Yêu Tinh Chân Dài

Chương 32: Không chứng cứ.



Edit: Hàn Mai

Beta: Linxu

Nhà thiết kế danh tiếng quốc tế Kevin Vương: Lạc Minh Kính, ai là người trả giá tâm huyết nhiều nhất cho Hạc Trung Quốc hẳn tự mày rõ ràng hơn tao, nó là thành phẩm của một nhóm chứ không phải mình mày. Mày muốn chia lợi nhuận cũng được, tao không giành. Đừng có đắp nặn mình thành người bị hại để mua sự đồng tình của thiên hạ mà công kích tao. Tao sẽ trả lời riêng cho việc này, cũng xem như cho mọi người một đáp án. Cái tao muốn nói rất nhiều, chờ mười giờ trưa chúng ta gặp.

Vương Chấn Vũ đăng bài viết này không tới vài phút, khu bình luận đã bị dân mạng hăng hái tới vây hãm.

“Bây giờ mắng nó có ai khen tôi không? Rạng sáng năm giờ!”

“Có, tôi khen chú tới sang năm!”

“Tên Vương Chấn Vũ này đúng là thằng mặt dầy nhất mà tôi từng nhìn thấy, đã bị người ta phát sóng trực tiếp mất mặt tới vậy mà còn hùng hồn…”

“Thứ thối tha không biết xấu hổ còn dám ngụy biện, tụi này đều đã nhìn rõ mày là hạng người gì rồi.”

“Đúng rồi, không thể gạt bỏ việc có thể tồn tại sự cố gắng của đoàn đội, tôi thấy gã ta dám nói vậy thì việc hợp tác nhóm có khả năng khá lớn, dù sao chúng ta cũng không biết lúc trước được sắp xếp thế nào.”

“Đệch mợ, tên của Yêu tinh nghe thật hay! Họ cũng hay!!”

“Mất cảm giác từ khi Yêu tinh nói trong nick name có tên của anh ấy, tôi vẫn cho rằng tên của Yêu tinh là Cao Huyền, giờ tôi phải đi sửa nick name lẹ, không phải bà Cao mà là bà Lạc…”

“Đọc phải một bình luận mà tức muốn chết, lúc trước Vương Chấn Vũ nhấn mạnh rằng Hạc Trung Quốc là cá nhân anh ta độc lập sáng tác, bây giờ bị mất mặt thì quay qua nói do Yêu tinh muốn giành lợi, còn đội nhóm… Mắc ói, ông đây muốn mày mở to hai mắt ra nhìn, rõ ràng trong máy tính Yêu tinh nhà ông không phải bản thiết kế mà là tảng đá đập bể đầu chó của mày đấy!”

“Tôi không thể hiểu được, sao lại có người như vậy chứ? Tức đến không ngủ được!”

“Phân tích nội dung weibo này cho mọi người: Hạc Trung Quốc không phải Tinh Quang Hạc, tên là tôi đặt, nên tôi cũng có cống hiến, mặc dù tôi lấy đồ của cậu nhưng nó bị tôi sao chép nên mới nổi danh, cậu hám danh nên muốn giành về chứ gì, tôi không phục, tôi có lời muốn nói nên tôi không giải thích, mười giờ gặp nhau [ha ha]. Mặt khác muốn sửa vị nhà thiết kế ‘Danh tiếng quốc tế’ này một chút, mười giờ sáng không phải mười giờ trưa, người có chứng cưỡng bách thấy nó thật khó chịu.”

“Nhân phẩm như cứt, muốn tức điên! Sao lại có loại người cực phẩm như vậy chứ!”

“Có thể đi chết đi không! Có thể đi chết đi không! Có thể đi chết đi không!”

“Sau khi người ta phát trực tiếp đưa chứng cứ nhà thiết kế Vương nhanh chóng nói: Một, Lạc Minh Kính mày không biết xấu hổ. Hai, Lạc Minh Kính mày giả đáng thương mua lòng người. Ba, Lạc Minh Kính mày chờ đó, tao muốn đi viết văn dài hạ bệ mày, mười giờ gặp [cười mà không nói]. Ha ha ha ha cũng được xem là một nhà thiết kế nổi danh, ‘ngài’ Vương không có đoàn đội xã hội của mình sao? Loại trình độ đáp trả này… Hay là đoàn đội của anh ta từ chức hết rồi?”

Thật ra, Vương Chấn Vũ thực sự có đoàn luật sư và đoàn xã hội riêng, chẳng qua Vương Chấn Vũ không liên lạc với họ được.

Lúc Lạc Minh Kính đăng tin phát sóng trực tiếp trên weibo thì trưởng bộ phận hành chính đã tạo ngay một group chat riêng, nửa đêm nửa hôm add tất cả các thành viên báo toàn bộ thông tin các đối tác gọi điện cho cô nói muốn hủy hợp tác cho họ biết, cô cũng nói: “Cơ bản là không còn đối tác nào nữa, sáng mai đi làm là đi gặp mặt bàn chuyện hủy bỏ hợp đồng [ngẩn ngơ].”

“Ông chủ sao rồi? Chọc nhầm ai hả?”

“Nói riêng cho mọi người một câu, bên giải trí Nguyệt Phong có người báo tin, cái anh hot mạng xã hội mà ông chủ gây sự kia là vị đương nhiệm của cậu hai Thời.”

“Chẳng lẽ không phải chọc tới cô cả Thời sao? Người đó, Dương Hạc…”

Trong ngành này, Thời Mẫn được xưng là cậu hai nhà họ Thời, còn Thời Sở bị gọi là cô cả nhà họ Thời.

“Lạnh lạnh, ông chủ đã lạnh rồi, tôi nói mọi người đừng chụp màn hình lại! Vẫn chưa có báo cáo tài vụ tiền lương tháng này đâu!”

“Emmmmm lệch đề tài… Ánh mắt cậu hai thật vô cùng độc đáo… Sao lại thích một người nổi tiếng mạng xã hội thế chứ, tôi còn cho rằng ít nhất cô ấy cũng tìm ảnh đế.”

“Không đúng, ông chủ không sao chứ mọi người? Nếu anh ta thực sự phải lên tòa, công ty chúng ta sẽ ra đi thật đó các vị! Nói chuyện chính sự đi, tôi lo muốn chết đây…”

“Tôi đang xem trực tiếp… Có kết quả sẽ nói cậu.”

“Tôi cũng đang xem trực tiếp.”

“Này?? Mọi người xem trực tiếp gì thế??”

“Cái này [chụp màn hình], trực tiếp đánh mặt ông chủ, cậu xem chưa?”

“Đờ mờ thật đấy à? Có mấy phần hi vọng có thể đánh được mặt ông chủ?”

“Chín phần chín…[bi ai]”

“Vậy sao không nói sớm! Xem xem xem! Ai cho tôi link với!”

Đợi đến lúc Lạc Minh kính nói xong ý nghĩ thiết kế, cả nhóm chat lâm vào thời kỳ im lặng quỷ dị.

Mãi đến khi cô gái nhỏ trong bộ phận đối ngoại quốc tế tru lên: “Ê ê ê! Ông chủ mới gọi điện thoại cho tôi, tôi không nghe!”

“Tôi cũng không nhận [cười xấu xa]”

“Xong đời xong đời, sắp thất nghiệp rồi.”

“Thế này còn muốn quan hệ xã hội kiểu gì nữa, lần phát sóng trực tiếp đầu nhất đã thả ra chứng cứ ăn trộm, còn là bằng chứng đặc biệt, đừng nhận, không thấy cả Ashley cũng từ chức rồi à.”

“Đệch mợ, cô fan cứng nhà Dương Hạc kia thực sự là Ashley à! @Ashley đau lòng cậu.”

Ashley: “[mỉm cười] Tạm biệt mọi người, thiên lương vương phá*, ai còn đi theo đồ đê tiện bỉ ổi vô liêm sỉ rác rưởi họ Vương kia chính là con chó, chúc tất cả mọi người có thể tìm được công việc mới có tương lai hơn.”

[*Thiên lương vương phá: Là từ ngữ internet phổ biến, tức “Trời lạnh rồi, cho tập đoàn Vương thị phá sản đi” với câu từ hàm súc hơn. Nó xuất phát từ truyện Vệ sĩ nóng bỏng của tôi và Trạch thiên ký, được một tài khoản mạng @kevin đăng lên weibo với một bài viết dài và được mọi người hoan nghênh bình luận nhiều trên internet.

Bạn nào đọc ngôn tình lâu thì sẽ hay thấy truyện tổng tài bá đạo hoặc vương gia hoàng đế bá đạo hay có câu: “Trời lạnh rồi.” phần sau các đàn em sẽ tự hiểu đi làm. Vì mấy anh bá đạo nên thích nói vậy.]

Ashley rời khỏi nhóm chat.

“…….Hình như vừa bị mắng.”

“[cười khổ] Đã bức con gái người ta ra tới thế này rồi, xem xét xem xét.”

Cùng lúc Vương Chấn Vũ đăng weibo kia, Lạc Minh Kính nói cảm ơn với các fans trong phòng trực tiếp, tiếp đó anh cũng đăng tin lên weibo.

“Phần cứng đã lấy lại, tôi giữ lại tất cả chứng cứ rồi, sẽ giải quyết bằng pháp luật.”

Sau khi đăng lên, anh đóng trực tiếp, lướt đến tin weibo Vương Chấn Vũ nói mười giờ gặp, nói với Thời Mẫn: “Xem ra anh ta sẽ không xin lỗi rồi.”

“Không sao.” Thời Mẫn nói, “Anh ngủ một giấc trước đi, chờ em đưa Hứa Thiến Thiến về rồi sẽ đưa anh đi gặp luật sư sau. Anh ta có xin lỗi hay không thì kệ anh ta, chúng ta sẽ dùng pháp luật xử lý.”

Thời Mẫn đưa Hà Tây và Hứa Thiến Thiến về, Lạc Minh Kính dọn sơ gian phòng, ngồi xổm trước quầy bếp, cầm bình rượu xái còn một nửa để nấu ăn ngẩn người.

Sau đó, anh ngửa đầu uống hết nửa bình rượu đế rồi uốn mình trên sofa, cuộn thành một cục ngủ.

Anh mệt muốn chết rồi, không phải cơ thể mà là tinh thần, nặng nề mà mệt mỏi.

Lạc Minh Kính mơ mơ màng màng nghĩ, cảm ơn Thời Mẫn đã không hỏi anh vì sao vẫn luôn giữ chứng cứ nhưng tới giờ mới lấy ra.

May mắn cô không hỏi cũng không truy cứu.

Có một số việc, vẫn luôn đi liền với nhau, nhắc đến một chuyện sẽ có chuyện khác như hình với bóng.

Lúc Lạc Minh Kính sắp ngủ, lại giống như nghe được giọng nói của chuyên gia tâm lý: “Sau khi bị tổn thương thì tiềm thức con người sẽ tự tạo chướng ngại vật để đáp lại, bệnh của cậu được biểu hiện ra ngoài khá rõ, cho dù không nhắc đến chuyện sao chép, cậu cũng có hiện tương lo âu quá mức, né tránh… Em gái cậu nói cậu có hành vi tự sát?”

“Không.” Anh trả lời, “Tôi chỉ đi lên mái nhà, đi xem… chỗ mẹ tôi đứng lần cuối, tôi không có ý định tự sát là em gái tôi quá lo lắng thôi, tôi sẽ không chết… Tôi sẽ không chết.” Anh lặp lại nhấn mạnh.

Anh ngủ không yên, chân mày vẫn nhăn lại may mà nhờ uống rượu, độ cồn khá cao làm cảm giác đau đớn chết lặng dần dần bị cơn buồn ngủ cắn nuốt.

7h30 sáng, tin mới mỗi ngày lại đưa ra một tin tổng kết weibo: Rạng sáng hôm nay, chuyện sao chép #Hạc Trung Quốc # đã có tiến triển mới, nhà thiết kế @Minh Kính Cao Huyền Chiếu Yêu Tinh đã thông qua phát sóng trực tiếp đưa ra tài liệu thiết kế ban đầu cũng như tuyên bố sử dụng quy định pháp luật. Đây là án lệ đầu tiên trong nước thông qua hình thức phát sóng trực tiếp chứng cứ để tiến hành bảo vệ bản quyền. Trước mắt, @Nhà thiết kế danh tiếng quốc tế Kevin Vương đã đáp lại trên weibo, #Hạc Trung Quốc # là tác phẩm đội nhóm và sẽ đưa ra chứng cứ liên quan lên weibo lúc mười giờ.

Những tin báo sớm này đa số không được nhiều người quan tâm, người xem nhiều nhưng bình luận thì ít. Song hôm nay, sau khi đăng tin weibo này lên khu bình luận bỗng nhiên náo nhiệt.

“Chị biên tập đừng nói mười giờ! Vương Chấn Vũ đã đăng rồi!”

“Tôi đờ… Tiến triển gì thế này, không thể tin vào hai mắt mình!”

“Việc này quá thần kì rồi.”

“Vương Chấn Vũ đăng lên, chỉ thẳng đường weibo anh ta.”

“!!!! Ban biên tập mau đi xem đi!”

“Tôi xem không hiểu rồi… Có chút đáng sợ.”

“Cá nhân tôi vẫn cảm thấy Vương Chấn Vũ vô cùng vô sỉ.”

Nhà thiết kế danh tiếng quốc tế Kevin Vương: Lại còn thông qua đối tác để tạo áp lực với tôi, ha ha, ngon lắm. Vốn muốn viết rõ ràng chuyện năm đó ra cho mọi người bình phán nhưng không kịp rồi, bên hợp tác vừa gửi tin nhắn và mail cho tôi, kêu tôi 9h tới giải trí Nguyệt Phong gặp mặt nói chuyện nếu không đi sẽ tìm tới cửa, ai cho chúng mày quyền uy hiếp công dân chứ? Có hậu trường thì ngon lắm à? Mày bất nhân cũng đừng trách tao bất nghĩa, tôi chỉ nói đơn giản thôi, những đứa mắng tôi vô sỉ nói tôi đi chết đi, còn có đám não tàn động chạm tới người nhà tôi, các người đi rửa miệng cho sạch, mở to hai mắt ra mà nhìn cho kĩ.

Một, từ lúc bắt đầu Hạc Trung Quốc do một nhóm hợp tác, là ba người hợp tác, chuyện này thành viên trong nhóm khác có thể làm chứng cho tôi, Hạc Trung Quốc không phải của một mình Lạc Minh Kính! Tôi có phần! Nó cũng thuộc về tôi, tôi lấy cũng không phải ăn cắp mà là cứu cái tác phẩm này nếu không nó đã chết từ trong trứng nước rồi!

Hai, sở dĩ Hạc Trung Quốc có thể vươn ra nước ngoài, là do tôi mang đi tham gia triển lãm tìm kiếm đầu tư, xây dựng con đường quan hệ. Trong quá trình này, Lạc Minh Kính chưa từng ra chút sức nào! Nguyên nhân không ra sức sẽ nói cuối cùng.

Ba, sở dĩ hiện tại bây giờ Lạc Minh Kính mới tìm đến cửa là vì sau lưng anh ta có kim chủ, đối tác của tôi cũng bị uy hiếp!

Bốn, Lạc Minh Kính quản cho tốt chó săn của mày, đừng có để chúng nó tới phun bẩn bình luận của tao. Trước khi nói tao vô sỉ ghê tởm thì rửa sạch bản thân trước đi. Mày dám nói lí do vì sao buổi hội họp hồi đó bị gián đoạn cho fans mày nghe không? Không ít fans của mày là học sinh nữ vị thành niên nhỉ? Mày có có dụng ý xấu hay không? Hôm nay tao sẽ nói ra hết, mày học đại học, chính mày tự rời khỏi kế hoạch tốt nghiệp, tất cả đều đáng đời mày. Ỷ có tiền quấy rối thiếu nữ vị thành niên, xảy ra chuyện rồi bị bắt giam trước khi tốt nghiệp, thiếu chút nữa sản phẩm dự tốt nghiệp vì mày mà bị đồi trụy, tên phạm tội không có nhân phẩm không có ý thức trách nhiệm, giờ được kim chủ bao dưỡng nên thấy mình có mặt mũi tới đòi Hạc Trung Quốc với tao à? Thật biết cách ỷ thế hiếp người, Lạc nhị đại, một đứa ấu dâm như mày còn dám phát trực tiếp, mặc đồ nữ muốn lừa tình đúng không? [giận]

Trên đường Thời Mẫn quay lại phòng vẽ tranh, nhận được điện thoại của Fiona.

“Sao không nghỉ ngơi một lát đi?” Tâm trạng Thời Mẫn không tệ, quan tâm cô gái nhỏ này, “Đổi ca đi, người trẻ tuổi đừng mệt mỏi.”

“Chị…” Fiona uể oải nói, “Chị… Chị có xem weibo chưa… Vương Chấn Vũ đăng weibo.”

Bên kia điện thoại Fiona khóc không thành tiếng.

“Khóc cái gì?”

Thời Mẫn ngừng xe, mở weibo, Fiona trả lời: “Không biết… Chỉ là muốn…. Muốn khóc.”

Thời Mẫn nhíu mày, mở weibo Vương Chấn Vũ, nhanh đọc xong, nói: “Diêu Phỉ, đừng khóc. Em liên lạc với Tiểu Bì, nói cậu ấy ở lại Hải thị từ từ về, điều tra học sinh năm đó cho chị, tên, tuổi, bối cảnh gia đình, nơi ở hiện nay.”

“Chị…”

Thời Mẫn nói: “Chị đã biết từ sớm rồi. Đây không phải chuyện em cần lo lắng, đây là chuyện chị phải xử lý… Bây giờ, em kêu bên quan hệ xã hội dừng mọi hành động lại, chờ chị hướng dẫn.”

“Vâng.”

“Liên hệ luật sư Hoàng cho chị.” Thời Mẫn nói, “Bên Vương Chấn Vũ không cần vội, chị sẽ cho anh ta khóc lóc quỳ xuống nhận tội.”

Cô cúp điện thoại sau đó gọi cho Lạc Minh Kính, tốt nhất anh chưa xem, tốt nhất là bây giờ anh đang ngủ…

“Lạc Minh Kính nhanh nghe điện thoại!” Thời Mẫn không nhịn được rống lên.

Xe chạy gần như bay vào ngõ nhỏ, lần thứ ba Thời Mẫn gọi cho anh.

Lần này, anh nhận điện thoại.

“…”

Thời Mẫn dừng bước, ngẩng đầu nhìn lên mái hiên bên ngoài phòng vẽ tranh, Lạc Minh Kính đang đứng ở giữa hai chữ Chính Trực nheo mắt cười với cô.

Thời Mẫn hạ giọng, nén lửa giận và không an lòng, nói vào điện thoại: “Anh đi xuống.”

“Sợ gì chứ, sợ anh nhảy xuống sao?” Lạc Minh Kính nhấc bé mèo con trong ngực, “Anh lên bắt tổng giám đốc.”

“Lạc Minh Kính, đi xuống.”

“Em xem rồi chứ, weibo ấy.” Lạc Minh Kính ngồi xổm xuống, tóc dài bay trong gió, anh nhìn Thời Mẫn nói khẽ: “Thời Mẫn, lần này anh không có chứng cứ.”

Anh nói: “Làm sao bây giờ? Không có chứng cứ chứng minh anh có tội và cũng không có chứng cứ chứng minh anh vô tội.”

“Nhưng em tin anh.”

Thời Mẫn nói: “Em tin anh, Lạc Minh Kính. Sự tin tưởng này của em đủ chứng cứ chứng minh anh là người tốt. Đi xuống, ngay bây giờ, anh thử đi tin tưởng em đi.”

“Không ai có thể tốt hơn anh.” Cô nói, “Cho nên em sẽ chứng minh anh vô tội, dùng hết toàn bộ năng lực, lực lượng em có.”