Y Hậu Khuynh Thiên

Chương 148: Người muốn chết lại đến (2)



Bạch Nhan liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của Bạch Chấn Tường, nhếch môi cười lạnh: "Ngươi muốn mượn ta để trèo lên Phượng Lâu, chỉ sợ không có khả năng  đó, ta chỉ là người bình thường nhất trong Phượng Lâu thôi. Y Y, chúng ta đi."

"Đợi một chút!" Mắt thấy Bạch Nhan muốn rời khỏi, Bạch Chấn Tường vội giấu tâm tư, nói: "Nhan Nhi, trước đây là phụ thân trách oan ngươi, ngươi có thể tha thứ cho vi phụ không?"

Bạch Nhan thản nhiên nhìn nam tử trung niên trước cửa, đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng, giống như chỉ nhìn một người xa lạ mà thôi.

"Ta đã biết. Nếu ngươi không có chuyện gì thì đừng tới tìm ta."

"Ta..." Sắc mặt Bạch Chấn Tường hơi lo lắng: "Ta có việc muốn tìm ngươi! Nhan Nhi, Chỉ Nhi tốt xấu gì cũng là muội muội ngươi, Thương Vương bây giờ sủng ái ngươi như vậy, ngươi nói với hắn một câu để hắn thả Chỉ Nhi ra."

Bạch Nhan cười, nụ cười khuynh thành nhưng đáy mắt chứa vẻ lạnh lẽo.

"Muội muội? Lúc cần ta giúp đỡ thì mới nhớ đến tỷ tỷ này? Vậy năm đó ta đói bụng, nàng có từng nghĩ cho ta một bát cơm ăn hay không?"

"Ta còn nhớ rõ năm đó Vu Dung nói, ta không giúp ích gì cho Bạch gia, dựa vào cái gì mà ăn uống chùa của Bạch gia được? Cơm và đồ ăn thà đổ cho chó, nhất định cũng không cho ta!"

"Cho nên, ta và Tiêu Nhi mỗi ngày chỉ có thể ăn non nửa chén cơm trắng, khi đó ta đói đến hoảng, đi tìm ngươi cáo trạng, ngươi đợi ta sao? Ngươi đã trực tiếp đánh đuổi ta ra khỏi thư phòng!"

Hiện tại...

Muốn nhấc lên cốt nhục thân tình với nàng? Có chuyện tốt như vậy sao?

Bạch Chấn Tường khẽ giật mình, trên mặt áy náy: "Nhan Nhi, là phụ thân có lỗi với ngươi, nhưng Chỉ Nhi thì vô tội, ngươi thả nàng ra được chứ?"

"Đã biết ngươi có lỗi với ta mà còn muốn ta cầu tình giúp ngươi ư? Giả mạo hoàng thân quốc thích là tội danh gì? Đế Thương không giết nàng là đã tận tình khai ân rồi, bây giờ chỉ là chịu chút hành hạ mà thôi, một thời gian sau đương nhiên sẽ trả về."

"Nhan Nhi!" Ánh mắt Bạch Chấn Tường tràn ngập thống khổ: "Chỉ Nhi được nuông chiều từ bé tới lớn làm sao có thể chịu cực khổ được? Chỉ cần ngươi mở miệng, Đế Thương nhất định sẽ tha cho nàng."

"Hơn nữa, xem như ta và Vu Dung có lỗi với ngươi, nhưng Chỉ Nhi là vô tội... Hi vọng ngươi đừng hận các nàng."

Nữ nhi của hắn thiện lương như vậy, làm sao có thể chịu đựng được cực khổ như thế? Bất luận như thế nào, hắn luôn muốn cứu nàng ra.

Bạch Nhan cười lạnh: "Nàng liên quan gì đến ta?"

Huống gì, lần này nàng trở về là để phá hủy Bạch gia! Lúc nàng tra ra chân tướng cũng chính là tang lễ của Bạch gia!

"Bạch Nhan, ngươi..."

"Cút!"

Một tiếng "cút" như cơn cuồng phong đánh vào tim Bạch Chấn Tường, để tim hắn run lên, khiếp sợ ngẩng đầu, không dám tin nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ khuynh thành.

"Nàng bảo ngươi cút, ngươi có nghe thấy không?" Sở Y Y từ trên cao nhìn Bạch Chấn Tường: "Ta chưa thấy loại phụ thân nào mặt dày như ngươi! Bạch Nhan, ngươi đừng làm nữ nhi của hắn, dù sao phụ thân ta thích ngươi như vậy, ngươi làm nữ nhi của phụ thân ta đi."

Vừa nhắc tới chuyện này, Sở Y Y có chút ủy khuất.

Rõ ràng nàng mới là nữ nhi thân sinh của lão cha, nhưng lão cha chỉ đau vì Bạch Nhan, địa phương tốt như Thánh Đảo cho nàng thì không bỏ được, vậy mà tất cả đều tặng cho Bạch Nhan...

Nhưng cố tình người này là Bạch Nhan nên nàng không ghét nổi.

Bạch Chấn Tường bị lời của Bạch Nhan làm khó chịu, bây giờ nghe Sở Y Y nói, sắc mặt trầm xuống: "Ngươi tính là cái gì? Ta và nữ nhi nói chuyện, ai cho phép ngươi xen vào?"