Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước

Chương 164



Sở Thừa Tắc thì lại tự nhiên như không có chuyện gì, trải tấm bản đồ khác ra, gọi Tần Tranh đến. “Đây là bản đồ phòng thủ phía sau núi. Nàng qua đây để ta dạy nàng cách ứng phó nếu trại bị tấn công.”

Chuyện trọng đại, Tần Tranh bèn thành thật đi đến, ngồi xuống bên bàn.

Để tiện giảng giải, Sở Thừa Tắc vòng qua sau lưng cô. Cô ngồi, y đứng, một tay chống lên mặt bàn, tay kia dùng cây bút than mà Tần Tranh tự chế để khoanh vài chỗ trên bản đồ. Tư thế này gần như là vây Tần Tranh giữa hai cánh tay mình.

“Đường cáp treo sau núi bị cắt đứt thì quan binh rất khó tấn công từ bờ bên kia. Nhưng nếu họ dùng máy bắn tên để câu dây thừng qua thì bảo dàn cung thủ dùng lửa tấn công, dây thừng bị đứt, quan binh sẽ bị chặt đứt đường sang, đây là tình huống tốt nhất. Nếu không thể chiêu cháy dây thừng quan binh bắt sang thì cũng đừng hoảng hốt, người của chúng ta ở trong tối, bọn họ ở ngoài sáng. Từ vách núi đến bìa rừng còn có một đoạn đường, trên đoạn đường này bảo cung thủ dùng cung tên bắn chết kẻ địch, đồng thời cũng đừng quên dùng lửa đốt cháy dây thừng. Tình huống xấu nhất là quan binh có thể chạy vào trong rừng, trong đó có nhiều cạm bẫy, phái một phần binh lực qua đó vây khốn chúng là được. Quan trọng nhất là nhất định phải thiêu cháy dây thừng, cắt đứt đường của chúng.” Nói xong y quay đầu sang nhìn Tần Tranh. “Hiểu chưa?”

Y đứng khá gần, hơi thở ấm áp phả vào tai làm Tần Tranh hơi ngứa. Cô cố tỏ ra trấn tĩnh, gật đầu. “HIểu rồi.”

Sở Thừa Tắc khẽ mỉm cười. “Khuya lắm rồi, đi nghỉ thôi.”

Mãi đến khi cởi giày, leo lên giường nằm xuống, Tần Tranh vẫn duy trì biểu cảm cố tỏ ra điềm tĩnh ấy. Thị lực của Sở Thừa Tắc rất tốt, tắt đèn xong mà bước chân vẫn nhanh nhẹn như chưa tắt vậy.

Cảm nhận được phần giường phía ngoài lún xuống, tim Tần Tranh đập thình thịch rất nhanh.

Nhưng Sở Thừa Tắc chỉ nằm xuống chứ không hề có thêm động tác nào vượt quá giới hạn. Tần Tranh phấp phỏng lo sợ cả buổi trời, điều chỉnh hơi thở trở nên dài và ổn định để giả vờ ngủ nhưng lại không biết tướng ngủ đã bán đứng chính mình.

Giọng nói trầm thấp của Sở Thừa Tắc vang lên giữa đêm tối nghe thật rõ. “Đột nhiên ta rất muốn biết, trước kia lúc ta gần gũi nàng, nàng suy nghĩ những gì?”

Lưng Tần Tranh cứng đờ, tiếp tục giả vờ hít thở đều đều.

Sở Thừa Tắc nói: “Ta biết nàng còn chưa ngủ.”

Tần Tranh chỉ đành lên tiếng. “Không nghĩ gì cả.”

Đánh chết cô cũng không nói cô lôi y vào tiểu thuyết hoạn quan.

Cô nghiêng đầu qua, muốn nhìn y nhưng đêm tối chỉ thấy được một cái bóng lờ mờ. Cô mím môi giải thích: “Thiếp… thật sự không cố tình nói chàng như vậy, là tại trước đây ở trên thuyền nghe người ta nói thế…”

Sở Thừa Tắc bình tĩnh nói: “Ngủ đi, mấy ngày nữa có cơ hội hãy giải thích với ta.”

Tần Tranh: “…”

Y nói thế là có ý gì?

Sao cô lại nghe ra có mùi vị uy hiếp thế nhỉ?

—–

Hôm sau, cả Lưỡng Yến Sơn đều bận rộn chuẩn bị cho chuyện buổi tối xuống núi, cả ngày Sở Thừa Tắc đều bận bịu không thấy bóng dáng đâu. Lúc Tần Tranh đến tìm Phùng lão quỷ thương lượng chuyện tối chặt đứt đường cáp treo, Lâm Chiêu cùng đi với cô. Trên đường đi, người trong trại nhìn thấy Tần Tranh đều rất kính trọng, cứ không ngừng gọi Tần sư phụ, Tần sư phụ, thân thiện hơn bình thường không biết bao nhiêu.

Tần Tranh lấy làm lạ. Một phụ nữ áy náy nhìn cô, nói: “Tần sư phụ, tôi thật có lỗi với cô. Trước đó lúc con quỷ nhỏ nhà họ Vương đặt điều nói xấu cô, tôi nên xé rách miệng nó ra mới phải.”

Tần Tranh không hiểu, Lâm Chiêu cũng ngơ ngác.

Người trong trại đều biết Lâm Chiêu thân thiết với Tần Tranh, hai người đều bị thủy tặc bắt đi, những lời Vương Tú đơm đặt về Tần Tranh, dĩ nhiên không ai dám nói với Lâm Chiêu một câu.

Tần Tranh hỏi ra mới biết thì ra sáng nay Vương đại nương tập hợp người trong trại ra bãi thu hoạch, bảo Vương Tú đọc “bản kiểm điểm” trước mặt tất cả mọi người.

Một khi đọc “bản kiểm điểm” này, dù Lâm Nghiêu có hạ lệnh đuổi bà cháu họ hay không, họ cũng không còn mặt mũi nào ở lại trong trại nữa.

Có lẽ Vương đại nương sẽ không thể nghĩ ra cách này, khả năng duy nhất mà Tần Tranh nghĩ đến chính là Sở Thừa Tắc. Hôm qua y đi tìm Vương đại nương đã nói với bà những gì chứ?