Ỷ Thiên Đồ Long Ký

Chương 109: Chương 109



Giáo chúng của Nhuệ Kim Kỳ thấy chưởng kỳ sứ táng mệnh đều kêu la vang dậy, mắt đỏ ngầu hết sức đấu thí mạng, phái Côn Lôn và phái Nga Mi có mấy người bị giết chết.Một người trong Hồng Thủy Kỳ kêu lên:- Trang kỳ sứ tuẫn giáo quy thiên, Nhuệ Kim, Liệt Hỏa hai kỳ rút lui đi, để Hồng Thủy Kỳ đoạn hậu.Kỳ hiệu trong Liệt Hỏa Kỳ lập tức biến đổi, theo lệnh lui về hướng tây. Thế nhưng những người trong Nhuệ Kim Kỳ càng đánh càng hăng, không ai chịu lùi bước. Người bên trong Hồng Thủy Kỳ lại lớn tiếng rao lên:- Đường kỳ sứ của Hồng Thủy Kỳ có lệnh, tình thế bất lợi, những người trong Nhuệ Kim Kỳ mau mau rút lui, sẽ báo thù cho Trang kỳ sứ sau.Trong Nhuệ Kim Kỳ có mấy người cùng lên tiếng:- Xin mời Hồng Thủy Kỳ mau lui trước, sau này báo thù rửa hận cho huynh đệ chúng tôi. Tất cả anh em Nhuệ Kim Kỳ xin đồng sinh cộng tử với Trang kỳ sứ.Trong trận thế của Hồng Thủy Kỳ đột nhiên giương cờ đen lên, một người tiếng như sấm động kêu lên:- Chư vị huynh đệ của Nhuệ Kim Kỳ, Hồng Thủy Kỳ nhất định sẽ báo thù cho các huynh đệ.Nhuệ Kim Kỳ lúc này chỉ còn độ bảy chục người, tất cả cùng lên tiếng:- Đa tạ Đường kỳ sứ.Chỉ thấy các lá cờ của Hồng Thủy Kỳ phất lên, rút về hướng tây. Hai phái Hoa Sơn, Không Động thấy địch nhân trận thế nghiêm chỉnh, khoảng hai chục người đoạn hậu cầm ống vàng sáng choang, không biết có cái gì cổ quái nên không dám đuổi theo. Họ bèn quay lại giáp công Nhuệ Kim Kỳ.Ân Lê Đình giết được mấy tên giáo chúng, cảm thấy tuy thắng nhưng không uy võ chút nào, lớn tiếng nói:- Ma giáo yêu nhân nghe đây: các ngươi trước mắt chỉ có đường chết mà thôi, mau quăng binh khí đầu hàng, sẽ tha cho khỏi chết.Tên chưởng kỳ phó sứ cười lên ha hả nói:- Ngươi xem thường giáo chúng Minh giáo quá vậy. Trang đại ca đã chết rồi, chúng ta cũng đâu mong sống làm gì?Ân Lê Đình nói:- Côn Lôn, Nga Mi, Hoa Sơn, Không Động các vị bằng hữu các phái, tất cả xin lùi lại mười bước để cho bọn yên nhân này có thể đầu hàng.Mọi người ai nấy đều lùi lại. Diệt Tuyệt sư thái hận ma giáo cực độ vẫn tiếp tục múa kiếm giết như điên cuồng. Mũi kiếm Ỷ Thiên đến đâu, kiếm đao đều gãy, tay rơi đầu rụng. Phái Nga Mi thấy sư phụ không chịu lùi, những người đã trở ra lại tiến lên tàn sát tiếp, biến thành thế một mình phái Nga Mi đấu với Nhuệ Kim Kỳ.Nhuệ Kim Kỳ của Minh giáo lúc này cũng còn lại đến hơn sáu chục người, số cao thủ vào hạng khá cũng khoảng hai chục, dưới quyền điều động của Chưởng kỳ phó sứ Ngô Kình Thảo, chống cự với hơn ba chục người của phái Nga Mi, lấy hai đánh một đáng lẽ phải ở vào thế thượng phong. Thế nhưng kiếm Ỷ Thiên trong tay Diệt Tuyệt sư thái sắc bén quá, kiếm chiêu của bà ta lại thật là ghê gớm, ánh sáng xanh cuốn đến đâu là nơi đó bị nguy ngập. Chỉ trong chốc lát, đã có bảy tám người chết dưới mũi kiếm của bà ta.Trương Vô Kỵ đứng xem mà trong lòng không nhịn nổi, nói với Thù Nhi:- Thôi mình đi.Chàng thò tay ra giải huyệt cho cô gái, nào ngờ xoa bóp mấy cái sau lưng và ngang hông nàng, Thù Nhi vẫn thấy tê chồn, các huyệt đạo không mở được. Diệt Tuyệt sư thái nội lực thâm hậu, chỉ ra tay nhẹ nhàng, nhưng kình lực đã vào tận trong sâu, tuy phương pháp giải của chàng đúng, nhưng nhất thời không hiệu quả.Chàng thở dài một tiếng, quay đầu lại, thấy mấy chục người của Nhuệ Kim Kỳ đã bị gãy hết vũ khí, một phần các phái Côn Lôn, Không Động, Hoa Sơn vây chung quanh, phần khác giáo chúng không ai chịu bỏ chạy, nên vẫn tay không chiến đấu với người của phái Nga Mi.Diệt Tuyệt sư thái tuy thống hận ma giáo nhưng ở địa vị chưởng môn một phái, không muốn dùng binh khí giết người tay không, ngón tay trái liên tiếp phóng ra, chân như hành vân lưu thủy chạy vòng quanh, chỉ giây lát đã điểm huyệt hơn năm chục người còn lại của Nhuệ Kim Kỳ. Bọn họ hoặc đứng như trời trồng, hoặc duỗi tay chân ra cử động, đều đột nhiên toàn thân tê liệt không sao cử động được. Những người chung quanh thấy Diệt Tuyệt sư thái thi triển môn công phu cao cường như thế ai nấy đều reo hò vang dội. Các đệ tử phái Nga Mi cũng đã dừng tay không giết nữa.Lúc này trời đã tờ mờ sáng, thấy ba đội giáo chúng của Thiên Ưng giáo chia ba hướng đông nam bắc lấp ló từ từ di động lại, đến khoảng mười trượng thì ngừng, rõ ràng định đứng xa xa canh chừng, chưa có ý tiến lên khiêu chiến.Thù Nhi nói:- A Ngưu ca, mình phải chạy nhanh, nếu như rơi vào tay Thiên Ưng giáo thì còn khốn khổ hơn nhiều.Trương Vô Kỵ trong lòng đối với Thiên Ưng giáo vẫn có một nỗi thân cận không thể hình dung vì đây là giáo phái của mẹ mình. Nghĩ đến mẫu thân chàng tự hỏi: "Mình không thấy được mẹ nữa rồi, bao giờ mới gặp được ông ngoại và cậu đây?". Lúc này những người của Thiên Ưng giáo đã ỡ gần bên, chàng muốn xem ông ngoại và cậu mình có trong đám này chăng, nên không muốn đi vội. Text được lấy tại truyenyy[.c]omTống Thanh Thư tiến lên nói với Diệt Tuyệt sư thái:- Tiền bối, mình phải xử quyết bọn Nhuệ Kim Kỳ ngay rồi quay lại đối phó với Thiên Ưng giáo để khỏi lo chuyện bị tấn công từ đằng sau.Diệt Tuyệt sư thái gật đầu.Phương đông mặt trời bắt đầu ló dạng, ánh sáng mông lung chiếu lên thân hình cao to của Diệt Tuyệt sư thái thành một cái bóng dài, trong cái uy võ còn có mấy phần ghê rợn. Bà ta có ý làm làm nhụt nhuệ khí của ma giáo, không muốn một kiếm giết họ, nên lạnh lùng cất tiếng:- Các người của ma giáo nghe này, người nào muốn sống, chỉ cần lên tiếng xin tha, ta sẽ cho đi.Một hồi lâu chỉ nghe tiếng ha ha, hạp hạp, khà khà không dứt, người của Minh giáo cùng cười vang. Diệt Tuyệt sư thái giận dữ hỏi:- Có cái gì đáng cười?Nhuệ Kim Kỳ chưởng kỳ phó sứ Ngô Kình Thảo lớn tiếng đáp:- Bọn ta thề cùng sống chết với Trang đại ca, mau mau giết tất cả đi.Diệt Tuyệt sư thái hừ một tiếng, nói:- Được rồi, đến nước này còn muốn anh hùng hảo hán. Ngươi tưởng được chết một cách sảng khoái ư, đâu có dễ thế.Bà ta rung trường kiếm một cái đã chặt đứt cánh tay phải của Ngô Kình Thảo.Ngô Kình Thảo cười ha hả, thần sắc vẫn như không, nói:- Minh giáo thay trời hành đạo, tế thế cứu dân, sống chết nào có khác gì. Lão tặc ni muốn bọn ta khuỵu gối đầu hàng, thôi đừng vọng tưởng nữa.Diệt Tuyệt sư thái càng thêm phẫn nộ, soẹt soẹt soẹt ba tiếng đã chém đứt ba cánh tay của ba giáo chúng khác, hỏi người thứ năm:- Ngươi xin hay không xin tha?Người kia chửi lại:- Mụ vãi già nói thối như rắm chó.Tĩnh Huyền vọt lên, vung kiếm trong tay chém đứt cánh tay phải người đó, kêu lên:- Để cho đệ tử chém giết đám yêu nghiệt này.Bà ta hỏi luôn mấy người, giáo chúng Minh giáo không người nào chịu khuất phục. Tĩnh Huyền chém đến cánh tay mỏi nhừ, quay đầu lại:- Sư phụ, bọn yêu nhân này ương ngạnh lắm…Ý muốn nói sư phụ nương tay. Diệt Tuyệt sư thái không thèm để ý đến, nói:- Chém mỗi tên tay phải trước, nếu vẫn còn ngoan cố, chém luôn tay trái.Tĩnh Huyền không còn cách nào hơn, lại chém thêm mấy người nữa. Trương Vô Kỵ lúc này nhịn không nổi nữa, từ cái cáng tuyết nhảy vọt ra, chặn ngay trước mặt Tĩnh Huyền, kêu lên:- Khoan đã.Tĩnh Huyền ngạc nhiên, lùi lại một bước. Trương Vô Kỵ lớn tiếng nói:- Các người tàn nhẫn hung ác như thế không thấy xấu hổ sao?Mọi người bất ngờ thấy một thanh niên quần áo rách rưới lam lũ bước ra, đều ngạc nhiên, đến khi nghe chàng lời lẽ nghiêm nghị, lý do xác đáng chất vấn Tĩnh Huyền khiến cho các cao thủ của danh môn chính phái không khỏi bị khí thế đó nhiếp phục. Tĩnh Huyền cười một tiếng dài nói:- Tà ma ngoại đạo, mọi người ai chẳng có thể tru diệt, có gì gọi là tàn nhẫn hay không tàn nhẫn?Trương Vô Kỵ nói:- Những người này ai ai cũng trọng nghĩa khí, nhẹ mạng sống, khẳng khái chịu chết, là những anh hùng hảo hán hiên ngang, sao lại gọi là tà ma ngoại đạo được?Tĩnh Huyền nói:- Chúng nó là giáo đồ của ma giáo chẳng lẽ còn không phải là tà ma ngoại đạo hay sao? Tên Thanh Dực Bức Vương kia hút máu giết người, giết sư đệ sư muội của ta, chính mắt ngươi trông thấy, không phải yêu tà thì thế nào mới gọi là yêu tà?Trương Vô Kỵ nói:- Thanh Dực Bức Vương kia chỉ giết hai người, các người giết đến mười lần hơn thế. Trong ma giáo có người làm chuyện ác, chẳng lẽ mọi người đều làm điều ác? Trong chính phái chẳng lẽ không có người làm chuyện xấu? Y dùng răng giết người, tôn sư dùng Ỷ Thiên kiếm giết người, cũng là giết cả, có gì để phân biệt thiện hay ác?Tĩnh Huyền giận quá, quát lên:- Hảo tiểu tử, ngươi dám sánh sư phụ ta ngang với yêu tà ư?Nghe vù một chưởng, đánh thẳng vào mặt chàng. Trương Vô Kỵ vội vàng né qua một bên, Tĩnh Huyền là đại đệ tử của phái Nga Mi, võ công đã được chân truyền của sư môn, chưởng đánh vào diện môn chỉ là hư chiêu, đợi Trương Vô Kỵ vừa nghiêng người, lập tức chân trái đá lên, trúng ngay ngực chàng.Bỗng nghe bình bình, lách cách hai tiếng, chân trái Tĩnh Huyền đã gãy lìa, thân hình bay về phía sau, nằm lăn ra cách đến mấy trượng. Thì ra ngực Trương Vô Kỵ trúng phải chiêu của địch, Cửu Dương thần công trong người tự nhiên phát ra sức đề kháng. Chiêu số của chàng so với Tĩnh Huyền kém xa, nhưng uy lực của Cửu Dương thần công thật là lợi hại, chiêu của địch kình lực càng mạnh, sức phản chấn càng ghê gớm, cú đá của Tĩnh Huyền chẳng khác nào đá vào chính mình
Cũng may là Tĩnh Huyền chưa có ý định giết chàng, chỉ sử dụng năm thành kình lực nên cũng không bị nội thương trầm trọng.Trương Vô Kỵ khiêm tốn nói:- Xin lỗi nhé.Chàng tiến lên đỡ, Tĩnh Huyền giận dữ nói:- Cút ra, cút ra ngay.Trương Vô Kỵ đành phải lùi lại đáp:- Vâng.Hai đệ tử phái Nga Mi vội vàng chạy lên đỡ đại sư tỉ dậy. Những người đứng bên ngoài ai cũng biết rõ Tĩnh Huyền là hảo thủ số một số hai dưới trướng Diệt Tuyệt sư thái, không hiểu sao lại kém cỏi như thế, chỉ mới một chiêu đã bị thanh niên áo quần rách rưới kia đánh văng ra mấy trượng? Nếu nói chỉ có hư danh thì không đúng, mới rồi bà ta hội đấu Nhuệ Kim Kỳ kiếm pháp lăng lệ, ai ai cũng thấy cả. Không lẽ nhìn người không thể đánh giá bằng bề ngoài, thanh niên này thân mang tuyệt thế võ công chăng?Diệt Tuyệt sư thái trong bụng cũng kinh hãi thầm: "Thanh niên này quả thực là hạng người gì? Ta bắt giữ y lâu nay, từ trước tới giờ không để ý, thì ra là một nhân vật thật cao siêu nhưng không lộ chân tướng. Ta muốn hất Tĩnh Huyền ra xa như thế, xem ra cũng không làm được, trên đời này ngoài Trương Tam Phong lão đạo có nội công tu tập cả trăm năm ra, không ai có khả năng như thế".Diệt Tuyệt sư thái là loại gừng càng già càng cay, tuy không dám coi thường, nhưng chẳng úy kỵ chút nào, đưa mắt nhìn Trương Vô Kỵ từ trên xuống dưới để đánh giá.Bấy giờ Trương Vô Kỵ đang ra tay cầm máu băng bó vết thương cho giáo chúng trong Nhuệ Kim Kỳ, thủ pháp thực là thuần thục, giơ tay điểm mỗi người vài nơi huyệt đạo, máu chảy từ các cánh tay đứt kia lập tức giảm liền. Người đứng chung quanh không ít tay hảo thủ về điểm huyệt liệu thương, nhưng thủ pháp của chàng ai ai cũng tự thẹn không sao bì kịp, ngay cả điểm những huyệt gì họ cũng còn chưa biết. Chưởng kỳ phó sứ Ngô Kình Thảo nói:- Đa tạ thiếu hiệp trượng nghĩa, xin hỏi cao tính đại danh?Trương Vô Kỵ đáp:- Tại hạ họ Tăng, tên A Ngưu.Diệt Tuyệt sư thái lạnh lùng nói:- Hảo tiểu tử, quay lại đây, tiếp ta ba kiếm xem nào.Trương Vô Kỵ đáp:- Xin lỗi vậy, sư thái đợi một chút, cứu người quan trọng hơn.Cho đến khi chàng giúp người bị chặt tay cuối cùng băng bó vết thương xong, lúc ấy mới quay lại, ôm quyền nói:- Diệt Tuyệt sư thái, tôi không phải là đối thủ của sư thái, cũng không muốn cùng lão nhân gia động thủ, chỉ mong hai bên bãi đấu, bỏ qua hết oán cừu quá khứ.Chàng nói đến "hai bên bãi đấu", giọng điệu thật là thành khẩn. Chàng nghĩ đến hai bên chính là nghĩ đến cha mẹ, một bên là phái Võ Đang danh môn chính phái của cha, một bên là Thiên Ưng giáo tà ma ngoại đạo của mẹ. Diệt Tuyệt sư thái nói:- Ha ha, chỉ bằng một lời của một thằng nhỏ thối tha như ngươi, mà muốn chúng ta bãi đấu ư? Ngươi là võ lâm chí tôn chắc?Trương Vô Kỵ tâm niệm chợt động, hỏi lại:- Xin hỏi nếu võ lâm chí tôn thì đã sao?Diệt Tuyệt sư thái đáp:- Nếu ngươi có đao Đồ Long trong tay, thì cũng phải đấu với kiếm Ỷ Thiên của ta xem ai cao thấp. Để đến lúc thành võ lâm chí tôn thực sự rồi lúc đó ra lệnh cũng chưa muộn.Các đệ tử phái Nga Mi nghe sư phụ nhạo báng Trương Vô Kỵ, đều phá lên cười. Các phái khác cũng có người chế riễu phụ họa theo. Cứ tuổi tác, thân phận của Trương Vô Kỵ mà nói chuyện hai bên "bãi đấu" thì quả thực không xứng chút nào, nghe mọi người cười cợt khiến chàng mặt đỏ tía tai, nhưng cố nhịn nói:- Sao các vị giết người nhiều quá như thế? Người nào chẳng có cha mẹ vợ con, giết họ rồi, con cái phải lênh đênh cô khổ, bị người ta hà hiếp. Quý lão nhân gia đều là người tu hành, xin mở lòng từ bi.Chàng vốn không phải là người khéo ăn khéo nói, nhưng nghĩ đến bản thân mình, mở lời ra thật chân thành. Mấy câu nói đó lời lẽ khẩn thiết, ai nấy nghe xong đều không khỏi động tâm.Diệt Tuyệt sư thái mặt vẫn trơ trơ, giọng lạnh như băng:- Hảo tiểu tử, ta phải để đến ngươi dạy dỗ hay sao? Ngươi tự phụ nội lực thâm hậu, ở nơi đây khoe khoang lớn lối. Được, ngươi tiếp ta ba chưởng, ta sẽ để cho bọn này đi.Trương Vô Kỵ đáp:- Vãn bối võ công thấp kém, đến ngay học trò bà tôi cũng không tránh nổi một chưởng, huống chi là sư thái? Tôi không dám cùng sư thái tỉ võ, chỉ mong bà bụng dạ từ bi, thể niệm đức hiếu sinh của trời đất thôi.Ngô Kình Thảo lớn tiếng nói:- Tăng tướng công, đừng nói nhiều với lão tặc ni đó làm gì. Chúng tôi thà tất cả chết dưới tay của bà ta, còn hơn trông chờ bụng dạ khoan dung giả dối của mụ.Diệt Tuyệt sư thái liếc nhìn Trương Vô Kỵ, hỏi lại:- Sư phụ ngươi là ai?Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: "Phụ thân, nghĩa phụ tuy đều có dạy ta võ công, nhưng đâu có phải là sư phụ của mình" liền nói:- Tôi không có sư phụ.Lời đó nói ra, ai nấy đều cảm thấy kỳ quái. Mọi người đều nghĩ chàng chỉ một chiêu hất văng Tĩnh Huyền, ắt phải là đồ đệ của cao nhân, ai ai cũng có ba phần e ngại, nào ngờ chàng lại không có sư phụ. Trong võ lâm tôn trọng nhất là sư đạo, không muốn thổ lộ tên tuổi sư phụ cũng là chuyện thường, nhưng không thể nào có mà lại nói không, nên chàng nói mình không có thầy thì quả thực là không có thật.Diệt Tuyệt sư thái không muốn dài lời với chàng nữa, nói:- Tiếp chiêu này.Nói vừa dứt, tay phải tiện thể đánh ngay ra. Trong tình thế đó, Trương Vô Kỵ không thể không tiếp, hai tay cùng tống ra, dùng cả hai chưởng đỡ một chưởng của bà ta. Nào ngờ Diệt Tuyệt sư thái liền hạ tay xuống, chẳng khác gì một con cá vừa trơn vừa nhanh, luồn qua bên dưới hai bàn tay, nghe bịch một tiếng, đánh trúng ngay ngực chàng.Trương Vô Kỵ kinh hãi, hộ thể Cửu Dương thần công lập tức xuất phát, chống đỡ chưởng lực của đối phương, thế nhưng khi hai luồng nội kình mạnh mẽ vừa sắp tiếp xúc chưa kịp đụng nhau, thì chưởng lực của Diệt Tuyệt sư thái lập tức biến mất không một chút tăm hơi. Trương Vô Kỵ còn đang ngơ ngẩn, ngẩng đầu nhìn thì ngực liền bị một luồng lực đạo chẳng khác gì một cái chùy sắt đập vào. Chàng chân không đứng vững, bị hất về phía sau lộn đi hai vòng, ọe lên một tiếng, hộc ra một ngụm máu tươi, người xụm luôn xuống chẳng khác gì một cục bùn nát.