Xuyên Thành Cực Phẩm Tra Nam Trong Sách Niên Đại

Chương 53



Edit: Manh Manh

Sáng sớm mùa đông, bầu trời có chút xám xịt, nhiệt độ không khí rất thấp, lá khô sắp rụng trên cành kết một tầng sương trắng, nhìn qua khá lạnh lẽo. Có mấy chú chim, bay đến phương nam tránh rét, cũng có mấy chú, vẫn lưu lại xây tổ ở đây. Lông chim bị sương trắng làm cho ướt nhẹp, bèn tìm một nhánh cây khô ráo khác trốn đi, từng chút từng chút một chải vuốt lông trên người bản thân, chờ đến khi sương tan đi chúng mới chậm rãi bay về sào huyệt.

Mùa đông năm rồi rất lạnh, năm nay cũng không ngoại lệ, chẳng qua là có thể dự đoán trước, năm sau, gió xuân cải cách sẽ thổi tới. Tháng 12 năm 1978, nhà nước bắt đầu tiến hành.

Lúc Thẩm Kiêu trở về thì trời đổ mưa nhỏ, cậu không mang dù, một đường chạy về, khi đến ký túc xá thì quần áo đã ướt một nửa, trên tóc cũng nhỏ xuống vài giọt nước, cũng may sách cậu giấu trong quần áo vẫn còn nguyên vẹn, không bị thấm ướt.

Trương Thanh đưa cho Thẩm Kiêu cái khăn lông, ngữ khí không tốt lắm, “Cậu nói cậu đó, không biết đợi mưa tạnh rồi hãy trở về hay sao? Hôm nay lạnh như vậy, lỡ như bị cảm rồi cậu dễ chịu sao.”

Thẩm Kiêu nhận khăn lông rồi xoa xoa lên mái tóc, cởi quần áo ướt ra, đổi một bộ mới, chờ thân thể dần dần ấm lên cậu mới mở miệng nói, “Lúc đi được nửa đường thì trời mưa, tôi cũng có tìm cái mái hiên tránh mưa rồi, nhưng đợi mãi cũng không thấy tạnh, nghĩ mưa này cũng không phải là rất lớn, nên mới chạy về, không quan trọng.”

“Vậy cậu cũng không thể để bị xối một đường a, đến cổng trường có thể tìm bác bảo vệ mượn ô về.” Cổng lớn cách ký túc xá khá xa, Tưởng Chính Giai nhìn đối phương thay quần áo nói.

“Cũng không có bao xa mà, chạy nhanh khoảng năm phút là đến rồi, nếu đi mượn ô thì lát nữa còn phải ra ngoài ký túc xá một chuyến, phiền lắm.” Kỳ thật lúc vừa đến cổng trường, bác bảo vệ có cầm ô ra cho cậu, chỉ là Thẩm Kiêu cự tuyệt, bởi vì nếu che ô, dùng một bàn tay thì có khả năng sẽ không che kín được quyển sách trong quần áo, cậu lo sách sẽ bị thấm ướt.

Vương Húc bưng tới một ly nước ấm, đưa cho Thẩm Kiêu, “Bỏ đi, bỏ đi, lần sau ra cửa nhớ rõ phải mang theo ô, mùa đông ở Kinh Thị cũng giống như cảm xúc vậy đó, đôi khi sẽ có mưa tuyết hỗn loạn. Tới, uống ly nước ấm, làm ấm người trước cái đã.”

“Cảm ơn Húc ca.”

Chờ đến khi toàn thân đã hoàn toàn khô ráo, Thẩm Kiêu mới cẩn thận xoa xoa phong bì của quyển sách trên bàn. Quyển tiểu thuyết đầu tiên cậu phiên dịch, đã xuất bản rồi. Hôm nay cậu đến chổ nhà xuất bản đi một chuyến, lấy về hai ngàn đồng và hai quyển sách. Cậu cẩn thận bỏ một quyển vào trong ngăn kéo, quyển còn lại thì nhét vào kệ sách.

Đường phố náo nhiệt, có mấy cửa hàng bán bánh quẩy sữa đậu nành, bánh bao, mỗi con phố là có một tiệm, đầu hẻm còn bán bánh nướng, hoành thánh. Lần trước Sở Ngự đi Tây Bắc, pin năng lượng mặt trời đã bắt đầu đi vào hoạt động, nên hắn đặc biệt đi đo số liệu một chuyến.

Mùi hoành thánh và bánh nướng, phủ đầy toàn bộ ngõ nhỏ. Nắp nồi mở ra, hơi nóng chậm rãi bay lên, trùm lên quán nhỏ một tầng sương mờ.

“Tần thúc, cho tôi một chén hoành thánh, một cái bánh nướng nhân thịt bò.” Sở Ngự đến quầy hàng trước nói với ông chủ đang gói hoành thánh.

Ông chủ quầy hàng ngẩng đầu thấy người đến là Sở Ngự, kinh hỉ vô cùng, “Nha, Tiểu Sở a, trở về khi nào đấy?”

“Là hôm qua ạ.”

“Nga, là vậy a, thế cậu tìm chỗ ngồi trước đi, tôi làm cho cậu ngay.”

Sở Ngự gật gật đầu, khẽ cười nói, “Được, cảm ơn Tần thúc.”

Tần thúc vẫy vẫy tay, “Khách khí gì chứ, đều là đồng hương cả mà.”

Vài phút sau, hoành thánh và bánh nướng được bưng lên bàn. Da hoành thánh rất mỏng, nhưng hương vị lại rất tốt, nhân bánh nướng cũng khá đầy đủ, uống vào một ngụm canh, cả người liền ấm áp lên không ít.

Cơm sáng xong xuôi, Sở Ngự về lại viện nghiên cứu. Lần này đo lường số liệu mất khoảng nửa tháng, số liệu rất nhiều, cách một đoạn thời gian hắn sẽ phải sửa sang, phân tích lại. Bất luận thời đại nào, khai phá năng lượng mặt trời đều là một đầu đề quan trọng, Sở Ngự biết rõ tầm quan trọng của nó, cũng biết việc nắm giữ kỹ thuật khai phá năng lượng mặt trời đối với một quốc gia quan trọng như thế nào, cho nên hắn đặc biệt đi Tây Bắc nửa tháng để đo lường số liệu.

Đèn trong phòng thí nghiệm đã sáng nhiều ngày đêm, hoa tuyết phiêu du ngoài cửa sổ cũng không thể kinh động người bên trong.

...

Thẩm Kiêu xuất thần nhìn đơn đăng ký trước mắt, ngây người một hồi lâu, cậu vẫn không nhúc nhích.

Hạ Lận Khải bỏ thêm hai khúc củi vào lò than, rồi rót cho Thẩm Kiêu ly trà, “Em cũng biết, muốn học ngôn ngữ hay phiên dịch đều phải dung nhập vào hoàn cảnh mới để học thâm sâu hơn, lần này nhà trường cho ta bốn danh ngạch đề cử, ta hy vọng em có thể ra ngoài học hỏi.” Ông đẩy chén trà qua, nói tiếp, “Em cũng không cần lo lắng vấn đề chí phí, đến lúc đó nhà trường sẽ trợ cấp cho các em.”

Cổ họng có chút khô khốc, yết hầu Thẩm Kiêu lên lên xuống xuống mấy lần, cậu chậm rãi tìm về thanh âm của bản thân, “Lão sư, cái này cần phải đi bao lâu?”

“Cũng khó mà nói, bốn năm năm, hai ba năm, không nói rõ được, còn phải xem tình huống cụ thể, nếu em học tốt thì cũng có thể tốt nghiệp sớm.” Hạ Lận Khải nhấp một ngụm trà, trả lời.

Thẩm kiêu nghe xong, lẩm bẩm vài tiếng, “Bốn năm năm, hai ba năm.”

“Ừ, bây giờ em còn nhỏ, nên đi ra ngoài học nhiều một chút, em xem hiện tại những người trong bộ ngoại giao đó có người nào mà không đến quốc gia khác ở mấy năm.” Hạ Lận Khải kỳ vọng rất cao vào Thẩm Kiêu, đối phương có thiên phú lại khắc khổ, tính tình cũng tốt. Ông hy vọng nhìn thấy được tương lai tươi đẹp của Thẩm kiêu, cũng hy vọng Thẩm kiêu có thể cho Hoa Quốc thêm một ít mặt mũi, “Hoa Quốc cần nhân tài, đối ngoại hay đối nội đều cần, hiện tại đối ngoại quá ít người, em có nguyện ý đi thử không?”

Thẩm kiêu lẳng lặng nhìn than củi đỏ bừng trong chậu, không lên tiếng. Hạ Lận Khải cũng không thúc giục cậu, ông cầm chén trà, chậm rì rì uống từng ngụm.

Than củi không tốt lắm, thiêu ra rất nhiều tàn lửa. Nhảy tới nhảy lui, xoạt xoạt, có chút phiền não. Thẩm kiêu nhịn không được phải nhắm mắt lại một lát, độ ấm quá cao, làm cậu có chút nóng. Một đóm tàn lửa nhảy tới chổ đơn đăng ký, Hạ Lận Khải liền cầm lên, cứu thoát nó khỏi tàn lửa.

“Lão sư, em có thể trực tiếp viết ở chổ thầy được không?” Một lát sau, giọng của Thẩm Kiêu truyền đến, nghe rất nhẹ, như có như không.

Hạ Lận Khải đưa xin thư cho đối phương, “Vào thư phòng viết đi, viết xong lấy sách đè lên bàn là được.”

“Vâng.”

Tuyết bay đầy đường, trận tuyết này khá lớn, mặt Thẩm kiêu bị lạnh đến hồng hồng, có điều cậu cũng không để ý, một lòng một dạ bước về phía trường học.

Tuyết đầu mùa năm nay không kinh diễm như năm rồi, làm Thẩm Kiêu cảm thấy có chút giống với chocolate, mang theo nỗi chua xót, nhưng lại không hoàn toàn giống, bởi vì lúc cậu ăn chocolate, tâm rất ngọt ngào.

Đường dây điện thoại trong ký túc xá vẫn loanh quanh lòng vòng như cũ, Thẩm kiêu phủi phủi tuyết trên người, bước vào buồng điện thoại. Đầu ngón tay ấn xuống một đám số, hợp thành dãy số cậu nhớ kỹ trong lòng, Thẩm kiêu cầm lấy ống nghe, tiếng bíp bíp làm tim cậu đập nhanh hơn không ít, cũng mang nỗi buồn bực đang vờn quanh trong lòng cậu đi.

Điện thoại vang lên một phút, đã tự động ngừng, Thẩm kiêu buông điện thoại xuống, về ký túc xá.

Nước ấm xối lên người rất thoải mái, bọt nước từ trên mặt chảy xuống mặt đất, tích táp.