Xuyên Tới Cổ Đại Làm Tân Nương Tử

Chương 17: Hoá giải



Tên nam nhân chĩa cổ Thầm Tứ càng dí sát cái kiếm gần hơn vào người Thẩm Tứ .

“ Hỗn xược , dám nói chuyện với thiếu gia như vậy .”

Ngọc Nương sắc mặt trắng bệch , mỗi khi sợ hãi nàng lại không nhịn được đau bụng .

Ngọc Nương run rẩy ôm bụng , nhìn người chĩa kiếm sắc lạnh vào cổ mình . Nàng thực sự không biết mình đã làm sai cái gì , cũng không ngờ có một ngày có người để kiếm trước cổ nàng.

Lại có người muốn lấy mạng nàng và Thẩm Tứ .

Nam nhân đôi mắt phượng luôn nhìn đánh giá nàng , trong mắt tựa xem nàng như cỏ rác . Hắn ta dưới lớp mặt nạ , mở miệng .

” Ngươi chính là người bán cách làm hoa quả khô cho Nhan thị .”

Thì ra là sự tình đó ! Hắn ta chẳng lẽ là đối thủ làm ăn của huyện lệnh phu nhân .

Hơn nữa tin tức cũng thật tinh thông và chính xác . Trừ phi , người này là người cực kỳ thân thuộc với huyện lệnh phu nhân , đã sớm cài cắm người bên cạnh nàng ta . Mới có thể chỉ đích danh chuỗi kiếm về phía nàng .

Trước đó huyện lệnh phu nhân có nói nàng ta là người của đệ nhất phú thương Nhan gia . Có thể dễ dàng tìm hiểu tin tức chính xác như vậy , chỉ có thể là cùng gia tộc với huyện lệnh phu nhân .

Có lẽ hiện tại huyện lệnh phu nhân đang chiếm ưu thế nhờ hoa quả khô .

Người đối thủ này có lẽ tức giận , hoặc có thể lấy mạng nàng hoặc có thể tới lấy phương pháp làm hoa quả khô chính xác .

Nhưng dù Ngọc Nương có đoán đúng hay không , thì hai người chĩa kiếm vào cổ nàng và Thẩm Tứ đang chiếm thế thượng phong .

Ngọc Nương cố gắng làm giọng nói mình không run rẩy .

” Nếu trong lòng ngài đã có đáp án . Chắc ngài cũng không cần thiết để ta trả lời . Có gì từ từ nói , không cần thiếu lễ độ như vậy chứ .”

Người nam nhân đối diện Thẩm Tứ giận giữ nói .

” Ngươi đáng chết , dám nói chuyện với thiếu gia như vậy.”

Thiếu gia Nhan thị ánh mắt hơi đánh giá Ngọc Nương một lượt nữa . Ra hiệu cho thủ hạ đừng kích động , còn để cho hai người bọn họ buông kiếm xuống .

Thẩm Tứ vội tới ôm Ngọc Nương , hơi đỡ nàng ra sau lưng mình , để bản thân chắn đằng trước .

Ngọc Nương được Thẩm Tứ ôm , cơn đau bụng đỡ hơn chút . Hai người nắm chặt tay nhau , Ngọc Nương cắn cắn môi , từ trong ngực Thẩm Tứ ngước mắt hỏi vị áo đen kia .

“Chẳng lẽ vị thiếu gia người muốn phương pháp làm hoa quả khô ? . Ta sẽ không bán đứng khách hàng .”



Ngọc Nương thà là người nghèo , cũng không muốn làm tiểu nhân . Đối với cái chết trước mặt , lời này có vẻ hơi sĩ diện .

Nhưng Ngọc Nương thầm đánh cược , đánh cược vị thiếu gia này đến là vì thứ khác , chứ không phải vì giết nàng .

Thiếu gia Nhan thị không biết lôi cái ghế ra từ đâu , ngồi vắt chân lên trước mặt hai người bọn họ .

Cây kiếm cầm trong tay vô cùng sắc bén . Hắn ta hừ lạnh .

” Ai thèm cái phương pháp đấy của ngươi . Nếu quan sát kĩ , liền có thể làm ra . Nhưng hoa quả khô chỗ ngươi thật có bản sự , làm Nhan gia ta kiếm lời không ít đâu .”

Hại hắn ta bị Nhan lão gia mắng một trận , bị một nữ nhân như nhị tỷ vượt mặt . Hoa quả khô hiện ở kinh thành rất được ưa thích , không ít phủ quan đặt về ăn .

Nhị tỷ của hắn cũng thật rảnh rỗi , không chịu làm phu nhân quan gia quý phái . Lại chạm vào mối làm ăn của gia tộc , chiếm được tiếng vang lớn trong Nhan gia . Làm vị thiếu gia kế thừa như hắn ta bị ảnh hưởng ít nhiều .

Thẩm Tứ ôm chặt Ngọc Nương ở sau , gắt gao bảo hộ nàng . Trầm mặc hỏi điểm mấu chốt .

” Vậy người rốt cuộc muốn cái gì ?”

Thiếu gia Nhan Thị sờ sờ cây kiếm .

”Hoa quả khô của các ngươi làm ảnh hưởng tới ta không ít . Ta rất tức giận , đương nhiên lấy mạng các ngươi cho bớt giận .”

Thẩm Tứ kiên nhẫn nói tiếp .

” Vị thiếu gia này , chúng ta đã bán cho huyện lệnh phu nhân mua đứt . Ngài lại muốn tìm chúng ta tính sổ , vậy cũng quá không công bằng với chúng ta rồi .”

Đối diện tựa như rất vui vẻ chia sẻ .

” Trên đời này không có cái gì gọi là công bằng . Ta không động được vào huyện lệnh phu nhân , ta chỉ có thể động các ngươi . Nếu trách , thì hãy trách các ngươi xui xẻo đi .”

Nói rồi , hai người hắn ta đứng lên . Cầm cây kiếm hướng về phía hai người .

Ngọc Nương đột nhiên hết lớn .

” Ta có một thứ có thể làm thiếu gia công bằng với bọn ta .”

Động tác kiếm của hắn ta dừng lại , giường như hứng thú .

” Nói đi . Mong rằng các ngươi thông minh .”

Ngọc Nương vừa ôm bụng vừa kiên nhẫn nói .

.” Chắc hẳn người cũng là thương nhân lớn . Chúng ta muốn bán lại cho người một phương pháp điều chế món ăn mới . Món ăn này tuyệt không thua kém hoa quả khô . Thay vì giết đôi phu thê ta , vừa phải dọn xác phiền phức vừa không có lợi . Chi bằng cho bọn ta cơ hội .”



Thấy hắn ta không nói gì , Ngọc Nương coi như cược với hắn ta . Trên người hắn ta có kiếm lại thừa sức giết nàng .

Chi bằng lấy một thứ ra để đổi lấy sự công bằng . Là một thương nhân lớn , có cơ hội kiếm bạc . Có thể không cân nhắc sao .

Thiếu gia Nhan thị cầm kiếm quay trở lại ghế ngồi , lạnh nhạt nói .

” Đây là cơ hội cuối cùng .”

Ngọc Nương :” Cần có vài nguyên liệu hiện trong nhà không có . Mong thiếu gia giúp đỡ .”

Thiếu gia Nhan thị liền dứt khoát để thủ hạ đi lấy đồ , còn bản thân xách kiếm nhìn chằm chằm vào Ngọc Nương và Thẩm Tứ .

Ngọc Nương cũng đã nghĩ nhân cơ hội ra ngoài mua đồ , tìm quan binh . Nhưng mặc kệ như thế nào , nàng đang mang thai . Kiếm cách bọn họ gần , Thẩm Tứ cũng chưa chắc nguyện ý bỏ mặc nàng một mình .

Mặc dù trời rất khuya , nhưng thuộc hạ đó cũng không biết làm cách nào . Có thể lấy những món đồ mà Ngọc Nương muốn .

Ngọc Nương cũng không phải đầu bếp tài bếp gì , thứ nàng biết làm chỉ là vài món ăn thông dụng dễ làm ở hiện đại .

Nàng hiện là muốn làm lạp xưởng . Lạp xưởng là món ăn phổ biến mỗi dịp Tết , làm cũng không khó . Chỉ là hơi cực và tốn thời gian . Trước đó mỗi dịp Tết nàng đều tới cô nhi viện trợ giúp .

Ngọc Nương và Thẩm Tứ dưới bốn cặp mắt lạnh và hai cây kiếm sắc bén . Vào bếp làm từng thứ một , Thẩm Tứ lo nàng động thai .

Luôn ở cạnh Ngọc Nương , dặn dò nàng có việc gì chỉ cần kêu hắn là được .

Ngọc Nương coi như tiếp thêm sức mạnh mà làm lạp xưởng .

Đầu tiên nàng để Thẩm Tứ rửa sạch thịt heo , mỡ heo với nước muối , lại lấy khăn sạch làm khô . Cắt thành từng miếng nhỏ . Bản thân nàng lại vừa chuẩn bị tiêu , đường , muối , tương , rượu để ướp thịt .

Tên thủ hạ vừa nhìn , không biết lấy giấy mực từ đâu . Cẩn thận nhìn kỹ vừa ghi lại , Ngọc Nương cũng chậm rãi giải thích quy trình làm cho bọn họ không ít .

Cái quan trọng nhất của lạp xưởng , ngay cả hai vị áo đen nhìn cũng trố mắt nhìn . Cũng là nguyên liệu mà tên thủ hạ tìm , liền bị tên bán thịt heo mờ mịt nhìn .

Lòng heo chính là đồ bỏ đi , xách kiếm đặt trước cổ mình tìm cái này sao ?

Chính là lòng non của heo , nàng để Thẩm Tứ rửa sạch với rượu . Rồi lại lấy một cái ống tre có ống vừa vặn với lòng non , rửa sạch . Và lấy một đầu lòng non cắt thành chiều dài ngắn buộc vào . Lại từ rừ nhét thịt heo đã ướp vào ống tre cho rơi xuống ruột non của heo .

Sau đó lại thả vào nước thật sôi , lại thả một ít rượu vào . Đảo hai cái lại nhanh chóng vớt ra để ráo nước .

Vốn lạp xưởng tiếp theo phải phơi nắng hoặc để vào lò sấy vài ngày . Nhưng Ngọc Nương sợ tới lúc đó đầu nàng đã không còn . Nên nàng đành để treo trên than hồng , đợi nó hơi ngả màu . Ngọc Nương lấy một phần đêm luộc chín nấu với mì . Như vậy lạp xưởng mềm , ăn rất béo ngậy .

Lại lấy một phần rang khô lên với hành tỏi , đến giòn giòn và thơm liền mang ra . Món này thực sự rất thơm mài sắc lại đẹp , nếu không phải đa số ngõ Hoa Hoè đều không ở tiệm đến đêm . Thì đã gây ra không ít tiếng động rồi .