Yêu Cũng Được Nhưng Phải Trả Thêm Tiền

Chương 43



Từ Phượng Chi tuyệt đối không phải loại người không tiếc mạng.

Sống cùng Từ Phượng Chi mười bảy năm, Hà Húc hiểu rõ hơn bất cứ ai, cho dù Từ Phượng Chi không yêu mình, vì Đỗ Minh Vũ cũng sẽ không phải không tiếc mạng như vậy.

Khối u ác tính phát triển nhanh hơn nhiều so với bệnh bình thường, nếu tháng trước Từ Phượng Chi đã biết mình bị bệnh, hẳn là còn ở giữa kỳ, khi đó tỉ lệ thành công của ca phẫu thuật vượt xa hiện tại, không nên kéo dài thêm nữa.

Từ Phượng Chi trầm mặc không nói, mắt điếc tai ngơ trước câu hỏi của Hà Húc, Hà Húc thầm chế giễu mình thật sự là xen vào việc của người khác, không lãng phí thời gian định rời đi.

Trước khi rời đi Hà Húc vẫn không nhịn được nhìn thoáng qua mặt Từ Phượng Chi, sắc mặt ố vàng của đối phương không tiếng động chứng minh sự thật sinh mệnh của bà sắp hết, Hà Húc ảm đạm cụp mắt: "Bác sĩ sẽ nhanh chóng sắp xếp phẫu thuật, nhớ bảo Đỗ Nguyên Giang chuẩn bị tiền cho tốt."

"Khoản tiền kia không thể động." Từ Phượng Chi vừa rồi vẫn trầm mặc đột nhiên mở miệng.

"Chẳng lẽ bà còn định để tôi bỏ ra số tiền này?" Vẻ mặt Hà Húc kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền biến thành căm tức.

"Tùy mày có ra tiền hay không, dù sao số tiền kia không thể động." Từ Phượng Chi nói đến chuyện này, liên miên cằn nhằn nói" Minh Vũ kết hôn còn phải dùng số tiền kia mua nhà cho lễ hỏi, số tiền kia còn chưa nhất định đủ dùng, không thể động vào."

"Đã đến lúc nào rồi mà bà còn nhớ đến việc Đỗ Minh Vũ kết hôn cái chó má gì đó? mạng quan trọng hay là việc cậu ta cưới một nhà vợ hợm hĩnh quan trọng hơn?" Hà Húc không nhịn được mắng chửi người, nhưng lời nói kế tiếp của Từ Phượng Chi thiếu chút nữa khiến cậu tức đến đau tim.

"Vậy mày chuẩn bị tiền phẫu thuật đi, ở đây nói đạo lý gì?"

Khi một người đã quen với việc cho đi không ngừng nghỉ, người đòi hỏi cậu cũng sẽ coi đây là lẽ đương nhiên, thậm chí sẽ còn có yêu cầu quá đáng hơn rất nhiều.

Tình huống hiện tại của Hà Húc đại khái là như thế.

Sau khi chia tay Tạ Thanh Dao , kinh tế của Hà Húc đã giật gấu vá vai, chỉ ứng trước chi phí nằm viện kiểm tra và các loại thuốc của Từ Phượng Chi đã dùng hơn phân nửa, hiện tại lại muốn thuê phòng mới, trong tay cậu căn bản là không có tiền.

Không chỉ như thế, cậu còn phải hoàn lại một khoản tiền nợ lớn cho Tạ Thanh Dao, cho dù đi bán nội tạng cũng không biết phải trả tới khi nào, lúc này bảo cậu đưa tiền phẫu thuật, cậu dùng cái gì đổi lấy đây?

"Tôi không có tiền, đừng trông cậy vào tôi." Hà Húc cắn răng, phất tay áo chuẩn bị rời đi, "Đỗ Minh Vũ kết hôn muộn hai năm cũng sẽ không chết, bà không nhất định phải như vậy, tự mình suy nghĩ nặng nhẹ đi!"

"Không muốn chi liền thì nói thẳng, vốn cũng không trông cậy vào cái loại bạch nhãn lang như mày tao coi như mười mấy năm qua không công nuôi mày, về sau cũng không cần mày giả mù sa mưa đến thăm tao!"

"Bà là như thế nào nuôi tôi trong lòng bà rõ ràng! tôi là bạch nhãn lang? đúng, tôi chính là bạch nhãn lang không hơn không kém! tôi dựa vào kim chủ, tôi không biết xấu hổ, bằng cách dựa vào cái mà trong miệng Đỗ Minh Vũ nói là 'bán mông' đưa tiền cho ba người bao nhiêu năm? còn muốn tôi phải thế nào nữa? hiện tại tôi cùng kim chủ chia tay, bị đuổi ra còn phải trả hơn mười vạn tiền nợ, bà nói xem? bà nghĩ tôi có tiền à!"

Hà Húc bỗng dưng bộc phát, oán hận đè nén nhiều năm từ trong lòng dâng lên, cậu rõ ràng tức đến run rẩy, lại không tự chủ được muốn rơi lệ.

Cậu cho rằng cậu như vậy ít nhất có thể đổi được Từ Phượng Chi hơi đứng ở lập trường của cậu mà suy nghĩ một chút, nhưng Từ Phượng Chi lại chỉ thản nhiên liếc cậu một cái, ngữ điệu hờ hững: "Nói thì nói, rống cái gì?"

Quên đi, nói nhiều hơn nữa thì có ích lợi gì, Từ Phượng Chi căn bản cũng không quan tâm sống chết của cậu, cậu cho dù móc tim móc phổi đem khốn quẫn của mình nói cho đối phương, cũng chỉ bị cười nhạo mà thôi.

"Tôi làm theo ý của bà, sau này tôi sẽ không đến nữa, phẫu thuật bà có thích làm hay không, tiền tôi một xu cũng sẽ không trả." Hà Húc hung hăng lau hốc mắt, chỉ cảm thấy kiệt sức, cậu xoay người đi ra cửa, ngay cả đầu cũng không quay lại.

Đã lâu như vậy, tại sao phải ôm ảo tưởng nhiều năm?

Hà Húc đi ra khỏi bệnh viện, Loan Tụng lái xe đến bên cạnh cậu, nhấn còi vài lần mới khiến Hà Húc chú ý tới cậu ta ở bên cạnh. Hà Húc phục hồi tinh thần, mở cửa xe ngồi vào hàng sau.

Tiền thuê nhà của Hà Húc không nhiều lắm, Loan Tụng vận dụng tất cả nhân mạch và bản lĩnh cũng chỉ có thể tìm được một căn nhà thoạt nhìn miễn cưỡng có thể ở.

Nhà ở hẻo lánh, là một tiểu khu cũ kỹ, không có thang máy không nói, ngay cả một cái cửa lớn cũng không có, nghe nói ban đêm ngay cả đèn đường cũng hỏng hết thảy, việc đi lại hoàn toàn dựa vào cảm giác phân biệt phương hướng.

Loan Tụng lúc đầu còn sợ Hà Húc không hài lòng, nhưng không ngờ Hà Húc lại gật đầu nói rất tốt, sau đó liền xách hành lý lên lầu.

Chỗ ở của Hà Húc ở tầng bảy, hộ gia đình cũ là một đôi vợ chồng già, sau khi qua đời vì bệnh con cái lại không trở về ở, liền cho thuê nhà với giá rẻ. Bởi vì tầng lầu quá cao, hiếm khi có người tới cửa, cho nên khi Loan Tụng tìm tới, chủ nhà rất sảng khoái đồng ý.

Hai người một trước một sau mất rất nhiều sức lực mới đem hành lý chuyển lên, đều mệt mỏi ra một thân mồ hôi. Hà Húc lau mồ hôi dạo quanh một vòng, căn nhà rộng rãi hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu, tầm nhìn cũng không tệ, trong lúc nhất thời tâm tình chuyển biến tốt hơn rất nhiều.

Nghỉ ngơi ngắn ngủi một hồi, Loan Tụng liền giúp Hà Húc dọn dẹp nhà cửa. Trong phòng ngoại trừ mấy đồ điện gia dụng cần thiết, cơ hồ không có gì dư thừa, thu dọn đặc biệt thuận tiện, không bao lâu cả phòng liền rực rỡ hẳn lên.

Sửa sang lại đồ đạc, Hà Húc hài lòng nằm thẳng xuống sàn nhà, thở phào nhẹ nhõm.

Gần đây cuộc sống của cậu quả thực không thuận lợi đến cực hạn, hiện tại có thể có một chuyện có thể không xảy ra bất cứ sự cố gì liền thuận lợi hoàn thành, đối với cậu mà nói đã là cứu rỗi lớn nhất.

"Nghỉ vài phút, lát nữa tôi mời cậu ăn cơm."

Loan Tụng đi theo bận rộn cả ngày, lúc này có chút mệt mỏi, cũng nằm xuống bên kia, chỉ là sàn nhà vừa lạnh vừa cứng, rất nhanh lại cấn cậu đau cả người, cậu không khỏi buồn bực hỏi: "Húc ca, anh không cảm thấy lạnh sao?"

Hà Húc gối lên cánh tay, mệt mỏi trừng mắt, "Cũng may, trước kia ngủ còn lạnh hơn thế này, quen rồi."

Loan Tụng tìm một khối đồ lót dưới mông lại ngồi xuống bên cạnh Hà Húc, nhớ tới hỏi Hà Húc chính sự: "Đúng rồi anh Húc, anh và Tạ tổng có chuyện gì vậy?"

Hà Húc kể lại chuyện chia tay từ đầu đến cuối một lần, nhưng cố ý giấu đi một phần nội dung liên quan đến Hà Vi, chỉ nói cậu không chịu nổi Tạ Thanh Dao lừa gạt, lúc này hai người mới trở mặt.

Chỉ là sau khi xóa đi phần nội dung này, toàn bộ sự việc liền có vẻ Tạ Thanh Dao càng quá đáng, Loan Tụng nghe xong nói thẳng không nghĩ tới Tạ Thanh Dao là người như thế.

Hà Húc chỉ cười, hỏi cậu ta chuyện này có gì mà không ngờ tới, vốn trái tim Tạ Thanh Dao ở trên người Tề Nhạc, hiện tại người đã trở lại, hắn về bên cạnh người ta cũng không có gì không đúng cả, dù sao cậu đã sớm chuẩn bị tâm lý.

Nhưng Loan Tụng lại không cảm thấy như vậy, lúc Tạ Thanh Dao bảo cậu ta tìm Hà Húc, ngữ khí gấp đến độ sắp phát điên, cậu chưa từng thấy Tạ Thanh Dao thiếu chừng mực như vậy.

Chỉ là chuyện đã đến nước này, cậu ta lại cùng Hà Húc nói những thứ này cũng là phí công, hơn nữa vạn nhất Hà Húc đối với Tạ Thanh Dao bởi vậy mà lưu luyến không quên, vậy thì càng là một tội lỗi.

*Khổ thân thằng bé quá...*