Xuyên Về Thập Niên 70 Thành Mẹ Kế, Nuôi Dạy Con Cái

Chương 1: Xuyên Trở Về 1



" Cha nó, ông nói một câu xem nào, hôn sự của Chiêu Đệ nhà chúng ta nên làm sao bây giờ."

"Nói cái gì? Cả Vương gia và Chung gia thì nó đều không muốn gả cho nhà nào cả, yêm cũng không thể cầm đao ép nó gả qua."

"Nhưng mà người của Chung gia cũng đã sắp tới, Vương gia cũng đang chờ Chiêu Đệ nhà chúng ta trả lời, một mực kéo dài như này cũng không phải là một biện pháp tốt."

"Muốn yêm phải sao làm? Đi kêu Chiêu Đệ dậy à"

"Nhỏ giọng một chút, lúc yêm dậy đi vệ sinh vào canh ba thì nghe thấy trong phòng của Chiêu Đệ vẫn có tiếng động. Yêm đoán chắc là đêm hôm qua nó lại lén lút khóc đó"

*Canh ba: từ 11h đêm đến 1h sáng.

... ...

Ngày 15 tháng 8 năm 1945, Nhật Bản tuyên bố đầu hàng, và cũng ngay chạng vạng tối ngày hôm ấy, Tống Chiêu Đệ được sinh ra.

Vào năm 1963, cô thi đậu đại học sư phạm Tân Hải, trở thành người đầu tiên cũng là người duy nhất mang danh sinh viên của thôn nhỏ họ Tống này.

Đầu thu năm 1963, Tống Chiêu Đệ mang theo phần tiền thưởng trong thôn, trong trấn và trong huyện đi tới thành thị Tân Hải cùng với mẹ.

Sau khi xuống xe, mẹ cô lưỡng lự không đi tới đại học Sư phạm Tân Hải báo danh mà lại đi tới một nhà khác trước.

Vào giữa trưa, nhà mà mẹ con cô tới tràn ngập các loại mùi hương thơm của thức ăn. Tống Chiêu Đệ đối chiếu kỹ càng địa chỉ ở trên tay, lại thấy trên cửa có một chữ "Chung", nhìn về phía mẹ mình mà gật đầu.

Lập tức, mẹ Tống giơ tay lên gõ cửa.

Chốc lát, cửa được mở ra, một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi, sắc mặt hồng nhuận, khóe miệng mang ý cười xuất hiện ở trước mặt mẹ con Tống gia. Khuôn mặt mẹ Tống tươi cười nói: " Chị họ. Chiêu Đệ, mau gọi dì đi, đây chính là dì Triệu của con đó —— "



"Sao cô lại tới đây?" Đôi mày của Triệu Ngân nhíu chặt lại, ngửi thấy mùi cá liền lùi lại về phía sau vài bước, vẻ mặt đầy chán ghét, đánh gãy lời giới thiệu của mẹ Tống.

Sắc mặt của Tống Chiêu Đệ biến đổi, chuẩn bị giải thích. Triệu Ngân lại mở miệng lần nữa, cực kỳ không kiên nhẫn: " Hiện tại tôi đang rất bận rộn, không có thời gian tiếp đãi các người, có chuyện gì sau này lại bàn."

Sắc mặt của mẹ Tống thoáng chốc đỏ rực lên, vô cùng lúng túng.

Tống Chiêu Đệ để ý thấy người trong nhà Chung gia đang nấu cơm đều nhìn về phía bên này, cô bắt lấy cánh tay của mẹ Tống: " Mẹ, chúng ta đi thôi!"

Mẹ Tống lảo đảo một chút, xoay đầu liền phát hiện sắc mặt của con gái không tốt, ngực lại cảm thấy khó chịu: "Vậy, chị họ, bọn yêm trở về đây."

Từ trong nhà ngang đi ra, mẹ Tống nhìn hai dây cá chình khô được bọc trong bao tải, sắc mặt vô cùng phức tạp: "Vốn định đưa cho dì của con, haiz, con gái à, con mang đến trường học đi."

"Trên người con có tiền, hơn nữa trường học còn cho con tiền, mẹ hãy mang về nhà để bản thân ăn đi." Tống Chiêu Đệ quay đầu liếc nhìn nhà ngang kia, nhịn không được mà cắn răng, "Sau này đừng có lui tới nhà họ nữa."

Mẹ Tống: "Nói lời ngốc nghếch gì vậy, dù thế nào đi nữa đó cũng là dì của con."

"Vậy yêm không nói nữa!" Tống Chiêu Đệ chỉ là một cô gái nhỏ đến thành thị Tân Hải đi học, lần đầu tiên rời xa nhà cách cả trăm dặm, toàn bộ người trong Tống thôn nhỏ đều không yên tâm.

Mẹ Tống vốn nghĩ đến chị họ tái giá cho một gia đình họ Chung trong thành phố, liền tìm người trong thôn đổi lấy hai dây cá chình lớn, hy vọng chị họ nhận cá chình mà giúp bà trông nom một chút Tống Chiêu Đệ.

Tống mẫu nghe được giọng nói không đúng lắm, quay đầu nhìn lại đã thấy hốc mắt của con gái đỏ lên, muốn khóc nhưng mà lại cố kìm nén, mũi bà chua xót: "Là cha mẹ không không có tài cán gì, hại con gái phải đi theo yêm chịu khổ —— "

"Đúng vậy, không thể than trách một thân thích tốt." Tống Chiêu Đệ đánh gãy lời xin lỗi của mẹ mình.

Mẹ Tống nhất thời dở khóc dở cười.