Yêu Anh Trong Từng Phút Giây

Chương 7



Tới nơi, cô thấy một cậu bé trạc tuổi cô đang bị một bọn thanh niên vây đánh, máu từ đầu và vai chảy ra rất nhiều. Không biết lòng dũng cảm từ đâu tới, cô lấy đà chạy ra, sút ngay vào … hạ thân của tên gần nhất rồi kéo cậu ta chạy như bay. Chạy được một đoạn, cậu ta ngã phịch xuống đất. Nhận thấy bọn chúng không còn đuổi theo nữa, cô dìu cậu ta về nhà. Bố cô và mẹ cô là người có tình, hết sức chăm sóc cho cậu ta. Dương cũng vậy, đi học về là giúp mẹ cho cậu ta uống thuốc, ăn cháo,… cô còn kể chuyện cho cậu ta nghe nữa. Nghĩ lại đó cũng là một khoảng thời gian được coi là khá vui vẻ của cô. Nhưng sau khi khỏi bệnh được vài ngày, anh ta đột nhiên biến mất. Cả nhà rất lo lắng nên đã đi tìm nhiều ngày. Mãi sau này, nhờ bố cô mới biết hắn ta là con trai thứ của ông chủ tập đoàn CBS nơi bố cô làm việc, thì ra ngày đó hắn ta phải sang Mỹ du học nên đành đi mà không từ biệt lấy một lời. Lần này anh ta tới trường cô làm gì chứ?

Cô đứng một lúc rồi quay lưng đi lên lớp. Khi cô vừa quay lưng thì có một cặp mắt khác ngước lên:

- Em sẽ là của tôi. – Hoàng Việt nói nhỏ rồi khẽ nhếch một đường cong tuyệt mĩ trên khóe miệng.

Nói rồi cậu ta tiến thẳng về phía phòng Hiệu Trưởng. Dương vào tới lớp thì thấy chẳng có ai. Chắc mẩm họ đều đi xem trai đẹp hết cả rồi nên cô cũng chẳng thèm bận tâm. Cô về chỗ của mình rồi lôi điện thoại ra chơi game.

Khoảng 15 phút sau, Tâm cùng một nhóm bạn gái khác trong lớp cũng vừa về tới nơi. Họ vừa đi vừa cười nói rôm rả về chuyện ban nãy. Thấy Dương ngồi một mình trong lớp, Tâm liền chạy tới bắt chuyện:

- Dương, cậu tới rồi hả?

Ngó ngang ngó dọc một hồi, Tâm hỏi:

- Vũ không đi cùng cậu à? Bao giờ cậu ta tới vậy?

- Không. Cậu ta đi học lúc nào sao lại hỏi tôi chứ. Hơn nữa đâu phải ngày nào tôi và cậu ta cũng đi cùng nhau. Mà cậu có chuyện gì cần gặp cậu ta à?

- Chẳng phải là cậu và cậu ta là một đôi sao?

- Hôm qua tôi đã nói là không phải rồi mà. Hôm nay cậu có chuyện gì mà lại hỏi thăm hắn thế?

Tâm xùy xùy tay cười nói:

- Không, hì hì, không thấy có nên tớ hỏi thôi.

Dương vẫn chăm chú vào chơi game, Tâm lại hỏi:

- Lúc nãy cậu không xuống xem náo nhiệt à?

- Náo nhiệt sao? Có chuyện gì mà phải xem?

- Cậu không biết á? – Tâm bật ngửa – Thông tin động trời như vậy mà cậu cũng không biết sao? Cậu có phải con gái không vậy trời? Hay cậu không thích con trai?

- Chuyện gì? – Dương hơi bực mình nên volum hơi lớn.

Nhận ra mình có chút thất thố, Tâm cười hô hô rồi vội vàng nói:

- Xin lỗi, ý mình không phải vậy. Cái miệng này, đúng là… Thôi được rồi, hạ hỏa đi, tớ kể cho mà nghe.

- Được. – Cô hạ giọng nói.

- Trường mình vừa đón chào một thành viên mới.

- Thế thì có gì lạ? Tớ cũng là thành viên mới này!

- Nếu bình thường như cậu thì không nói, nhưng cậu ta là con trai thứ của tập đoàn CBS đó. Ôi, cậu ta mới đẹp trai làm sao, đúng mẫu tớ thích luôn. Đẹp trai, nhà giàu, đi xe xịn. Cậu ấy tên là… – Tâm nói mà con ngươi đã hóa thành hình trái tim hết cả.

- Hoàng Việt. Cậu ta tên Hoàng Việt.

- Hả? Người không mê trai đẹp như cậu mà cũng biết sao? Nói vậy có nghĩa là my prince quá nổi tiếng. Hờ hờ.

- Không phải. Trước kia tôi có quen biết anh ta. – Không thể để mụ hám giai kia suy tưởng lung tung thêm nữa, cô lên tiếng.

- Hả? Đừng nói cậu là bạn gái anh ấy nhé. Nếu vậy tớ sẽ giết cậu đó. Anh ấy là của tớ rồi.

Vừa nói Tâm vừa đưa tay ra bóp nhẹ cổ cô. Điệu bộ trông chẳng khác nào mụ phủ thủy đang định giết người trong chuyện cổ tích cả. Dương gạt tay cô nói:

- Vớ vẩn! Chẳng qua trước kia có duyên gặp mặt, với lại bố tôi là trưởng phòng nhân sự công ty con của tập đoàn CBS tại Hà Nội.

- Ra là vậy. Vậy cậu có biết tại sao anh ấy được chào đón như vậy không?

- Không. Nhưng chắc cũng chỉ vì ngoại hình và gia cảnh của cậu ta đúng không? Điều này quá đúng với một người mê trai đẹp có nghề như cậu rồi đúng không? Cậu này, chỉ được cái….nói đúng. Trước kia tớ đã từng nghe danh của Prince, nhưng không ngờ anh ấy lại đẹp trai tới vậy. Đúng là cool boy!

Vậy là Tâm lại oang oang nói về sự tích mười tám đời của người ta. Nào là chưa về trường mà cậu ta đã giữ danh hiệu hotboy của khối 12, nào là cậu ấy còn có danh hiệu “mắt kính quyến rũ”. Nào là anh ta có người anh hơn cô ba tuổi từng học ở trường, có danh hiệu “nụ cười thiên thần”, là siêu thiên tài. Chỉ tiếc sau này anh ta đã đi du học Mỹ rồi. Còn lớp cô có một hotboy khối 11 và không có biệt danh nào đủ để diễn tả bề ngoài của cậu ấy. Còn nếu nhắc tới học thức thì có biệt danh “bác học”.

Dương mặc kệ Tâm “tự sướng” một mình, cô không quan tâm tới chúng. Đẹp trai à? Có mài thành cơm không? Hơn nữa chúng không thể làm cho cô thành tài được. Cô vẫn chăm chú chơi game. Tâm như chợt nhớ ra gì đó. Cô nói.

- À. Dương. Cậu biết gì chưa?

- Lại chuyện gì nữa?

- Cũng không biết á? Clip của cậu đã bị tung lên mạng rồi, bây giờ toàn trường đã biết hết mọi chuyện.

- Clip gì?

- Clip quay cảnh cậu đánh bọn Quyên đó.

- Vậy sao?

- Cậu không quan tâm?? Bây giờ cậu trở thành “người nổi tiếng” trong trường mình rồi đó. Có người còn thành lập fanpage[8] cho cậu nữa.

- ….

- Với chuyện này, Quyên không để yên đâu.

[8] Dạng ứng dụng tiện ích của MXH facebook. Chúng cho phép người dùng thành lập những trang web với mục đích riêng biệt. Ở đây là trang web ủng hộ Dương.

Dương thật sự không quan tâm, việc trở thành tâm điểm của trường bàn tán đã không còn là xa lạ đối với cô. Còn với Quyên, sợ ư, không đời nào, nhưng cô lại thực sự rất muốn biết cô ta sẽ làm gì, nói thẳng thực ra là tò mò.

- Nói chuyện với cậu thật là ...chán quá đi hà.

Tâm không thấy cô nói gì bèn chạy ra đám bạn gái khác trong lớp bàn về hoàng tử của cậu ta. Một lúc sau, Vũ tới lớp. Hôm nay, anh tới lớp khá muộn, đó không phải tác phong của anh. Cô nghĩ chắc hẳn phải có lí do gì đó. Cô định hỏi anh nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt lãnh đạm ấy, cô lại không muốn hỏi nữa. Cô hiểu tính cách của anh, nếu có thể nói ra, nhất định anh sẽ nói, còn nếu không thể thì có cạy răng anh cũng như vậy mà thôi. Hai người cứ im lặng như vậy cho tới khi tiết học bắt đầu.

***.

Vũ không thể nào tập trung học nổi. Ban sáng anh đã hẹn gặp Quyên để nói rõ mọi chuyện. Sau một hồi thương lượng qua lại không được, anh lớn tiếng:

- Cậu đừng làm hại cô ấy nữa có được không?

- Cô ta là gì với cậu mà cậu phải bệnh vực như thế, quan hệ giữa hai người là thế nào? – Cô ta hét lên.

- Chẳng thế nào cả! Tôi chưa từng nói với ai kiểu này đâu, cậu nên biết điều đó.

- Thế thì đã sao chứ, tôi mới là người bị ăn tát, tôi mới là người bị sỉ nhục, sao cậu không bênh vực tôi như bênh vực cô ta? Rõ ràng cậu biết tình cảm của tôi giành cho cậu như thế nào, vậy sao lại nỡ làm như vậy, cậu cầu xin cho cô ta sao? Tôi nói cho cậu biết. Cô ta nhất định sẽ phải trả giá!

Quyên hét lên rồi bỏ đi, sau đó anh ai oán đi về lớp. Câu nói “Cô ta nhất định sẽ phải trả giá.” cứ ám ảnh mãi trong đầu anh. Anh rất lo cho Dương, cô là người có vẻ ngoài rất cá tính, không dễ bị đánh gục. Nhưng thật ra, cô cũng chỉ là một người con gái bình thường, rất yếu đuối. Anh sợ rằng cô ta sẽ hại Dương.

Tiếng trống vang lên. Tiết học đã kết thúc, Vũ chẳng thể học nổi một chữ. Bình thường, dù có bất cứ chuyện gì, anh đều có thể giải quyết gọn nhẹ, nhưng tại sao, lần này anh lại có cái cảm giác ấy. Trống ngực anh đập nhanh liên hồi. Cùng lúc đó:

- Nguyễn Hoàng Dương! Có người nói bạn xuống phòng Phó Hiệu trưởng có chút chuyện.

- Ừ. Tớ biết rồi. Cảm ơn bạn.

Dương toan đi thì có một cánh tay kéo cô lại. Cô nhìn lên.

- Vũ! Có chuyện gì vậy?

- À. Không có gì. – Anh nhận ra mình có hơi thất thố - Cậu cứ đi đi. Tí về tôi nói sau cũng được.

Cô nở một nụ cười trước khi đi.

Dương vừa đi vừa suy nghĩ miên man. Ánh mắt và hành động của cậu ta ban nãy là sao chứ? Khi nhìn vào mắt Vũ, cô nhận ra nó không đơn giản như ba chữ “không có gì” mà anh thốt ra. Chắc chắn phải có chuyện gì đó. Phức tạp quá. Cô nghĩ mãi không ra nên đành xếp sang một bên, hôm khác sẽ giải quyết sau. (Mèo hóng hớt: Dương nhà ta là như vậy, gặp chuyện gì khó sẽ tặc lưỡi xếp sang một bên rồi giải quyết sau, nhưng đầu óc đâu theo ý muốn con người, lúc nào cũng thấy quên béng trước khi kịp giải quyết.).

***.

Tại phòng Hiệu trưởng.

…Rầm…Thầy Hiệu trưởng đập tay xuống bàn:

- Cô giải thích cho tôi nghe xem. Học sinh mới nhập học chưa được ba bảy hai mốt ngày mà đã kiếm cớ sinh sự đánh nhau, gây mất đoàn kết trong trường là sao?

- Thưa thầy……….

- Im ngày, ai cho phép cô lên tiếng ở đây chứ. Cô có biết hành động của cô sẽ làm mất điểm của trường như thế nào không? Sở GD, bộ GD không đánh vào cô, mà là đánh vào những người đứng mũi chịu sào như chúng tôi đây này. Cô nói thử xem, cô muốn như thế nào đây….

- Thưa cô, à em nhầm, thưa thầy, thầy cho em giải thích đã ạ! – Cô nghĩ kiểu gì bị gọi lên uống trà kiểu này cũng có chuyện. Nhưng không ngờ sự việc lại diễn biến theo chiều hướng xấu như vậy. Quả nhiên lời Tâm nói không sai.

- Giải thích gì nữa, sự việc rõ như ban ngày thế rồi mà cô còn dám cãi à, có cần tôi mở clip cho cô xem không. Tôi còn chưa kể tới việc hành vi của cô sẽ là một tấm gương xấu cho học sinh khác nữa.

- Thưa thầy….

- Không nói nhiều nữa, trường tôi không thể chứa được loại “nhân tài” như cô. Tôi sẽ kí giấy gửi trả cô về trường cũ. Tôi kí xong thì cô kí vào đây.

- Khoan đã! – Tiếng của người lạ cất lên.

- Ai? Ai vừa nói. – Thầy hiệu trưởng gần như hét lên.

- Là tôi. – Người đó xuất hiện.

- Cậu… cậu là ….

- Hoàng Việt. Tôi đợi ông nãy giờ. Hóa ra ông ở đây à?

- Việt? Sao anh lại ở đây? – Dương hơi bất ngờ nên mãi mới nói được nên lời.

- Dương! Em cứ ngồi yên đi, để chuyện này anh giải quyết cho. Ngoan nhé. – Anh nói nhỏ bên tai cô.

Sau đó anh ta nở một nụ cười thật tươi.

Dương đen mặt lại, chẳng lẽ anh ta coi cô là con nít sao. Nghĩ vậy nhưng cô vẫn ngoan ngoãn trở lại ghế sôfa ngồi. Hoàng Việt cũng ung dung đi tới ngồi cạnh cô. Anh ta còn thản nhiên cầm tay cô như ở chốn không người vậy. Dương vội rụt tay lại. Má đã hơi hây hây đỏ. Hoàng Việt nhíu mày một xíu rồi lại nhanh chóng dãn ra, anh cười lớn. Dương nghĩ: “Không ngờ tên này cũng vô duyên dễ sợ.” Hiệu trưởng như chợt nhớ ra anh là ai, liền vội vàng chạy tới, ngồi ngay ghế bên cạnh. Ông ta nhanh nhẹn rót trà cho anh. Dương vừa uống được miếng trà thì thấy ông ta đon đả nói với Hoàng Việt:

- Cậu Việt. Cậu tìm tôi có chuyện gì vậy?

Ngay sau đó, Dương sặc trà. Cô ho sặc sụa, thấy vậy Hoàng Việt vội vỗ vỗ lưng cho cô.

- Em không sao chứ. Uống từ từ thôi, có ai uống tranh của em đâu.

- Cảm….cảm ơn.

Dương ngước lên nhìn vị hiệu trưởng “đáng kính” của mình. Ông ta cũng đang nhìn cô, nhưng lại với ánh mắt thù địch. Dương vội cúi mặt xuống, vừa rồi chỉ còn một chút nữa là cô phun trà như vòi sen rồi. May mà còn kiềm chế lại được. Cô cũng không thể tưởng tượng nổi cuộc đời mình sẽ thế nào nếu phun trà vào mặt Hiệu trưởng. Chắc hẳn sẽ là một dòng tùy bút sáng chói vào học bạ như “Vô lễ, thiếu tôn trọng giáo viên, vô kỉ luật...” Nếu vậy chắc cô chỉ còn nước đi ra đường hành nghề ngồi lê với nón rách.

Nhưng cũng do cô quá bất ngờ với thái độ của ông ta đấy chứ. Biết là Hoàng Việt là người có tiền, có tài, nhưng cứ một điều “cậu Việt” 2 điều “cậu Việt”, kèm theo cái vẻ đon đả ấy nữa, trông chẳng khác gì tên quan “phụ mẫu” thối tha đang nịnh quan trên trong phim dã sử cả. Nhìn mà Dương muốn nhổ toẹt vào mặt ông ta, giả dối. Lúc nãy ông ta đối xử với cô thế nào mà bây giờ lại như vậy. Đúng là….

Sau khi thấy Dương đã ổn định, Hoàng Việt ngồi bắt chân chéo chữ ngũ rồi nói:

- Được rồi. Tôi cần gặp ông vì có một số vấn đề trong việc nhập học thôi. Không ngờ ông lại đang ở đây “vui vẻ” như vậy?

Dương vội vàng nhìn Hoàng Việt. “Vui vẻ” sao? Nhận ra lời lẽ của mình có phần hơi ám muội, anh vội vàng sửa chữa:

- Khụ...Sao? Không hiểu à? Ông **** sướng cái miệng chưa, làm bổn thiếu gia chờ sắp dài cả cổ ra rồi.

Mặt ông ta biến sắc một chút, có lẽ là bị từ “vui vẻ” của Hoàng Việt doạ cho 9 phần hồn bay mất bảy, nhưng ông ta lại nhanh chóng lấy lại vẻ cợt nhả ban đầu.

- À, cậu Việt. Tôi sẽ giải quyết việc nhập học cho cậu ngay lập tức. Nhưng cậu có thể đợi tôi giải quyết nốt vụ việc này đã được không? Sẽ không mất nhiều thời gian đâu. Xong việc tôi lập tức hầu chuyện cậu.

- Ồ. Chuyện gì vậy. Tôi biết được không?

- Không. Xin cậu thứ lỗi, đây là chuyện của những người điều hành trường như chúng tôi. Cậu làm vậy thì tôi lấy miếng cơm ở đâu ra mà ăn nữa.

Nói rồi ông ta quay sang phía Dương. Sắc mặt ông ta lập tức đanh lại:

- Nguyễn Hoàng Dương. Tôi sẽ lập tức kí giấy cho cô về trường cũ.

Dương giật mình. Cô lắp bắp:

- Thưa….thưa thầy….

- Khoan đã! – Hoàng Việt lên tiếng.

- Cậu Việt còn gì dặn dò vậy?

- Ông dựa vào đâu mà đuổi học cô ấy?

- Tôi….tôi….

- Chuyện này trước khi vào trường tôi có biết. Ông có thực sự hiểu rõ câu chuyện không mà đã phán xét chủ quan như vậy?

Tiếng nói của Hoàng Việt không to không nhỏ nhưng lại khiến người đối diện bị trấn át. Trông ông hiệu trưởng bây giờ cứ rúm ró như một tội phạm đang bị luật sư vạch tội trước vành móng ngựa vậy. Cô nhìn mà lòng thấy vô cùng….thích thú. Dương ngước đôi mắt ngây thơ vô…số tội lên nhìn anh với một lòng cảm kích vô bờ bến. Chỉ còn thiếu nước chạy tới ôm chân anh mà vẫy đuôi thôi.

- Ai là người sinh sự trước, ai là nạn nhân? Ông làm như vậy có thỏa đáng không? Ở trường này có bao nhiêu người có thể làm nhân chứng chứng minh cô ấy vô tội. Với một vị lãnh đạo đứng đầu nhà trường như ông mà lại làm ăn khất trách như vậy thật đúng là… Chưa kể người khác không tha cho ông mà chính tôi, tôi cũng không tha cho ông.

- Đúng vậy.

Một người đàn ông trung niên bước vào. Vẻ ngoài đạo mạo, chỉ ngoại tứ tuần, bộ quần áo complet công sở, mái tóc đen có chẻ mái lệch, gương mặt cực kì phúc hậu. Nhìn ông ta rất có phong thái của một ông chủ thành đạt.

- Chủ tịch Đỗ, cơn gió nào đã mang ông tới đây vậy?

Thầy hiệu trưởng lên tiếng. Chủ tịch Đỗ sao? Chủ tịch Đỗ, Đỗ Quyên, không lẽ ông ta là bố của Quyên. Lần này thì tiêu rồi. Nghĩ vậy, chân cô run bần bật.

- Chuyện lần này thật sự là do cháu nhà tôi làm sai, sao có thể đuổi học cô bé này được.

- Nhưng….Nhưng….

- Bác Đỗ! Rất vui khi gặp bác. – Hoàng Việt lên tiếng.

- Ồ. Cháu là con trai Chủ tịch Hoàng sao, đúng là tuổi trẻ tài cao, tuổi trẻ tài cao. Chủ tịch Hoàng thật có phúc.

- Bác quá khen ạ - Hoàng Việt đáp lễ.

Mấy người này sao phải chào hỏi nhau như thế chứ. Dương không phải người hay tìm hiểu thông tin thị trường, nhưng cô rất thân thiết với bố nên cũng hay được chia sẻ chuyện công việc. Nhờ bố mà cô cũng biết CBS và ADB là hai công ti cạnh tranh nhau rất quyết liệt, vậy mà giờ họ gặp nhau, điệu bộ lại coi như “huynh đệ tình thâm”, đúng là bằng mặt mà không bằng lòng. Thương trường thật phức tạp.

- Cháu là Hoàng Dương phải không? – Ông ta lại gần cô rồi nói.

- Dạ….

- Chuyện lần này thật là phiền cho cháu quá. Tính tình con bé Quyên này trước nay vẫn vậy. Lần này thì khổ cho cháu quá rồi. Ta thay mặt nó xin lỗi cháu nhé.

- À dạ, không có gì ạ. – Cô gãi đầu nói.

- Ông Phan, tôi thấy việc này nên cho qua đi, dù sao lỗi lần này là do con tôi mà ra, không thể phạt cô bé này như thế được.

- Nhưng….nhưng….cô ta cũng không thể tránh khỏi tội gây náo loạn trị an trường học được. Dù gì cô ta cũng phải chịu trách nhiệm.

Vừa nói ông ta vừa chỉ tay về phía cô. Cô nhìn mà chỉ muốn ngoác miệng cắn đứt ngón tay ông ta cho rồi.

- Nhưng cũng không tới mức phải đuổi học. – Hoàng Việt nói.

- Cậu…cậu…. – ông ta vẫn cố nói, nhưng dường như đã biết mình không thể nói nổi 2 người vừa có tiền vừa có quyền ấy, ông ta bất lực nói nhỏ – Tôi sẽ không đuổi học cô ta, nhưng cô ta sẽ phải lau sàn nhà đa năng một tháng.

Dương nhảy cẫng lên sung sướng. Cuối cùng cũng không bị đuổi học, cô cảm ơn rối rít:

- Cảm ơn thầy, cảm ơn anh, cảm ơn bác, cảm ơn, cảm ơn….

- Vậy được rồi. – Hoàng Việt nói. – Dương, em về lớp đi. À, trưa nay anh mời em đi ăn cơm, được chứ?

- Cảm ơn anh, nhưng trưa nay tôi có hẹn rồi.

- Vậy hôm khác cũng được.

Dương nhanh chóng chuồn khỏi đó. Đáng lẽ ra cô phải lên phòng Phó Hiệu Trưởng, nhưng không ngờ thầy đi vắng, cô thư kí thông báo cho cô sang phòng Hiệu Trưởng. Biết là lên phòng Hiệu Trưởng “uống trà” chẳng ngon lành gì, cô vẫn phải nhắm mắt mà đi, không ngờ lại khủng khiếp như vậy. Lúc ngồi trong đó, cô nóng ruột như ngồi trong chảo lửa vậy. Bất giác cô nhớ tới Tôn Ngộ Không trong tác phẩm Tây Du Kí. Sau khi bị nhốt vào lò luyện kim đan của Thái Thượng lão quân ra, Tôn Ngộ Không chẳng còn nhúm lông nào trên mông hết cả. Tí nữa thì tiêu đời rồi. May mà có Việt và bố Quyên giúp. Kể ra, cô lại thấy bố cô ta – Chủ tịch Đỗ rất tốt chứ. Sao lại sinh ra một người con gái như vậy nhỉ? Dương vừa đi vừa nghĩ lung tung.

Bây giờ là tiết thứ 3, cô nhanh chóng về lớp. Sau khi xin phép cô giáo và ổn định chỗ ngồi xong, Dương mới dám thở phào nhẹ nhõm.

- Có chuyện gì không? – Vũ lên tiếng.

- Tôi là ai chứ? Nguyễn Hoàng Dương này sao có chuyện gì được.

- Đừng đùa. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

- Không có gì, may có Hoàng Việt cùng bố Quyên giúp nên chỉ uống mấy cốc trà, nghe vài bài cải lương và bị lau sàn nhà đa năng một tháng thôi.

- Hoàng Việt là ai?

- À, cậu còn nhớ hồi lớp 7 không? Hồi đó ở hội Lim, tôi có giới thiệu cho cậu gặp một người, người được tớ cứu đó, cậu chẳng nằng nặc đòi gặp là gì.

- À, vậy hắn là tên đó? Vậy thì tốt rồi.

- Mà lúc trưa ấy, có chuyện gì vậy?

- Không có gì, tôi quên rồi.

- Sax, vậy bao giờ nhớ ra thì nói nha.

Vũ không thể nào nói với cô rằng lúc đó là do anh lo cho cô nên mới làm như vậy được. Cả lớp đang bàn tán rất xôn xao.

- Này, mọi người mọi người, hai người đó thì thầm gì ta? Tôi thấy Vũ thay đổi hẳn kể từ khi Dương vào lớp đó.

- Ừ, có khi nào là bạn gái thiệt không?

- Chắc vậy, thế thì bảo sao không bị Quyên xử.

- Ê. Ê. Mà nhỏ đó không bị đuổi hả?

- Ghê nha, sao cô ta có thể thoát được nhỉ, tớ cứ nghĩ lịch sử phải lặp lại chứ.

- Thế mới hay, cứ theo quy luật thì còn gì cho chũng ta nói nữa.

- Ừ. Nhưng chắc cô ta phải có thế lực nào đó bảo vệ rồi. Chúng mày nghĩ Quyên có để yên chuyện này không?

- Không đời nào, chắc chắn cô ta sẽ nghĩ cách hại Dương.

“bốp” Âm thanh do sự tác động của thước với mặt bàn tạo ra nghe thật chói tai.

- Ai không học ra ngoài cho tôi. – Cô giáo dạy Văn nói lớn.

Vậy là cả lớp im lặng học bài