Yêu Và Hận

Chương 42: Sự thật phía sau cánh cửa



Hạ Linh bối rối nhìn người phụ nữ sang trọng trước mắt cô. Đã bao năm qua cô luôn tưởng tượng ra gương mặt của người mẹ, người mà ngay cả nhìn cô cũng chưa từng.

Cô gái chưa khi nào thôi nghĩ đến người phụ nữ đã sinh ra cô, dù chẳng hề biết mặt, dù hình ảnh ấy méo mó đến vô dạng.

Hạ Linh đứng lùi lại phía sau, cô trân trân nhìn bà Ngọc Linh, đôi mắt cô nhìn bà ấy như xoáy sâu vào mà hỏi liệu đây có phải sự thật.

Bà Ngọc Linh lau đi nước mắt, bước đến ôm lấy Hạ Linh mà kể lể, kể ra nỗi khổ của mình ngày ấy, kể ra mong muốn con gái có cuộc sống tốt hơn nên buộc phải làm vậy.

Những lời nói ấy ngỡ rằng năm xưa bà đã đau khổ đến mức nào khi đưa ra quyết định trao cô cho người khác. Nhưng sự thật thì ngay cả dòng sữa ấm áp Hạ Linh cũng chưa từng được bà ấy cho ăn. Mặc cho đứa trẻ khát sữa, khóc đỏ da trên tay người lạ, bà ấy nhẫn tâm cầm số tiền mà dứt khoát quay đi không rơi nước mắt.

Bây giờ khi nhận lại con, bà Ngọc Linh lại muốn cô nhường Nhất Phong cho An Đình chỉ vì đó là em của cô.

Bà ấy nhẫn tâm bỏ rơi cô, nhẫn tâm không nhìn cô, nhẫn tâm để cô lưu lạc trong ổ buôn người.

Và bây giờ lại nhẫn tâm muốn tước đoạt luôn cả chút hy vọng nhỏ nhoi của cuộc đời cô.



So với An Đình thì Hạ Linh có gì?

Một đứa trẻ vô danh từ khi sinh ra!

Một cuộc sống cơ cực có khi suýt phải bỏ mạng!

Một tương lai u ám khi không thể nói chuyện!

Tóm lại người đang đứng trước mặt cô, người đang xưng là mẹ của cô đã cho cô được gì? Ngoài việc cho cô sinh mạng này là kết quả của những lần vui chơi quá đà!

Hạ Linh gạt tay bà Ngọc Linh ra, cô run tay viết ra những con chữ xiêu vẹo đang nhòa đi trước mắt cô.

Gương mặt bà Ngọc Linh chợt biến sắc khi đọc trang giấy, từ nét mặt đang tràn đầy yêu thương nhìn đứa con gái thất lạc dần chuyển qua sự tức giận.

"Mẹ đã nói vậy mà con vẫn không thể sao?"

"Hạ Linh! Con dù sao cũng là chị của nó, mẹ sẽ cho con một số tiền đủ cho con sinh sống, chỉ cần con hãy để Nhất Phong cưới An Đình là được!"

Những lời nói từ một người mẹ sao lại nhẫn tâm chua chát đến vậy?

An Đình trong mắt bà Ngọc Linh là niềm tự hào, là cô con gái đáng giá. Những thứ tốt đẹp nhất bà ấy sẽ dành hết cho cô.

Nhận ra được Hạ Linh không nghe lời mình, bà Ngọc Linh tức giận lao đến nghiến răng.



"Thật sự đẻ mày ra chính là sai lầm nhất đời tao!!"

Kèm theo lời nói cay nghiệt ấy là cánh tay bà ấy giơ lên toan tát cô. Bỗng bà Ngọc Linh giật mình khi thấy tay mình bị chặn lại. Quay sang trông thấy Nhật Nam, bà liền chột dạ khi nghĩ đến việc cậu ấy đã nghe hết mọi chuyện.

"Nhật...Nhật Nam!"

Nhật Nam giận dữ nhìn người phụ nữ ấy, cậu hất tay bà ấy ra nói lại.

"Cô Ngọc Linh, cô dừng lại đi..."

Ánh mắt bà Ngọc Linh thảng thốt nhìn Nhật Nam.

"Cậu...cậu đã ở đây khi nào? Cậu...nghe lén tôi sao?"

"Đây là nhà họ Phạm, cháu ở nhà mình còn phải hỏi ý kiến cô?"

Ngừng lại một chút Nhật Nam hỏi tiếp.

"Cô thật sự là mẹ của Hạ Linh ư?"

Bị hỏi thẳng, cũng như câu hỏi đó ngầm khẳng định Nhật Nam đã nghe hết mọi chuyện, nét hoang mang xuất hiện vội vàng trên gương mặt bà rồi nhanh chóng tan đi.

"Nhật Nam! Chuyện này không phải như cậu vừa nghe, tôi chỉ muốn dùng tâm tư của một người làm mẹ..."

"Cháu nghe hết rồi, cô khỏi phải nói nhiều!"

Bà Ngọc Linh tức giận đến đỏ mặt, cả hai tai bà cũng đỏ bừng nóng hổi, cũng bởi vì bà ấy sơ ý khi nói chuyện với Hạ Linh. Nhật Nam nhìn người phụ nữ trước mặt, rồi đứng chắn trước che cho cô.

Nhìn thấy cô con gái vẫn còn đang xúc động, sự thật cuộc hội ngộ này lại chẳng như cô nghĩ. Nó bất ngờ đến mức khiến cô không thể tin được.

Cầm lấy túi xách trên bàn, bà Ngọc Linh bước ra khỏi phòng, trước khi đi qua cánh cửa bà quay lại nhìn Hạ Linh rồi hạ giọng.

"Con hãy nghe lời đi, đừng biến bản thân trở thành sự sai lầm!"

Hạ Linh ngã gục ngay khi tiếng động cơ xe bên dưới vang lên, cô nghẹn ngào khóc lên từng tiếng. Tâm trạng của cô vụn vỡ dù cô đã được gặp mẹ của mình, nhưng dường như trong suốt thời gian qua bà ấy chẳng hề nhớ gì đến cô.

Ngay khi gặp lại, điều bà ấy muốn không phải là ôm lấy cô, hay nói rằng bà ấy đã rất nhớ cô. Điều mà người mẹ ấy lại là đề nghị cô nhường tình cảm lại cho đứa con gái sau của bà ấy.