Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 183: Vệt nước miếng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ cho

cô mặt mũi” Hoắc Minh Dương nói,

anh không muốn nói thêm cái gì với Hồ

Lệ nữa, nhưng nếu không nói gì thì

cũng không quá lễ phép.

“Được, vậy thì tôi cảm ơn anh

trước” Nói xong cô ấy cũng không

nhắc nhở gì nữa.

Diệp Tĩnh Gia vừa đi vào đã phát

hiện bên trong có rất đông người:

“Nhiều người như vậy”

“Nhiều người sẽ không thoải mái

sao?” Hồ Lệ ở một bên nghe được vội

vàng nói: “Những người này đều là bạn

cũ, cô không muốn gặp mặt bạn của

anh ta sao?” Nói xong cô ấy liên nháy

mắt mắt với Diệp Tĩnh Gia.

Chuyện này khiến cô có chút

không biết phải làm sao.

Chỗ này làm Diệp Tĩnh Gia không

thoải mái.

Cũng may cô không phải một mình

ở chung với Hoắc Minh Dương, ngược

lại điều này làm cô bớt đi không ít lúng

túng: “Làm sao vậy? Cảm thấy không

thoải mái hả?” Hoắc Minh Dương bỗng

nhiên nói ở bên tai cô.

“Dạ, có chút” Cô mang thai, vốn

thích ngủ, đến bây giờ cũng không có

ngủ được tí nào, dĩ nhiên là quá thoải

mái.

“Vậy chúng ta về sớm một chút”

Hiếm khi thấy Hoắc Minh Dương

ân cần như vậy, Diệp Tĩnh Gia ngồi ở

bên cạnh anh, thật sự là rất mệt mỏi, lại

không thể nằm lên ghế sô pha. Đúng

lúc tay anh vẫn đang nắm lấy eo Diệp

Tĩnh Gia, cô trực tiếp tựa sát vào người

Hoáắc Minh Dương, tất cả trọng lực ở

thể đều dồn lên người Hoắc Minh

Dương.

Cô ngược lại rất biết tìm chỗ thoải

mái, trực tiếp nằm xuống cũng không

quan tâm đến chuyện gì khác: “Cô vất

vả như vậy sao?” Anh thổi hơi nóng

vào tai của cô, cảm giác có chút lúng

túng.

“Anh đưng như vậy” Cô rất khó

chịu, không biết có chuyện gì xảy ra với

người đàn ông này nữa, vậy mà lại luôn

làm ra những hành động khiến cô

không biết phải làm sao.

“Tôi như thế nào?” Anh không giận

trái lại cười nói: “Ngoan, ăn chút gì đi.”

Cô không muốn ăn bất cứ thứ gì

trên đó: “Tôi nhìn ăn, anh đừng thúc

giục tôi.” Diệp Tĩnh Gia hơi cáu nhưng

cũng không nói gì được gì. Dẫu sao thì

cô ăn cơm cũng bị người khác quản có

chút không tốt lắm.

“Tôi không đói bụng, vừa rồi tôi đã

ăn no rồi” Không có Lữ Hoàng Trung ở

bên cạnh, mặc dù cô làm tất cả những

chuyện nên làm, nhưng cô luôn có cảm

giác làm chuyện gì cũng không tốt.

Mơ mơ màng màng, Diệp Tĩnh Gia

cũng không biết mình đang suy nghĩ

cái gì nữa.

Chờ đến khi cô tỉnh dậy thì đã ở

trên xe của Hoắc Minh Dương: “Ở trong

hoàn cảnh này mà cô cũng ngủ được.”

Hoắc Minh Dương nhỏ giọng giễu cợt

cô, cảm giác Diệp Tĩnh Gia còn chưa

tỉnh ngủ, anh nói hồi lâu mà cô vẫn

không có trả lời: “Ngoan, ngủ tiếp đi”

chapter content

chapter content

chapter content

chapter content

chapter content

chapter content

chapter content

chapter content



chapter content

chapter content

chapter content

chapter content

chapter content

chapter content

chapter content

chapter content



chapter content

chapter content

chapter content