Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao

Chương 71: Tóc bạc tai trắng



Chuyển ngữ: Trầm Yên

............................................................

Khách điếm tọa lạc ở phố chính, xem như nơi phồn hoa nhất Ngu Châu Thành, bài trí cũng cực kỳ xa hoa lãng phí, Mục Trích chưa vào cửa đã biết đây quả thực giống chỗ mà tính tình sư tôn hắn có thể tuyển chọn ra.

Gã sai vặt đứng nghênh đón ở cửa, liếc thấy vị công tử này khí độ phi phàm, vội tươi cười chào đón: "Khách nhân tới ở trọ sao?"

Mục Trích lời ít ý nhiều: "Tìm người."

Gã sai vặt nói: "Ngài muốn tìm vị khách quý nào ạ?"

Lúc này Mục Trích mới nhớ ra mình quên hỏi Thẩm Cố Dung ở phòng nào, đành phải nói: "Chính là người ở căn phòng có song cửa sổ đối diện nóc nhà kia."

Ánh mắt gã sai vặt nhìn hắn lập tức trở nên kỳ quái.

Mục Trích ngẩn ra, cũng phát hiện những lời này không ổn lắm, đối diện nóc nhà kia? Đây không phải vị trí mà ăn trộm mới có thể nhìn thấy sao?

Mắt thấy gã sai vặt sắp gọi hộ vệ, một người đi ra từ đại sảnh, lướt qua hai người.

Mục Trích ngưng tầm mắt.

Người nọ mặc một bộ trường bào màu thiên thanh, đai lưng thắt quanh vòng eo thon một tay có thể ôm hết, trên đầu còn đội một chiếc mũ vải sa đen rủ đến chân, nhìn không thấy gương mặt của hắn.

Hắn bước qua bậc cửa, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, bước nhanh rời đi, mùi thuốc nhàn nhạt trên người ập vào mặt.

Chờ đến khi người nọ rời đi, Mục Trích mới bất giác phát hiện người nọ hình như đúng là sư tôn hắn.

Ném cho gã sai vặt một thỏi bạc lấp kín miệng, Mục Trích bước nhanh theo sau.

Thẩm Cố Dung rảo bước như bay, hình như vội làm chuyện gì, trên đường thỉnh thoảng còn bắn linh lực mỏng manh vào ven đường, có lẽ để tránh bị lạc đường, theo linh lực tìm về khách điếm.

Mục Trích nhanh chóng đi lên trước, đang định mở miệng: "Sư......"

Thẩm Cố Dung: "Sớm hay muộn cũng phải giết chết nhãi ranh Mục Trích kia!"

Mục Trích: "......"

Mục Trích lập tức khó khăn nuốt chữ "tôn" phía sau trở về, cũng yên lặng mua một chiếc đấu lạp từ quầy hàng bên cạnh đội lên đầu.

Dọc đường đi Thẩm Cố Dung đều mắng Mục Trích không ngớt, Mục Trích cũng từ lúc mới bắt đầu đội đấu lạp, dần dần biến thành che khuất toàn thân, tránh cho Thẩm Cố Dung nhận ra hắn.

Thẩm Cố Dung vừa đi vừa nghĩ làm thế nào tay không xé xác nhãi con hố mình này.

Mục Trích vừa đi vừa khổ sở suy nghĩ, vì sao sư tôn lại oán ta như vậy?

Cứ như vậy một đường băng qua hai con phố, Thẩm Cố Dung mặt trầm như nước mà đi vào...... Một quán bán điểm tâm.

Mục Trích: "......."

Hắn trơ mắt đứng ở cửa nhìn sư tôn phảng phất không dính khói lửa phàm tục của mình liên tiếp gọi tên vô số loại điểm tâm hắn chưa nghe bao giờ, thanh âm réo rắt như u đàm, không biết còn tưởng sư tôn hắn đang niệm kinh văn.

"......Tuyết Đoàn Tô, bánh Yên Chi Hải Đường, bánh Hoa Quế, lại thêm hai túi bánh mứt táo, một túi đường sương."

"Vậy thôi."

Một lát sau, Thẩm Cố Dung xách theo túi điểm tâm lớn đi ra từ cửa hàng.

Ra đến cửa, y lại bắt đầu mắng Mục Trích.

Mục Trích cực kỳ vô tội, hắn hoàn toàn không biết rốt cuộc mình đã làm gì để phải bị mắng, nhưng thấy sư tôn hắn hình như rất nổi nóng, hắn cũng không dám chủ động tiến lên nghênh đón lửa giận của sư tôn, đành phải buồn không nói nên lời đi theo xa xa đằng sau.

Cũng may Thẩm Cố Dung một lòng một dạ đều mắng hắn, không để ý có người đi theo.

Thẩm Cố Dung lần theo linh lực, còn suýt nữa đi lạc hai lần, cuối cùng cũng về tới khách điếm, Mục Trích cũng dùng Linh Khí ẩn thân bước nhanh theo lên.

Tại phòng cho khách trên lầu hai, Thẩm Cố Dung một chân đá văng cửa, ném điểm tâm trong tay lên bàn, lạnh lùng nói: "Điểm tâm huynh muốn."

Trên giường, Lâm Thúc Hòa tóc tai hỗn độn, khoác trường bào lỏng lẻo dựa vào gối mềm, môi trắng bệch như tờ giấy, suy nhược đến mức như sắp chầu trời.

"Đa tạ Thập Nhất nha." Lâm Thúc Hòa ốm yếu nói: "Nhưng hiện tại sư huynh không muốn ăn điểm tâm nữa, đệ có thể mua tiếp chút mứt hoa quả về đây không?"

Thẩm Cố Dung: "......"

Điểm tâm bị Thẩm Cố Dung ném bừa thẳng tắp đụng vào những đồ vật khác trên chiếc bàn, hồ lô đường, đồ chơi làm bằng đường, bánh râu rồng,... bày đầy trên bàn, tất cả đều do Thẩm Cố Dung chạy đi mua.

Thẩm Cố Dung cắn răng nói: "Lâm Thúc Hòa, huynh đừng có khinh người quá đáng."

Lâm Thúc Hòa thật sự vô tội: "Sư huynh có bắt nạt đệ sao?"

Giọng nói Thẩm Cố Dung vô cùng lạnh lẽo: "Huynh đã tỉnh rồi thì đứng dậy theo ta về Nhàn Vân Thành, nằm trên giường ăn vạ còn ra thể thống gì?"

Lâm Thúc Hòa suy yếu "khụ" một tiếng, nói: "Sư huynh yếu ớt, sợ là không thể động đậy."

Mặt Thẩm Cố Dung không cảm xúc: "Ta cõng huynh."

"Sư huynh sợ là không ra gió được."

"Ta khoác thêm y phục cho huynh." Thẩm Cố Dung không kiên nhẫn: "Từ nơi này đến Nhàn Vân Thành ta ngự phong đi một lát là tới, huynh được nuông chiều đến vậy hay sao? Đi một lát cũng không chịu nổi?"

Lâm Thúc Hòa cũng không làm bộ làm tịch, hắn híp mắt cười nói: "Chịu thì chịu nổi, nhưng mà ta chưa bao giờ thấy qua người chỉ đi thẳng theo một hướng mà cũng có thể lạc sang tận tòa thành khác, cảm thấy cực kỳ mới lạ, muốn ở lại trải nghiệm một thời gian."

Thẩm Cố Dung: "......"

Lâm Thúc Hòa hình như rất thích trêu chọc Thẩm Cố Dung xù lông, nhìn sắc mặt đau khổ của y mà cười đến không ngừng được, còn tự khiến mình sặc.

Tuy Thẩm Cố Dung tức giận trong lòng, nhưng thấy dáng vẻ ho như quỷ kia của hắn vẫn tiến lên đỡ vai hắn, vỗ vỗ sau lưng cho thuận khí.

"Khụ khụ." Lâm Thúc Hòa suy yếu đặt tay lên tay y, uể oải nói: "Thập Nhất, sư huynh muốn ăn hạnh nhân."

Thẩm Cố Dung: "......"

Thẩm Cố Dung trực tiếp vung tay, nổi giận: "Ho chết huynh đi!"

Lâm Thúc Hòa: "Ha ha...... Khụ."

Thẩm Cố Dung ngồi ở một bên giận dỗi, Lâm Thúc Hòa cũng không trêu y nữa, nói: "Đệ đi ra ngoài mấy lượt, có phát hiện Ngu Châu Thành này lạ thường ở chỗ nào không?"

Thẩm Cố Dung sửng sốt một lát, mới nhíu mày nói: "Trước đó thật sự có hương vị kỳ lạ, nhưng hiện tại hình như đã tiêu tan."

Y vừa nói xong, mới phản ứng lại, kinh ngạc nói: "Ngu Châu Thành này.... là nhà Ngu Tinh Hà?"

Lâm Thúc Hòa nhìn y bằng vẻ mặt quái dị: "Đệ thu người ta làm đồ đệ mà còn không biết nhà người ta ở đâu?"

Thẩm Cố Dung lập tức hơi xấu hổ.

Lâm Thúc Hòa nói: "Cũng đúng, dù sao thì đứa trẻ Ngu gia kia cũng không phải do đệ cam tâm tình nguyện thu."

Thẩm Cố Dung có chút kinh ngạc, y vén hắc sa lên, nhíu mày nói: "Tinh Hà......"

Nếu Thẩm Phụng Tuyết không cam tâm tình nguyện, vậy vì sao phải thu Ngu Tinh Hà làm đồ đệ?

Thân phận hắn tôn quý như vậy, hắn không muốn thì ai có thể ép buộc hắn?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, người đầu tiên hiện lên trong đầu Thẩm Cố Dung chính là sư tôn của Thẩm Phụng Tuyết, Nam Ương Quân.

Lâm Thúc Hòa chống tay lên sườn mặt, lười biếng giải đáp cho y: "Sư tôn nói người này có cơ duyên với đệ, nhưng Thánh tăng trong chùa Đại Chính cũng không nhìn ra cơ duyên này là tốt hay xấu, chỉ nói tốt thì một bước thành Thánh, xấu thì chưa thể đoán trước. Hơn nữa năm đó một lòng một dạ của đệ đều đặt trên người tiểu tử họ Mục kia, suýt nữa si ngốc, sư tôn sợ đệ đánh mất bản tâm, liền để Tinh Hà bái nhập môn hạ của đệ, thuận tiện nhìn xem cơ duyên kia là thật hay giả."

"Lúc ấy đệ còn vì Ngu Tinh Hà mà hiếm khi khắc khẩu với sư tôn." Hắn nói xong, đột nhiên cười: "Những chuyện này không phải đệ đã quên hết rồi chứ?"

Thẩm Cố Dung: "......"

Thẩm Cố Dung hơi nghẹn, nhìn nụ cười như hồ ly của Lâm Thúc Hòa, hơi cúi đầu, nửa bên hắc sa kia thuận thế rơi xuống, che đi khuôn mặt y.

Y hàm hồ nói: "Có một số việc ta không tài nào nhớ rõ."

Lâm Thúc Hòa cười như không cười nhìn y.

Thẩm Cố Dung bị hắn nhìn đến như đứng đống lửa, như ngồi đống than, sợ hắn biết trái tim này không phải của Thẩm Phụng Tuyết, Lâm Thúc Hòa bênh vực người mình, tàn nhẫn với người ngoài sẽ hóa mãnh hổ moi tim y, chết không toàn thây.

Rất nhanh sau đó, Lâm Thúc Hòa cười nói: "Trước kia ta bắt mạch cho đệ cũng nhìn ra một chút, tu sĩ tu vi càng cao sẽ càng dễ sinh tâm ma, hơn nữa đệ còn mất nửa viên nguyên đan, gặp phải tình huống này cũng không có gì lạ."

Lúc này Thẩm Cố Dung mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Lâm Thúc Hòa tựa hồ nói chuyện đến mệt mỏi, nằm liệt nửa thân mình xuống, càng ngồi lười biếng hơn: "Ngu Châu Thành là thành trì phàm thế, nhưng Ngu Tinh Hà lại là hạt giống tu đạo trăm năm khó gặp, ta nhớ rõ năm đó vốn dĩ hắn định bái sư Phong Quân Phong Lộ Thành, sau đó không biết vì sao lại bị đưa vào Ly Nhân Phong."

Hắn vẫy tay với Thẩm Cố Dung, để y rót cho mình một tách trà.

Thẩm Cố Dung thấy hắn dường như định báo cho mình một ít chuyện, vội ân cần dâng trà lên.

Lâm Thúc Hòa nhấp một ngụm trà, tiếp tục nói: "Năm đó Ngu Châu Thành và An Dư Đạo chiến tranh, khắp Tam giới đều biết, lúc ấy Ngu Tinh Hà chọn tới Ly Nhân Phong, tám phần là vì Thần Khí trên người đệ, đệ đối xử lạnh nhạt với hắn cũng là hợp tình hợp lý."

Thẩm Cố Dung hơi yên lặng, đột nhiên hiểu rõ vì sao Thẩm Phụng Tuyết trong sách lại đối xử với Ngu Tinh Hà như vậy.

Người vì mơ ước Thần Khí mà tiếp cận hắn quá nhiều, Thẩm Phụng Tuyết cũng giết không biết bao nhiêu, nếu Ngu Tinh Hà thật sự đến vì Thần Khí, hắn không cách nào xuống tay với đứa trẻ nhỏ như vậy, chỉ có thể lựa chọn đối xử lạnh lùng với hắn.

Chỉ là đứa trẻ nhỏ như vậy nào hiểu được bao, có khi ngay cả Thần Khí là gì hắn cũng không biết.

Mà cơ duyên theo như lời Nam Ương Quân, trong sách hẳn là xấu.

Cơ duyên xấu có thể làm Thẩm Phụng Tuyết chết thảm.

Thẩm Cố Dung đang nghĩ ngợi tới, Lâm Thúc Hòa đột nhiên "Ồ?" một tiếng, như là nhìn thấy trò vui gì, hắn lười nhác nói: "Thập Nhất, đừng nói với ta là bằng tu vi của đệ mà vẫn có thể bị người khác nghe lén nhé."

Mục Trích ngoài cửa cả người cứng đờ.

Thẩm Cố Dung thuận miệng nói: "Hộ vệ Yêu tộc mà thôi."

Lâm Thúc Hòa lại kéo dài giọng lười biếng, nói: "Ồ......"

Hắn cười xấu xa, vẫy tay với Thẩm Cố Dung: "Tới đây."

Thẩm Cố Dung liếc hắn một cái: "Làm gì?"

Lâm Thúc Hòa nói: "Cho sư huynh xem tai đệ."

Thẩm Cố Dung: "......"

Thẩm Cố Dung: "Huynh đủ chưa!"

Lâm Thúc Hòa cười đến không ngừng được, lại không nhịn nổi che ngực ho kịch liệt.

Thẩm Cố Dung sửng sốt, miễn cưỡng đi tới nâng hắn dậy, giúp hắn thuận khí.

Lâm Thúc Hòa thở được bình thường, cười gỡ chiếc nón có rèm che của Thẩm Cố Dung xuống, ném bừa sang một bên, nói: "Ở trong phòng còn đội nón có rèm, cẩn thận không cao lên được."

Thẩm Cố Dung: "......"

Thẩm Cố Dung bị hắn làm cho nghẹn đến không còn cách nào.

Lâm Thúc Hòa nhìn tai hồ ly trên đầu y, nói: "Ta cảm thấy khá xinh đẹp mà, đệ cứ che che giấu giấu làm cái gì?"

Thẩm Cố Dung lay lay tai hồ ly, nhỏ giọng nói thầm: "Cứ cảm thấy quái quái."

Thời điểm tai hồ ly ở trên đầu người khác, y thích không chịu nổi, luôn ảo tưởng chừng nào mới có thể xoa xoa, nhưng hiện tại tai hồ ly mọc ra trên đầu y, trong lòng lại không có ý muốn xoa xoa như trước.

Hiện tại y chỉ một lòng một dạ muốn loại bỏ tai hồ ly đi, đỡ cho đụng mặt người quen phải ném đi cái mặt già.

Nếu bị người ta biết được Thẩm Thánh quân mọc thêm một đôi tai hồ ly, chắc chắn Tam giới trăm năm nữa sẽ không thiếu trò cười.

Hôm qua sau khi y cùng Lâm Thúc Hòa tới Ngu Châu Thành, tìm căn khách điếm này tắm gội một lượt, màu mực nhiễm trên tóc đã được rửa sạch sẽ, lộ ra mái đầu bạc như tơ lụa, hơn nữa còn có đôi tai hồ ly màu trắng, Thẩm Cố Dung càng giống một yêu tinh trăng sáng hơn.

Nhớ lại "Linh dược" trong bình lưu ly đột nhiên biến mất kia, lại biết được hộ vệ Yêu tộc phái tới lần này là Thanh Ngọc, Thẩm Cố Dung vừa liên tưởng một chút liền biết chuyện phiền phức là do nghịch đồ Mục Trích của mình rước lấy.

Nếu không có linh dược kia, y sẽ không thể nào trở thành như thế này.

Thẩm Cố Dung càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân, tai hồ ly hơi cụp xuống.

Lâm Thúc Hòa ngắm nghía một phen dáng vẻ hiếm có của sư đệ nhà mình, nghiêm túc đánh giá: "Dáng vẻ này của đệ khá xinh đẹp."

Thẩm Cố Dung hừ: "Ta không tin huynh, huynh luôn tính kế ta."

Lâm Thúc Hòa nở nụ cười, hắn nhẹ nhàng nháy mắt, nói: "Vậy ta tính kế đệ thêm lần nữa nhé?"

Thẩm Cố Dung nhíu mày.

Lâm Thúc Hòa cười không khác gì con hồ ly, khẽ cong môi, nói: "Ở bên ngoài chờ làm gì, vào đi."

Mục Trích ngoài cửa: "......"

Thẩm Cố Dung không rõ nguyên do: "Huynh lại nói chuyện với ai đấy?"

Lâm Thúc Hòa: "Đệ không phát hiện ra bên ngoài có người?"

Trong cơ thể Mục Trích có nửa viên nguyên đan của Thẩm Phụng Tuyết, Thẩm Cố Dung dùng linh lực tra xét xung quanh, hoàn toàn không phát hiện ra bên ngoài có người.

Thẩm Cố Dung hoang mang lắc đầu, sau đó liền nghe thấy tiếng cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, Mục Trích đi tới.

Hai người mặt đối mặt.

Thẩm Cố Dung: "......"

Mục Trích: "......"

Mục Trích nghe lén bên ngoài vốn dĩ đã cảm thấy xấu hổ, lại bởi vì trước đó sư tôn vẫn luôn ầm ĩ muốn giết hắn, hắn không biết mình làm sai cái gì, trong lòng còn thấy hơi tủi thân.

Nhưng những cảm xúc này từ khoảnh khắc mở cửa phòng nhìn thấy Thẩm Cố Dung, lập tức hóa thành bọt nước.

Mục Trích ngẩn ngơ nhìn Thẩm Cố Dung thanh y tóc bạc, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở đôi tai hồ ly dựng thẳng kia trên đầu Thẩm Cố Dung.

Mục Trích: "......"