Yêu Thầm Thất Bại

Chương 3: Thăm dò



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

trans by Lạc Đình!

Bách Tây cắn đầu lưỡi, đau đớn khiến cậu tỉnh táo một chút.

Cậu quả thật không hiểu Thích Tầm đang nghĩ gì, cậu tự nhận mình đã nghiên cứu đầy đủ về Thích Tầm, nhưng vẫn không theo kịp mạch não của hắn.

Cậu hoang mang nhìn Thích Tầm, đôi mắt tròn xoe giống như con mèo xù lông.

Thích Tầm nhìn thấy thì hơi buồn cười, khóe miệng khẽ cong lên.

Bách Tây đã không còn ho nữa, tay cậu đặt ở mép bàn gảy vài cái, rõ ràng biết khả năng đó rất ít ỏi, nhưng vẫn thận trọng ôm lấy một phần vạn sự mong đợi mà hỏi hắn: " anh vì sao lại nói muốn cùng em kết giao..... anh thông cảm với em sao, còn có, có một chút nào là thích em không?"

Ba chữ cuối cậu nói rất nhỏ, giống như hơi nóng trên ly cà phê, lơ lửng lan tỏa trong không khí của ngày đông.

Trong lòng cậu biết rõ khả năng này cực thấp, nhưng trong khoảnh khắc hỏi ra miệng đó, trái tim cậu vẫn nhảy nhót đập mạnh hai cái.

Vạn nhất.....

Con người ai mà không có ảo tưởng phi thực tế.

Nhưng Thích Tầm trước sau như một đều rất thành thật.

Hắn nói, " không phải thông cảm, nhưng cũng không thể nói là thích. Bách Tây, tôi không muốn lừa cậu."

Bong bóng màu hồng trong đầu Bách Tây bẹp một tiếng vỡ tan.

Cậu khô khốc "ồ" một tiếng, lúng túng nhìn Thích Tầm, "vậy thì vì sao? Anh không muốn mất đi một người bạn?"

Nếu thật sự như vậy, cậu cuối cùng cũng thể kêu ngạo một chút, điều đó chứng tỏ cậu ở trong lòng của Thích Tầm vẫn còn có chút trọng lượng.

Thích Tầm nói: " tôi cảm thấy chúng ta có thể thử yêu đương, từ nay về sau, chúng ta đã rất khó có thể coi nhau là bạn bè rồi, vì sao không suy nghĩ đến việc thay đổi sang mối quan hệ khác. Cậu thích tôi, tôi cũng rất quen thuộc với cậu, so với việc cùng với một người xa lạ tiếp xúc, chúng ta ở bên nhau trái lại tốt hơn nhiều. Những năm gần đây cha mẹ tôi nhiều lần sắp xếp việc xem mắt, nhưng tôi đều không đến gặp, vì tôi ghét lãng phí thời gian."

"Nhưng nếu đối phương là cậu, tôi cảm thấy có thể tiếp nhận."

Trái tim của Bách Tây vì câu nói cuối cùng đó, rất không có tiền đồ mà nhảy nhanh thêm vài nhịp.

Cậu và Thích Tầm cũng coi như là bạn bè nhiều năm, đương nhiên biết Thích Tầm từ hồi đại học đã come out rồi, mặc dù hôn nhân đồng giới đã được hợp pháp, nhưng dù sao cũng không phải xu hướng của xã hội, ngày Thích Tầm come out khiến cho một đám người kinh ngạc đến rơi cằm, hắn đấu tranh với người nhà rất lâu mới được chấp nhận.

Nhưng cha mẹ của Thích Tầm sau khi nghĩ thông thì cũng giống như tất cả các bậc làm cha làm mẹ khác trên thế giới lập tức quan tâm đến chuyện kết hôn của con trai, đợi đến khi Thích Tầm tốt nghiệp đại học liền tích cực sắp xếp xem mắt, cũng không vì tính hướng của con trai mà cho phép hắn thoát khỏi chế tài hôn nhân.

Chỉ là Thích Tầm gần như không đồng ý.

Bách Tây rất dễ dàng lĩnh hội được ý tứ của hắn.

Cậu và Thích Tầm môn đăng hộ đối, diện mạo, tính cách cũng không tồi, hiểu biết nhau đến tận gốc tận rễ, Thích Tầm có lẽ bị người trong nhà giục kết hôn giục đến phát phiền, trùng hợp phát hiện cỏ gần hang này đối với mình có suy nghĩ không an phận, liền muốn bắt lấy bồi dưỡng thử xem sao.

Dù sao đều là xem mắt, cùng người xa lạ hay một người bạn của hắn, cũng không có gì khác biệt.

Thích Tầm thẳng thắn nhìn Bách Tây: " nếu cậu đồng ý, chúng ta có thể kết giao trước, nếu thích hợp ở chung, cũng có thể tính đến chuyện kết hôn."

Mặc dù cậu đã có sự chuẩn bị tâm lý đối với những lời Thích Tầm sẽ nói, nhưng vẫn bị chấn động đến đầu váng mắt hoa, lòng bàn tay đầy mồ hôi.

Cậu vẫn băn khoăn chuyện Thích Tầm liệu có động tâm với cậu hay không, Thích Tầm có thể sẽ suy nghĩ đến chuyện kết hôn sao?

Ai không biết còn cho rằng Thích Tầm đang muốn theo đuổi cậu đó?

Cậu ngẩn ngơ nhìn Thích Tầm, cảm thấy cậu giống như dính phải một viên thuốc độc bọc đường cũng giống như một giấc mộng đẹp đẽ mê hoặc mỹ lệ.

Nếu đổi lại là một người khác đưa ra yêu cầu như vậy, cậu nhất định cảm thấy người đó điên đến mất trí rồi, kết giao là chuyện có thể tùy tiện nói sao, chỉ cần một bên đơn phương một bên không thấy chán ghét liền có thể thành lập sao?

Nếu sau hai ngày liền hối hận thì làm sao bây giờ?

Nhưng cố tình người đưa ra lời này lại là Thích Tầm.

Là Thích Tầm người mà cậu đã thầm thương trộm nhớ rất lâu rồi.

Bách Tây không có tiền đồ nuốt nước bọt, giống như treo trước mặt con thỏ một củ cà rốt khiến nó do dự không biết có nên ăn hay không.

Cẩn thận suy nghĩ, nếu cậu thật sự cùng với Thích Tầm kết giao, người chịu thiệt trái lại là Thích Tầm.

Dù sao cậu mới là người yêu thầm hắn.

Hai người thử nói chuyện yêu đương, vạn nhất thành công, đó chính là ông trời có mắt, trời ban duyên số, cậu một khi trở mình thành công sẽ ca hát ăn mừng, đem quá khứ yêu thầm khổ sở toàn bộ xóa sạch.

Nhưng nếu không thành, cậu chẳng qua sẽ bị đánh trở lại nguyên hình, chấp nhận kết cục vốn có của bản thân.

Bách Tây mím môi, nhìn đường nét khuôn mặt thâm thúy của Thích Tầm trong nắng sớm, giống như bị hạ cổ khiến thần trí không rõ ràng, một tiếng "được" gần như đã thốt ra khỏi miệng.

Nhưng trước khi cậu buột miệng thốt ra, Thích Tầm lại bổ sung một câu: " cậu không cần vội vàng trả lời tôi ngay, cậu có thể suy nghĩ kỹ càng trong vòng hai ngày."

Câu nói này rất dễ dàng khiến người ta lâm vào ảo giác, dường như Bách Tây mới là người nắm quyền chủ động.

Nhưng cậu biết đó chỉ là Thích Tầm điềm tĩnh tri kỷ mà thôi, cậu nghe theo lời Thích Tầm mà gật đầu.

"Được, em, em sẽ suy nghĩ kỹ."

Cậu nghĩ cũng nên cho nhau thời gian suy nghĩ, sau khi Thích Tầm tỉnh táo lại, đột nhiên hối hận, không muốn thử với cậu nữa thì sao.

Bách Tây cũng không ở nhà Thích Tầm quá lâu.

Trải nghiệm của buổi sáng hôm nay đối với cậu mà nói là quá sức tưởng tượng, mặc dù Thích Tầm vẫn bình thường như mọi ngày, nhưng cậu lại giống như một phần tử phạm tội, hận không thể mau chóng chạy trốn khỏi hiện trường gây án.

Trong nhà Thích Tầm cũng không có quần áo đúng cỡ của cậu, may mà bên cạnh có khu thương mại, sau khi thư ký mua quần áo đem tới, Bách Tây liền vội vã muốn từ biệt.

Thích Tầm cũng không miễn cưỡng giữ cậu lại, biết là cậu cần có thời gian suy nghĩ.

Bọn họ ngày hôm qua về nhà bằng xe của Bách Tây, nhưng với tình trạng cơ thể của Bách Tây hôm nay rõ ràng là không thể tự mình lái xe về nhà được.

Thích Tầm từ garage chọn ra một chiếc việt dã, bốn mắt nhìn nhau nói: " tôi đưa cậu về nhà trước, xe của cậu để tôi nói trợ lý lái đến nhà cậu sau."

Bách Tây đang thắt dây an toàn, qua loa gật đầu nói vâng.

Cậu không biết tại sao Thích Tầm có thể tự nhiên như vậy, nhưng dù sao cậu cũng không có bản lĩnh như hắn.

Cậu vừa lên xe đã giả vờ ngủ.

Khoảng hơn nửa tiếng sau, Bách Tây cảm thấy tay bị lay nhẹ, " tỉnh dậy, xuống xe thôi."

Bách Tây mở mắt, mơ hồ xuống xe, nhưng lại phát hiện trước mặt không phải nhà cậu, mà là bệnh viện.

Cậu không hiểu gì vì vậy nhìn Thích Tầm.

Thích Tầm khóa xe, kéo hắn đi về phía trước, " hôm qua không sử dụng biện pháp an toàn, có khả năng làm cậu bị thương, tôi hẹn bác sĩ kiểm tra cho cậu rồi."

Bách Tây lập tức đỏ mặt tai hồng, suýt nữa bốc khói ngay tại chỗ.

Buổi sáng hôm nay cậu nhận quá nhiều chấn động sấm sét rồi.

Cậu thử thoát khỏi tay Thích Tầm, không quá phối hợp, " em không sao, không cần căng thẳng như vậy, em không cần kiểm tra....."

Thích Tầm quay đầu nhìn cậu, thần sắc nghiêm túc và thành thật, không giận mà uy, " cần thiết phải đi, cậu không muốn sau khi bị sốt sẽ bị đưa đến đây chứ."

Bách Tây bị hắn liếc lập tức ỉu xìu, cũng không vùng vẫy nữa, ngoan ngoãn cùng hắn đi về phía trước.

Quá trình kiểm tra so với tưởng tượng của Bách Tây thì tốt hơn một chút, đây là bệnh viện tư nhân, viện trưởng là người quen của Thích Tầm, bác sĩ cũng lớn tuổi, bộ dáng rất ôn hòa, đối với chuyện của người trẻ tuổi cũng không mấy kinh ngạc.

Cả quá trình Thích Tầm đều ở bên canh cậu, gần như thay cậu trả lời câu hỏi.

Ánh mắt của bác sĩ quét qua hai người vài lần, hiểu lầm hai người là một cặp tình nhân ngây ngô, còn cười trêu chọc cậu, "người trẻ tuổi đừng xấu hổ, bạn trai cậu đối xử với cậu vô cùng tốt đấy."

Bách Tây giật giật khóe miệng, trong lòng không nói ra được tư vị gì.

Bộ dáng của Thích Tầm rất mâu thuẫn, rõ ràng là tính cách xa cách lạnh nhạt, nhưng vừa mâu thuẫn vừa tỉ mỉ nhẫn nại, tinh thần trách nhiệm rất cao, đối với bất cứ chuyện gì đều không trốn tránh.

Giống như hiện tại, Thích Tầm không thích cậu, nhưng hắn cảm thấy đây là trách nhiệm của mình, cho nên nhất định sẽ chăm sóc cậu, có trách nhiệm với cậu.

Mới vừa nãy Thích Tầm đã đưa ra yêu cầu kết giao với cậu.

Nhưng nếu cậu nghĩ thoáng một chút, trực tiếp thừa cơ yêu cầu Thích Tầm cùng mình kết hôn, Thích Tầm không có chuẩn bị gì sẽ thật sự đồng ý.

Bách Tây nhìn sườn mặt của Thích Tầm, vừa yêu vừa cảm thấy hơi phiền muộn.

Chính là loại dịu dàng tương phản này đã giam cậu suốt 6 năm.

Bác sĩ kiểm tra xong nói vấn đề không lớn, kê mấy loại thuốc mỡ, dặn Bách Tây nhớ bôi thuốc.

Ra viện, Thích Tầm đưa cậu về nhà.

Nhưng hắn không đưa cậu về chung cư của cậu, mà đưa về biệt thự của cha mẹ Bách Tây, cách nhà ba mẹ Thích Tầm không xa.

Bách Tây cũng không bất ngờ.

Cậu sau khi tốt nghiệp liền mua một căn chung cư cao cấp ở một mình, nhưng thường xuyên về nhà, thời gian chạy qua chạy lại giữa hai bên cơ bản là như nhau.

Đến cổng nhà, xa xa đã nhìn thấy trong sân mộc phù dung* màu sắc diễm lệ treo trên đầu cành.

chapter content



*mộc phù dung một loài cây thuộc họ dâm bụt.

Thích Tầm không vào, dừng xe cách cổng một đoạn, Bách Tây vươn tay đặt trên tay nắm cửa, lại quay đầu nhìn Thích Tầm.

Thích Tầm cũng đang nhìn cậu.

Không gian trong xe chật hẹp, mắt của Thích Tầm rất đen rất sáng, giống như đầm nước sâu, phản chiếu bóng hình của Bách Tây.

Bầu không khí tự dưng có chút ái muội.

Bách Tây cúi đầu, bàn tay vô thức chà xát ống quần, cậu mặc dù không nhớ chuyện tối qua, nhưng trong đầu dường như còn sót lại vài mảnh nhỏ, mơ hồ nhớ đến nụ hôn của Thích Tầm ở trên cơ thể cậu, ấn cậu xuống giường không cho phép chạy trốn.

Cậu khụ một tiếng, trên mặt hoảng đến phát sốt, ngựa không dừng vó chuẩn bị chạy trốn. Nhưng tay cậu mới mở cửa xe, liền nghe thấy Thích Tầm hỏi: " có thể hỏi cậu một vấn đề không?"

Cậu dừng tay quay đầu nhìn Thích Tầm, " vấn đề gì ạ?"

Thích Tầm hơi nghiêng đầu qua, " cậu nói từ hồi cao trung đã thích tôi rồi, nhưng tôi nhớ là rất lâu, cao trung chúng ta có lẽ cũng không tiếp xúc nhiều. Cậu làm thế nào lại thích tôi?"

Thích Tầm là thật sự muốn hỏi vấn đề này.

Hắn không phải là người đặt nặng lòng hiếu kỳ, người thích hắn cũng nhiều như cá chép vượt sông*, nguyên nhân thì chẳng qua có mấy loại hắn căn bản lười tìm hiểu.

*Nguyên tác过江之鲫 là thành ngữ chỉ hành động chạy theo xu hướng, đám đông một cách mù quáng.

Nhưng Bách Tây có vẻ không giống như vậy.

Hắn hơn Bách Tây hai tuổi, cao trung cũng không học cùng trường, vì vậy hắn từ đầu đến cuối nghĩ không ra, hắn ở trong cuộc sống cao trung của Bách Tây là đóng vai trò gì.

Nhưng hôm qua giọt nước mắt của Bách Tây rơi trên cổ hắn quá nóng bỏng, khiến hắn sau khi tỉnh rượu cũng không thể coi như không có chuyện gì mà lảng tránh.

Hắn rất tin tưởng Bách Tây là thật sự thích hắn.

Bách Tây không ngờ hắn sẽ hỏi vấn đề này, sững sờ hồi lâu không nói chuyện.

Ban đầu vì nguyên nhân gì mà thích Thích Tầm sao?

Câu hỏi này trong suốt thời gian 6 năm, dường như đã không còn quá quan trọng nữa.

Nhưng cậu lại nhớ rất rõ đầu đuôi câu chuyện, nhớ lại buổi tối mùa đông sáu năm về trước ấy, Thích Tầm đứng dưới ngọn đèn đường nhìn thấy bộ dáng của cậu.

Cậu thế nhưng lại không muốn trả lời.

Có lẽ là im lặng quá lâu, Thích Tầm cũng không truy vấn.

"Không muốn nói cũng không sao, trở về nhớ nghỉ ngơi."

Bách Tây thuận theo bậc thang đi xuống, " vậy, vậy em đi trước nhé?"

Cậu phất tay với Thích Tầm, đẩy cửa xe bước xuống.

Cậu tiến vào cổng nhà, người làm vườn đang cắt tỉa cành lá sum suê của cây cỏ trong vườn, ba mẹ cậu đều không có nhà, có lẽ là đến công ty, chỉ có em gái đang ngồi trong phòng khách, ôm ipad không biết đang làm gì.

Em gái cậu tên là Bách Nhã, là anh em song sinh của cậu, ngoài ngoại hình ra thì gần như không có giống chút nào, nhưng lại có điểm giống Thích Tầm từ nhỏ đã luôn luôn vượt trội, tính cách cũng mạnh mẽ.

Anh em hai người mặc dù tính cách không giống nhau nhưng quan hệ từ nhỏ đã rất thân thiết.

Bách Nhã nhìn thấy cậu về nhà thì rất cao hứng, nhưng đợi Bách Tây tiến lại gần, chưa nói được hai câu, cô liền kỳ quái hỏi, " mặt anh hôm nay sao lại nhợt nhạt như vậy, hôm qua thức đêm tăng ca sao?"

Bách Tây dĩ nhiên không thể nói thật, tùy tiện kể qua quýt vài câu, sau đó vội vã chuồn lên lầu.

*Truyện được đăng duy nhất tại wattpad Leting2026!