Xuyên Thành Nàng Tiên Cá Của Nhà Khoa Học

Chương 8



Sau khi Thẩm An An dùng đuôi quấn lấy người, thì cô nhanh chóng thả người vào bên cạnh rạn san hô, dù sao một người ở dưới biển lâu cũng nguy hiểm như cô ở trên bờ lâu, mà thậm chí còn nguy hiểm hơn ấy chứ.

Tuy nhiên, cho dù cô đã phản ứng nhanh như vậy, nhưng khi cô theo sát đi theo anh lên trên rạn san hô, cô thấy tình huống của nhà khoa học có vẻ như hơi không được ổn cho lắm.

Có thể là bởi vì lúc trước bị cá mập kéo xuống nước đã bị sặc một lượng nước lớn, cho nên bây giờ đã xuất hiện một phản ứng chết đuối điển hình. Nhà khoa học chỉ nằm thẳng cẳng trên rạn san hô, không nhìn thấy bất kỳ sự nhấp nhô nào trong lồng ngực. Hình như trái tim đã ngừng đập rồi hả?

Thẩm An An vô thức đưa tay lên thăm dò hơi thở của người kia, trong lòng cô hơi lo lắng.

Chết tiệt, không phải dễ dàng nghẻo như thế chứ, đúng không?

Không phải nói nam chính có hào quang của nhân vật chính sao?

Mạng người vô cùng quan trọng, Thẩm An An không phải là người lập dị, vì vậy cô hít một hơi thật sâu và nhớ lại kiến ​​thức sơ cứu đã học trên Internet trước đó, rồi bắt đầu hô hấp nhân tạo cho người này.

Cô vừa làm, vừa tự an ủi bản thân: Bây giờ mình là một con cá, bây giờ mình là một con cá, bây giờ mình là một con cá...

Sau một vài nhịp thở, cô lại nhanh chóng cởi áo của người này, sau đó quay đầu người kia sang một bên, bắt đầu ép tim ngoài lồng ngực cho người này.

Thực ra, khi làm tất cả những điều này, Thẩm An An cũng đặc biệt không an tâm, dù sao cô cũng không phải là người chuyên nghiệp.

Nhưng may mắn thay, không bao lâu sau khi ép tim ngoài lồng ngực, thì có nước chảy ra từ mũi và miệng của Chu Tùy Ngộ, sau đó, Chu Tùy Ngộ rên rỉ và đột nhiên bắt đầu ho dữ dội...

Thẩm An An nhanh chóng lật người lại để cho anh nằm ở trên đuôi cá của chính mình, khi biết chắc người đó bắt đầu nôn ra từng ngụm nước, cô mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cá mái chèo xua đuổi con cá mập đi khỏi, cả người cậu ta ướt át nhô lên mặt biển, những gì cậu ta nhìn thấy là hình ảnh Thẩm An An nắm lấy cằm của nhà khoa học và im lặng nhìn chằm chằm vào anh ta.

Tại sao ánh mắt của Thẩm An An lại có vẻ tham lam như vậy?

Thẩm An An không tham lam, là cô tò mò về người này.



Nhắc mới nhớ, cô đã tiếp xúc với nhà khoa học này một thời gian, nhưng đây là lần đầu tiên cô quan sát người khác gần như vậy.

Trong lòng Thẩm An An gần như chắc chắn đến tám mươi phần trăm người này chính là nam chính Từ Thanh Thụ, cô có thành kiến ​​rất lớn với nam chính nguyên tác, nhưng cho dù cô mang thành kiến đi ​​nhìn người trước mặt mình, cô vẫn cảm thấy nhà khoa học này thật ưa nhìn!

Mặc dù người này tạm thời hôn mê và chưa mở mắt, nhưng cho dù ngủ say như thế này, thì anh ta vẫn là một soái ca đang ngủ say, làn da trắng mịn thì cũng thôi đi, lại còn không có lỗ chân lông nào, làn da nhẵn nhụi bóng loáng như trân châu cô khóc ra vậy. Sống mũi thì vừa cao vừa thẳng, dùng những lời của mấy cô gái hay theo đuổi ngôi sao mà nói thì chính là có thể chơi cầu trượt trên đó được luôn.

Vì bị sặc nước nên màu môi của người này trông trắng bệch và nhợt nhạt, giờ chắc là đã hồi phục được chút rồi nên sắc môi cũng trở lại màu hồng nhạt...

Đôi môi này, đôi môi này...

Ánh mắt Thẩm An An rơi vào đôi môi mỏng của Chu Tùy Ngộ, trong đầu cô không hiểu sao lại hiện lên hình ảnh cô hô hấp nhân tạo cho anh lúc trước. Lúc cứu người, về cơ bản là cô cũng không nghĩ tới, nhưng bây giờ cô nhớ lại...

Khuôn mặt của Thẩm An An nhanh chóng bốc cháy với một tiếng "bùm".

Đó là nụ hôn đầu tiên của cô!

Trong khi Thẩm An An đang nhìn chằm chằm vào Chu Tùy Ngộ, Cá mái chèo cũng đang nhìn chằm chằm vào Thẩm An An.

Kết quả là cậu ta phát hiện ra khuôn mặt Thẩm An An đột nhiên đỏ bừng lên, đỏ như ánh hoàng hôn phía chân trời lúc này vậy.

Cá mái chèo: "..."

Cá mái chèo: "Cô động dục sớm hả?"

Thẩm An An đập một cái Cá mái chèo: "... Trước mặt cá chưa trưởng thành cậu ăn nói bậy bạ cái gì đấy? Tin hay không tôi đánh cậu đấy?"

Cá mái chèo: "..."

Tin hay không thì tùy, cô như thế này còn không phải đánh tôi à?

Vài phút sau, Cá mái chèo ngồi xổm trên rạn san hô với Thẩm An An, rồi họ giống như những người bảo vệ trái phải nhìn chằm chằm vào Chu Tùy Ngộ.

Cá mái chèo: "Tại sao anh ta vẫn chưa tỉnh chứ?"

Thẩm An An: "Cậu hỏi tôi, tôi hỏi ai hả?"

Cá mái chèo: "Để tôi nói cho cô biết, lúc trước cô nói với tôi loài người yếu đuối, tôi cũng không quá tin tưởng, nhưng hiện tại xem ra loài người thực sự chính là gà yếu ớt, bị sặc tí nước mà có thể hôn mê bất tỉnh tới nửa ngày... Sau này, cô vẫn nên nghe lời Cụ rùa biển, đừng có nghĩ đến việc đến gần loài người nữa. Suy cho cùng, yếu đuối là một căn bệnh và rất dễ lây lan nữa... "

Thẩm An An: "... Đừng có nói nhảm nữa, mau lật người anh ta nhìn xem trên người có thẻ căn cước hay thẻ công tác nào không."

Cá mái chèo ngoan ngoãn lật người Chu Tùy Ngộ tìm kiếm hồi lâu, nhưng kết quả vẫn như lần trước, nhưng vẫn không có kết quả gì.

Lúc này, đến thất vọng Thẩm An An cũng lười cả thất vọng, cô chỉ thở dài: "Thôi vậy, thôi vậy, ném anh ta lên thuyền, tiễn anh ta trở về đảo đi! Đi đường cẩn thận, đừng để bị người ta phát hiện."

Khi Chu Tùy Ngộ tỉnh dậy, thấy bản thân mình đã nằm trên giường trong phòng, Từ Thanh Thụ đang ở bên cạnh trông coi anh, trong khoảng thời gian này quan hệ giữa hai người không lạnh không nhạt, cũng hiếm khi nói lời nào với nhau. Chu Tùy Ngộ không nghĩ đến Từ Thanh Thụ ấy vậy mà lại giúp chính mình.

Nhìn thấy Chu Tùy Ngộ tỉnh lại, Từ Thanh Thụ cũng cảm thấy trên mặt có chút không tự nhiên, nhưng anh ta nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt, nhàn nhạt hỏi: "Anh không sao chứ?"

Chu Tùy Ngộ chậm rãi mở miệng trả lời: "Không sao. Làm sao tôi về được thế?"

"Tôi thấy anh đi ra ngoài cả nửa ngày vẫn không thấy trở về, sợ anh giống tôi lần trước gặp chuyện, cho nên tôi ra bãi biển xem xét, kết quả nhìn thấy anh nằm trên thuyền bất tỉnh..."

Chu Tùy Ngộ nghĩ đến cái đuôi cá màu trắng bạc đã cuộn tròn mình trước khi hôn mê, anh vô thức hỏi: "Vậy thì anh có nhìn thấy..."

Nói được nửa câu, anh mới phản ứng lại, Từ Thanh Thụ chắc là không có nhìn thấy nàng tiên cá, nếu anh ta có nhìn thấy, anh ta sẽ không bao giờ ở chỗ này trông mình.

Từ Thanh Thụ đợi một hồi không nghe thấy anh tiếp tục hỏi, nhịn không được hỏi tới: "Nhìn thấy cái gì?"

Chu Tùy Ngộ lắc đầu: "Không có gì."

Thấy anh không muốn nói gì, Từ Thanh Thụ không tiếp tục hỏi nữa, thay vào đó, anh ta trực tiếp đổi chủ đề: "Đang yên đang lành, sao anh lại ngất xỉu trên thuyền thế? Không phải giống tôi lần trước đang ở biển thì bị tập kích chứ?... Chết tiệt, không phải là Cá mái chèo tấn công tôi lần trước lại tấn công anh đấy chứ? "

Cá mái chèo?

Chu Tùy Ngộ lắc đầu: "Không phải, là cá mập lưng gù."

Ngay khi nghe đến cái tên "cá mập lưng gù", sắc mặt của Từ Thanh Thụ cũng thay đổi. Mặc dù nhiều người sẽ bị hoảng sợ khi nghe đến từ "cá mập", nhưng Chu Tùy Ngộ và Từ Thanh Thụ, với tư cách là các nhà khoa học, trong lòng họ đều hiểu rất rõ, hầu hết tất cả các loài cá mập đều an toàn và vô hại, nhưng cũng có một số loài cá mập sẽ vô duyên vô cớ chủ động tấn công loài người mà không vì lý do gì, mà "cá mập lưng gù" là một trong số đó.

Từ Thanh Thụ: "Vậy thì trong cái rủi có cái may mắn, thế mà anh có thể nhặt được mạng sống từ con cá mập lưng gù về."

Chu Tùy Ngộ hiếm khi đồng ý với lời nói của Từ Thanh Thụ: "Thật sự rất may mắn."

Chỉ là may mắn này do nàng tiên cá nhỏ mang đến cho anh thôi.

Và may mắn hơn nữa, tuy lần này Chu Tùy Ngộ bị chết đuối nhưng không bị thương như Từ Thanh Thụ lần trước, nên sau một đêm nghỉ ngơi đơn giản, Chu Tùy Ngộ đã lấy lại sức lực.

Từ Thanh Thụ làm thí nghiệm vào đêm hôm đó tới sáng rồi mới ngủ thiếp đi, ngủ một giấc đến ba giờ chiều mới tỉnh dậy, kết quả khi thay quần áo và đi ra khỏi phòng với đồ vệ sinh cá nhân trên tay thì anh ta nhìn thấy Chu Tùy Ngộ đang ngồi xổm ở cái giếng cạnh sân, anh đang xắn tay áo làm ốc bươu.

Con ốc bươu có kích thước bằng nắm tay trẻ con, một vài con là có thể lấp đầy một đĩa, nhưng mà dưới chân Chu Tùy Ngộ lại có một cái xô đầy. Truyện Mỹ Thực

Ngoài ốc, bên cạnh chân của Chu Tùy Ngộ còn được chất đống nguyên liệu nấu ăn tươi sống.

Từ Thanh Thụ ngây người đứng đó một lúc, sau đó mới tìm được giọng nói của chính mình mà hỏi Chu Tùy Ngộ: "Anh lấy đâu ra nhiều đồ như vậy?"

Chu Tùy Ngộ nâng cánh tay lau mồ hôi trên trán, thản nhiên đáp: "Buổi sáng tôi đi thuyền ra ngoài mua."

Từ Thanh Thụ: "Có phải mua quá nhiều rồi không?"

Chu Tùy Ngộ liếc mắt nhìn lại: "Không nhiều lắm."

Suy cho cùng, đây là thức ăn dùng để chiêu đãi người cứu mạng, nếu không thịnh soạn thì làm sao thể hiện được lòng thành chứ?

Với trải nghiệm kinh hoàng khi bị cá mập lưng gù tấn công vào ngày hôm trước, Chu Tùy Ngộ đã trở nên thận trọng hơn khi ra khơi vào ngày hôm nay, và anh luôn bí mật theo dõi chuyển động của đáy biển trên suốt chặng đường.

Mà anh cũng không ở lại rạn san hô quá lâu, anh đặt những món ăn đã chuẩn bị sẵn lên rạn san hô và nhanh chóng lên thuyền chuẩn bị rời đi.

Trước khi rời đi, theo bản năng anh nhìn lại, không ngờ dưới mặt nước dường như có chuyển động, thoạt đầu anh tưởng là con cá mập lưng gù hôm qua, nhưng nhìn kỹ mới nhận ra đó là một con Cá mái chèo.

Nhắc mới nhớ, ngoài nàng tiên cá đã cứu anh ngày hôm qua ra, thì cũng không thể thiếu được công lao của con Cá mái chèo này.

Lần trước nàng tiên cá lên bờ ăn trộm thịt kho tàu, Từ Thanh Thụ nói rồi mà, chính là Cá mái chèo này đã đóng giả nàng tiên cá trên rạn san hô.

Hôm qua anh bị tấn công, cũng là Cá mái chèo này lại xuất hiện cùng với nàng tiên cá nhỏ.

Quả nhiên là Cá mái chèo này cùng nàng tiên cá nhỏ đuôi bạc là ở cùng chỗ với nhau.

Và lý do tại sao Cá mái chèo lại xuất hiện ở đây... Có lẽ là đang bảo vệ anh?

Vì sợ anh đến giao đồ ăn sẽ bị tấn công nên đã bí mật đến để bảo vệ anh, là ai bảo cậu ta đến thế, chẳng lẽ là nàng tiên cá nhỏ hay sao?

Khi cái ý tưởng này xuất hiện trong đầu của Chu Tùy Ngộ, anh đã nhanh chóng phủ nhận. Chu Tùy Ngộ cảm thấy mình có thể hơi không bình thường rồi. Cho dù nàng tiên cá nhỏ thông minh đến đâu, cũng không thể thông minh được như vậy, có lẽ Cá mái chèo xuất hiện ở đây vào lúc này, chỉ do ngẫu nhiên, hoặc vì ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, nên nó sẽ ở gần rạn san hô.

Điều khiến Chu Tùy Ngộ kinh ngạc là mấy ngày nay, chỉ cần anh gửi đồ ăn đến, Cá mái chèo đều ở đó.

Lúc đầu, Chu Tùy Ngộ lo lắng rằng nó sẽ bất ngờ tấn công mình như lần trước nó tấn công Từ Thanh Thụ, nhưng Cá mái chèo vẫn vậy, nó chỉ lặng lẽ bảo vệ anh, giống như một vị thánh hộ mệnh thầm lặng.

Phải nói rằng, Cá mái chèo vẫn mang lại cho người ta cảm giác an toàn, có nó ở đây, mỗi lần ra khơi Chu Tùy Ngộ đều bình an vô sự, cũng chưa từng xảy ra thảm cảnh bị sinh vật lạ không rõ kéo xuống biển.

Chỉ là mặc dù Chu Tùy Ngộ có thể nhìn thấy Cá mái chèo, nhưng lại không bao giờ nhìn thấy nàng tiên cá nhỏ.

Sau đó, anh đã cố gắng lắp đặt một máy dò gần rạn san hô, hy vọng có thể phát hiện ra nàng tiên cá nhỏ. Kết quả là lần sau anh đến rạn san hô để giao thức ăn, anh phát hiện ra rằng máy dò đã bị làm hỏng và ném trên rạn san hô, như là đang cười anh không tự lượng sức mình vậy.

Chu Tùy Ngộ sợ sẽ chọc giận Cá mái chèo và nàng tiên cá thì công lao sẽ đổ phí, nên anh đã từ bỏ việc sử dụng các phương pháp công nghệ này.

Nhưng mà anh không nhìn thấy nàng tiên cá, anh không có cách nào nghiên cứu, nếu tiếp tục như vậy cũng không được.

Cho nên hôm nay khi Chu Tùy Ngộ quay lại giao đồ ăn, lần đầu tiên trong đời anh chủ động nói chuyện với một con cá: "Sao lần nào cũng là cậu đến lấy đồ ăn, còn nàng tiên cá đâu rồi?"

Cá mái chèo lặng lẽ nhìn anh.

Chu Tùy Ngộ xoa xoa khuôn mặt, cố gắng chống lại sự xấu hổ, nói tiếp: "Lần sau cậu có thể để cô ấy tự mình tới lấy được không? Tôi muốn gặp cô ấy... Đừng hiểu lầm tôi, tôi hoàn toàn không có ác ý với cô ấy. Chúng tôi đến đây lần này, thực sự là đến để chăm sóc cô ấy. Đương nhiên, trong khi chăm sóc cô ấy, nhân tiện chúng tôi cũng sẽ nghiên cứu thói quen ăn uống và sinh hoạt của cô ấy... "

Tất nhiên, sẽ thật tuyệt nếu chúng ta có thể lai tạo cô ấy một lần nữa để ngăn nàng tiên cá tuyệt chủng.

Nhưng mà câu nói vừa rồi Chu Tùy Ngộ chỉ là nghĩ đến trong lòng, cũng không có nói ra.

Đáng tiếc là dù nói gì đi nữa, Cá mái chèo vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm đó mà lặng lẽ nhìn anh, cuối cùng Chu Tùy Ngộ không nói ra được nữa.

Anh nghĩ rằng anh có thể bị điên rồi.

Nhìn xem anh vừa làm gì, vậy mà anh lại đang nói chuyện với một con cá?

Vào buổi tối, trong hang động biển sâu.

Thẩm An An vừa gặm thịt ốc bươu, vừa hỏi Cá mái chèo: "Anh ta thật sự nói như vậy? Anh ta muốn gặp tôi hả?"

Cá mái chèo gật đầu: "Đúng vậy! Anh ta cũng nói bọn họ không có ác ý với cô. Lần này bọn họ tới đây hoàn toàn là để chăm sóc cho cô. Đương nhiên, cũng là để nghiên cứu cô nữa."

Thẩm An An dừng lại: "... Nghiên cứu như thế nào? Mổ ra nghiên cứu hả?"

Cá mái chèo: "... Chắc không đến mức như vậy, người ta cũng đã nói rồi, chỉ cần nghiên cứu thói quen sinh hoạt, ăn uống của cô, sẽ không hại cô."

Thẩm An An: "Ồ."

Cụ rùa biển ở bên cạnh dội gáo nước lạnh: "Lời của loài người mà cậu còn dám tin hả? Loài người rất biết cách lừa đảo đấy."

Loài người có lừa đảo hay không, điểm này Thẩm An An tạm thời từ chối cho ý kiến, nhưng mà trong lòng Thẩm An An tin vào những gì nhà khoa học này đã nói.

Tạm thời đừng nói đến việc ban đầu các nhà khoa học trong cốt truyện đến là do họ được cử đến để chăm sóc nàng tiên cá nhỏ, mà nói đến cô đã ăn bao nhiêu từ nhà khoa học đó trong thời gian này. Nếu mà người ta thực sự muốn làm hại cô, chỉ cần cho một ít thuốc độc vào những thức ăn này. Một chút thuốc độc là cũng đủ cô toi rồi.

Không cần phải chờ đợi cho đến bây giờ.

Cá mái chèo: "Vậy thì cô có đi gặp nhà khoa học đó không?"

Thẩm An An suy nghĩ một chút nói: "Đi, tại sao không đi chứ."

Trầm ngâm một lát, Thẩm An An nói thêm: "Nhưng mà tôi không thể cứ thế đến đó, tôi phải thay đổi bộ dạng khác mới được."

Cá mái chèo: "Lại muốn bện tóc khạm ngọc sao?"

Thẩm An An: "Không, lần này tôi muốn ăn mặc xấu xí."

Cá mái chèo và Cụ rùa biển: "... Cô có chắc không?"

Thẩm An An: "Chắc chắn!"

Tình tiết của truyện gốc là đi theo tuyến tình cảm giữa nàng tiên cá nhỏ và nhà khoa học, theo tình tiết này Thẩm An An không muốn đi, đang yên đang lành đi theo cái gì mà tuyến tình cảm chứ, đi theo tiếng gọi của đồ ăn ngon không phải là được ưa chuộng hơn sao?

Nếu mà thực sự không ổn thỏa thì đợi sau khi trưởng thành, cô có thể lên bờ mà, sau đó cô cũng có thể trở thành người nổi tiếng trên mạng và tham gia phát sóng trực tiếp, mỗi ngày cô đều có thể bán trân châu và đặc sản từ biển!

Bỏ cái việc đi theo dòng cảm xúc của anh ấy đi!

Cô ấy là một nàng tiên cá có tham vọng sự nghiệp.

Tác giả có chuyện muốn nói: Nhóc con à, cô sẽ hối hận, nhóc con à.