Xuyên Thành Mẹ Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 110



Lúc đầu có thể sẽ trải qua từng năm một cách bình thản như vậy, nào ngờ gần đây Tống Đình Thâm lại có sự thay đổi lớn đến thế.

Trước đó, gần như mỗi ngày anh sẽ đúng giờ tan tầm trở về nhà ăn cơm với cô và con, cho dù có công việc thì cũng mang về nhà làm. Thỉnh thoảng phải tăng ca, anh cũng bảo cô mang cơm đến, trong khoảng thời gian này, số lần anh về nhà ăn cơm ngày càng ít đi, có đôi khi cô muốn mang cơm cho anh, anh cũng đều bảo không cần, lý do từ chối cũng rất mơ hồ, thời gian trở về nhà càng ngày càng muộn, có đôi khi cô và Vượng Tử ngủ say rồi, anh vẫn còn chưa về, buổi sáng lại dậy rất sớm đi làm, đại đa số thời gian đều không kịp ăn sáng ở nhà, chỉ lấy một miếng sandwich rồi rời đi.

Hai ngày nghỉ càng không gặp được anh, anh nói đến cuối năm rồi công việc rất nhiều, thế nhưng bận rộn đến mức ngay cả thời gian ngồi ăn một bữa cơm cũng không có sao?

Đã có một khoảng thời gian dài bọn họ chưa được ngồi nói chuyện với nhau, hẹn hò vài buổi, bây giờ ngay cả Vượng Tử cũng bắt đầu phàn nàn, thời gian ba ở nhà càng ngày càng ít đi, đã lâu rồi cậu không được cùng ba nói chuyện bí mật giữa những người đàn ông.

Nếu như không phải là tin tưởng vào nhân phẩm của Tống Đình Thâm, biết rằng anh không thể làm ra chuyện có thể tổn thương đến gia đình, Nguyễn Hạ cũng sẽ hoài nghi có phải anh ở bên ngoài có ai không.

Trong khoảng thời gian này, Tống Đình Thâm quả thật là bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, thị trường cạnh tranh kịch liệt, nhưng phàm là mở công ti, cho dù có là gia tộc có lí lịch sâu cũng không thể tránh khỏi việc phát sinh các loại nguy cơ. Có đôi khi, cho dù chỉ là đưa ra sai một hạng mục cũng có thể gây ra tổn thất không nhỏ với công ti. Tại thành phố này, có khả năng mỗi ngày, mỗi tuần đều có một vài công ti đóng cửa, trong số đó có cả công ti lớn, xí nghiệp lớn đã từng đứng hàng đầu. Đặc biệt là trong tình hình kinh tế mỗi ngày một kém như hiện tại, muốn có được ưu thế tuyệt đối, vững vàng không đổ càng cần phải hao phí nhiều sức lực hơn.

Tống thị cũng không ngoại lệ, cũng may Tống Đình Thâm rất bình tĩnh, dù sao đây cũng không phải là lần đầu những chuyện như thế này xảy ra, anh gây dựng sự nghiệp đã mười mấy năm rồi, cũng đã gặp rất nhiều mưa gió.

Anh biết trong khoảng thời gian này bản thân mình không hề có thời gian rảnh để để ý đến chuyện trong nhà, có mấy lần anh đã muốn giải thích rõ ràng với Nguyễn Hạ, nhưng anh lại sợ cô lo lắng cùng anh. Hiện tại Tống thị đang trong thời gian then chốt, có thể bước lên đỉnh cao hơn hay là đi xuống sườn núi là dựa vào mấy tháng này, đây là một bước ngoặt mà không công ti nào tránh được, anh vẫn nghĩ đợi đến lúc qua thời gian bận rộn này rồi, vừa đúng lúc mùa đông lạnh tới, anh có thể dẫn cô và đứa nhỏ đến hải đảo nhiệt đới nghỉ ngơi.

Chuyện trên công ti, chuyện công việc, anh vẫn luôn không có thói quen nói với người trong nhà, cho dù là giữa bạn bè với nhau, anh cũng rất ít khi nhắc tới.

Anh không nói, Nguyện Hạ lại không khống chế được thói quen đoán mò. Buổi sáng hôm nay, trong lúc dì đang dọn dẹp bàn ăn thì cảm khái một câu: “Mới chớp mắt một cái mà chỉ còn cách lễ tết có một tháng nữa thôi, thời gian thật sự trôi nhanh quá.”

Câu này mang đến linh cảm cho Nguyễn Hạ.

Cô vội vàng trở lại phòng, rất nghiêm túc đếm thời gian, cuối cùng toàn thân cảm thấy không ổn rồi.

Trong nội dung câu chuyện, sau khi Tống Đình Thâm nhận cơm hộp xong, khoảng chưa đến thời gian nửa năm, Tống thị sẽ xuất hiện nguy cơ, nguyên chủ không có biện pháp ngăn chặn sóng dữ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tống thị thất thế, cô căn bản không có bất cứ kinh nghiệm gì, còn chưa tốt nghiệp đã gả cho Tống Đình Thâm, chưa từng làm việc được ngày nào, cô không có khả năng giữ vững công ti. Hơn nữa, Tống thị có thể nói là đầu tư vào không ít hạng mục, binh bại như núi sập, khó có thể tưởng tượng được, sự nghiệp mà Tống Đình Thâm tốn tâm huyết gây dựng trong mười mấy năm lại có thể đổ vỡ trong một khoảng thời gian rất ngắn.

Trong tiểu thuyết cũng không miêu tả quá tỉ mỉ về khoảng thời gian này, cho nên cuối cùng là tình huống như thế nào, Nguyễn Hạ cũng không biết.

Dựa theo tuyến thời gian, hiện tại hẳn là thời điểm mà Tống thị xuất hiện nguy cơ.

Cho nên mới nói, ban đầu cô cho rằng đây chính là âm mưu, khẳng định có người động chân tay vào là do sức tưởng tượng của cô quá lớn, bởi vì hiện tại Tống Đình Thâm còn sống, nếu như Tống thị xuất hiện vấn đề, vậy thì đó là tình huống tất yếu diễn ra trên thị trường, thật ra cũng không có nhiều liên quan đến việc anh có ở đây hay không.

Nội dung câu chuyện quá mạnh mẽ, vốn cô nghĩ rằng Tống Đình Thâm còn sống, chỉ cần cô không đi ra ngoài du lịch, Tần Ngộ sẽ không xuất hiện, kết quả hắn vẫn xuất hiện tạo ra cảm giác tồn tại vài lần, gây thêm không ít chuyện phiền toái cho cô. Vốn cô nghĩ rằng Tống Đình Thâm còn sống, Tống thị sẽ không có vấn đề gì, nhưng hiện tại xem ra, cô giống như sắp bị vả mặt rồi.

Nguyễn Hạ quyết định chờ Tống Đình Thâm trở vềm nói bóng nói gió hỏi han một chút…

Tuy rằng cô cũng không biết bản thân có thể giúp đỡ việc gì.

Buổi tối, Nguyễn Hạ vẫn luôn chờ đợi Tống Đình Thâm trở về, đã sắp mười một giờ rồi, bình thường vào lúc này, cô và Vượng Tử đã sớm đi ngủ rồi.

Lúc Tống Đình Thâm đưa áo khoác cho Nguyễn hạ, anh vẫn rất ngạc nhiên: “Muộn đến thế này rồi sao em vẫn còn chưa ngủ?”

Nguyễn Hạ giống như một con ong mật chăm chỉ vậy, vừa giúp anh treo áo khoác lên, vừa giúp anh rót nước ấm, cuối cùng còn hỏi thăm: “Anh có đói bụng không? Em đi làm thức ăn khuya cho anh.”

Tống Đình Thâm vẫn rất hưởng thụ dáng vẻ cô bận bịu vì mình, tuy rằng anh cũng không quá đói, có điều hiện tại buổi tối lạnh, ăn chút gì đó làm ấm dạ dày cũng không tệ, anh gật đầu: “Được.”

Buổi tối mùa động, ăn một chén mì sợi nóng hôi hổi vẫn rất thoải mái.

Tống Đình Thâm uống hết sạch nước mì, mãi đến lúc cảm thấy trên người mình toát ra một lớp mồ hôi mỏng, lúc này anh mới cảm khái nói: “Có vợ thật tốt.”

Không đợi Nguyễn Hạ nói thêm gì, anh đã đứng dậy cầm bát đi về phía nhà bếp.

Nguyễn Hạ cũng đi theo anh vào phòng bếp, trong nhà có máy rửa chén, nhưng hiện tại chỉ có một cái bát, Tống Đình Thâm dứt khoát đứng cạnh bồn nước, động tác lưu loát nhanh chóng rửa sạch bát.

Cô đi đến phía sau Tống Đình Thâm, học theo tình tiết trong phim truyền hình, đưa tay ôm lấy thắt lưng anh từ phía sau, cọ cọ.

Không ai nói lời nào, cả hai đều phá lệ quý trọng giờ khắc này.

Buổi tối như vậy đối với Tống Đình Thâm mà nói là cực kì tốt đẹp, một chén mì nóng hổi, một cái ôm không tiếng động, đủ để có thể xua tan những mệt mỏi mà anh tích tụ suốt mấy ngày này.

“Hiện tại anh bề bộn nhiều việc, có phải là công ti xảy ra chuyện gì rồi không?” Nguyễn Hạ không thể không chủ động phá vỡ sự ấm áp lúc này, hỏi dò: “Em thấy mỗi ngày anh đều đi sớm về muộn, tuy rằng có rất nhiều chuyện em không hiểu được, có điều anh nói ra rồi cũng có thể khiến em an tâm hơn một chút, bằng không em sẽ nghi ngờ có phải anh có chuyện gì bên ngoài hay không.”

Đằng sau câu nói này chỉ đơn giản là cô có ý muốn xoa dịu bầu không khí một lúc, so với bất cứ ai, cô cực kì tin tưởng nhân phẩm của Tống Đình Thâm.

Tống Đình Thâm cúi đầu nở nụ cười: “Chỉ đối phó với em đã khiến anh bân rộn không làm được việc khác rồi, anh lấy đâu ra tâm tư và tinh lực để làm ra động tác có độ khó cao như thế này chứ, em đánh giá anh quá cao rồi.”

Cô thế mà lại nghĩ theo hướng này, tư duy logic của phụ nữ thật đúng là một quyển thiên thư mà cả đời này anh cũng không nghiên cứu thấu triệt.

Nguyễn Hạ siết chặt nắm đấm nện anh một cái: “Anh có ý gì đấy!”

“Được rồi, anh nói thật này.” Tống Đình Thâm vốn không có ý định nói cho Nguyễn Hạ biết, bởi vì chuyện này không thể nói rõ ràng trong một hai câu được, một khi không giải thích tốt được còn có thể khiến cho cô suy đoán lung tung rồi lo lắng, đó cũng không phải là kết quả mà anh muốn nhìn thấy, anh đắn đo trong lòng vài phút mới chậm rãi nói: “Mấy tháng trước anh đã đặt ra phương án và kế hoạch, công ti phải chuyển hình, tình trạng kinh tế hiện nay em cũng biết đấy, hoặc là công ti có thể đi lên đỉnh cao mới, hoặc là bước xuống dốc núi, mỗi một công ti đều sẽ trải qua khoảng thời gian như vậy, Tống Thị cũng không ngoại lệ. Nếu như Tống thị không tiếp tục tiến lên, thời đại phát triển nhanh chóng như vậy, rất nhanh sẽ bị công ti cùng ngành thay thế, trong thời gian này đương nhiên cũng sẽ không tránh khỏi việc phát sinh nguy cơ. Có điều em cứ yên tâm đi, anh có thể giải quyết được.”

Thật ra Nguyễn Hạ nghe cũng không hiểu lắm, có điều có thể xác định được việc, Tống thị quả thật là đang đối mặt với nguy cơ.

Đúng là không thể ngược lại với nội dung câu chuyện….

Như vậy, dựa theo tình hình phát triểu nội dung của câu chuyện, kết quả cuối cùng của Tống thị cũng sẽ giống như trong sách sao?

...

Bởi vì đã xác nhận được một vài sự việc rồi, cho dù cô có thẩ đổi kết cục Tống Đình Thâm mất mạng nhưng cũng có một vài việc đã xảy ra rồi, Nguyễn Hạ cảm thấy bản thân vẫn cần phải chuẩn bị trước tâm lí cho tình huống xấu nhất. Cô vẫn luôn như vậy, ở thế giới ban đầu, có rất nhiều việc còn chưa bắt đầu, cô đã nghĩ tới kết quả xấu nhất rồi, như vậy để đến lúc thật sự xảy ra chuyện rồi, cô cũng dễ dàng chấp nhận hơn một chút.