Yêu Anh Lính Đặc Chủng Không Quân

Chương 1: Sống lại rồi!



“Con trai à, con cưới cái đứa xui xẻo gì thế này!”

Giọng nữ sắc bén đánh thức Trần Thiên Mặc. Cô mở mắt ra thấy một loạt hoa văn sặc sỡ, chữ hỉ đỏ thẫm chói mắt; cô mặc áo cưới nằm trên giường phòng tân hôn.

Cô đã chết vì phát tác bệnh tim trong vòng tay của người theo đuổi mình, sao có thể nằm trên giường cưới trong chiếc váy cưới chứ?

Trước giường là hai mẹ con đang đứng, bà mẹ quay lưng về phía Trần Thiên Mặc, tiếng ồn đánh thức Trần Thiên Mặc chính là do bà ta.

Bà ta chỉ vào Trần Thiên Mặc, bàn tay như vỏ cây, trong kẽ móng tay đầy đất cát: “Nó ngoại trừ xinh đẹp, trong nhà nhiều tiền thì có cái gì tốt? Ngày cưới mà cũng có thể say nắng ngất đi, đây không phải là sao chổi hay sao?”

“Mẹ à, mẹ nhỏ giọng một chút...” Người thanh niên trẻ hạ giọng khuyên nhủ mẹ của mình, kiêng kỵ nhìn giường cưới. Trần Thiên Mặc vẫn nhắm mắt giả vờ ngủ.

Lúc này người đàn ông mới yên tâm: “Sau khi qua cửa thì cô ta là con dâu, mẹ là mẹ chồng. Mẹ muốn thế nào thì là thế ấy, cứ dỗ dành kết hôn trước đã, cha vợ nói sau khi kết hôn sẽ mua cho con một chiếc xe...”

Sự cám dỗ quá lớn của đồng tiền trấn an bà ta, hai mẹ con nhanh chóng đi ra khỏi phòng tân hôn.

Trần Thiên Mặc hiểu rồi! Cô sống lại, trở về mùa hè năm mười chín tuổi, hôm nay là ngày cô và tên cặn bã đó kết hôn.

Không thể tính là kết hôn, chỉ có thể nói là tổ chức hôn lễ.

Giờ phút này Trần Thiên Mặc mới mười chín tuổi, chưa đến tuổi đăng ký theo luật định, chỉ có thể tổ chức hôn lễ trước rồi mới bổ sung giấy chứng nhận sau; về mặt pháp lý mà nói thì cô vẫn còn độc thân.

Trời quá nóng khiến Trần Thiên Mặc say nắng ngất xỉu ngay tại đám cưới, nghi thức buộc phải gián đoạn.

Trần Thiên Mặc nằm trong phòng, cả nhà tên cặn bã chạy đến bên giường tính toán tài sản nhà cô. Kiếp trước Trần Thiên Mặc không tỉnh lại nên bỏ lỡ cơ hội biết được bộ mặt thật của tên cặn bã sớm hơn.

Trần Thiên Mặc có được sinh mạng mới, cô đứng trong phòng tân hôn, những hình ảnh từ kiếp trước lóe lên trong đầu giống như đèn kéo quân.

Kiếp trước cô thi đậu vào trường cảnh sát tốt nhất Trung Quốc để học khoa Tâm lý tội phạm, nhập học chưa được mấy ngày đã xin nghỉ phép để kết hôn với tên cặn bã kia. Bởi vì giấu giếm nên bị trường đuổi học. Cô tự tìm đường chết như vậy đâu phải bởi vì quá yêu tên cặn bã kia chứ? Chỉ vì bốc đồng muốn chọc giận cha, trả thù sự “nhẫn tâm” của ông đối với mình và mẹ mà thôi.

Sự giận dỗi với cha đã khiến Trần Thiên Mặc vô tình cho tên cặn bã Lâm Tường cơ hội chiếm đoạt gia sản, sau đó hại cha cô chết thảm. Sau khi biết được chân tướng, Trần Thiên Mặc tức giận chém tên đàn ông cặn bã mất một cánh tay. Chém đến mức không có khả năng ghép lại.

Cô hung hăng tìm cách trả thù, sau đó thản nhiên đi tự thú. Cảnh sát hình sự tiếp nhận vụ án này cũng khiếp sợ.

Rất khó để tưởng tượng một cô gái xinh đẹp hiền lành, an tĩnh như vậy lại bình tĩnh phạm tội mà không hối hận. Từ đầu đến cuối cô đều rất dứt khoát và lý trí.

Trong tín điều nhân sinh của Trần Thiên Mặc, có ân tất báo, có thù cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Cô chấp nhận trả giá vì đã vi phạm pháp luật.

Nhưng như thế vẫn chưa xong.

Việc tên cặn bã mất một cánh tay không đổi được mạng của cha Trần Thiên Mặc. Sau khi ra tù, dưới sự trợ giúp của người thích mình mà Trần Thiên Mặc đi theo con đường buôn bán, trở thành nữ vương thương nghiệp, trắng trợn trả thù đám người kia, đoạt lại gia sản mà cha để lại cho cô, cũng ép cả nhà tên cặn bã cụt tay đến không còn đường sống.

Toàn bộ quá trình báo thù, cô vui vẻ phơi phới, nhưng lại bị bệnh tim do lo lắng quá độ lâu ngày, cần dùng thuốc đặc trị để duy trì sự sống. Lợi dụng điều này, có kẻ đã thay đổi thuốc của cô, hại chết cô.

Từ một sinh viên xuất sắc của trường cảnh sát trở thành một cô gái kết hôn sớm bị đuổi học, lại từ một nữ tù nhân trở thành một con cá sấu lớn trong giới kinh doanh, cuộc sống của cô đã trải qua những thăng trầm lớn. Nhìn lại quá khứ, ngoài sự sám hối với cha mình, cô còn có một người cần xin lỗi.

Chính là người theo đuổi đã cung cấp tài nguyên giúp cô báo thù.

Từ khi Trần Thiên Mặc ra tù, vị thiếu tướng kia đã theo đuổi cô không rời. Vì để báo thù mà cô mượn mối quan hệ của anh, đạt được mục đích xong liền lập tức đá người ta. Mặc dù đuổi tận giết tuyệt cả nhà tên cặn bã, nhưng Trần Thiên Mặc không hề đả thương người vô tội.

Anh là ngoại lệ.

Không thể không nói anh và tên chồng cũ cặn bã là hai loại người hoàn toàn khác nhau: Toàn thân anh toát lên sự nam tính, cơ bắp cuồn cuộn, dáng vẻ đường hoàng, điều quan trọng nhất là thâm tình với cô.

Nghĩ đến người theo đuổi mình, đôi mắt giống hồ nước sâu của Trần Thiên Mặc như có gợn sóng.

Chung quy vẫn nợ thiếu tướng một ân tình mà cả đời không thể trả hết được. Cảm giác này thật không tốt chút nào.

“Sao chổi đã tỉnh chưa?” Giọng nói của bà mẹ cặn bã từ xa vọng đến gần.

Tên cặn bã theo sát phía sau, nhỏ giọng nhắc nhở: “Mẹ à, mẹ nhỏ giọng một chút... Xe...”

Âm thanh từ xa vang đến gần, đánh thức Trần Thiên Mặc đang đắm mình trong trí nhớ của kiếp trước.

Trần Thiên Mặc coi cuộc đối thoại của bọn họ như “hoa cúc đang thở dài”(*).

(*) Cách miêu tả đầy trữ tình của tiếng rắm.

Mà còn là hoa cúc bị thối.

Cô đứng trước bàn trang điểm, nhìn vào cô gái tuyệt sắc trong gương. Đường nét xinh đẹp, đôi mắt phượng to tròn, hàng mi cong, làn da trắng nõn vô cùng mịn màng, khuôn mặt nhỏ nhắn căng tràn collagen mà chỉ tuổi hai mươi mới có.

Ngón tay dài khẽ vuốt ve gương, trong mắt giai nhân tuyệt sắc kia không còn vẻ ngây thơ như xưa nữa, trên khuôn mặt đẹp đẽ không đọc được bất kỳ cảm xúc nào.

Trong thời gian ở trong tù, Trần Thiên Mặc tự thi lấy bằng thạc sĩ Tâm lý học, phương hướng nghiên cứu chính là từng biểu cảm nhỏ nhất, năng lực khống chế cảm xúc cũng nhờ đó mà vượt xa so với trước đây. Chính vì lẽ ấy, cô gái ngốc luôn viết cảm xúc lên mặt trước kia đã sớm “chết” rồi.

“Nếu chưa tỉnh thì hắt nước cho tỉnh! Thứ gì không biết nữa!” Bà mẹ cặn bã rất có khí thế.

“Mẹ à, xe! Mẹ cứ nghĩ đến xe mà kiềm chế cảm xúc đi.” Tên cặn bã có tình yêu cuồng nhiệt đối với xe cộ.

Trước khi quen biết Trần Thiên Mặc, gã chỉ có một chiếc xe đạp. Gã tự nhủ: Nếu có thể dỗ được cha vợ mua một chiếc xe hơi cho mình, sau đó lái xe đưa mẹ về nông thôn thì những tên quỷ nghèo kia sẽ hâm mộ chết đi được.

Trần Thiên Mặc rũ mắt xuống. Được, có thể thỏa mãn gã.

Đến khi cô ngược đãi tên cặn bã đó đủ rồi, tất sẽ cho gã một chiếc xe tang xa hoa, để cho gã được hạ táng linh đình. Đương nhiên, kiếp này cô tuyệt đối sẽ không ngốc đến mức trả thù người khác tới mức kéo cả bản thân xuống hố giống như kiếp trước.

Mẹ con cặn bã đẩy cửa ra, thấy Trần Thiên Mặc đã tỉnh dậy, Lâm Tường nhanh chóng nở nụ cười thâm tình: “Thiên Mặc tỉnh lại rồi à. Em vừa ngất đi đã khiến mẹ đau lòng lắm. Phải không mẹ?”

Trước mắt không chỉ là người đẹp mà còn là xe sang! Là hy vọng của cả gia đình nếu muốn đạt được cuộc sống sung túc!

Bà Lâm tức giận nhìn lướt qua Trần Thiên Mặc, nói với giọng chanh chua: “Tỉnh rồi thì nhanh chóng đi ra ngoài, nếu muốn vào cửa nhà họ Lâm tôi thì phải tuân thủ quy củ của nhà họ Lâm. Trời vừa nắng đã ngã xuống, sau này sinh cháu trai như thế nào?”

Giọng điệu của bà Lâm xốc nổi, Trần Thiên Mặc vừa nghe đã biết tính tình bà Lâm nóng nảy, muốn đạt được mục đích sớm. Kiểu người này rất dễ đối phó.

Còn về tên đàn ông bám váy này - Trần Thiên Mặc nhìn về phía Lâm Tường… Lâm Tường nở một nụ cười hoàn mỹ, cả người trông vô hại lại thâm tình, chân thành. Kiếp trước cô đã phán đoán sai lầm, cho rằng gã đàn ông này rất dễ nắm trong tay.

Gã che mắt cô bằng vẻ ngoài “thành thật”.

“Đại Tường, nhà của con trang hoàng đơn giản quá đấy.” Bà Lâm chê bai phòng cưới.

Cha của Trần Thiên Mặc mở trang trại chăn nuôi nên không thiếu tiền. Căn phòng được trang trí rất đẹp, bà Lâm cố ý nói như vậy là muốn ra oai phủ đầu Trần Thiên Mặc.

“Sao tôi lại nhớ đây là căn nhà mà cha tôi tặng cho tôi thế?” Tầm mắt Trần Thiên Mặc di chuyển xuống dưới sàn nhà, chân Lâm Tường đang dang ra khá rộng.

Khi mới vào, gã không đứng như vậy; nghe cô nói đến quyền sở hữu của ngôi nhà mới thay đổi.

Hành động này đồng nghĩa với việc bảo vệ lãnh thổ... Ồ, nhắm vào nhà cô ư?

Đáng tiếc, tài sản không phải là cột điện, cứ nhấc chân lên là có thể đánh dấu.

“Đều là người một nhà, của em của anh cái gì chứ.” Lâm Tường nhìn Trần Thiên Mặc với vẻ thăm dò, có chút hoảng hốt.

Sao gã lại cảm thấy Trần Thiên Mặc trước mắt này không giống bình thường vậy?