Xuyên Thành Nữ Phụ Sau Bị Vai Ác Công Lược

Chương 45: Ta chỉ cần đại anh hùng của ta



Nam nhân trên mặt đeo mặt nạ, nhìn không ra thần sắc cụ thể.

"Phi Y, vừa rồi huynh thấy không?" Nàng kéo nhẹ tay áo hắn.

Nam nhân hơi cúi đầu, một đôi mắt đen biến mất trong bóng đêm, chỉ có hai điểm ánh sáng nhỏ vụn lập loè.

"Nhìn thấy cái gì?"

"Chính là đôi nam nữ kia nha, ta tới cùng bọn họ, Hạ đại ca và Lâm cô nương, huynh hẳn là biết?"

An Cửu một bên nói, một bên bất động thanh sắc đánh giá hắn.

Trong sách định Bùi Tịch là nam phụ thâm tình, chính mắt nhìn thấy thanh mai mình thích nảy sinh tình ý với nam nhân khác, hắn thế nào cũng không nên bình tĩnh như vậy chứ?

Nhưng mà ngữ khí của Bùi Tịch vô cùng bình đạm, khiến An Cửu hoàn toàn thất vọng.

"Biết."

Thấy sắc mặt nàng tựa hồ kỳ dị, giọng hắn hơi ấp úng: "Làm sao vậy?"

An Cửu lắc đầu, rất nhanh thu liễm cảm xúc, sắc mặt như thường: "Không sao, chỉ là có chút kinh ngạc, không nghĩ tới bọn họ cũng đến xem hoa đăng."

"Thịnh hội như thế, không xem thì đáng tiếc." Bùi Tịch nhàn nhạt nói.

"Cũng đúng, đi thôi, chúng ta đi xem sạp khác."

Một đoạn nhạc đệm nho nhỏ tuy gây ra không ít chú ý, nhưng trên đường nơi nơi đều là náo nhiệt, vẫn chưa tạo thành chấn động lớn.

Hạ Tử Kình và Lâm Thanh Nghiên rất nhanh liền rời sạp đó, biến mất trong đám đông.

An Cửu rất nhanh ném chuyện này ra sau đầu, lôi kéo hắn đi ra từ trong góc, tiếp tục đi về phía trước.

Hai người đi cùng nhau, đi dạo một đường, An Cửu thích đồ ăn, dọc đường mua không ít đồ, nhưng lại ăn không nhiều như vậy, mỗi loại cắn hai miếng nếm thử mùi vị, còn lại đều ném cho nam nhân bên cạnh.

Hai lần duy nhất trong cuộc đời Bùi Tịch bồi nữ tử đi dạo phố, đều là cùng với An Cửu.

Một lần là ở thành Bình Lan, lần thứ hai là nơi này.

Kinh nghiệm của hắn đã phong phú, thuần thục mà tiếp nhận đồ ăn thiếu nữ đưa cho, lại chết lặng ăn từng miếng, đi xong một con phố, An Cửu chưa đã thèm, trong bụng hắn đã no một nửa.

Mà không thể không ăn, nếu không đại tiểu thư sẽ cảm thấy hắn đang ghét bỏ nàng, lại muốn phát tiết.

Càng quá mức chính là, hắn phải ăn nước miếng của nàng mới là biểu hiện yêu nàng, nàng lại trước nay không ăn đồ hắn cắn qua, tiêu chuẩn kép đến quá đáng.

Bốn phía đều là tiếng người ầm ĩ ồn ào, ồn ào đến đau đầu.

Bị cuốn trong đám người rộn ràng nhốn nháo, Bùi Tịch không khỏi lại tự hỏi bản thân, rốt cuộc vì sao phải tới đây?

Lúc trước mình đáp ứng nàng, nhất định là mất trí rồi?

"Phi Y, cái này ăn ngon thật!"

Trong lúc trầm tư, bên tai bỗng nhiên truyền đến giọng thiếu nữ trong trẻo.

Cùng lúc đó, trên cánh tay có lực thật mạnh, một thân hình mềm mại thẳng tắp nhào tới, cánh tay nhỏ nhắn mềm mại gắt gao kéo hắn, thiếu nữ áo đỏ cơ hồ toàn bộ treo trên người hắn.

Ngay từ đầu nàng chỉ nắm ống tay áo của hắn, ngượng ngùng câu nệ.

Theo thời gian, nàng phảng phất dần quên mất quy củ lễ nghi là gì, làm càn mà ôm cánh tay hắn, có khi kích động lên, liền nhảy thẳng vào trong lòng hắn.

Bùi Tịch tập mãi thành quen duỗi tay đỡ eo An Cửu, phòng nàng không cẩn thận té ngã.

An Cửu quá vô tư, thường xuyên nơi này va một chút nơi kia chạm một chút, sau đó liền hốc mắt hồng hồng mà tới tìm hắn xoa thuốc châm kim, chiếu cố nàng tựa hồ sớm đã trở thành thói quen.

Trước mắt đột nhiên xuất hiện một viên trắng tuyết mềm mại, trong suốt như pha lê.

Thiếu nữ giơ xiên tre, đưa viên tới bên môi Bùi Tịch, đôi mắt đào hoa sáng lấp lánh, tràn đầy vui sướng thuần khiết.

"Phi Y, huynh nếm một miếng không!"

Bởi vì quá hưng phấn, âm điệu của nàng lên cao một chút, tiếng nói càng thêm trong trẻo như trẻ con.

Mắt đen Bùi Tịch nhìn chằm chằm nàng một lát, thần sắc thiếu nữ không thấy nửa điểm ngượng ngùng, thấy hắn thật lâu không há mồm, dần dần hiện lên không kiên nhẫn cùng thúc giục.

Ngay trước khi nàng phát giận, trong lòng Bùi Tịch thầm than một tiếng, mở miệng nuốt viên trắng béo kia vào.

Viên mềm, nhẹ nhàng tan chảy trong miệng, hương vị xác thật cực kỳ thơm ngọt, có thể ngửi thấy mùi gạo nếp tươi mát. Bên trong tựa hồ có đường hoa quế, một miếng đi xuống, khoang miệng tràn đầy mùi hoa quế thơm ngào ngạt và ngọt ý tận xương.

Bùi Tịch vô cùng mẫn cảm với các loại hương vị, rất nhiều thứ, hắn chỉ cần nếm một miếng, là có thể phân biệt nguyên liệu.

Đây là kỹ năng mà hắn thử thuốc quanh năm suốt tháng mới có được, mỗi lần nghiên cứu phát minh ra một loại thuốc mới, hoặc là độc mới, hắn đều sẽ tự mình nếm thử, xác định hiệu quả.

Cho nên từ trước tới nay, trong miệng Bùi Tịch thường là đắng chát.

Khổ cực của thế gian này, hắn đã nếm qua trăm ngàn loại, hiện giờ sớm đã chết lặng, dù thuốc đắng đến đâu, cũng có thể uống hết mà mặt không đổi sắc.

Duy chỉ......

Chưa bao giờ nếm được vị ngọt thuần khiết như vậy, phảng phất muốn ngọt đến tim.

"Thế nào, ngon không?"

Thiếu nữ mở to con ngươi sáng, vẻ mặt cầu tán đồng mà ngửa lên nhìn hắn.

Bùi Tịch khẽ mím môi, nhẹ nhàng nuốt xuống, mặc dù nuốt vào trong bụng, vị ngọt kia vẫn đọng lại ở đầu lưỡi, thật lâu không tan, dư vị ngọt ngào.

Hắn trầm mặc một lúc, đón ánh mắt sáng quắc của thiếu nữ, thấp giọng nói: "Ngọt."

An Cửu cười tươi sáng, mắt đào hoa xinh đẹp cong thành hình lưỡi liềm nhỏ đáng yêu, cánh môi đỏ bừng hơi nhếch, bên má mơ hồ hiện lên lúm đồng tiền nho nhỏ, vết lõm tựa như thấm đẫm mật.

Trước kia sao không phát hiện, nàng cười rộ lên có má lúm đồng tiền?

"Huynh thích là được."

Năm màu hoa đăng bên đường chiếu vào người thiếu nữ, trong ánh đèn loang lổ, thiếu nữ một thân hồng y dường như thần nữ trên trời, khoác một tầng mây ngũ sắc, cả người đều giống sánh lấp lánh.

Nàng xoay người trở về quầy hàng, hào khí vung tay nhỏ lên nói: "Bà chủ, lại cho ta một túi!"

Bà chủ là đại thẩm mập mạp, vừa rồi vẫn luôn ở bên cạnh mỉm cười nhìn hai người bọn họ, nghe vậy cười lớn hơn nữa: "Được, liền lấy cho ngài."

Một bên cho viên vào túi giấy, một bên nói chuyện với An Cửu.

"Hai vị là phu thê mới cưới sao? Xem ra tình cảm cũng thật tốt."

An Cửu chớp chớp mắt: "A...... Ừm, đúng......"

Nàng hậu tri hậu giác phản ứng lại, việc ăn uống bên đường thường thấy ở hiện đại, nhưng ở cổ đại phong kiến bảo thủ, là hành vi tương đối cởi mở.

Nghĩ tới đây, An Cửu liền không giải thích, dứt khoát trực tiếp thừa nhận.

Nàng lại không phát hiện ánh mắt của nam nhân bên cạnh, thâm thúy u ám, phảng phất giống như đầm nước sâu.

Bùi Tịch nhớ không lâu trước đây ở thành Bình Lan, lần đó bọn họ cũng bị hiểu lầm là một đôi phu thê, lúc ấy An Cửu không phản ứng như bây giờ.

Nghĩ đến gần đây nàng kiêng dè cùng chán ghét "Bùi Tịch", hắn không tiếng động rũ mắt.

Rõ ràng hai người đều là hắn, hắn cũng không nên để ý, nhưng đối mặt với đối đãi khác biệt rõ ràng như thế, đáy lòng Bùi Tịch vẫn sinh ra vài phần tư vị khó giải thích.

Ngọt ý trong cổ họng dần dần tiêu tán, chua xót thường ngày dâng lên từ cuống lưỡi.

Trước kia những thứ này tập mãi thành quen, giờ khắc này, vậy mà hắn không nhịn được hơi nhíu mày.

"Ăn miếng nữa không?"

Lại hồi thần, thiếu nữ đã tiến đến gần, viên trắng béo quen thuộc đưa đến bên miệng, mũi có thể ngửi thấy mùi ngọt ngào toả ra từ viên.

Bùi Tịch liếc nhìn nàng một cái, không lên tiếng, yên lặng há miệng cắn.

Ngọt ý tràn ngập đầu lưỡi, đuổi hết đắng chát, giữa mày nhíu chặt cũng bất giác buông lỏng ra.

Thiếu nữ áo đỏ dung nhan diễm lệ ngửa đầu, mi mắt cong cong mang ý cười, nam tử bạch y thon dài cúi đầu, há mồm ăn thứ thiếu nữ đưa tới.

Trên đầu hai người treo một chiếc đèn hoa sen màu hồng phấn, ánh đèn vàng ấm bao quanh thân, quanh quẩn ấm áp và ôn nhu.

Xung quanh người đến người đi, ai nhìn thấy một màn như vậy, đều không khỏi mỉm cười.

Chỉ là trên phòng trà lâu cách đó không xa có một người, ngồi bên cửa sổ, mắt lạnh nhìn đôi nam nữ tình ý miên man kia.

"Giáo chủ, ngài đang nhìn gì vậy?"

Nam nhân hồng bào sẫm, như máu đọng lại, sau mặt nạ màu đen, đôi mắt ám trầm lộ ra vài phần nham hiểm.

"Đôi nam nữ kia, thấy không?" Hắn giơ tay chỉ ra ngoài cửa sổ.

Nam nhân trung niên đứng trước mặt hắn, mặc áo gấm như phú thương bình thường, lau mồ hôi trên trán, nhìn theo phía hắn chỉ, cung kính đáp: "Thấy, thấy."

"Nàng ta mới vừa rời đi cùng Minh huynh, đảo mắt đã cấu kết với người khác làm bậy, sớm ba chiều bốn như thế, vừa thấy liền không phải nữ tử đàng hoàng." Tùng Huyền chậm rì rì nói.

Nam nhân trung niên, cũng chính là ông chủ trà lâu phụ hoạ nói: "Vâng, đúng vậy."

Đầu ngón tay của Tùng Huyền gõ gõ trên mặt bàn, dù bận vẫn ung dung nói: "Ta cùng Minh huynh vừa gặp như đã thân, nếu xưng một tiếng huynh đệ, gặp được loại chuyện này, tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn, nếu không lương tâm ta khó an. Bằng không sau này gặp lại Minh huynh, ta nên giải thích như thế nào?"

Ông chủ trà lâu tiếp tục gật đầu phụ hoạ: "Ngài nói rất đúng, nữ tử này lăng nhăng thành tính, không phải đối tượng phù hợp."

"Nếu như vậy." Tùng Huyền vỗ tay thật mạnh, mắt phượng hẹp dài thoáng cong, cong thành một độ cung nghiền ngẫm.

Nếu An Cửu ở đây, sẽ phát hiện đôi mắt này so với Bùi Tịch vẫn có vài phần khác nhau, đặc biệt là khi cười rộ lên.

Bùi Tịch khi cười đuôi mắt rũ xuống, nhìn ôn nhuận lịch sự tao nhã, cho người ta cảm giác như tắm mình trong gió xuân.

Khoé mắt Tùng Huyền lại hướng về phía trước, giống hoa độc nở rộ, tràn ngập ác ý và tàn nhẫn, quyến rũ mê người lại kịch độc vô cùng.

"Chờ đến đêm đó, chúng ta liền giết nàng." Dừng một chút, hắn lại cười bổ sung một câu, "Nhớ tốt nhất là ở trước mặt Minh huynh, để huynh ấy tận mắt nhìn thấy nữ nhân lăng nhăng này chết, giải hận ý trong lòng huynh ấy."

Lời nói mang ý cười từ từ truyền vào tai, ông chủ trà lâu vậy mà không hề có cảm giác bất ngờ.

Tuy rằng Tùng Huyền làm như vậy, Minh huynh trong miệng hắn đại khái cũng sẽ không cảm kích.

Nhưng...... Điều đó cùng hắn có quan hệ gì đâu?

Tác phong của giáo chủ vẫn luôn là như thế, lấy thống khổ của người khác làm vui, hắn sớm thành thói quen, chỉ cần không dày vò những người bọn họ là tốt rồi.

Nội tâm ông chủ thương hại Minh công tử được giáo chủ của bọn họ coi như "Huynh đệ" kia một giây, sau đó không hề dị nghị mà gật đầu: "Thuộc hạ tuân mệnh."

Bên kia trên đường phố, Bùi Tịch không dấu vết giương mắt, nhìn về một hướng nào đó trong bóng đêm.

Tửu lâu trà lâu bên đường đều sáng đèn, rất nhiều người dạo phố mệt mỏi, sẽ vào trong lâu ngồi uống trà thưởng cảnh.

Hắn đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy mỗi một cửa sổ mở ra đều là khách nhân nâng chén đổi li, tựa hồ không có gì bất thường.

Vậy cảm giác ác ý đến trong nháy mắt vừa rồi từ đâu mà đến?

"Ấy huynh xem, cô nương luận võ kén rể kia!"

Ống tay áo bỗng nhiên bị tác động, Bùi Tịch bất động thanh sắc thu hồi ánh mắt: "Làm sao vậy?"

An Cửu sắc mặt kinh ngạc cảm thán, khóe mắt đuôi mày tràn ngập bội phục: "Nàng thật lợi hại nha, nhiều người khiêu chiến nàng như vậy, nàng đều thắng."

Bùi Tịch lúc này mới nghiêm túc nhìn lôi đài cách đó không xa.

Trên lôi đài một nữ tử mặc áo cưới đỏ cầm đao, thái dương mướt mồ hôi. Nàng hẳn là tỷ thí cả ngày, chưa từng xuống đài, cánh tay nắm đao hơi run rẩy.

Từ đầu người tỷ thí với nàng chỉ là chút công phu mèo ba chân muốn chiếm tiện nghi, sau đó mọi người thấy võ nghệ của nàng xác thật không tầm thường, người khiêu chiến liền dần dần nhiều lên.

Những người đó đại đa số đều không phải muốn cưới nàng, mà là thuần túy cùng nàng luận võ.

Nhưng mặc dù những người đó võ công không kém ôm suy nghĩ tỷ thí, cũng không thể thắng được nàng.

Mỗi một trận nữ tử đều toàn lực ứng phó, chưa bao giờ nhường, chiến thắng dồn dập, kiên cường đến hiện tại.

"Nàng ta sắp đến cực hạn." Bùi Tịch chỉ nhìn thoáng qua liền nói.

"A?" An Cửu lập tức ngây dại, thần sắc nôn nóng nói, "Có phải người có chút võ công lên, đều có thể thắng nàng không?"

Hiển nhiên không chỉ Bùi Tịch nhìn ra điểm này, An Cửu nhìn xung quanh, liền thấy trong đám người vây quanh dưới lôi đài, không ít nam nhân mặt mày đáng khinh lộ ra biểu tình ngo ngoe rục rịch.

An Cửu đã sớm biết, cổ đại tuy có tam thê tứ thiếp, nhưng do chênh lệch nam nữ quá lớn, cho nên tam thê tứ thiếp chỉ phát sinh ở trong nhà quý tộc và phú hộ, bá tánh tầm thường cơ bản chỉ có thể cưới một lão bà, thậm chí rất nhiều nam tử không cưới được lão bà.

Mặc dù dung mạo nữ tử kén rể bình thường, nhưng nàng là con gái duy nhất của ông chủ tửu lầu, cho nên vẫn có rất nhiều nam nhân muốn có nàng.

Dưới đài, một nam tử thân hình gầy yếu, vẻ mặt tự đắc vươn tay, tựa hồ vừa nhấc tay, bên cạnh hắn có mấy người cà lơ phất phơ cười trêu ghẹo hắn.

Này vừa thấy chính là nam tử muốn ăn cơm mềm* nha!

* Nam tử muốn ăn cơm mềm: chỉ loại đàn ông ăn bám vợ

Lòng An Cửu thắt lại, khẩn trương nhìn người nọ.

Ngay sau đó, trong không khí truyền đến một giọng nam thô ráp: "Ta tới khiêu chiến!"

Người vây xem bên cạnh lôi đài đều bị một tiếng này hấp dẫn.

Mọi người quay đầu tìm, lại không tìm thấy người, chỉ nghe một tiếng vù vù nhanh chóng xé gió đến, một bóng đen ở trong đám người phi thân qua, bỗng nhiên tới trên lôi đài.

An Cửu tập trung nhìn vào, chỉ thấy một nam nhân thân hình cao lớn cường tráng đứng trên đài, mặc dù trước mặt nữ tử áo cưới, cũng cao hơn nàng một cái đầu.

Hắn mặc một thân hắc y, tóc đen ngang vai không buộc, liền hỗn độn rối tung như vậy, khuôn mặt đoan chính lãnh đạm, ngực dày rộng phập phồng, cánh tay và đùi vô cùng thô tráng, đứng ở đó giống một con gấu đen lớn.

Nam tử đeo trên người một đại đao đen nhánh, cực kỳ đoạt tròng mắt người khác, xem ra dài ít nhất 1 mét 5, không có vỏ đao.

Hắn ôm quyền thi lễ: "Ta tên Mục Lỗi, đại đệ tử của chưởng môn núi Phá Đao, xin cô nương chỉ giáo."

Đám người lặng im một lúc, một lát sau, đùng một tiếng nổ tung.

"Người này lại là Mục Lỗi!"

"Mặc đao khách một mình giết Trúc lão quái, tứ hộ pháp của Ma giáo?"

"Không sai, chính là hắn! Nhìn thấy chuôi đao của hắn không, hàng trăm thậm chí hàng ngàn đại ác nhân chết dưới đao của hắn!"

"Mục Lỗi người này thật là thiếu hiệp tuổi trẻ đầy hứa hẹn, trong các đại môn phái võ lâm, cùng thế hệ với hắn, Mục Lỗi nằm trong ba vị trí đầu!"

"Mặc đao khách sao cũng tới khiêu chiến? Thân thủ của hắn khá hơn Liêu Xuân sao?"

Dưới đài nghị luận sôi nổi, sắc mặc Liêu Xuân trên đài hơi hơi trắng bệch, nàng nhìn nam nhân thân hình hùng tráng trước mặt, sau một lúc trầm mặc nói: "Ta không thắng được huynh, Mặc đao khách cùng người khác tỷ thí đi, đừng kiếm ta tìm niềm vui."

Liêu Xuân biết mình diện mạo xấu xí, rất nhiều người tới tỷ thí với nàng kỳ thật là muốn chê cười nàng.

Bởi vậy, nàng càng không muốn dễ dàng nhận thua.

Mặc đao khách thiếu niên đã thành danh, hiện giờ 26 tuổi, đã là cao thủ đệ nhất giang hồ.

Liêu Xuân mới mười bảy, học đao pháp cũng là kiểu thô thiển nhất, căn bản không cần so, nàng nhất định sẽ thua.

Mặc dù trước đây chưa từng gặp Mục Lỗi, nhưng nội tâm Liêu Xuân vô cùng kính nể vị tiền bối dùng đao này, thậm chí lấy hắn làm mục tiêu. Khi niên thiếu còn thề phải vào núi Phá Đao, nếu không phải phụ thân không đồng ý, nàng có lẽ đã là sư muội của hắn.

Giờ khắc này...... Liêu Xuân lộ ra thất vọng.

Sau khi giọng nàng rơi xuống, nam nhân đối diện lại nói: "Ai thắng ai thua, so một hồi mới biết."

Liêu Xuân nghe vậy, sắc mặt càng thêm tái nhợt, nàng trầm tư một lát, nhấc đao của mình lên, cuối cùng vẫn chọn sẵn sàng đón địch: "Tiền bối, xin chỉ giáo."

Cho dù như thế nào, nàng đều sẽ kiên trì đến cùng.

Liêu Xuân đấu với Mục Lỗi một trận, kết cục không ngoài dự liệu, nàng thua hoàn toàn.

Mục Lỗi thậm chí từ đầu đến cuối vẫn luôn dùng sống dao đối chiến với nàng, chưa bao giờ hướng lưỡi đao về Liêu Xuân, đáng tiếc Liêu Xuân kiệt sức, mới chỉ chống đỡ mấy chiêu liền bại trận.

"Tiền bối, ta thua."

Mục Lỗi cất trường đao đen như mực ra sau lưng, ồm ồm nói: "Nàng nói ai thắng nàng liền gả thấp, lời này còn giữ chứ?"

Liêu Xuân ngẩn người, gật gật đầu: "Tất nhiên giữ lời."

Mặc đao khách sờ sờ đầu, nhếch môi cười, nói: "Cả ngày hôm nay ta đều ở trong lâu bên cạnh xem nàng luận võ, nàng rất có thiên phú, nàng có nguyện ý gả cho ta không, sau này cùng ta học đao?"

Liêu Xuân hoàn toàn ngây ngẩn cả người, phải một lúc lâu sau mới phản ứng lại đã xảy ra cái gì, lúc này dưới đài cũng ồ lên.

Không biết ở đâu truyền đến một giọng thiếu nữ thanh thuý: "Đáp ứng hắn đi!"

Tức khắc như là nồi dầu, không khí nháy mắt sôi trào.

"Mau đáp ứng hắn! Tiểu Xuân ngày thường không phải cô sùng bái nhất Mặc đao khách sao! Hắn còn nói dạy cô học đao đấy! Sau này cha cô cũng không ngăn cô được!" Hàng xóm quen biết cũng la lớn.

Cha Liêu Xuân ở bên cạnh, nghe vậy hừ lạnh một tiếng, cuối cùng cái gì cũng không nói.

Trong tiếng ồn ào, nữ tử mặc áo cưới đỏ gương mặt ửng đỏ, hốc mắt cũng ẩn ẩn đỏ.

Thấy vậy, Mặc đao khách chân tay luống cuống nói: "Ấy ấy, nếu nàng không muốn thì nói thẳng là được, ta sẽ không ép, nhưng nàng đừng khóc mà!"

Liêu Xuân phụt cười, nhỏ giọng nói: "Ta nguyện ý."

Trong đám đông cổ vũ, An Cửu người mở đầu hô hào lặng yên xuống sân khấu, giấu đi công và danh.

"Mặc đao khách vừa rồi có tính là anh hùng cứu mỹ nhân không? Thật sự lãng mạn nha!"

Bùi Tịch cúi đầu nhìn về phía thiếu nữ mặt đầy kích động đến hai má đỏ bừng, môi hơi mím, thấp giọng hỏi: "Nàng thích hắn?"

An Cửu gật đầu như đảo tỏi, không chút nào che giấu sùng bái của mình: "Đương nhiên thích nha! Hắn rất soái! Giống đại anh hùng trên trời giáng xuống!"

Bùi Tịch môi mỏng mím chặt.

Trầm mặc thật lâu, hắn gằn từng chữ một chậm rãi nói: "Ta cứu nàng hai lần."

Sau khi hơi dừng, lại nói: "Nhiều hơn hắn một lần."

An Cửu: "......"

Nàng nhìn kỹ hắn, xác định ánh mắt nam nhân tương đối nghiêm túc, một chút ý nói giỡn cũng không có.

Giống như hắn thật sự cảm thấy việc này rất quan trọng.

An Cửu dại ra một lúc, sau đó bỗng nhiên cười. Tay rũ bên người trộm chui vào cổ tay áo hắn, tìm được bàn tay to giấu bên trong, nhẹ nhàng móc lấy ngón tay hơi lạnh.

Nam nhân dừng bước, đầu ngón tay thon dài khẽ run lên.

An Cửu bám lấy hắn, lực đạo không thể tránh thoát, nàng lay tay, tiến sát hắn nhỏ giọng nói: "Mặc đao khách là đại anh hùng của người khác, ta chỉ cần đại anh hùng của ta nha ~"

Tiếng người ồn ào, dưới ánh đèn trong bóng đêm, mắt nam nhân nhìn thẳng phía trước, một cái cũng không nhìn nàng.

An Cửu lại có thể cảm giác được, trong tay áo giao nhau của hai người, ngón tay thon gầy cứng cáp kia đột nhiên nắm chặt nàng.

Cùng lúc đó, trong đầu ting một tiếng.

【 Độ hảo cảm Bùi Tịch đối với cô +5, hiện tại là 35. 】