Y Hậu Khuynh Thiên

Chương 137: Ác nhân cáo trạng trước (2)



Edit: Tiêu Tiêu

Thị vệ cung kính đáp, lập tức vây Bạch Tiểu Thần lại.

Lúc bọn hắn tới gần Bạch Tiểu Thần, một tiếng quát chói tai bỗng dưng vang lên: "Thái tử phi, Thần Nhi là khách nhân ai gia mời tới, ai cho ngươi lá gan lớn như vậy, cả gan dám động tới người của ai gia?"

Bạch Nhược biến sắc.

Lão già Thái hậu này vì sao lại tới đây?

Nàng cắn chặt môi, nhìn đoàn người từ phía trước đi tới, khi nhìn thấy Bạch Nhan đi bên cạnh Thái hậu, lửa giận trong mắt bùng phát.

Nhưng hiện tại nàng không còn hoàng hậu chống lưng, chỉ có thể dựa vào Thái tử cùng thân phận của Lân Nhi.

"Thần thiếp tham kiến Thái hậu nương nương."

Bạch Nhược thu lại ánh mắt đặt lên người Bạch Nhan, cúi người phúc thân, nhẹ nhàng nói.

"Thái tử phi, ngươi thật sự cho rằng ta già rồi nên không để ý tới chuyện gì nữa? Từ bao giờ mà hoàng cung này đến lượt ngươi làm chủ?"

Ngữ khí Thái hậu sắc bén, tất nhiên rất bất mãn với hành động của Bạch Nhược.

"Không phải như vậy đâu, Thái hậu." Bạch Nhược vội vàng đem Tiểu Bá Vương từ phía sau kéo ra, rũ mắt khóc lóc: "Là nhi tử Bạch Nhan để mèo cào Lân Nhi, ta làm nương làm sao có thể thờ ơ? Xin Thái hậu thứ tội."

Tầm mắt Thái hậu nhìn vết thương trên người Tiểu Bá Vương, khẽ nhíu mày một cái.

"Tiểu Thần Nhi." Bạch Nhan biết tính tình nhi tử nhà mình, nàng quay đầu nhìn Bạch Tiểu Thần, hỏi: "Nói cho ta, đã xảy ra chuyện gì?"

"Mẫu thân." Bạch Tiểu Thần mân mê miệng nhỏ: "Là Hoàng trưởng tôn này mắng ta là oắt con, còn muốn đánh ta, Tiểu Mễ vì bảo vệ ta nên mới cào hắn."

Sắc mặt Bạch Nhan lập tức trầm xuống, liếc sang Bạch Nhược: "Đánh nhi tử ta? Ta còn chưa động tới một ngón tay của hắn, con của ngươi lại dám đánh hắn?"

"Ngươi..." Bạch Nhan cắn chặt môi, trừng mắt nhìn Bạch Nhan, đối với Thái hậu thì bày ra bộ dáng điềm đạm đáng thương: "Thái hậu, xem như Lân Nhi động thủ trước, nhưng nhất định là tiểu tử này trêu chọc hắn trước, Lân Nhi sẽ không vô duyên vô cớ mắng người, xin Thái hậu làm chủ cho Lân Nhi."

Tiểu Bá Vương nghe xong câu này, nâng lên bộ mặt cao ngạo còn rưng rưng nước mắt: "Không sai, là thằng oắt con này để mèo cào ta trước, hại ta bị ngã nên ta mới mắng hắn."

Bạch Nhược cong môi, mắt rũ xuống hiện lên vẻ lạnh lẽo.

Bạch Nhan! Lần này ta muốn xem xem, Thái hậu che chở ngươi như thế nào!

Thái hậu nhướng mày, bà hiểu rõ tính tình Tiểu Bá Vương! Chuyện ỷ thế hiếp người làm không thiếu, chỉ là bình thường bà lười quản, mới tùy ý cho hắn làm bậy.

"Thần Nhi, nói cho Thái hậu nãi nãi biết tại sao ngươi muốn để mèo con cào hắn." Âm thanh Thái hậu ôn hòa, hỏi.

Sắc mặt Bạch Nhược tái xanh, từ khi Lân Nhi bắt đầu hiểu chuyện, Thái hậu đều không cho hắn sắc mặt tốt, bây giờ lại cho một đứa con hoang gọi nãi nãi?

"Hắn muốn đạp Nam Cung Chuẩn, tình huống cấp bách nên ta mới để Tiểu Mễ cào hắn." Sau khi Bạch Tiểu Thần nói xong thì nhấc cánh tay đầy vết thương của Nam Cung Chuẩn lên, biểu hiện giận dữ: "Thái hậu nãi nãi, ngươi nhìn, vết thương trên người hắn đều do bọn họ làm."

Thái hậu nhìn cánh tay đầy vết thương của Nam Cung Chuẩn, bà sửng sốt một chút, vội vàng đến bên cạnh hắn.

"Tiểu Mai, mau xem vết thương trên người hắn."

Thái hậu nói xong, lão ma ma gọi là Tiểu Mai nhanh nhẹn bước tới, xốc y phục Nam Cung Chuẩn lên, đồng thời đem da thịt không lành lặn lộ ra ngoài.

"Bẩm Thái hậu, đứa trẻ này trên người có nhiều vết thương cả mới lẫn cũ, có ít vết thương còn chưa bình phục, lại thêm vết thương mới chồng lên, trên ngực của hắn có một khối xanh tím."