Yêu Còn Khó Hơn Chết

Chương 51: Hoạn nạn gặp chân tình



Nhìn thấy bộ dáng kia của Trần Mạc Dương, Giang Văn Thao không thể kìm được cười ồ lên.

Trần Mặc Dương mặc kệ anh, không thèm để ý.

Giang Văn Thao nói: “Không được rồi , nhìn thấy bộ dạng của cậu là tớ càngmuốn cười … Cậu bình thường lái xe tốt lắm mà, đây chỉ có ghẹo qua ngãcua sao lại để xảy ra tai nạn cơ chứ. Tớ chỉ không ở đây hai ngày mà đãnhìn thấy bộ dạng như ma của cậu rồi!”

Trần Mặc Dương nói: “Được rồi, cậu về đi, đến đây làm tớ ngột ngạt quá đi.”

“Tớ không phải đến đây giải sầu cho cậu sao, đúng rồi, vừa nãy tớ vừa thấycô bé trong lòng cậu đấy, phải gọi là chạy rất nhanh, có phải cậu đã dọa gì người ta đến bỏ chạy rồi không… Hay là, bộ dạng này của cậu đã phávỡ hình tượng trong lòng cô ấy, ha ha ha…”

Trần Mặc Dương có vẻ như không kịp phản ứng, nói: “Cậu gặp ai chạy cơ ?”

“Ai nữa? Từ Y Khả chứ ai, chẳng nhẽ cậu đã đổi người trong lòng rồi ư.”Giang Văn Thao ra vẻ buồn bực: “Tớ cũng chả nhìn ra cô gái đó có cái gìđặc biệt, không hiểu thế nào cậu và Mẫn Chính Hàn lại gây sự thành thếnày, nhìn không ra các cậu đều thích loại người như vậy.” Giang Văn Thao lúc đầu vẫn không hiểu vì sao Mẫn Chính Hàn đang tốt lành thể tự dưnglại chạy ra nước ngoài, lại còn đi mãi chưa về, sau lại vài lần thấy Từ Y Khả và Trần Mặc Dương tới lui với nhau, nghĩ lại mới hiểu ra, khôngkhỏi thở dài đúng là hồng nhan họa thủy!

Sắc mặt Trần Mặc Dương thay đổi, không hài lòng nói: “Kéo Chính Hàn vào làm gì, có chuyện của anh ta sao!”

Giang Văn Thao cũng chỉ nói đùa, may mà kịp dừng lại. Anh cũng biết tính củaTrần Mặc Dương vì một người phụ nữ mà bất hòa với anh em, vậy cũng cómột vài phần thật lòng.

Giang Văn Thao vỗ vỗ đùi, nói: “Được rồi, không nhiều chuyện cùng cậu nữa, tớ còn có việc phải làm, tớ nói cho cậu nghe nè đừng bao giờ vì phụ nữ màđể thân xác tàn tạ ra, nghỉ ngơi cho tốt đi .”

“Vội cái gì? Cậu không phải đến đây giải sầu cho tớ ư.”

“Được, tớ là người đàn ông có thể giúp cậu làm vài việc, đem người phụ nữ kiađến đây, dọa cô ta vài câu, làm cho cô ta khóc cho cậu nghe giải sầu,được rồi, tớ đi đây.”

Giang Văn Thao mở cửa đi ra ngoài, một y tá đi đến nhắc Trần Mặc Dương uốngthuốc. Ánh mắt Trần Mặc Dương trầm xuống, không kiên nhẫn nói: “Đi rangoài!”

Cô y tá nhỏ này mấy hôm nay đã chịu đựng không ít cực khổ vì anh ta, nhưng cũng chỉ còn cách chịu đựng im lặng, tay run lên, thuốc suýt nữa rơi cả xuống.

Cô thay đổi cách khác, lễ phép nói: “Trần tiên sinh, anh có cần gì không?”

Trần Mặc Dương nhìn cô y tá giống như con chim sợ cành cong. Anh kỳ lạ, phụnữ sợ anh nhiều như vây, có vài người bộ dáng lúc sợ sệt còn đáng yêuđiềm đạm hơn cô ví dụ như cô gái trước mắt này, nhưng tại sao anh chỉnhớ đến bộ dáng run rẩy của cô gái đó.

Anh ta hỏi: “Ơ bệnh viện này có một bệnh nhân họ Mã phải không. Có lẽ là ởmột phòng bệnh bình thường, khoảng hai mươi mấy tuổi, cũng được đưa vàođây vì vụ tai nạn hôm đấy.”

“Thật xin lỗi, Trần tiên sinh, tôi cũng không rõ lắm.”

“Cô không phải y tá sao, ngay cả tình hình bệnh nhân cũng không rõ ư?”

“Tôi không phụ trách bệnh nhân phòng bệnh thường , cho nên không biết tình hình của bệnh nhân ở phòng bệnh đấy.”

“Được rồi, cô đi ra ngoài đi.”

Cô y tá đi ra ngoài vài bước, đột nhiên nhớ gì đấy , quay đầu nói: “Trầntiên sinh, Có phải anh đang hỏi về Mã Tuấn không? Đêm đó anh ta và bạngái được đưa vào đây.”

“Mã Tuấn? Đúng! Anh ta đã xuất viện chưa?”

“Vẫn chưa, chân bị thương rất nghiêm trọng, cô bạn gái đã xuất viện.”

“Cô làm sao biết đó là bạn gái anh ta.”

“Tôi nghe đồng nghiệp nói, nếu không phải là bạn gái, lúc xảy ra tai nạn Mãtiên sinh sao có thể che chở cho cô gái kia như vậy, nghe nói lúc xe cứu thương đến hiện trường, anh ta đã hôn mê mà vẫn ôm cô gái kia rất chặt, hơn nữa lúc anh ta ở trong bệnh viện, ngày nào cô gái kia cũng đến thăm anh ta, mỗi ngày đều mang thức ăn đến, như hình với bóng, chăm sóc anhta chu đáo lắm. Làm sao có thể không phải là người yêu cơ chứ?”

Trần Mặc Dương hờ hững nói: “Cô có vẻ biết rõ ràng nhỉ.”

Cô gái bé nhỏ bắt đầu mơ mộng tình cảm lãng mạn, nói: “Dĩ nhiên , hoạn nạn gặp chân tình, yêu nhau cùng sống cùng chết kiểu như thế thời đại nàycòn rất ít , chúng tôi ai cũng rất hâm mộ, cho nên hay để ý đến, sángsớm hôm nay tôi còn thấy bạn gái anh ta đến…”

“Được rồi , cô đi ra ngoài đi.”

Cô y tá cũng thấy mình nói hơi nhiều, nhanh chóng dừng lại, nói: “Tôi ra ngoài đây, Trần tiên sinh, anh phải nhớ uống thuốc.”

Cô y tá đóng cửa lại, lắc đầu, đúng là buồn vui thất thường, vừa mới cònnói chuyện bình thường, chỉ chớp mắt trên mặt đã mây đen giày đặc .

Cánh cửa đóng lại, Trần Mặc Dương phát điên lên, ném tất cả ly chén trên đầu giường vỡ vụn.

Chết tiệt, quả nhiên là hoạn nạn gặp chân tình! Người ta đã sớm vui vẻ cùngnhau, tình yêu ngọt ngào,chỉ có anh là thằng ngốc dài cổ nhìn quanh.

Con mẹ nó, anh từ bao giờ lại hạ thấp bản thân như vậy, làm những chuyệnngu xuẩn như vậy từ khi nào, thật sự là ngu không ai bằng! Sao anh đếnbây giờ vẫn nhớ đến tiếng khóc của cô, ở trước mặt anh khóc nức nở, xintha thứ. Từ Y Khả, người như cô, Cô chờ xem, tôi sẽ cho cô khóc vui vẻ!Khóc không thể dừng được!

Hộ lý bên ngoài nghe được tiếng loảng xoảng chạy đến mở cửa, nhìn thấytrên sàn toàn những mảnh vụn đã biết hoàng thượng ở đây nổi giận rồi ,ngồi xổm xuống chuẩn bị thu dọn, Trần Mặc Dương gân xanh nổi lên: “Tấtcả đều cút ra ngoài cho tôi!” Hộ lý sợ tới mức liền đóng cửa lại.

Bà Từ mở cửa phòng con gái, gõ trên cửa hai tiếng: “dậy ăn cơm tối đi .”

Từ Y Khả kéo chăn lên, quấn thành một đống trên giường, dưới chăn giọng nói rầu rĩ: “Con không đói bụng.”

Bà Từ đi đến kéo chăn cô ra, nói: “Làm sao vậy, con đã nằm một ngày rồi ,cơm trưa không ăn, cơm tối cũng không ăn, có phải cơ thể không thoải mái không, hay là Mã Tuấn đã nói sai gì làm con giận?”

“Không có!” Không có gì liên quan đến Mã Tuấn cả á!”

“Đừng trùm chăn lên, chết ngạt bên trong giờ.”

“Mẹ, mẹ đừng phiền con . Con chỉ muốn nằm thôi.”

Bà Từ không còn cách nào khác, nói: “Mẹ để lại cơm cho con, dậy thì tự hâm nóng ăn.”

Bà Từ đóng cửa cho cô rồi ra ngoài, cô bỗng ngồi dậy, mới từ chăn chui ra, tóc rối tung như đầu gà, cô ngồi trên giường ngơ ngác, trong đầu trốngrỗng.

Cô rời giường lấy đại cái áo mặc vào, cầm lấy lược chải tóc vài cái, lạicầm cái áo khoác đi ra ngoài. Ông bà Từ đang ăn cơm bên ngoài, thấy cômang giày, có vẻ muốn ra khỏi nhà, bà Từ thấy kỳ lạ nói: “Đi đâu đấy?”

“Có chuyện ra ngoài chút, lát nữa về liền.”

“Trời đã tối, con…”

“Con biết rồi.” Cô nhanh đi ra, ông Từ chỉ kịp vọng lên từ đằng sau: “Cẩn thận đấy.”

Cửa đóng sầm lại, ông Từ nhìn bà Từ, hỏi: “Y Khả hôm nay làm sao vậy?”

Bà Từ lắc đầu: “Không biết, ở trên giường nằm ốm yếu một ngày, bây giờ thì đầy tinh thần ra ngoài.” Từ Y Khả ra khỏi cửa liền đi thẳng đến bệnhviện, hành lang khu phòng bệnh cao cấp rất dài, cô đi hơi nhanh, vạt áobay bay , hoa cỏ xung quanh chìm trong bóng đêm, chỉ còn lại một khungcảnh hiu quạnh. Cô sợ bản thân lại không có can đảm đi gặp anh ta.

Hít sâu một hơi lên lầu, cô nhớ rõ số phòng hôm đó Chu Lạc Khiết nói chocô, cô tìm theo mỗi con số ghi trên cánh cửa, còn chưa đến phòng bệnhcủa anh ta, chỉ thấy cánh cửa cuối hành lang có hai vệ sĩ đứng. Ánh đèn ở trên đầu sáng lên bởi vì bước chân của cô, hai người vệ sĩ đi đến, maymắn hai người vệ sĩ này cô không quen. Cô giả vờ như không có việc gì đi qua mặt bọn họ, tiếp tục đi lên lầu, khi xa khỏi tầm mắt họ, cô ngồixuống cầu thang . Cũng không biết hai vệ sĩ này khi nào sẽ đi, cô lấyđiện thoại ra nhìn giờ, hạ quyết tâm nếu đợi đến mười giờ, nếu hai người đó còn chưa đi, cô sẽ đi đến gõ cửa, dù sao cũng bị mất mặt, trước mặtbao nhiêu người cũng chả quan trọng. Chỉ là không biết anh sẽ phản ứngnhư thế nào khi thấy cô? Châm chọc khiêu khích? Hay xem như không cóviệc gì? Hay không muốn nhìn mặt cô? Trong lòng cô chẳng nghĩ gì cả, chỉ vì sự xúc động ban đầu đã chạy đến.

Lúc trước nói cự tuyệt như thế, bây giờ lại quay đầu như vậy, cô cảm thấyrất buồn cười, cô tự nói với bản thân chỉ nhìn mặt anh ta thôi, dù gì cô cũng chả có thâm thù đại hận gì với anh cả, quen nhau một thời gian,bây giờ anh nằm trên giường bệnh, ít nhất cũng phải đến nhìn anh mộtlần, đó là lễ phép làm người.

Buổi tối bệnh viện rất im lặng, không có một tiếng vang, ánh sáng trắng trên tường chiếu xuống xung quanh thật quỷ dị Cô ngồi trên sàn lạnh, tronglòng càng ngày càng cảm thấy thê lương.

Thật ra lấy rất nhiều lý do, lấy nhiều cớ đều nhưng vẫn che giấu không đượckhát vọng sâu kín nhất trong lòng, ngay cả chính cô cũng không dám thừanhận rằng cô nhớ anh ta, nhớ đến cái ôm của anh, nhớ đến hơi ấm trênngười anh, thậm chí nhớ đến vẻ mặt tức giận của anh. Cô không chỉ mộtlần mắng bản thân thấp hèn, nhưng tất cả mọi người khi yêu đều thấp hèn, cô không bỏ xuống được, nhưng cũng không giữ được, chỉ có thể đau khổtự tra tấn bản thân mình.

Chưa đến mười giờ, cửa phòng bệnh đã mở ra, cô thấy bà Trần từ phòng đi ra,cô cảm thấy thật may mắn khi lúc nãy không có nhắm mắt mà đi vào.

Đợi bà Trần cùng hai vệ sĩ kia đi khỏi, cô mới đi xuống, đứng ở cửa, nângtay cầm khóa cửa, nhưng vẫn không có can đảm mở ra. Cô hít sâu, đangđịnh hạ quyết tâm, có người ở sau lưng vỗ vào vai cô.

Từ Y Khả sợ tới mức run lên, suýt chút nửa hét lên, là vệ sĩ vừa nãy, anhta nhỏ giọng, nói: “Xin chào, Từ tiểu thư, phu nhân muốn mời cô nóichuyện.”

Từ Y Khả nhìn theo hướng của vệ sĩ kia chỉ, ở đầu kia ba Trần đang đứngquay người lại. Bà Trần tóc búi cao, mặc một bộ màu đen, vẫn luôn caoquý sang trọng như vậy.

Nhưng bà trông không giống với những phu nhân nghiêm khắc khác, có lẽ càngquyền cao chức trọng người ta càng chú ý hình tượng bản thân. Bà Từ nhìn cô tươi cười nói: “Đến đây thăm Mặc Dương à”

Từ Y Khả gật đầu.

“Nó đã ngủ, con lần sau hãy đến.”

Từ Y Khả chỉ có thể nở một nụ cười.

Bà Trần kéo tay cô, nói: “Đi thôi, đã trễ rồi, bác đưa con về.”

Ở trên xe, bà Trần hỏi địa chỉ nhà cô sau đó bảo lái xe đi chậm lại một chút.

Bà Trần không hề tạo áp lực để Từ Y Khả cảm thấy thoải mái.

Bà Trần nói: “Lần đầu tiên gặp con, bác còn có chút ấn tượng, lúc ấy tênnhóc Chính Hàn ở trên bàn cơm luôn trêu chọc con, bác nghĩ con là một cô bé đơn thuần giống như một nụ hoa vừa nở làm sao có thể đối phó nổi với chàng công tử như nó…” Bà Trần cười cười lại nói: “Nhưng bọn chúng đềulà những tên ăn chơi, ở cùng nhau sẽ gây ra nhiều chuyện, nhất là MặcDương, là một người luôn làm cho người ta đau lòng, trước kia thì làmđau lòng bố mẹ, trưởng thành rồi thì làm đau lòng phụ nữ.”

Từ Y Khả lẳng lặng nghe bà Trần nói chuyện.

“Phụ nữ bên người nó mỗi ngày một người, đủ loại , trong đó cũng có không ít những cô gái tốt, nhưng cho tới bây giờ chưa bao giờ thấy nó động lòngai, cho dù là có rung động một chút để mang về cho bác vui mừng cũngkhông có, Lương tiểu thư đi cùng nó hôm đấy cũng là con gái của một ôngbác, kết quả bây giờ nằm trong bệnh viện, nó ngay cả một câu cũng khôngnói với gia đình người ta, bác cũng không biết trả lời với bố mẹ của côgái đó như thế nào. Bác còn không biết tính tình nó lại còn kinh khủngđến mức độ nào nữa, phụ nữ bên người nó sao có thể nhẫn nhịn được, tregià thì măng mọc, trái tim của người đàn ông ấy không dễ bị thu phục như vậy, cả đời này có lẽ sẽ không bao giờ xuất hiện một người phụ nữ nàocó thể thay đổi được tính tình của nó, con ở cùng nó chắc cũng đã chịukhông ít đau khổ.”

“…”

“Con trai bác bác biết, có đôi khi nó cũng có một chút thật lòng, nhưngthường kéo dài không lâu. Ba phút, cái gì nó thích cũng một chút, chưahề có ngoại lệ , có lẽ vừa mới bắt đầu cái này đối với nó có chút hấpdẫn, đến cuối cùng nó vẫn không chút do dự vứt bỏ, nhưng phụ nữ khôngphải là đồ chơi của nó, bác biết những cô gái đó cũng được bố mẹ họ nâng niu trong lòng bàn tay dựa vào cái gì mà nó có thể giẫm đạp lên nhưvậy… Nhìn con hiền dịu yêu kiều như vậy ở nhà chắc hẳn cũng được bố mẹnâng niu trên tay.”

“Dạ, Bố mẹ rất thương con.”

“Uhm vậy con gái hãy đối đãi với bản thân thật tốt, hãy vì bố mẹ thương yêumình đừng để người khác làm tổn thương mình, bác biết Mặc Dương chắc hẳn đã làm con thương tâm nhiều rồi, bác xin lỗi con.”

“Bác đừng nói như vậy.”

“Bác biết con là một cô gái tốt, xứng đáng có được một người đàn ông toàntâm toàn ý đối tốt với con, hãy chăm sóc bản thân mình, yêu có thể không nói đến công bằng, nhưng ít nhất phải có tôn nghiêm , con nói đúngkhông.”

Từ Y Khả tuy phản ứng có chút chậm chạp, nhưng chuyện này cô cũng cảm giác ra được , đêm nay mỗi câu nói của bà Trần đều nhẹ nhàng, mỗi một từ đều trách con mình không phải, nhưng trên thực tế cũng muốn nói cho cô, côvà Trần Mặc Dương không thích hợp, muốn cô tìm một người đàn ông khác.

Nhưng cô rất cảm kích bà Trần đã nói chuyện với cô với thái độ từ tốn.

Cô trả lời: “Bác à, con hiểu được mà.”

“Bác biết con sẽ hiểu được.”

Từ Y Khả do dự chút, nhưng vẫn hỏi: “Chân của anh ấy sẽ không sao chứ ạ?Con nghe nói hình như có ảnh hưởng đến dây thần kinh nào đó .”

Bà Trần nói: “Ai nói với con thế ?”

Từ Y Khả cắn môi không lên tiếng.

Bà Trần nói: “Nó không sao cả, bác cũng đã mời những chuyên gia từ BắcKinh, Hông Kong đến làm kiểm tra chi tiết, không có việc gì đáng ngạilắm, qua một thời gian sẽ khá lên .”

Cô thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi…”

Cũng tốt, Trần Mặc Dương làm sao có thể có việc gì, dù sao cũng không đến lượt cô quan tâm!

Xe đến khu chung cư của cô, Từ Y Khả nói: “Bác ơi, dừng lại đây được rồi ạ.”

“Được, con nhanh về đi, đừng để bố mẹ lo lắng .”

“Bác à, đêm nay con cám ơn bác, tạm biệt!”

Bà Trần nhìn bóng dáng cô gái kia biến mất trong bóng tối, nói vói vệ sĩngồi trước: “Đừng nói với Trần Mặc Dương chuyện cô gái kia đã đến.”

Vệ sĩ kia hiểu gật đầu: “Vâng, phu nhân!”

Vẻ mặt bà Trần phức tạp, làm như vậy là tốt nhất, đối với cô gái kia cũng là một kết thúc tốt nhất.

Ngày đó bà ở cảnh cục xem lại hệ thống camera theo dõi trên đường, tuy không quá rõ, nhưng bà cũng hiểu được tình huống đó, chiếc xe thể thaoBentley giống điên cắt chặn đường chiếc xe kia, trên đại lộ như đang nổi cơn thịnh nộ.

Lúc ấy bà sửng sốt, đến lúc nhìn thấy khuôn mặt cô gái kia, bà mới hiểuđược .Đứa con luôn tuyệt tình lạnh lùng của mình, vì một người phụ nữ đã từng bên cạnh mình mà đánh mất lý trí. Điều này không thể không làm cho bà cảnh giác, bà để cho con mình vui chơi bên ngoài, nhưng không cónghĩa là bà để con mình tự quyết định cuộc đời mình. Bà hiểu được tìnhcảm như vậy một khi đã phát triển có thể liều cả mạng sống . Bà khôngphải chê gia đình cô gái kia, chỉ là cô gái kia không thích hợp vào Trần gia, không thích hợp làm con dâu của Trần gia, tính tình cô ấy quá hiền lành , như dây leo mềm chỉ dựa dẫm vào người khác để sống, tính cáchnhư vậy ở gia đình bình thường thì không sao, nhưng đặt ở vị trí vợtương lai của Trần Mặc Dương là không được .

Con dâu bà cần có thể giữ chân được con trai mình không không quan trọng,nhưng ít nhất có thể độc lập, làm việc phải có đầu óc. Sau này con traibà còn phải kế thừa sự nghiệp của dòng họ nhà bà, cho nên vợ của nó phải khéo léo giỏi giang, mạnh vì gạo bạo vì tiền.

Bà Trần cau mày lại, chỉ hy vọng bây giờ bà cắt đứt vẫn chưa quá muộn.

Từ Y Khả về nhà, bà Từ đi đến, nói: “Đã về à?”

“Dạ”

Bà Từ hỏi cô: “Con đến bệnh viện thăm Mã Tuấn ư ?”

Từ Y Khả không trả lời, đi về phòng, tay cầm ổ khóa, nói: “Mẹ, mẹ rất muốn con tiến đến với Mã Tuấn sao?”

Bà Từ bị con gái hỏi như vậy, có chút ngẩn người, nói: ” Tất nhiên , nếu con quen Mã Tuấn mẹ rất yên tâm.”

“Vì sao?”

“Cái gì vì sao?” Bà Từ thấy con gái mình hôm nay có chút là lạ .

“Con quen anh ta vì sao mẹ lại cảm thấy yên tâm?” Cô cần một vài lý do để thuyết phục bản thân.

“Con gái ngốc, bởi vì anh ta yêu con, đối với con rất tốt, lúc con gặp nguyhiểm đã tình nguyện hy sinh bản thân bảo vệ con, người đàn ông như vậytrên đời này có thể gặp được mấy người, gả cho anh ta, con còn buồn cáigì. Đối với người phụ nữ, hạnh phúc nhất là bên cạnh mình có một ngườiđàn ông cho mình cảm giác an toàn. Những việc theo đuổi chỉ là một lờian ủi của phụ nữ mà thôi, chờ sau này con trải qua nhiều chuyện sẽ hiểuthôi. Nhưng mẹ hy vọng con có thể nắm chắc người hiện tại, đừng để trảiqua quá nhiều chuyện mới tỉnh ngộ.”

Từ Y Khả mở cửa phòng đi vào, nói: “Con hiểu rồi.”

Bà Từ còn đi theo phía sau: “Con có phải đã có cảm tình hơn với Mã Tuấn ?”

“Còn chưa có!”

Bà Từ cười cười, con gái mình trả lời là ‘Còn chưa có’ chứ không phải là ‘Không có’ .