Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Chương 177: Các Cô Đều Chạy Không Khỏi Vận Mệnh Sắp Đặt



Giọng nói của bà còn già hơn mấy chục tuổi so với tuổi thật của bà, bao gồm tang thương không cách nào mờ đi. Bà chậm rãi tới gần Bối Kỳ, chỉ có đôi mắt lộ ra kia lóe ra ánh sáng phức tạp, đáy mắt lại kiên định.

Theo phản xạ, Bối Kỳ đẩy xe lăn lui về sau, “Bác gái, nói không thể nói bậy, mẹ tôi đang ở ngoài giáo đường.”


Xe lăn bỗng dưng ngừng lại, mặc cho Bối Kỳ dùng lực đẩy, nó đã đụng vào bàn trang điểm, không di chuyển được nữa.

Khuôn mặt trang điểm xinh đẹp hơi thay đổi, khóe miệng cũng không tự giác run rẩy, Bối Kỳ cố giữ vững bình tĩnh, cực lực che giấu khủng hoảng trong lòng, nhưng tay vịn xe lăn lại khẽ run, tiết lộ cô chột dạ.

Đồng Nhân đi tới, bình tĩnh đứng trước mặt Bối Kỳ, dùng chân chặn xe lăn, không cho cô tùy ý di chuyển.

Bà duỗi tay ra cẩn thận vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Bối Kỳ, “Con gái của mẹ thật đẹp, con không biết mẹ nhớ con thế nào đâu, con càng ngày càng xinh đẹp. Mẹ tuyệt đối lại không nghĩ tới bên dưới vẻ ngoài xinh đẹp, lòng con vậy mà độc ác như rắn rết, ngay cả mẹ ruột con cũng muốn giết chết.”

Bối Kỳ né tránh loạn xạ, đột nhiên cô bị Đồng Nhân siết chặt cằm, bắt ép cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên.

Con ngươi sáng óng ánh bao trùm hận ý không tan, cái loại ánh mắt không chút che dấu này làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, thế nhưng Đồng Nhân cũng không sợ Bối Kỳ dùng loại ánh mắt này nhìn mình lom lom.

Nếu không phải trận biển lửa kia, nói không chừng bà thật sự cam nguyện thay cô làm bất kỳ chuyện gì, cho dù bảo bà chết để bảo vệ bí mật cũng được.

Thế nhưng cô thậm chí ngay cả bà cũng dám ra tay, lúc ấy cô mới là một cô gái nhỏ 12 tuổi.


“Nếu không nhờ mẹ, con có thể sống tốt như vậy sao? Tất cả mọi thứ của con toàn bộ đều do mẹ trộm tới cho con, con lại ác độc như vậy. 16 năm trước con phóng hỏa không thể thiêu chết mẹ là ông trời có mắt. Giọng nói của mẹ bởi vì hít quá nhiều khói trong đám cháy kia mà trở thành như bây giờ, nếu không, con khẳng định sẽ nghe ra giọng mẹ.

Khuôn mặt của mẹ bị đám cháy lớn kia thiêu hủy, bị bỏng nặng, tình hình nguy kịch, một tháng đầu bệnh viện thỉnh thoảng ngầm báo tin bệnh tình nguy kịch, nếu không phải ý chí của mẹ đủ mạnh thì Diêm Vương đã sớm lấy mạng rồi. Con nhất định rất muốn mẹ chết, thật ngại quá, mẹ không chết được, mẹ còn muốn quay về trừng trị con. Hiện ở trong này không ai, mẹ có thể lấy mạng con rồi.”

Nói xong, Đồng Nhân duỗi bàn tay vẫn luôn đặt ở sau lưng ra. Bà đã sớm chuẩn bị một con dao để cùng chết với cô rồi.

Lưỡi dao sáng loáng đặt trên cổ, Bối Kỳ càng lúc càng hoảng, toàn thân không tự chủ run rẩy, hai con mắt nháy mắt trừng lớn.

Người phụ nữ kia vậy mà không chết, vậy người chết trong đám cháy là ai?

Không thể nào, bà không có khả năng chạy thoát được, cửa sổ cô đều đóng chặt mới dẫn bà tới phòng cô.

Tối hôm đó, cha mẹ đi tham gia tiệc, người giúp việc cũng đi nghỉ rồi, nhà chính chỉ có cô và bà.


Đôi mắt gian xảo lóe lên, nước mắt không có tiền đồ nháy mắt chảy xuống, cô đáng thương tội nghiệp nhìn Đồng Nhân, ngạo khí vừa rồi không còn sót lại chút gì, “Mẹ, thực xin lỗi, con không phải cố ý, con trở nên độc ác tất cả đều bởi vì mẹ. Mẹ đã cấp cho con một con đường khác, mẹ không nên xuất hiện trong cuộc sống của con, mẹ càng không nên nói cho con biết, con mới đúng là con gái của mẹ, con gái nhà họ Bối là một người khác.”

“…”

“Mẹ không biết lúc ấy mẹ đột nhiên ôm con nói con không phải con gái nhà họ Bối, con là đứa nhỏ mẹ tráo đổi với con bọn họ, lúc ấy con có bao nhiêu kinh hoảng, có bao nhiêu sợ hãi, bối rối. Mẹ chỉ là bảo mẫu nhà họ Bối mà thôi, nếu như trời sập xuống rồi, con nên làm gì? Hơn nữa lúc mẹ nói muốn nói rõ với bọn họ để lấy con lại, mẹ có nghĩ tới con không?

Người ích kỷ là mẹ, con lúc ấy mới 12 tuổi, là mẹ để cho con phải thừa nhận hết thảy mọi thứ mà lẽ ra con không cần phải chịu đựng. Mẹ cho con cuộc sống kia, mẹ giúp con chọn một con đường, mẹ dựa vào cái gì lại muốn hủy đi, mẹ không thể làm như không biết sao? Con làm gì đều do mẹ bức con, là mẹ khiến con phạm sai lầm, người sai lầm nhất chính là mẹ.

Chính là ngay cả ông trời cũng không mở mắt, chờ sau khi con lớn lên, vậy mà để cho con gặp được con tiện nhân có bộ dáng giống nhau như đúc với người mẹ yêu thương con kia. Mẹ chắc chắn không thể tưởng được lần đầu tiên con dẫn cô ta về nhà họ Bối, lúc ấy người nhà họ Bối sững sờ, con sợ thật sự là cô ta, cho nên len lén kiểm tra DNA của họ, quả thật con tiện nhân kia mới chân chính là con gái nhà họ Bối.

Nếu lúc trước mẹ tráo đổi người, sao lại không giết chết cô ta luôn? Mẹ để cho cô ta còn sống, cô ta hiện tại lúc nào cũng uy hiếp được con rồi, là các người bức con thành ma quỷ, con nên đòi ai đây, mẹ sao? Nếu không phải mẹ mang họa tới cho con, hiện tại con có thể biến thành cái dạng này sao? Có gương mặt xinh đẹp thì có lợi gì chứ, con bây giờ là một phế nhân.”

Đồng Nhân nghe được trực tiếp lắc đầu, “Con gái, là mẹ sai rồi, là mẹ quá ngây thơ. Mẹ hy vọng con có cuộc sống tốt nhất mà không phải khiến con xấu đi, trở nên không từ thủ đoạn hại người. Mẹ cũng có thể yêu thương con, cũng không hề ít hơn nhà họ Bối. Hiện tại mẹ đẩy con ra ngoài nói rõ với bọn họ, bọn họ sẽ tha thứ cho con, chúng ta về sau cùng nhau sống cho thật tốt.”

Không tự chủ, Đồng Nhân rút chân về, thái độ của bà cũng không lạnh lùng cứng rắn như vậy nữa.

Tới cùng vẫn là con gái của mình, bà chung quy không đành lòng để cô đi tìm chết.

Nhất là nước mắt của cô, bà nhìn thấy vẫn sẽ đau lòng.

Đúng, là bà quá ích kỷ, thế nhưng bà đã sớm hối hận rồi!


Lúc vợ chồng nhà họ Bối ôm con ra viện, bà tựa như một người điên bực bội bất an.

Bà gấp đến độ cũng xuất viện, nhẫn tâm bỏ con bọn họ ở trên đường, còn về cô sống hay chết hoàn toàn xem ở số mạng cô.

Sau đó, bà tới nhà họ Bối làm bảo mẫu, con gái của bà vẫn do chính tay bà nuôi lớn.

Càng ở bên Bối Kỳ lâu, bà lại càng thương cô, hận không thể chiếm thành của mình.

Bà bắt đầu chán ghét nhìn thấy cô có cha mẹ khác, bà bắt đầu chán ghét cô ở trong lòng người khác làm nũng.

Cô chỉ thuộc về một mình bà, cho nên bà bắt đầu nảy sinh lòng tham, bà muốn cô quay lại làm con bà, bà mới lên cơn điên nói cho Bối Kỳ biết sự thật.

Suy nghĩ năm đó không tự chủ nổi lên trong đầu, ánh mắt thống khố của Đồng Nhân bỗng dưng lại mở ra.

Con gái của bà bà vẫn muốn!

Bà thật sự không nghĩ tới đứa bé năm đó bị bà vứt bỏ vậy mà đã được người có lòng mang về nuôi dưỡng. Xem ra, toàn bộ đều là số mệnh.

Các cô đều chạy không khỏi vận mệnh sắp đặt!

Năm đó hôn lễ của tổng giám đốc Thủy long trọng, bà có chú ý tới, là cô ta – đứa nhỏ bị bà vứt bỏ kia trưởng thành xinh đẹp, còn rất giống Lã Giai Vi.

Cô ta lại cùng con gái của bà dây dưa không rõ!

“Con không đi, mẹ nghĩ ngây thơ quá rồi. Nếu như bọn họ biết, bọn họ khẳng định sẽ không bỏ qua cho con, con không muốn ngồi tù. Nếu mẹ thật sự yêu con, lại vẫn coi con như con gái mẹ, mẹ coi như trước giờ chưa từng gặp qua con đi, mẹ đi đi.”

Nước mắt đã làm nhòe lớp trang điểm của Bối Kỳ, cô cũng lắc đầu loạn xạ.

“Bối Kỳ, hiện tại quay đầu còn kịp, mẹ sẽ cầu tình thay con.”

“Con sợ, con không muốn mất đi mọi thứ, hôm nay là ngày vui con kết hôn, con muốn kết hôn với người đàn ông con yêu thật nhiều năm rồi, con không muốn rời khỏi anh ấy. Toàn bộ mọi thứ hôm nay con rất không dễ dàng gì có được, mẹ bảo con buông tay con phải buông tay sao? Mọi thứ con làm đều phí công rồi.”

“…”

Bối Kỳ run tay giật lấy vòng cổ kim cương giá trị trên cổ xuống đưa cho Đồng Nhân, u oán nói: “Đây, cho mẹ, đủ cho mẹ sống cả đời rồi. Van xin mẹ, buông tha cho con đi, hôm nay con phải kết hôn, là hạnh phúc con trông đợi đã lâu, mẹ nhẫn tâm phá hỏng sao?”

Hai mắt đẫm nước điềm đạm đáng yêu nhìn Đồng Nhân, nháy mắt, trái tim của người làm mẹ kia bất đầu do dự, kiên quyết vừa rồi cũng bắt đầu dao động, con dao đặt trên cổ Bối Kỳ cũng thu trở về.

Ngay tại lúc Đồng Nhân lưỡng lự, cửa phòng cô dâu thình lình bị đẩy ra, “Bối Kỳ, sắp đến giờ làm lễ rồi, ba tới đón con đây.”

Nghe tiếng, Bối Kỳ đột nhiên ném sợi dây chuyền kim cương trong tay vào mặt Đồng Nhân, hai tay nắm được đồ gì liền ném tới, cũng lớn tiếng la lên, “Ba cứu con, bà ta muốn cướp trang sức của con.”

“Ông…” Khăn che mặt Đồng Nhân bị sợi dây chuyền kim cương làm rơi xuống, vết sẹo bỏng dữ tợn ghê tởm lộ ra, Bối Trạc và Bối Kỳ sợ ngây người.

Bà cái dạng này, chủ nhà trước kia làm sao nhận ra được, bà nói gì bọn họ cũng sẽ không tin.

Sự ích kỷ và hoang đường 28 năm trước, nói miệng không bằng chứng, ai sẽ tin chứ!

Kéo khăn che mặt lên, thừa dịp bọn họ còn đang trong kinh ngạc, Đồng Nhân nhanh chóng chạy ra khỏi phòng cô dâu.

Bối Trạc muốn đuổi theo ra ngoài, Bối Kỳ gọi ông lại, “Ba, con đã không có việc gì, bà ta cũng không thương tổn con, bà ta chỉ muốn trang sức quý giá trên người con, coi như xong đi. Giờ lành sắp đến, chúng ta vẫn nên cử hành lễ trước, để Mộ Hàn chờ lâu không tốt.”

“Là ba sơ sót quá, không nên để con một mình một người ở trong phòng cô dâu, thậm chí ba nên tới sớm chút.” Nhìn Bối Kỳ khóc tới mặt mũi tèm nhem, Bối Trạc rất đau lòng.

“Bảo bối, đừng khóc, đã không có việc gì rồi, ba bảo thợ trang điểm trang điểm lại cho con, trễ chút không sao, quan trọng nhất là bảo bối của ba hôm nay phải là cô dâu xinh đẹp nhất.”

“Ba, cám ơn ba!”

Bối Trạc càng tốt với cô, Bối Kỳ càng mất thăng bằng trong lòng. Vợ chồng nhà họ Bối đối tốt với cô hoàn toàn là vì thân phận mà cô trộm được.

Nếu để cho bọn họ biết cô không phải con gái ruột của bọn họ, bọn họ còn có thể đối xử tốt với cô như vậy sao?

Còn có thể giống như trước yêu thương cô sao?

Vừa nghĩ tới đó, Bối Kỳ lại càng hoảng, càng sợ hãi.

Cha mẹ là của cô, cô không muốn trả lại cho Hoa Thiên Tầm.

Mọi thứ của cô cũng không thể trả lại cho cô ta, bao gồm cả Thủy Mộ Hàn.

Người chặn đường cô đều phải chết!

Từ năm 12 tuổi ấy trở đi, cô đã không quay đầu lại được rồi.

Đáy mắt mông lung hiện lên một tầng sáng u ám, Bối Kỳ giận run lên, bàn tay siết chặt trắng bệch mơ hồ run run.

———————–

Đã đến giờ cô dâu vào lễ đường, Thủy Mộ Hàn vẫn không thấy Bối Trạc và Bối Kỳ.

Bạn bè người thân trong lễ đường cũng bắt đầu sốt ruột.

“Tâm Nhu, có cần tìm người đi xem không, không biết có phải xảy ra chuyện gì rồi không.”

“Mẹ, mẹ đừng lo, nhà họ Bối ở Hong Kong cũng là gia đình tai to mặt lớn, bọn họ có thể xảy ra chuyện gì chứ, mẹ cứ ngồi yên xem lễ là được.”

Thủy Tâm Nhu liếc Đường Diệc Sâm ở bên cạnh, chỉ thấy vẻ mặt anh rất bình tĩnh, anh tuyệt không lo lắng có chuyện gì xảy ra, giống như là cho dù có cũng ở trong dự đoán vậy.

“Đường Diệc Sâm, có phải anh có việc gạt em?” Thủy Tâm Nhu kề sát lỗ tai Đường Diệc Sâm nhẹ nhàng thổi hơi.

“Bà xã, trước mặt người khác, em đây là muốn thổi lửa sao?” Đôi mắt bí hiểm nheo lại, Đường Diệc Sâm đầy hứng thú nhìn Thủy Tâm Nhu.

Hỏi một đằng trả lời một nẻo, Thủy Tâm Nhu tức giận liếc trắng mắt.

“Đường Diệc Sâm, nơi này là lễ đường, là nơi vô cùng thần thánh, anh đứng đắn một chút không được sao? Huống hồ, trong lòng em còn đang ôm Duệ Duệ.”

Nhất thời trong lễ đường vang lên bản nhạc nền hôn lễ hấp dẫn ánh mắt Thủy Tâm Nhu, cô cùng rất nhiều người dời mắt về phía cửa lễ đường. Chỉ thấy Bối Trạc đẩy Bối Kỳ mặc áo cưới màu trắng ngồi trên xe lăn chậm rãi đi vào.

Thủy Tâm Nhu cũng không vui vẻ, nhìn bọn họ chậm rãi đi về phía Thủy Mộ Hàn, cô càng mím môi nhiều hơn.

Thủy Thịnh Duệ khóc nhè, cậu không nhìn, trực tiếp núp trong lòng Thủy Tâm Nhu.

Cậu muốn người phụ nữ kia là mẹ, thế nhưng cô ta không phải.

“Bà xã, hôm nay là ngày tốt, vui vẻ lên chút đi.”

“Em không vui nổi, em cũng không giả bộ được.”

“Nhìn xem, không thể không chừa mặt mũi cho anh rể.”

Thủy Tâm Nhu hừ lạnh, ngạo mạn quay mặt đi, không xem chính là không xem, cô tham dự đã cho anh mặt mũi rồi.

“Bỏ lỡ em đừng hối hận nha.” Đường Diệc Sâm có thâm ý khác cười cười.

Bối Trạc giao Bối Kỳ vào trong tay Thủy Mộ Hàn, nháy mắt, lễ đường trở nên an tĩnh, nghiêm túc.

Bọn họ xoay người, cùng nhau đối mặt với cha sứ.