúng chức trách của mình. Khương Hòa thường hay than vãn khi công việc quá nặng nề nhưng không phải người vô trách nhiệm và luôn làm tốt công việc của mình.

Cuối cùng là chủ của chiếc xe, Tô Ngọc Long, tới ngay sau Khương Hòa và nhanh chóng lên tiếng “Chúng ta lên đường thôi nào, bắt tên thủ phạm đó thôi.”

“Cậu đang đi hơi nhanh rồi đó, chúng ta còn chưa biết vụ này thế nào mà.” Trịnh Danh nói và ngồi vào ghế sau. Bên cạnh anh là Khương Hòa và Phương Tuyết. Thái Viễn Sơn ngồi vào ghế phụ, Tô Ngọc Long vào ghế lái và khởi động xe.

Lúc chiếc xe rời khỏi sở, Thái Viễn Sơn nói ra địa điểm cần tới. Tô Ngọc Long nắm thành phố trong lòng bàn tay nên không cần phải tra cứu hay dùng định vị, anh cứ thế lái đi.

“Sếp ơi, tới lúc nói qua về vụ án này rồi đấy.” Phương Tuyết lên tiếng.



“Có một người báo án, nói rằng đã phát hiện một người bị giết trong căn hộ của anh ta. Theo cô ta nói thì người này bị đâm vào lưng.” Thái Viễn Sơn nói.

“Bị đâm vào lưng à? Xem ra là một vụ giết người rồi.” Khương Hòa loại bỏ khả năng tự sát.

“Có một điểm khá kì quái.” Thái Viễn Sơn nói thêm.

Cả đội chờ đợi câu tiếp theo của anh. Thái Viễn Sơn nhanh chóng nói ra “Lưỡi của nạn nhân đã bị cắt.”

“Cái gì? Cắt lưỡi ư?” Tô Ngọc Long ngạc nhiên.

“Vậy xem ra đây không phải hành vi nóng giận nhất thời rồi.” Phương Tuyết nói. Việc cắt lưỡi một người không đơn giản, không phải tức giận vung một dao là xong. Đây là hành vi có chủ đích, hoặc là người đó đang cực kì căm phẫn, phải cho nạn nhân chết không toàn thây.

Chiếc xe nhanh chóng tới khu chung cư của nạn nhân. Thái Viễn Sơn đi đầu lên thẳng phòng nạn nhân. Có vài hàng xóm tò mò đứng nhìn về phía hiện trường, tất cả đều bị các cảnh sát khu vực giữ không lại gần phòng nạn nhân.

Thái Viễn Sơn hỏi người cảnh sát trực ở trước cửa “Đây là hiện trường vụ án?”

Cậu cảnh sát trẻ gật đầu. Thái Viễn Sơn ra hiệu cho Khương Hòa và Phương Tuyết vào trước để khám nghiệm tử thi và hiện trường. Anh thấy một cô gái đứng ở một góc phòng, có lẽ là người báo án.

“Tô Ngọc Long, Trịnh Danh, hai người hãy lấy lời khai của hàng xóm xung quanh. Tôi sẽ hỏi chuyện người báo án.” Thái Viễn Sơn phân công. Anh bước vào bên trong phòng, hướng tới chỗ cô gái. Trên đường đi, anh liếc nhìn về phía trung tâm của phòng khách, nơi đó Phương Tuyết đang kiểm tra thi thể của nạn nhân.