Y Hậu Khuynh Thiên

Chương 179: Trắng trợn cướp đoạt (2)



Quả nhiên, sau khi xong lời này, đầu đám người xung quanh oanh một tiếng, trong mắt đều là không dám tin, nhiều hơn là mờ mịt.

Không phải Thương Vương tuyên bố Bạch Nhan là nữ nhân của hắn sao, mà con hoang kia cũng là của hắn mà? Nhưng người Bạch gia đã phơi bày một tin tức vô cùng chấn động!

Bạch Nhan nàng... thật sự là hoa khôi Phượng Lâu!

"Ngươi ăn rắm!"

Tả hộ pháp ở đây để bảo vệ Bạch Tiêu, miễn là Bạch Tiêu không gặp phải nguy hiểm, hắn có thể không cần xuất thủ!

Nhưng đột nhiên nghe thấy có người nhục mạ chủ tử nhà hắn, hắn tức khí nhảy dựng lên, phẫn nộ nói: "Ngươi nói ai là hoa khôi? Ngươi nghe cho rõ ta nói đây! Lão tử là hộ pháp của Phượng Lâu! Nếu nàng là hoa khôi, ta còn phải tới bảo vệ Bạch công tử sao?"

Lần này, tầm mắt mọi người lại nhìn Tả hộ pháp đang giận dữ.

Mấy người Vu Phi sửng sốt một chút, nhìn tình huống này... nam nhân này không phải thị vệ Bạch gia?

Sau đó, bọn họ liền cười lạnh.

Hộ pháp của Phượng Lâu?

Phượng Lâu đó là chỗ nào? Lâu chủ Phượng Lâu đã tương đương với Hoàng đế, hộ pháp tồn tại giống như Tướng quân vậy.

Ngươi đã gặp một tướng quân đi bảo vệ một nhi tử thế gia chưa? Đúng là nực cười!

"Ngươi là hộ pháp Phượng Lâu?" Vu Dung cười lạnh một tiếng, "Vậy ta đây chính là Lâu chủ Phượng Lâu! Đừng cho rằng ta không biết, ngươi chỉ là một vị khách chơi của Bạch Nhan, vì tham luyến mỹ mạo của nàng, mới tới đây bảo vệ Bạch Tiêu thôi."

Tả hộ pháp tức tới run, nhảy dựng lên, một bàn tay đánh về phía Vu Dung, bực bội nói: "Ngươi muốn hại ta? Vậy trước tiên ta sẽ không để ngươi dễ chịu!"

Một chưởng này, hắn dùng rất nhiều sức, lập tức đánh bay Vu Dung ra ngoài, thân thể nàng chật vật rơi mạnh xuống đất, rầm một tiếng ngã vào quầy hàng bên đường.

"A!"

Vu Dung phát ra một tiếng kêu chói tai, tay nàng ôm bụng thật chặt, máu tươi từ dưới hai chân chạy xuống, khiến đáy mắt nàng lộ ra vẻ kinh hoảng.

"Ta... Con của ta..."

Bạch Chấn Tường cũng bị dọa, nhanh chóng tới bên Vu Dung, khi nhìn thấy máu chảy dưới chân Vu Dung, khuôn mặt tuấn tú hơi trắng bệch.

"Dung Nhi!"

"Tướng công... Cứu ta... Đứa bé..."

Vu Dung đau tới mức vẻ mặt trắng bệch, bấu chặt ống tay áo Bạch Chấn Tường, nước mắt trào dâng chảy không ngừng như dòng suối.

"Không có chuyện gì cả Dung Nhi, con của chúng ta không có chuyện gì." Bạch Chấn Tường an ủi mấy lần, trợn mắt cho Vu Phi một ánh nhìn đầy ý tứ, để hắn chiếu cố Vu Dung, sau đó mới đứng dậy, dùng ánh mắt bức ép nhìn chằm chằm Bạch Tiêu.

"Không phải ngươi có đan dược trị thương sao, nhanh lấy một viên ra đây cho mẫu thân ngươi dùng!"

Bạch Tiêu nhếch môi băng lãnh: "Ta đã nói, đan dược là của tỷ ta, ta không có tư cách đưa nó cho ngươi đâu."

"Ngươi nói bậy bạ gì đó? Tỷ ngươi có năng lực gì chẳng lẽ ta lại không biết sao? Mau đưa đan dược trị thương cho ta, đó là nương của ngươi, trong bụng nàng là đệ đệ ngươi!"

Bạch Chấn Tường giận tới đau tim, Bạch Tiêu nói không có tư cách dùng đan dược này, vậy lấy đâu tư cách đưa cho người ngoài? Huống gì Vu Dung mang thai chính là con của hắn!

Nghĩ tới đây, Bạch Chấn Tường giận tới không để ý gì nữa, vọt tới trước mặt Bạch Tiêu muốn cướp đan dược.

Tay của hắn còn chưa chạm được vào Bạch Tiêu, thì đã bị một bàn tay cản lại.

"Hôm nay thật sự ta đã được mở mang kiến thức, gặp được dạng cường đạo như này, " Tả hộ pháp lạnh lùng cười một tiếng, "Vì đứa con hoang nào đó của một nữ nhân, ngay cả con trai ruột cũng muốn ra tay! Nếu không phải chủ tử để chúng ta bảo vệ Bạch thiếu gia, sẽ không biết được các ngươi khi dễ hắn như thế nào."