Yêu Nữ Xin Tự Trọng

Chương 107: Xuống núi sau ba năm



Chớp mắt đã ba năm trôi qua.

Khuôn mặt Giang Vân Hạc không có quá nhiều thay đổi, đối với tu sĩ quá trình lão hóa xảy ra càng chậm.

Vì vậy, hắn nuôi chút râu, để nhìn trông trưởng thành hơn chút.

Sau khi hoàn thành xong việc minh tưởng buổi sáng, Giang Vân Hạc mở hai mắt ra, cảm nhận linh lực như một hồ nước trong cơ thể.

Được lợi ích từ phúc địa Tử Thần tông, linh lực của Giang Vân Hạc tăng trưởng còn nhanh hơn so với dự tính của mọi người, sau ba năm đã đột phá tới Khí Hải, sớm hơn hai năm so với dự tính.

Chỉ dựa vào điều này, đã khiến danh tiếng của hắn trong tông môn tăng mạnh.

Hai mươi mốt tuổi đạt Khí Hải cảnh, dù là người của môn phái nào, đều thuộc hạng thiên tài đỉnh cao.

Chưa kể phía sau hắn còn có một người.

Chưởng lệnh đệ tử Chấp Nguyệt.

Ánh mắt Giang Vân Hạc sáng ngời, chỉ liếc nhìn cũng khiến người khác cảm thấy như có tia sáng xẹt qua, đấy là do vừa đột phá còn chưa ổn định, cần ít nhất mười ngày nửa tháng nữa để ổn định hoàn toàn.

"Tiểu sư đệ, sư phụ bảo ta gọi ngươi tới Thiên Môn phong."

Ba năm qua, Dược Nhi trông cũng trưởng thành hơn chút, nàng đang cưỡi một con thú cao một thước, toàn thân đầy lông, mặt như hà mã, thân hình lại như lợn, ngủ quanh năm, vẻ mặt ngu ngốc, là dị thú Nhị sư tỷ gửi về hai năm trước, gọi là Thang Bàn Tử.

Loại sinh vật này tính cách cực kỳ ngoan hiền, không tấn công ai bao giờ, da dày thịt béo, gặp nguy hiểm thì chạy trốn cực nhanh, sinh vật bình thường không thể làm gì được nó.

Phía sau Thang Bàn Tử, hàng loạt hươu, thỏ, chuột, chim đi theo, xếp thành một hàng dài.

Chỉ cần Thang Bàn Tử thải ra một ụ phân, sẽ khiến đám động vật phía sau tranh cướp điên cuồng.

Nghe nói phân Thang Bàn Tử ẩn chứa linh lực cực mạnh, nên rất được động vật yêu thích.

Dược Nhi nói mũi nàng ngửi thấy phân Thang Bàn Tử có vị quả sơn tra, vị hơi đắng...

Tuy nhiên Giang Vân Hạc cảm thấy hơi khó hiểu, con người "ngửi" sao ra vị đắng được.......

Khụ khụ!

"Được, ta đi ngay bây giờ!" Giang Vân Hạc quay vào phòng buộc tóc, thay chiếc áo dài màu trắng, trên áo mang những đường vân màu bạc, tạo thành hình vẽ kỳ lân.

Cái áo này là Chấp Nguyệt tặng, là một kiện pháp khí, có thể ngăn cản công kích ở mức độ nhất định.

Hơn hết, bộ quần áo này có thể tự vệ sinh, từ nay về sau hắn không cần phải giặt quần áo của mình nữa.

Từ ba năm trước, khi cao tầng Tử Ngọc môn gần như bị tiêu diệt hết, chỉ còn lại hai trưởng lão trọng thương, lại thêm uế khí tràn ra từ Thất Tinh động, ăn mòn xung quanh dần dần, Tử Ngọc môn quyết định quay trở lại Tử Thần tông, coi như là quay về cội nguồn.

Đương nhiên, nếu mọi chuyện chỉ có vậy, thì bọn họ cũng không chịu quay lại dễ dàng như thế.

Hơn một tháng trước, Thất Tinh tiên tử còn chưa khôi phục thực lực đã xuất hiện ở Tử Ngọc môn, dù có phong chủ Vọng Đồng phong cùng Hòa Thiền Phong ngăn cản, nhưng chỉ nháy mắt Vọng Đồng phong chủ đã bị đánh trọng thương.

Cũng may Nam Mộng cùng Nam Nguyệt chạy tới kịp thời, mới đẩy lùi được Thất Tinh tiên tử.

Chính vì chuyện này, Tử Ngọc môn mới quyết tâm quay về cội nguồn, hợp nhất với Tử Thần tông.

Mà hôm nay là ngày người Tử Ngọc môn đến.

"Giang sư đệ!"

Vừa đến Thiên Môn phong, Giang Vân Hạc đã nghe thấy một giọng nữ.

Là một sư tỷ ở Vọng Đồng phong.

"Hoa tai sư tỷ hôm nay thật độc đáo? Ánh mắt sư tỷ thật tốt!"

"Giang sư đệ."

Nụ cười Giang Vân Hạc càng rạng rỡ hơn khi hắn đi xa.

"Sư tỷ, mắt ngươi càng ngày càng to!"

"Có phải không, thật à?"

"Không tin ngươi hỏi mọi người đi! Trừ phi là người mù, nếu không đều có thể thấy! Hay là không ai nói với ngươi? Vậy bọn họ xấu tính quá rồi!"

"Giang sư đệ..."

"Oa, sư tỷ dùng son gì vậy? Không dùng? Không phải ngươi đang lừa ta chứ? Môi tỷ như hoa sen nở rộ, khiến mọi người đều phải ghen tị đó!"

........

Hàng trăm đệ tử Tử Ngọc môn đã đến trong sân, trong lòng mọi người vừa có chút lo lắng thấp thỏm, lại có chút chờ mong.

Bắt đầu từ hôm nay, Tử Ngọc môn chỉ còn là lịch sử.

Dù sao thì Tử Ngọc môn và Tử Thần tông có chung nguồn gốc, hơn nữa thực lực Tử Thần tông còn mạnh hơn Tử Ngọc môn không ít, đối với bọn họ chưa chắc đã là chuyện xấu.

Lúc mấy trăm người này đang chờ, đã có vài người của Tử Thần tông tới, đứng bên một dò xét, khiến bọn họ có chút khó chịu.

Đến khi có một thanh niên mười bảy, mười tám tuổi đến, xung quanh lập tức trở nên ồn ào.

Chỉ thấy thanh niên mới tới tướng mạo tuấn mỹ, ánh mắt ôn hòa, một chút râu khiến hắn trông chín chắn hơn một tí, thêm một phần phóng túng và mị lực.

Cứ đi mười bước hắn lại nói chuyện với một cô gái, thái độ cường điệu, giọng điệu nhiệt tình, không khiến người khác phản cảm chút nào, mọi cô gái đều tươi cười vui vẻ đáp lại.

"Đó là ai?" Có người tò mò hỏi.

Dù sao so với những đệ tử Tử Thần tông khác, trông hắn thật sự khác biệt, rất nổi bật, muốn người khác không chú ý tới hắn cũng khó.

"Hắn có địa vị rất cao ở Tử Thần tông? Ta thấy có rất nhiều người cố ý chờ hắn đi tới."

"Hình như không phải? Ta thấy các nam tu khác nhìn hắn rất khó chịu..."

Vừa nói xong, mọi người xung quanh cũng phát hiện.

Tất cả nữ tu đều vây quanh hắn, mà đám nam tu thì đều đứng từ xa nhìn lại không mấy thiện cảm.

"Ta biết hắn là ai." Một tu sĩ Tử Ngọc môn tinh thông tin tức nói.

"Là ai?"

"Hắn là Giang Vân Hạc, đệ tử Chưởng Nguyệt chân nhân, là đệ nhất thiên tài Tử Thần tông, năm nay mới hai mốt tuổi, đã đột phá tới Khí Hải cảnh. Nhưng nhận xét về hắn... hơi đặc biệt.

"Sao lại nói vậy?"

"Nữ tu đều nhận xét tốt về hắn.... Nam tu thì không thích hắn... Tương phản hoàn toàn."

Điểm ấy những người ở đây đều nhìn ra.

"Vì sao lại như vậy?" Không ít người không hiểu.

Vài người thông minh, đã đoán ra lý do.

"Qua vài ngày nữa các ngươi sẽ hiểu." Người nói chuyện không tiết lộ toàn bộ, sợ sau này bị người kiếm chuyện.

Hắn cũng coi như giao du rộng, có được không ít tin tức từ Tử Thần tông.

Đánh giá của nữ tu đối với Giang Vân Hạc là, đối xử chân thành, ôn hòa lễ phép, làm người hài hước, trọng nghĩa khinh tài...

Đánh giá của nam tu đối với Giang Vân Hạc thì lại thống nhất lạ thường.

Cặn bã.

.......

Đánh giá đó khiến đệ tử Tử Ngọc môn ấn tượng cực kì sâu sắc với Giang Vân Hạc.

Thậm chí còn không kém hơn Chấp Nguyệt vừa vội vàng trở về.

Nhất là thời điểm nàng đứng cạnh hắn.

Không ít người cảm thấy chua chát.

"Ta tưởng ngươi sẽ trở về từ tối qua, có chuyện gây chậm trễ?" Giang Vân Hạc nhẹ giọng hỏi.

"Vài việc nhỏ, không có gì." Ánh mắt Chấp Nguyệt liếc xung quanh, mọi người đều tránh ra.

Ba năm nay, tuy tướng mạo Chấp Nguyệt không thay đổi, nhưng cũng đã trưởng thành hơn so với trước đây, thủ đoạn cũng rõ ràng hơn, danh tiếng càng lúc càng lớn.

"Gầy đi một chút, nhưng lại xuất chúng hơn, khiến ta bắt đầu thấy tự xấu hổ. Ngươi có thấy ánh mắt bọn họ vừa rồi nhìn ngươi... rồi nhìn ta không, ta trở thành kẻ thù của cả tông môn rồi đấy, đều là tại ngươi."

Ánh mắt Chấp Nguyệt khẽ đảo: "Ngươi còn đổ tại ta. Vì sao ngươi trở thành kẻ thù của tông môn, ta vẫn biết."

"Ta là người luôn đối xử tốt với người khác!" Mặt Giang Vân Hạc không thay đổi nói.

Chấp Nguyệt tự hỏi một chút, nói: "Ngươi tính tình ôn hòa, làm người trong sáng, đối xử quá tốt với mọi người."

"Đúng vậy, đây chính là khuyết điểm lớn nhất của ta." Giang Vân Hạc cảm thấy Chấp Nguyệt nói quá đúng.

Trong lúc hai người thầm nói chuyện, tông chủ, ba vị trưởng lão, các vị phong chủ và các trưởng lão còn lại của Tử Ngọc môn cùng nhau đến.

Tông chủ nói một hồi, chủ yếu là Tử Thần tông mở thêm hai phong nữa, gọi là Quy phong và Tử Ngọc phong.

Mà hai vị trưởng lão còn lại của Tử Ngọc môn chính là hai vị phong chủ.

Tử Ngọc môn còn lại ba trăm đệ tử, trong đó một nửa gia nhập hai phong, một nữa gia nhập mười ba phong khác, đãi ngộ giống như đệ tử Tử Thần tông.

Kể từ nay, Tử Ngọc môn có hai phong cho mình, về phần đệ tử gia nhập các phong khác cũng được trợ giúp làm quen với mọi người, tránh trường hợp đệ tử Tử Ngọc môn thu mình, không thể hòa nhập với tông môn.

Tuy vậy, tự dưng nhiều hơn ba trăm đệ tử, sẽ có nhiều phương diện không thể chu toàn, còn phải mất một thời gian mới ổn định lại được.

Phổ biến mọi chuyện xong, các đệ tử đều quay về các phong, riêng hai phong mới thì đã sớm có chỗ từ hai ngày trước.

"Vân Hạc, lát nữa tới chỗ ta một chuyến."

Đang tản ra, thì Giang Vân Hạc nhận được truyền âm của sư phụ Nam Nguyệt.

Một lát sau hắn đi tới nơi ở của Nam Nguyệt.

"Sư phụ."

"Ngồi đi."

Giang Vân Hạc thản nhiên ngồi xuống, chờ Nam Nguyệt mở lời, trong lòng cũng không biết lúc này nàng gọi mình tới để làm gì.

Nam Nguyệt nhìn hắn một lúc với vẻ mặt phức tạp, tên đệ tử này khiến nàng có chút không nói nên lời.

Tôn sư trọng đạo, hữu ái đồng môn, là một người thông minh tỉnh táo, thiên phú lại tốt, gần như không chê vào đâu được.

Nhưng mà đôi khi lại khiến người ta cảm thấy bất đắc dĩ.

Vốn nàng định cho hắn ở lại trên núi thêm hai mươi ba mươi năm.

Nhưng nếu hắn ở trên núi thêm hai năm nữa, sợ rằng các phong chủ khác sẽ tìm nàng bàn chuyện hôn sự.

Nếu qua ba năm, không biết sẽ có bao nhiêu nữ đệ tử thầm thương trộm nhớ hắn, cho dù có Chấp Nguyệt uy hiếp, cũng sẽ không ngăn được nhiều con thiêu thân lao vào lửa như vậy.

Thực là một tên hỗn đản!

Giới tu hành ăn chơi có, đa tình có, nhưng không có ai hỗn đản như hắn.

Nhưng hắn lại rất có chừng mực, không bao giờ làm việc gì mập mờ, bề ngoài chỉ là ăn nói thân thiện, thái độ nhiệt tình mà thôi.

Nếu không có chuyện, bọn họ cũng không ngờ mọi chuyện lại như này.

Hắn hoàn toàn tương phản với Chấp Nguyệt.

Giang Vân Hạc bị Nam Nguyệt nhìn chằm chằm, trong lòng có chút chột dạ: "Sư phụ, ta không phạm lỗi gì chứ?"

"Không có, nhưng ta lại hy vọng ngươi phạm lỗi gì đó." Nam Nguyệt thở dài. Nếu hắn phạm sai lầm, nàng còn có thể tìm cơ hội thu thập hắn một chút.

Nhưng tiểu tử này giữ chừng mực vô cùng tốt, không phạm sai lầm, làm nàng muốn dạy dỗ hắn cũng không được.

"Vậy là tốt rồi, ta chỉ sợ làm phiền não sư phụ. Làm đệ tử, không thể phân ưu giải nạn giúp sư phụ, lại còn gây thêm phiền toái, vậy không còn gì để nói rồi." Giang Vân Hạc cười nói.

Nam Nguyệt càng bất đắc dĩ.

Tên này đúng là dẻo miệng.

"Bỏ đi, nói thật với ngươi, hiện giờ nhiều nơi loạn lạc, Chấp Nguyệt ở bên ngoài phụ trách mọi việc, quá mức gian nan."

"Ý sư phụ là?" Trong lòng Giang Vân Hạc phát cuồng, cố không để lộ sự vui mừng.

"Nửa tháng sau, khi tu vi ngươi ổn định, xuống núi hỗ trợ Chấp Nguyệt đi."

Nam Nguyệt bất đắc dĩ nghĩ: Để Chấp Nguyệt gặp ngươi, mong ngươi có thể an phận một chút?

"Nguyện ra sức vì tông môn! Ta cũng hiểu Đại sư tỷ thật sự quá mệt mỏi, hôm nay gặp nàng, nàng gầy hơn rất nhiều, làm sư đệ thấy đau lòng thay."

Nam Nguyệt phất tay: "Lời này ngươi nói cùng nàng đi, đừng nói với ta."

Nàng vung tay áo lên, một màn sáng lóe lên, trước mặt Giang Vân Hạc hiện ra một con thoi hai đầu màu trắng đen.

"Đây là Âm Dương Toa ta mới có được, có khả năng phi độn phạm vi ngắn, cũng có khả năng tấn công địch, uy lực không kém, giờ tặng cho ngươi."

"Đa tạ sư phụ." Giang Vân Hạc nhìn qua đã biết Âm Dương Toa này bất phàm.

Tu sĩ cấp thấp thường dùng pháp khí, mà Âm Dương Toa này lại là pháp bảo.

Nam Nguyệt lại truyền chút pháp môn cho Giang Vân Hạc, rồi để hắn trở về cũng cố tu vi.

Giang Vân Hạc bước ra khỏi phòng Nam Nguyệt, giơ cao nắm tay, suýt cười ra tiếng.

Rốt cuộc mình có thể xuống núi rồi.