Yêu Em Nói Thế Nào

Chương 17: Tiếu thiếu gia tự mình biết mình



Edit: Hyukie Lee

La Chương Duy là đạo diễn chính của《 Sử đồ 》, trong vòng rất có tiếng, chúc rượu một ly mà nói hơn hai mươi phút, từ cốt truyện phim nhựa đến hậu kì tuyên truyền đến hi vọng bán được vé, nói cho một đống. Vì trong vòng ông rất có tiếng, đã từng nhận mấy giải đạo diễn xuất sắc nhất tại liên hoan phim quốc tế, ngay cả những nhân vật gạo cội cũng chỉ biết ngoan ngoãn ngồi nghe, thỉnh thoảng vỗ tay cho đạo diễn.

Nhưng trong những khuôn mặt sùng bái, cung kính, nịnh nọt, tươi cười, có một gương mặt càng ngày càng hôi thối, chính là Tiếu Gia Thụ mới vào nghề. Vì kịp nghi thức khởi động máy được cử hành lúc mười hai giờ rưỡi, vừa vặn là giờ cơm. Nghi thức kết thúc lúc bốn giờ chiều, mọi người làm quen lẫn nhau, nói chuyện phiếm, tạo quan hệ, sau đó đi quán cơm, thời gian đã qua bảy rưỡi tối. Mà Tiếu Gia Thụ quen dùng cơm lúc mười hai rưỡi trưa và sáu giờ chiều. Nói cách khác, cả ngày hôm nay ngoại trừ bát cháo hoa lúc sáng y không ăn được gì, bụng đói đến mức lép xẹp.

Y cũng muốn cười, thong dong chờ đợi bữa ăn, nhưng dạ dày trống trơn, dưới tình huống mỹ vị xếp đầy trước mặt, thực sự là không thể làm được! Tiếu Gia Thụ nhìn dĩa gà nướng cách đó không xa, tưởng tượng hình ảnh bỗng nhiên mình đứng lên, cầm nguyên con gà tọng vào họng đạo diễn, buộc ổng ngừng cảnh thao thao bất tuyệt lại. Ờ, tưởng tượng xong thoải mái hơn nhiều, có thể nhịn thêm năm phút.

Tiếu Gia Thụ gật gù, sau đó xoa bụng, vẫn chưa nhận ra Quý đại ảnh đế ngồi đối diện bỗng nhiên nhìn mình, vẻ mặt có chút quái lạ, phảng phất muốn cười mà bị kìm lại.

“… Chúc phim nhựa đại thành công.” Cuối cùng đạo diễn cũng kết thúc, mọi người lục tục đứng lên.

Tiếu Gia Thụ gần như không chờ được nữa nhanh chóng giơ ly rượu, cụng một cái với Hoàng Mỹ Hiên và Hoàng Tử Tấn bên cạnh, sau đó gắp một miếng thịt vịt bỏ vào trong chén. Hoàng Mỹ Hiên lặng lẽ kéo tay áo y, Tiếu Gia Thụ không để ý, bới thêm mấy giá cơm mới nhìn sang, thấp giọng hỏi: “Chị Hoàng, đạo diễn nói xong rồi đúng không? Có thể ăn chưa?”

“Uống với đạo diễn, anh Quý, anh Hành một ly, nhanh lên.” Hoàng Mỹ Hiên vừa nói vừa rót rượu cho Tiếu thiếu gia.

Thi Đình Hành, Quý Miện đều là nam một, nam hai của bộ này, cũng đều là ảnh đế cấp bậc đại già, hậu bối nên mời họ một chén, mà bọn họ có uống không lại là chuyện khác. Tuy Tiếu Gia Thụ ở nước ngoài nhiều năm, nhưng cũng không lạ lắm với lễ nghi bàn ăn Trung Quốc, cầm ly rượu kính đạo diễn, Thi Đình Hành và Quý Miện, ngoại trừ một câu “Chăm sóc nhiều hơn” cũng không còn gì khác.

Đối lập với Tiếu Gia Thụ, những người mới khác lục tục đi đến ba người, vừa kính rượu vừa lấy lòng, khen một câu tặng một câu tầng tầng lớp lớp, cho nên tính cách kiêu ngạo, không biết lễ nghi của Tiếu thiếu gia lại càng nổi bật.

Hoàng Mỹ Hiên có chút đau đầu, nhưng cũng không biết làm gì, mạnh mẽ trừng Tiếu thiếu gia đang đau khổ vùi đầu ăn một chút, sau đó hỏi nhỏ: “Em đang ăn gì đấy?”

“Gà xào xả ớt ạ.” Tiếu Gia Thụ ngẩng đầu lên, cặp môi đỏ au, viền mắt còn mang theo vài giọt nước mắt lấp lánh.

“Ai cho em ăn cay! Chị Tiết nói cục lở của em mới khỏi, còn chưa hết nhiệt! Ăn rau xanh!” Hoàng Mỹ Hiên vừa nói vừa gắp một mớ rau xanh bỏ vào chén Tiếu thiếu gia.

Tiếu Gia Thụ gắp rau bỏ qua một bên, tiếp tục gặm gà xào xả ớt, đưa đũa về dĩa thịt nấu cay. Ăn cháo liên tục nửa tháng, hiện tại y chỉ muốn ăn chút đồ mặn mặn. Hoàng Mỹ Hiên thấy y không nghe lời, cầm cái muỗng sạch gõ mu bàn tay người nọ, Tiếu Gia Thụ ai da khẽ một tiếng, nhưng vẫn lì lợm gắp miếng thịt cay về, bỏ vào miệng.

“Đứa nhỏ này sao không biết nghe lời? Coi chừng chị mét chị Tiết!” Hoàng Mỹ Hiên đe dọa.

Tiếu Gia Thụ cười cười lấy lòng, sau đó đưa “bàn tay tội ác” hướng về dĩa tôm cay cách đó không xa. Hoàng Mỹ Hiên bực bội, liên tục lấy cái muỗng gõ nhưng vẫn không thể ngăn cản được người nọ. Hành vi hai người vô cùng thân mật, không giống quản lý và nghệ sĩ, ngược lại càng giống trưởng bối và tiểu bối trong nhà hơn. Mọi người nhìn qua, chú ý từng hành vi của Tiếu Gia Thụ.

Không có bối cảnh khủng bối, đại ma vương như Hoàng Mỹ Hiên sao lại hầu hạ Tiếu Gia Thụ như hầu hạ tổ tông cho được? Không được! Đã có bối cảnh, vậy thì không thể đắc tội, y thích sĩ diện thì cho y sĩ diện. Vừa nghĩ như thế, vài người có ý đồ bắt đầu tìm Tiếu Gia Thụ bắt chuyện, nhưng chỉ được đối phương ừ ờ ờ vài tiếng qua loa, trong lòng bực muốn chết cũng không dám lộ ra.

Tiếu Gia Thụ ăn rất ngon, còn chuyên thò đũa về mấy dĩa đồ cay, Hoàng Mỹ Hiên giận đến trừng mắt. Bỗng nhiên em trai Hoàng Tử Tấn cười lên, chủ động múc cho Tiếu Gia Thụ một muỗng đậu hũ ma bà, đến bên tai y nói nhỏ: “Ăn đi, cứ ăn cho đã đi, sáng sớm ngày mai ra cỡ lớn em sẽ vô cùng thoải mái.”

“A?” Tiếu Gia Thụ ngơ ngác nhìn hắn.

“Sáng sớm ngày mai, cỡ lớn.” Hoàng Tử Tấn lặp lại lần nữa, âm lượng rất nhỏ, ngoại trừ Tiếu thiếu gia và Hoàng Mỹ Hiên, không ai nghe thấy.

Tiếu Gia Thụ có một chỗ rất khác người thường, đó là trí tưởng tượng vô cùng phong phú, người khác chỉ nói một câu, y đã tưởng tượng nó thành hình ảnh sống động 3D rõ nét. Hiện tại, trong đầu Tiếu Gia Thụ đã không tự chủ hiện lên hình ảnh mình ngồi trên bồn cầu, dùng sức rặn đỏ mặt, mà có rặn cỡ nào cũng không ra nổi, mười mấy phút trôi qua, dằn vặt cực kì tàn khốc, thật vất vả mới lôi ra một cục lửa, hỏa diễm phần phật bay ra từ bồn cầu, cháy khét tóc y, có thứ gì nổ tung, đầy đất đều là màu vàng, vật thể sền sệt đầy khả nghi… Nhạc nền tự động vang lên – hoa cúc tàn, mông thương tật, quần lót người đã ố vàng, nhành hoa vương vấn người bệnh trĩ, chỉ nằm sấp không thể nằm ngửa…

Ói… Muốn ói… Tiếu Gia Thụ để đũa xuống, chậm rãi che miệng lại, dùng ánh mắt lên án Hoàng Tử Tấn.

Hoàng Tử Tấn vò loạn mái tóc xám khốc soái của y, cười nói: “Ngoan, ăn tiếp đi, anh gắp cho em.”

“Anh, em sai rồi, em ăn đồ không nhiệt.” Tiếu Gia Thụ vội vã cúi đầu, đàng hoàng ăn rau xanh.

Hoàng Tử Tấn chống cằm, cười khanh khách nhìn người nọ, trong mắt tràn đầy sủng nịch. Tướng mạo hắn cực kì đẹp trai, thậm chí có thể dùng từ yêu dị để hình dung, khuyết điểm duy nhất chính là tính tình thất thường, khi còn trẻ đã từng nổi tiếng một quãng thời gian. Nhưng cũng chính vì gương mặt này, sau đó hắn bị một nhóm đồi bại khống chế, cưỡng bức tham gia bộ phim loại ấy ấy. Nếu không phải chị Tiết chạy tới đúng lúc, chắc chắn hắn đã sớm điên, sớm chết rồi, hoặc là sống không bằng chết. Mà sở dĩ chị Tiết bất chấp nguy hiểm chống lại nhóm đó, chỉ vì vô tình nhìn thấy chị gái trốn trong hành lang khóc mà thôi. Thậm chí lúc đó cô còn không biết bọn họ là ai.

Đã nhiều năm trôi qua, hắn lui khỏi sân khấu làm hậu trường, chị gái cũng từ làm linh tinh lên chức quản lý kim bài, nhưng một khắc bọn họ cũng không dám quên là ai cứu bọn họ ra khỏi địa ngục, còn cho họ một tương lai tươi sáng. Đừng nói chị Tiết để bọn họ làm quản lý tạm thời của Tiếu Gia Thụ, thậm chí để bọn họ làm cả đời cũng không vấn đề gì.

Hoàng Tử Tấn rơi vào hồi ức, sắc mặt Quý Miện bên này có chút quái lạ. Đầu tiên, hắn dùng khăn che miệng lại, sau đó nốc mạnh một ly rượu, cuối cùng lắc đầu bật cười, không khỏi cảm thán một câu “Đúng là”. Phương Khôn nhận ra sự khác thường của hắn, đến gần hỏi: “Sao vậy? Đau đầu ư?”

“Không, tôi rất khỏe.” Quý Miện để ly rượu xuống, lại quay đầu nhìn Lâm Nhạc Dương ở bàn ăn khác, thấy người nọ đang trò chuyện với người xung quanh vô cùng hòa hợp, lúc này mới yên lòng đi ra ngoài.

Tiếu Gia Thụ ăn no muốn đi thả bồ câu, cũng đi ra ngoài, rửa tay xong trở lại phòng khách, thấy Quý Miện đứng ở cửa sổ cuối hành lang hút thuốc, không khỏi đi tới: “Anh Quý, có thể cho em một điếu không?”

“Cậu cũng hút thuốc?” Quý Miện có chút bất ngờ. Đừng tưởng Tiếu Gia Thụ lớn lên cao to tuấn mỹ, kì thật nội tâm là một đứa bé chính cống, cực kì non nớt.

“Em hút ít.” Tiếu Gia Thụ không dám hút trước mặt mẫu thân, một khi bị bà phát hiện, không phải hút thuốc lá nữa mà là hút máu y. May mà Tiếu Gia Thụ không bị nghiện, sau khi về nước mới không bại lộ.

Quý Miện cười khẽ, sau đó đưa bao thuốc qua, nói đầy ý vị sâu xa: “Lúc liên hoan, người Trung Quốc không lắp đầy bụng mà là giao thiệp. Lúc người khác đều đang trò chuyện, chỉ có mình cậu vùi đầu ăn, không thèm để ý ai, vậy quá chói mắt. Bối cảnh có mạnh hơn nữa cũng cần giao thiệp, đặc biệt là ở showbiz, làm quen nhiều chút, kết một thiện duyên, chỉ có lợi chứ không có hại.

“Cái này em biết, cảm ơn anh Quý.” Tiếu Gia Thụ cũng không cảm thấy Quý Miện rỗi hơi. Y là người rõ ràng, biết Quý Miện thật lòng muốn tốt cho mình mới nói những lời này, nếu không ai thèm để ý? Trong vòng này, địa vị quyết định tất cả, vì trèo lên trên, ai cũng có thể giẫm một cước, loại không đạp đồng nghiệp như Quý Miện, còn có thể đặt mình vào vị trí hậu bối để suy nghĩ, đã ít còn hiếm.

Quả nhiên Quý Miện y như tài liệu trên baidu, là người tốt! Thiện cảm của Tiếu Gia Thụ với Quý Miện chậm rãi tăng lên. Tuy hắn đã từng che chở Lý Giai Nhi, nhưng mỗi chuyện hắn làm đều xuất phát từ bản tâm, thực sự là hiếm có.

Đối mặt hắn, bỗng nhiên Tiếu Gia Thụ có chút muốn chia sẻ tâm sự, thấp giọng nói: “Anh Quý, thật ra em không biết diễn xuất chút nào, em không biết có thể đắp nặn nhân vật Lăng Phong hay không, cho nên em không dám làm quen với bọn họ. Anh cũng biết, nếu em nhảy nhót tưng bừng trong đoàn làm phim, để mọi người đều biết em là ai, kết quả em diễn nát bét, không thể không lui ra, vậy thì càng mất mặt! Còn không bằng lúc đầu không quen ai, yên lặng mà đến, yên lặng mà đi, ít ra còn có chút mặt mũi.”

Tiếu Gia Thụ dùng sức hít một ngụm thuốc lá, tiếp tục nói: “Em đã nghĩ kĩ rồi, nếu em có thể diễn được nhân vật này, thì diễn tiếp, còn không được thì đúng lúc rời đi, nhường vị trí cho người có thực lực, tất cả tổn thất em sẽ bồi thường. Có một câu tục ngữ là “Chiếm hầm cầu không ị phân”, em thấy mình chính là loại người “Chiếm hầm cầu không ị phân” đó, rất đuối lý.”

Quý Miện thâm thúy liếc y một cái, khuyên nhủ: “Nói lời ngốc nghếch gì chứ? Cậu có thể bồi thường đoàn phim tổn thất tiền bạc, nhưng có thể bồi thường tổn thất thời gian không? Bởi vì cậu, đoàn phim lỡ giờ lỡ giấc, tất cả đều phải quay lại. Cậu đừng nghĩ mình diễn không tốt làm gì, nếu muốn thì dốc hết toàn lực ra buộc nó phải thành, lúc đó mới tính là bước đầu thành công. Tôi đã xem qua nhân vật Lăng Phong, giả thiết rất giống bản thân cậu, cũng không khó lắm, chỉ cần diễn chính mình là đủ.”

“Có thật không?” Quả nhiên Tiếu Gia Thụ được an ủi, đôi mắt vốn u ám trở nên lấp lánh. Câu này Tiết Miểu đã từng nói rất nhiều lần, nhưng Tiếu Gia Thụ luôn cho rằng mẹ con thương nhau, giả vờ mà thôi. Nhưng hiện tại ngay cả Quý Miện cũng nói như vậy, Tiếu Gia Thụ liền an tâm, cảm giác mình được cổ vũ rất lớn.

=

Đm làm chương này xong mị rất muốn lôi đầu Tiếu Gia Thụ ra đập một trận! Anh yêu à, anh có biết em mới ăn mì xong không? Đm trí tưởng tượng!