Yêu Và Hận

Chương 5: Độc chiếm



Hạ Linh tuy đã mười tám nhưng cả hơn mười năm qua cô chỉ quanh quẩn trong khu ổ buôn người. Bây giờ mọi thứ với cô đều lạ lẫm, cô tựa như một đứa trẻ đang chạm tay vào thế giới mới mẻ này.

Nhìn ngắm một đóa hoa nở rộ, Hạ Linh nghiêng đầu hít hà hương thơm của nó, tiếng Nhật Nam đằng sau vang lên.

"Đây là hoa hồng, cô thích không?"

Nói rồi cậu tiện tay hái đóa hoa tặng cho cô, Hạ Linh nhận lấy rồi nở nụ cười tươi nhìn cậu.

Ánh mắt Nhật Nam có chút xao động, những cô gái trẻ cậu đã gặp qua không ít, nhưng ở Hạ Linh có lẽ là cảm giác khác.

Chút thương cảm cho cô gái số phận không may, lại lo lắng khi Nhất Phong mua cô về.

Hắn sẽ làm gì cô, thật sự hắn cảm thông muốn đưa cô ra khỏi nơi địa ngục ấy, hay lại muốn mua cô về làm thú vui.

Nhật Nam không thể quên những gì Nhất Phong đã đối với những người con gái trước, cậu nhìn Hạ Linh ngây thơ mà không nỡ để cô bị anh trai mình vấy bẩn.

Hạ Linh! Cô đang trong tay một kẻ không coi trọng phụ nữ, một kẻ chỉ biết quyền lực độc tài, Nhật Nam ngồi nhìn cô mà khẽ thở dài suy tư.

Tiếng còi xe bên ngoài cánh cổng lớn vang lên, cánh cổng tự động mở ra cho chiếc xe đi vào. Hạ Linh ngước mắt nhìn người nam nhân bước xuống xe, là Nhất Phong.

Trông thấy Hạ Linh đang đứng đó, trên tay là một đóa hoa hồng, liếc ánh mắt sang thì nhìn thấy Nhật Nam cũng đang ngồi nhìn mình. Nhất Phong đi đến chỗ hai người, đôi chân mày có chút cau lại.



"Hai người có vẻ thân thiết nhỉ!"

Nhật Nam nhìn anh trai mình khẽ cười.

"Cô bé rất thú vị, bảo sao anh lại mua về!"

"Thú vị? Cậu có vẻ rất hiểu cô gái này sao?"

Nhìn sang Hạ Linh vẫn đang ngây ngô, đưa tay lấy đóa hoa giật mạnh, gai hoa vô tình cứa tay cô chảy máu. Hạ Linh nhăn mặt nhìn ngón tay đang rỉ máu, Nhật Nam thấy vậy liền đứng dậy định nắm lấy tay cô cầm máu thì Nhất Phong đã gạt ra.

"Cô ấy do tôi mua về, không đến lượt cậu hai phải để tâm!"

Dứt lời, Nhất Phong thô bạo lôi Hạ Linh đi vào nhà, mặc cho tay cô máu vẫn rỉ ra và phía sau lưng là ánh mắt Nhật Nam đang tức giận.

Cánh cửa phòng đóng sầm một tiếng kinh người, Hạ Linh bị Nhất Phong ném lên giường, cô thảng thốt nhìn hắn. Chỉ mới sáng nay hắn còn nhẹ nhàng với cô, bây giờ lại trở nên đáng sợ thế này.

Không hề để ý đến máu trên tay cô,Nhất Phong bóp chặt gương mặt cô, nghiến răng nói thành từng tiếng.

"Hạ Linh! Tôi đã nói cô phải ghi nhớ cô là người của tôi. Vậy mà lại dám sau lưng tôi vui cười với tên kia?"



BỐP!!!

Cú tát trời giáng vào gương mặt chưa hiểu chuyện gì của Hạ Linh, cô sợ hãi ôm mặt lùi về sau. Nó hệt như những kí ức bị bọn buôn người đánh đập, cô đưa ánh mắt như muốn thanh minh nhìn hắn, hắn lại cho rằng cô đang lả lơi.

Tuốt lấy sợi dây nịt đen bóng, Nhất Phong cười nhếch môi nhìn Hạ Linh.

"Cô chẳng khác gì những con người dơ bẩn ấy, tôi sẽ dạy cho cô trở nên ngoan ngoãn hơn!"

Hạ Linh đủ hiểu chuyện gì sẽ xảy ra, cô vội vàng bỏ chạy khỏi chiếc giường, cô lao ra cánh cửa nhưng nó đã bị khóa từ khi nào. Cô ú ớ đập cửa, phía sau Nhất Phong vẫn ung dung đi đến.

Hạ Linh khóc, nước mắt cô rơi xuống nhưng lại chẳng hề có âm thanh gì thoát ra. Cô quay lại nhìn Nhất Phong, đôi mắt đỏ ngầu hung dữ nhìn cô, trông cô lúc này chẳng khác gì con mồi bị mắc lưới.

Cô gái nhỏ toan bỏ chạy, lập tức đã bị bàn tay thô bạo của hắn giữ lại, cô vùng vẫy, miệng ú ớ cầu xin hắn, cô sẽ nghe lời hắn, cô tha thiết cầu xin hắn tha cho cô.

"Cô đang cầu xin tôi sao?"

Nhất Phong nhìn xoáy vào đôi mắt hoảng sợ kia, hắn nghiêng đầu nhìn cô không chút thương cảm.

Tấm thân nhỏ bé bị lôi tuột lên giường, cô đạp chân khua tay chống cự.

Tiếng vải bị xé nghe sắc ngọt, Hạ Linh òa khóc sợ hãi, Nhất Phong khóa tay chân cô lại, đôi mắt nhìn cặp đào không rời. Bởi cô chỉ mặc chiếc váy, nên hành động vừa rồi đã khiến cô trần trụi dưới ánh mắt của hắn.