Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại

Chương 42: Chứng mù mặt



Đã một giờ sau khi tất cả các buổi biểu diễn kết thúc.

Bởi vì màn trình diễn của Thiệu Bắc là đặc sắc nhất, thậm chí còn giành được một giải thưởng.

Theo một cách đặc biệt như vậy, trường tiểu học thôn Đại Đông lần đầu tiên lọt vào tầm nhìn của mọi người.

Thôn Đại Đông tuy không phải là thôn hẻo lánh nhất trong huyện nhưng khá thưa thớt, không ngờ lại có thể sáng tạo ra một tiết mục tuyệt vời như vậy.

Phải biết rằng các buổi biểu diễn ở các thị trấn khác về cơ bản là học sinh trường học trong thị trấn.

Trước đây có sự kiện gì cũng là các trường trên huyện và thị trấn tham gia.

Không ngờ năm nay lại bị một tiết mục của trường tiểu học trong thôn đánh vỡ.

Ngoài ý muốn là ngoài ý muốn, nhưng vẫn phải thừa nhận rằng màn trình diễn của Thiệu Bắc thực sự rất tốt.

Cô bé đã nhận được giải thưởng và cũng đủ điều kiện để theo học miễn phí tại một trường nghệ thuật.

Học sinh được chọn theo cách này có thể đi học tự do vào cuối tuần mà không phải đóng tiền.

"...Trong tương lai, nếu có nhu cầu về các diễn viên và vũ công trẻ tuổi, trường học của chúng tôi sẽ thông báo cho các bạn. Hãy cố gắng luyện tập, tương lai có cơ hội có thể đi biểu diễn và thậm chí có thể xuất hiện trên TV."

"Con biết rồi, con sẽ chăm chỉ luyện tập." Thiệu Bắc lập tức hưng phấn đáp.

Đây là lần biểu diễn thực sự thứ hai của cô bé trên sân khấu, và cô bé đã yêu cảm giác này rồi.

Mặc quần áo đẹp, đứng trên sân khấu và thu hút sự chú ý của mọi người.

Cô bé thích cảm giác này lắm.

Đóng vai cũng rất vui, lại hy vọng sẽ được biểu diễn nhiều hơn trong tương lai.

Sau khi chào hỏi xong, Mục Kinh Trập mang hai đứa trẻ đi.

Quý Bất Vọng đang chờ xem liệu mình có thể gặp Mục Kinh Trập ở góc cua hay không, liền tập trung vào mái tóc ngắn, nhìn một chút thấy ngay cái đầu tròn và đôi tai thỏ.

Chính là hai đứa trẻ đó!

Trong nháy mắt bọn họ đã tới trước mặt, Quý Bất Vọng chuẩn bị động thủ, muốn nhéo tai thỏ.

Thiệu Trung cảnh giác lùi lại, nhưng vô tình làm đôi tai thỏ rơi xuống đất.

Quý Bất Vọng: "..."

"Thực xin lỗi." Quý Bất Vọng vội xin lỗi, sao anh cứ làm sự tình rối ren lên thế này?

Nói xong cúi người nhặt lên, Mục Kinh Trập cũng vừa vặn nhặt lên, đầu hai người đột nhiên va vào nhau.

Mục Kinh Trập cảm thấy mọi thứ trước mắt đều tối đen, trong lòng bất lực đến cực điểm.

Cô vừa mới chú ý đến Quý Bất Vọng, tính nói chuyện với anh, nhưng anh ta lại đã kéo chiếc kẹp tóc thỏ của Thiệu Trung ra.

Đây thực sự là một người đàn ông kỳ lạ.

Mục Kinh Trập che đầu và nhìn Quý Bất Vọng, "Anh đang làm cái quái gì vậy?"

Vừa mới nói xong, liền thấy Quý Bất Vọng nhìn chằm chằm cô, "Là cô, tôi thấy cô."

Hai mắt đầy sự kinh hãi.

Mục Kinh Trập: "... Gần như vậy, anh đương nhiên nhìn thấy tôi."

"Không phải, cô..." Quý Bất Vọng bị sốc đến không nói nên lời.

Khi va vào đầu Mục Kinh Trập, đầu anh ong ong, sau đó nghe thấy một giọng nói chỉ có hôm nay mới để lại cho anh ấn tượng sâu sắc.

Đã tìm được rồi.

Anh không đợi được ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy khuôn mặt trước mặt.

Anh thực sự nhìn thấy rõ.

Lông mày, mắt, mũi, miệng và cằm của cô ấy có thể nhìn thấy rõ ràng.

Nó không còn là một vệt mờ, mà tất cả đều được nhìn thấy rõ ràng.

Đây là lần thứ hai anh nhìn rõ mặt một người.

Quý Bất Vọng nhất thời thở dốc, miễn cưỡng chớp mắt nhìn Mục Kinh Trập, sợ lại lập tức trở nên mờ mịt.

Mục Kinh Trập bị ánh mắt vừa tập trung vừa nóng bỏng của anh làm cho không thoải mái, "Trên mặt tôi có gì sao?"

"Không có." Quý Bất Vọng đắc ý trả lời, chân thành cảm khái nói: "Thật đẹp."

Mắt là mắt, mũi là mũi, khuôn mặt rõ ràng là đẹp.

Thiệu Bắc cùng Thiệu Trung đồng thời ngẩng đầu lên.

Mục Kinh Trập xấu hổ: "... Anh không phải là đang tán tỉnh tôi?"

"Không, tất nhiên là không." Quý Bất Vọng vội vàng trả lời, cuối cùng chớp mắt một cái.

Sau khi chớp mắt, anh phát hiện khuôn mặt của Mục Kinh Trập vẫn đang hiển thị rất rõ ràng trước mặt anh.

Ngay lúc đó, Quý Bất Vọng đã nghi ngờ rằng bệnh của mình đã được chữa khỏi, nhưng khi nhìn người khác, nó vẫn còn mờ mịt.

Tất cả hoàn toàn mơ hồ, chỉ có khuôn mặt của Mục Kinh Trập là rõ ràng.

Trái tim của Quý Bất Vọng đập nhanh đến độ như nhảy ra ngoài, anh hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại.

"Xin lỗi, tôi nhất thời cao hứng vì có thể nhìn thấy cô."

Những khuôn mặt lần đầu tiên anh nhìn thấy rõ ràng là của cha mẹ mình, nhưng sau khi nhìn rõ rồi thì không bao giờ gặp lại nữa, vì đã đến lúc xa nhau.

Trong vòng chưa đầy một phút, thế giới của anh lại trở nên mờ ảo.

Cho đến hôm nay.

Quý Bất Vọng không nỡ rời mắt.

Mục Kinh Trập nhìn Quý Bất Vọng, một suy đoán nhanh chóng lóe lên trong đầu cô, "Anh không phải là mắc chứng mù mặt chứ?"

Cô chỉ hỏi một cách tình cờ, nhưng Quý Bất Vọng lại giật mình.

"Cô..." Anh nhìn chung quanh, "Làm sao cô biết?"

Bệnh này ngày nay ít được biết đến.

Không ai biết về căn bệnh của anh ngoại trừ những người thân thiết nhất với anh.

Một căn bệnh kỳ lạ như vậy, ngoài việc thu hút rất nhiều ánh mắt tò mò, dò hỏi, thì cũng sẽ thu hút rất nhiều ác ý, đùa thì không sao, nhưng sợ là ác ý thật.

Cho nên anh cho tới bây giờ đều muốn che giấu, lấy cận thị làm cái cớ, cũng không có ai hoài nghi, không ngờ Mục Kinh Trập lại biết?

Mục Kinh Trập: "..."

Cô chỉ đoán như vậy thôi, không ngờ lại đoán trúng đúng không?

Ngoài đời, cô chưa từng gặp qua ai bị mù mặt nghiêm trọng, nhưng cô đã xem nhiều phim truyền hình và tiểu thuyết nên tương đối bình tĩnh.

"Tôi tùy tiện nói thôi, không ngờ tới anh thực sự bị, khó trách trước kia anh lại kì quái như vậy."

Mục Kinh Trập liếc anh một cái, "Không tiện nói sao?"

Quý Bất Vọng gật đầu lia lịa.

Nó không chỉ bất tiện, mà còn là một vấn đề lớn.

Một số người có thể cho rằng chỉ là không nhìn rõ mặt thôi, cũng không phải vấn đề gì lớn, nhưng lại không biết đằng sau đó ẩn chứa bao nhiêu rắc rối, phiền toái.

Không thể nhìn thấy biểu cảm của mọi người, không thể nhìn thấy cảm xúc của mọi người, không thể hài lòng với họ và không thể phân biệt tốt, xấu ở người khác.

Vì chứng mù mặt* nên từ nhỏ anh đã khác với những người khác, ra ngoài luôn không an toàn, đáng buồn là anh còn không nhớ nổi mặt cha mẹ mình.

(prosopagnosia- một chứng bệnh liên quan đến tổn thương hệ thần kinh của con người hay còn biết là chứng mù khả năng nhận diện (face blind))

Không phải là không đi khám, nhưng không có cách nào chữa được cả.

Nhưng vì thân phận đặc biệt, anh phải ra ngoài suốt và tiếp xúc với nhiều người, cũng nhớ kĩ được vài người.

Cuối cùng, cũng chỉ có thể rèn luyện khả năng của các giác quan khác, hợp tác với thính giác và khứu giác, đối mặt tích cực và ghi nhớ mọi người bằng cách ghi nhớ tóc, cơ thể, chuyển động, âm thanh và một số đặc điểm, chẳng hạn như chuyển động đi bộ của nốt ruồi.

Anh đã rèn luyện từ nhỏ, luôn tập luyện rất nhiều, cho dù mọi người trở nên béo và gầy, đầu tóc và quần áo sẽ luôn khác nhau, thì vẫn có giọng nói để phân biệt.

Nhờ sự giúp đỡ của người nhà, dưới tình huống bình thường, anh sẽ không phạm sai lầm, người ngoài cũng không biết anh có vấn đề này.

Để anh ấy nhận ra mình ngay từ cái nhìn đầu tiên, bố mẹ anh ấy đã đeo những chiếc cặp tóc và đồng hồ mang tính biểu tượng hơn mười năm, giữ nguyên kiểu tóc và dáng người, đồng thời tạo ra tiếng động nhanh nhất để giải tỏa lo lắng cho anh, đồng thời luôn ở bên anh.

Ông nội đổi tên cho anh thành Bất Vọng ( không quên), mong cháu không quên cha mẹ, cũng mong cháu mau khỏi bệnh.

Nhưng cuối cùng cha mẹ đều không còn, anh vẫn không nhớ rõ, thậm chí nhìn không rõ mặt của chính mình.

Hơn 20 năm trôi qua, trong đầu anh lưu trữ rất nhiều âm thanh, thân thể, kiểu tóc thông tin, nhưng chỉ có hai khuôn mặt.

Cho đến bây giờ, có một khuôn mặt thứ ba.

Cảm giác này thật phấn khởi và hạnh phúc.

Trong sự làn sương mơ hồ, có một khuôn mặt giống như ngọn hải đăng, soi sáng thế giới của anh và sáng rực trong tâm trí anh.

Không ai hiểu được cảm giác này, chỉ có bản thân anh hiểu nó.

Bất kể có bao nhiêu người, anh ta có thể nhìn thấy cô trong nháy mắt.

Anh không còn sợ không tìm được người nữa.