Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Chương 277: Chúng Ta Như Thế… Ừm, Không Phạm Pháp



Nhìn Đường Diệc Sâm lái xe vào bãi đỗ xe của khách sạn, nháy mắt Thủy Tâm Nhu liền lạnh trong lòng một nửa.

Khốn kiếp, cô bảo anh đưa đi bệnh viện, lại không bảo anh đưa cô tới khách sạn.


Anh muốn làm gì cô đã quá rõ ràng rồi, thì ra anh tìm cô không có lòng tốt gì.

Vậy cũng quá khéo đi, Đường Diệc Sâm làm sao biết cô và Phí Lạc ở nhà chính Tần Viên, chẳng lẽ thuốc là do anh bỏ?

Thủy Tâm Nhu ảo não đã lên xe Đường Diệc Sâm, ảo não bản thân quá ngoan ngoãn ngồi trong xe đi cùng anh.

Đôi mắt đẹp tức giận, cô u oán trừng mắt nhìn Đường Diệc Sâm, lúc anh mở cửa xuống xe, cô cũng đột nhiên mở cửa xuống xe, hơn nữa động tác còn nhanh hơn anh.

Thủy Tâm Nhu không do dự càng không dừng lại, nhấc chân bỏ chạy, cô chỉ muốn rời xa Đường Diệc Sâm.

Dù cô cảm thấy khó chịu, cô cũng tình nguyện đi bệnh viện truyền nước, cô mới không muốn cho cái tên khốn kiếp đáng chết như anh được tiện nghi.

“Bà xã…” Đường Diệc Sâm phát hiện Thủy Tâm Nhu bỏ chạy nhanh chóng đóng cửa xe đuổi theo.

Thủy Tâm Nhu không quay đầu lại, nghe được Đường Diệc Sâm kêu cô, cô chạy càng nhanh.

Vô sỉ, lưu manh, cô mới không muốn đi cùng anh, cô mới không muốn hủy đi quyết định xin ở riêng thật vất vả mới đưa ra.


“Shit!” Đường Diệc Sâm tức giận khẽ rủa một tiếng, nháy mắt đôi mắt thâm trầm nguy hiểm híp lại, anh cũng tăng tốc đuổi theo.

Thủy Tâm Nhu mang giày cao gót, căn bản chạy không nhanh, Đường Diệc Sâm rất mau đã đuổi kịp, vươn cánh tay dài là dễ dàng kéo cô vào trong ngực mình.

Anh ôm ngang cô lên, nhanh chóng đi đến sảnh khách sạn.

“Đường Diệc Sâm, anh thả em ra, em không muốn đi theo anh, em phải đến bệnh viện.” Ưm.. Bị Đường Diệc Sâm ôm như thế thật dễ chịu, trên người anh rất mát mẻ, giống như cô được quấn trong tảng băng nổi, loại cảm giác này cô rất thích.

Nhưng mà cô không cho anh chạm vào.

Thủy Tâm Nhu xoắn xuýt nhíu lông mày, cô đặt bàn tay nhỏ lên lồng ngực anh, muốn đẩy anh ra, nhưng bàn tay không nghe sai khiến sờ loạn, hàm răng cắn chặt môi dưới, không cho phép bản thân phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Haizz.. rõ là giày vò tiểu yêu tinh!

Ngoài miệng thì nói không muốn, cô lại đang ăn đậu hũ của anh, thân thể cô dán chặt vào anh, hơn nữa còn không an phận vặn vẹo.

Đường Diệc Sâm không tự chủ nhếch môi, vẽ ra một độ cong tà mị.


Bàn tay nhỏ của Thủy Tâm Nhu vòng lên cổ anh, sờ sờ, còn làm càn thăm dò vào bên trong cổ áo anh…

Đáng chết, ôm cô đi đoạn đường này đơn giản là hành chết người mà.

Màu sắc con ngươi Đường Diệc Sâm đột nhiên thay đổi, lặng yên toát lên dục vọng.

“Bà xã… đi bệnh viện truyền nước rất đau, ông xã em ở đây, em cần gì phải đi bệnh viện. Ngoan, anh sẽ thương em, rất nhanh em sẽ không khó chịu nữa.”

Đường Diệc Sâm cố ý phun hơi thở nóng lên mặt Thủy Tâm Nhu, kiêu ngạo mà cảm thụ cô run rẩy cùng tiếng hít thở lơ đãng, anh thì thầm, tiếng nói khàn khàn tràn đầy mê hoặc.

“Hu hu hu.. Đường Diệc Sâm, thứ này là anh kêu người bỏ đúng không? Anh khốn kiếp, hu hu hu…” Thủy Tâm Nhu vừa khó chịu vừa dễ chịu, cô muốn giãy dụa nhưng lại rất không có tiền đồ ôm chặt Đường Diệc Sâm.

Cô chán ghét bản thân mình bây giờ, giống như không thể rời khỏi Đường Diệc Sâm vậy, thật đáng buồn!

“Bà xã, đối với em, anh không cần dùng thủ đoạn hạ lưu, anh sẽ bắt được người kia, dám đụng đến người phụ nữ của Đường Diệc Sâm anh, muốn chết à?”

“Đường Diệc Sâm, anh còn nói dối, loại chuyện này cũng không phải lần đầu anh làm, trước kia không phải anh cũng khiến em say mềm rồi mê hoặc em sao? Khốn kiếp!”

Trí nhớ phụ nữ rất tốt, chuyện bốn năm trước mà cô còn nhớ rõ như vậy, anh không mạnh mẽ cưỡng ép thì làm sao có thể ôm mỹ nhân về.

“Bà xã… anh dám cam đoan, tuyệt đối không phải anh làm, anh làm sao có thể cho Phí Lạc đụng vào em, đánh chết anh cũng không làm loại chuyện ngu xuẩn này.”

“Em quản anh có làm hay không, em chính là không muốn đi theo anh, em phải đến bệnh viện, hu hu hu.. Còn nữa, không cho phép gọi em là bà xã, em không còn quan hệ gì với anh rồi.”

“Là em cứng rắn muốn ôm anh, hơn nữa còn ôm chặt như vậy, anh không có cản em nha.” Đường Diệc Sâm lưu manh nhíu mày, anh tùy ý để Thủy Tâm Nhu treo trên người anh.

Một bên khác, anh lấy giấy tờ ra để làm thủ tục check-in.

“Người đẹp, làm phiền cô gọi cảnh sát giúp tôi, người này là lưu manh, bại hoại!”


Cô tiếp tân ở khách sạn dở khóc dở cười, bọn họ rõ ràng thân mật giống như vợ chồng, cũng là cô gái đang cầu cứu cô ôm người ta, còn mắng người ta bại hoại.

Thấy thế nào thì bọn họ cũng giống như người yêu cãi nhau.

Nhân viên tiếp tân cũng không để ý tới Thủy Tâm Nhu, vẫn như cũ làm thủ tục cho Đường Diệc Sâm.

“Cô ấy là vợ tôi, ngại quá, bởi vì chúng tôi mới cãi nhau vài câu, hiện tại cô ấy đang giận.” Đường Diệc Sâm vừa nói vừa lấy hình kết hôn trong ví tiền ra cho người ta xem.

Nhìn ảnh chụp rõ ràng, có ai dám nói bọn họ không phải vợ chồng.

“Đường Diệc Sâm, em giết chết anh!” Thủy Tâm Nhu trừng mắt nhìn Đường Diệc Sâm, cô càng hận bản thân không có tiền đồ ôm chặt anh, giống như tóm lấy cây gỗ cứu mạng vậy.

Ai bảo cô hiện tại vô cùng khó chịu, toàn thân khô nóng.

“Khiến mọi người chê cười rồi, vợ tôi đây là biểu hiện yêu tôi, càng mắng càng yêu mà!” Cầm thẻ phòng, Đường Diệc Sâm cười ôm Thủy Tâm Nhu đi.

—————–

Thừa dịp Đường Diệc Sâm cởi đồ, Thủy Tâm Nhu lại bò dậy, chạy tới cửa, nhưng lại bị anh bắt quay lại ném lên giường.

“Đường Diệc Sâm, em không muốn ở cùng anh, em phải đi bệnh viện, em có thể nhịn được.” Đôi tay chống lên lồng ngực anh, cổ họng khô khốc nuốt một ngụm nước bọt.

Đến nơi này, anh sao có thể buông tha cô, anh muốn cô chết đi được.

Anh trần trụi dán lên người cô, bá đạo đè ép như vậy.

“Lòng em không phải nói vậy nha! Bà xã.. anh thấy biểu hiện của em tương đối thành thật nha.” Răng môi nóng ẩm dọc theo đường cong mỹ lệ mà di chuyển.

Đường Diệc Sâm liếc mắt nhìn thấy mấy dấu đỏ do Phí Lạc lưu lại, lửa giận của anh lập tức xông lên, nhất thời anh có chút thô bạo gặm cắn cô.

Đáng chết, cô vậy mà để cho Phí Lạc hôn cô rồi, nếu như anh tới trễ, vậy bọn họ chẳng phải…

Càng nghĩ càng giận, môi mỏng sốt ruột chiếm lấy đồi núi non mềm của cô, tham lam an ủi.

Mãi đến khi tách ra rồi anh mới bằng lòng, cắn rồi kéo.

Đau đến Thủy Tâm Nhu chửi mắng: “Khốn kiếp!”

Nhưng đáng chết là cô lại yêu chết cái tên khốn kiếp này, lý trí của cô không tự chủ được nữa, cô ôm đầu anh, ngón tay luồn vào tóc anh.

“Đường Diệc Sâm, anh không thể đối với em như vậy, chúng ta ở riêng rồi.. Em sẽ hận anh! Thức thời thì nhanh đưa em đến bệnh viện, có lẽ về sau chúng ta còn có thể làm bạn.”

“Ưm.. Bà xã, em xác định em hận anh? Em không hy vọng anh làm thế với em? Ở riêng, không phải chứng tỏ hôn này chưa ly sao? Chưa ly hôn thì chúng ta vẫn là vợ chồng,vợ chồng không phải có thể tùy lúc thân mật sao? Chúng ta như thế… ừm, không phạm pháp!”

“…”

Vô sỉ! Ở riêng sao còn làm loạn được, làm loạn vậy thì hôn này ly thế nào?

Thủy Tâm Nhu dở khóc dở cười, đáng chết, cô lại không từ chối được nhiệt tình của Đường Diệc Sâm.

Ngón tay thon dài rút ra, Đường Diệc Sâm vén cao váy, đầu ngón tay nhanh nhẹn tìm tới nơi bí mật.

Ngăn cách quần lót, anh tà tứ trêu đùa….

Thủy Tâm Nhu cắn chặt môi dưới, dù khát vọng của cô đang nhiệt liệt kéo lên, cô cũng không cho phép bản thân phát ra chút âm thanh dị thường nào.

Đường Diệc Sâm rất hiểu cô, luôn biết cô muốn gì, anh luôn có thể dễ như trở bàn tay mà ép khô cô, thật sự là chán ghét!

Thủy Tâm Nhu hít thở dồn dập, hai gò má đỏ ửng, nước mắt mông lung, dáng vẻ quyến rũ, nhưng vẫn bướng bĩnh la hét không muốn anh.

Đường Diệc Sâm lại lần nữa thăm dò vườn hoa, tay nhiễm nước, “Bà xã, em còn không có ý định đầu hàng sao?”

Anh tà ác giơ lòng bàn tay lên cho Thủy Tâm Nhu xem.

“Bại hoại, em sẽ nhớ kỹ hổ thẹn đêm nay, ngày mai em lập tức giết chết anh.”

Hừ.. còn mạnh miệng.

Khóe môi Đường Diệc Sâm cong lên, có trời mới biết, làm người xấu nhưng cực kỳ khó chịu, còn không bằng cho anh tới thoải mái.

“Được, anh chờ mong em dùng phương pháp gì giết chết anh.”

Anh tà ác vuốt ve, chỉ là không tùy tiện tiến công.

“Bà xã, anh nên bắt em làm sao bây giờ?”

Thủy Tâm Nhu khó chịu tới sắp khóc, toàn thân cô nóng hổi, có cảm giác muốn chết, tên khốn Đường Diệc Sâm này tra tấn cô hết lần này tới lần khác.

Như thế cô chết được càng nhanh rồi!

Thủy Tâm Nhu nhắm mắt lại, biểu cảm đau khổ, cô thật đấu không lại dục vọng trong mình, cô bại bởi Đường Diệc Sâm rồi, dù là thế cô cũng không muốn nhận thua.

Khẽ khom người, cô dùng đôi môi mình ngăn chặn miệng Đường Diệc Sâm, cô chán ghét mấy lời vô sỉ của anh.

Đôi tay như rắn nước ôm lấy thân thể cường tráng.

Mất nhiều thời gian như vậy, nhẫn nhịn lâu như vậy, Đường Diệc Sâm đương nhiên hiểu được ám chỉ của Thủy Tâm Nhu.

Anh dần dần làm sâu nụ hôn, mãnh liệt tiến công, cuồng dã cướp đoạt, không chút suy tư..

————-

Chu Mạt cho là ác mộng của mình vừa mới bắt đầu, kế tiếp còn có rất nhiều giày vò chờ cô, không nghĩ tới đau đớn qua đi, tên khốn Phí Lạc này vậy mà mang theo mấy phần quan tâm dịu dàng.

Dù là thế hai mắt cô vẫn căm hận nhìn anh chằm chằm.

Là cảm giác gì, cô không nói ra được, tóm lại không có muốn mạng như giết heo lúc bắt đầu kia.

Nhưng điều này cũng không nói lên được cô sẽ chấp nhận hành động này của anh, cô tuyệt đối không phải tự nguyện, cô khinh bỉ anh!

Phí Lạc giống như Satan dồi dào sức lực, đòi hỏi hết lần này tới lần khác, cho tới khi hiệu lực của thuốc theo mồ hôi tan hết, ý thức cùng lý trí của anh mới dần dần khôi phục.

Anh khó có thể tin nhìn hành vi của mình, đáng chết, anh lại đụng người phụ nữ không biết xấu hổ kia rồi.

Việc này rất giống cách của cô!

Tức khắc tức giận hóa thành xấu hổ, trong một trận kịch liệt tăng tốc, anh theo bản năng ôm chặt Chu Mạt, sau đó ghé vào trên người cô.

Anh đối diện với đôi mắt căm hận của cô, có điều ánh mắt anh cũng nặng nề, còn mang theo lửa giận.

Trong xe còn tràn ngập mùi hoan ái, Phí Lạc không để ý tới Chu Mạt, anh sửa sang lại bản thân.

Sau đó anh lấy chi phiếu ra ghi, kéo xuống thả ở trước mặt Chu Mạt.

“Chuyện tối nay rất xin lỗi, tôi không phải cố ý, 500 vạn này coi như đền bù cho cô, chuyện chúng ta làm cũng chưa từng xảy ra.” Phí Lạc nói xong không nhìn Chu Mạt, lái xe đi.

Khốn kiếp! Đôi mắt đẹp của Chu Mạt tóe lửa, cô u oán trừng mắt nhìn Phí Lạc, răng cắn ken két.

Xong việc rồi, anh thì tốt rồi, vung một tờ chi phiếu là xong, cô toàn thân không chịu nổi, anh nhấc quần lên, khoác áo sơ mi, lại trở thành thiếu gia phong độ thâm tình.

Không có đạo lý!

Chỗ đó của cô mẹ nó khó chịu, cô cảm thấy buồn nôn chết đi được.

Ngực Chu Mạt phập p hòng, cô chỉ thoáng chỉnh sửa lại bản thân.

Ra đường lớn, cô bảo anh dừng xe. Cô bỏ đi, không cầm chi phiếu của anh.

Chu Mạt ngăn một chiếc taxi, cô không về nhà mà đi đến cục cảnh sát, cô muốn báo án, cô muốn kiện Phí Lạc.

Khốn kiếp, ngay cả biện pháp cơ bản nhất cũng không làm mà còn xuất trận, cô hận chết anh rồi.

Lần thứ hai cô sao có thể để anh vô duyên vô cớ chiếm tiện nghi.

Trở lại nhà họ Phí, Phí Lạc lập tức vào phòng tắm, anh không kịp chờ để rửa sạch hơi thở của Chu Mạt.

Lần này anh mới nhìn rõ lưng và vai anh đều bị Chu Mạt bấu, người phụ nữ kia ra tay rất nặng.

Hàm răng cô còn lưu rõ trên vai anh, có chút tơ máu đã khô.

Cô không lấy chi phiếu của anh, không nói một tiếng liền rời đi, điều này khiến anh có chút bất ngờ.

Cũng chính vì vậy, không hiểu sao trong lòng anh thấy rối rắm.

Lúc anh đi vào kia, cô thế nhưng đau đến kêu khóc, giống như cô rất ngây thơ vậy.

Phí Lạc mở vòi sen để nước dội từ đầu xuống chân, lắc đầu để xua tan suy nghĩ tạp nham của mình.

Ngồi trên ghế salon, Phí Lạc rút một điếu thuốc, thình lình một nhóm cảnh sát tới nhà anh, đánh thức cả vợ chồng Phí Đằng đang ngủ.

“Anh Phí Lạc, anh dính líu tới một vụ án cưỡng gian, mời anh về hỗ trợ chúng tôi điều tra. Hiện tại anh có thể giữ yên lặng, cũng có thể mời luật sư, nhưng những gì anh nói sẽ là bằng chứng trong tương lai.”