Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại

Chương 184: Không theo nữ tắc



"Anh..." Mục Kinh Trập không biết nên đáp lại lời của Quý Bất Vọng như thế nào, ngẩng đầu liền thấy Lý Chiêu Đệ đã trở lại: "Mẹ!"

Nhanh chóng nhận lấy đồ ông chủ đưa, không thèm quay đầu lại, chỉ qua hướng của Quý Bất Vọng kêu 'Anh trả tiền', sau đó kéo Lý Chiêu Đệ còn đang muốn chào hỏi Quý Bất Vọng rời đi.

Nếu cô không rời đi, cô sẽ bị choáng ngợp mất, khí chất của Quý Bất Vọng quá tuyệt và anh lại quá đẹp trai, cô cũng chỉ là một người phụ nữ, nhất định sẽ bị hớp mất hồn.

Quý Bất Vọng nhìn bóng lưng của Mục Kinh Trập và cười: "Bị dọa rồi."

Mục Kinh Trập đưa Lý Chiêu Đệ trở lại thôn Đại Đông, mái tóc xoăn và chiếc kính râm lớn của Lý Chiêu Đệ ngay lập tức trở thành tâm điểm chú ý của người trong thôn.

Mục Kinh Trập nhìn Lý Chiêu Đệ vừa thỏa mãn vừa bắt đầu trò chuyện và khoe khoang với người trong thôn, lắc đầu và về nhà trước.

Vừa về đến nhà đã thấy Thiệu Kỳ Dương nấu rất nhiều món, món nào cũng là món cô và bọn trẻ yêu thích.

Thấy Mục Kinh Trập vừa mới trở về, Thiệu Kỳ Dương thở phào nhẹ nhõm, thấy vẫn còn thời gian, anh sửa soạn bản thân và thay quần áo mới.

Cẩn thận cất sợi dây chuyền vào túi, thầm cầu nguyện nhất định phải thành công, Thiệu Kỳ Dương đi mời đám người Mục Kinh Trập đi ăn tối, nhưng còn chưa kịp ngồi xuống, Triệu Lan đã tìm đến cửa.

Bà ta không đến một mình, bên cạnh còn có Thiệu Kỳ Vân, sau lưng là một đoàn người anh cả Thiệu và chị dâu Thiệu.

Triệu Lan và những người khác đến mà không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, vừa đến đã hung hăng xông vào, bọn hắn vừa bước vào, Thiệu Kỳ Dương đã cảm thấy có gì đó không ổn.

"Sao các người lại đến đây?"

Triệu Lan liếc mắt nhìn Thiệu Kỳ Dương: "Hôm nay chúng ta không tìm ngươi, ngươi đi qua một bên, để Mục Kinh Trập đi ra ngoài."

"Bà muốn làm gì?" Thiệu Kỳ Dương nghiến răng nhìn Thiệu Kỳ Vân: "Thiệu Kỳ Vân, thấy mặt ngươi đều không có chuyện gì tốt, ngươi lại giật dây chuyện gì nữa? Quên lời cảnh cáo trước đây của ta rồi sao? Không sợ lại bị đánh nữa à."

"Thiệu Kỳ Dương, ngươi la hét cái gì? Ngươi còn dám mắng em gái của mình, cái thứ ăn cây táo rào cây sung*, lòng lang dạ sói**. Không phải nói không muốn nhận ta làm mẹ sao? Bây giờ quản nhiều như vậy làm gì."

( Ăn cây táo rào cây sung: để chỉ những người hưởng đặc ân nơi này nhưng lạ̣i đi làm lợi cho nơi khác.



Lòng lang dạ sói: kẻ có tâm địa độc ác, thâm hiểm.)

Triệu Lan nhìn thấy Thiệu Kỳ Dương liền tức giận, nhưng bây giờ Thiệu Kỳ Dương không quan trọng, coi như bà ta chưa sinh ra đứa con trai này đi, Triệu Lan nghĩ xong đẩy Thiệu Kỳ Dương ra một bên, nhìn về phía Mục Kinh Trập đi tới.

"Ta tới tìm Mục Kinh Trập."

Mục Kinh Trập hếch cằm: "Muốn nói cái gì? Còn dẫn theo nhiều người như vậy?"

"Vẫn là chuyện lần trước ta đã nói qua, trả bọn trẻ Thiệu Đông lại cho ta, ta không cho phép ngươi mang theo bọn chúng lấy chồng."

"Bà dẫn theo nhiều người như thế này là muốn cướp bọn nhỏ về?" Mục Kinh Trập quả nhiên nói: "Vậy trước hết tôi cũng nói luôn, mặc kệ bà có qua đây bao nhiêu lần, dẫn theo bao nhiêu người thì tôi vẫn như cũ, chuyện đó là không thể nào."

"Chị cũng không phải mẹ ruột của bọn chúng, vì cái gì mà bám chặt lấy năm đứa trẻ không thả? Hôm nay chúng tôi tới đây, bất luận thế nào cũng sẽ đem bọn trẻ về."

Thiệu Kỳ Vân ở bên cạnh lên tiếng, giọng điệu rất hùng hổ, nhìn về phía đám trẻ Thiệu Đông sau lưng Mục Kinh Trập, hai mắt sáng lên.

Trước đây, Thiệu Kỳ Vân không quan tâm đến đám người Mục Kinh Trập, cũng lười nghe Triệu Lan nói huyên thuyên, mãi cho đến khi xem bộ phim của Thiệu Bắc trong rạp chiếu phim lần trước, rồi lại nhìn thấy quảng cáo của Thiệu Bắc trên TV.

Sau khi chú ý đến điều này mới phát hiện rằng ngay cả Thiệu Nam cũng lên TV, tham gia chương trình gì đó, nghe Triệu Lan nói có các giáo sư nổi danh của trường cao đẳng và đại học ở thủ đô thường viết thư và gửi sách cho Thiệu Nam, hơn nữa còn tranh giành nhau làm giáo viên cho Thiệu Nam.

Thiệu Kỳ Vân cũng nhìn thấy Thiệu Đông mua một chiếc vòng tay bằng bạc, nghe cuộc trò chuyện của cậu với nhân viên giao dịch, cậu là mua cho mẹ.

Điều đó có nghĩa là gì? Một đứa trẻ mới bao lớn đã có thể mua một chiếc vòng bạc mà cô ta thậm chí không thể mua được? Chứng tỏ rằng nhà máy trong tay cậu thật sự hái ra tiền, cộng thêm lần trước thấy cuộc phỏng vấn, nhìn Thiệu Bắc và Thiệu Trung đều có triển vọng, không một đứa trẻ nào trong số năm đứa trẻ bị bỏ lại phía sau, cô ta liền động lòng.

Sau khi hỏi Triệu Lan cặn kẽ, càng hỏi càng kinh ngạc, giống như Triệu Lan nói, cục vàng ở sát bên cạnh cô ta, vì sao lại không mang về? Nếu giữ mấy đứa trẻ trong tay và dùng chúng để kiếm tiền, cô ta đâu cần phải rửa chén để kiếm tiền, chiếc vòng bạc kia cũng sẽ đeo trên tay cô ta.

Xét về thân phận, Mục Kinh Trập là mẹ kế, không có thân thiết như người cô là Thiệu Kỳ Vân, theo lý thì Mục Kinh Trập có chỗ nào xứng với vòng tay bạc đó, tay của cô ta mới xứng.

Sau khi rửa bát một thời gian, tay của cô ta trở nên thô ráp, thường xuyên bị người khác trêu chọc, trong quán nhỏ như vậy cũng không gặp được người có tiền, cô ta cũng muốn bỏ từ lâu.



Nếu có thể giữ bọn trẻ trong lòng bàn tay thì sẽ khác, có thể dùng bọn chúng để kiếm tiền, nhận thêm vài cái quảng cáo cho Thiệu Bắc, sau đó để cô bé đóng phim, tiền kiếm được so với lúc cô ta rửa chén còn nhiều hơn gấp bao nhiêu lần, ăn ngon mặc sướng cũng không phải vấn đề.

Hơn nữa cô ta lại xinh đẹp như vậy, thật ra làm người nổi tiếng cũng không phải là không thể, sau đó cô ta sẽ có cơ hội gặp được đàn ông giàu có, hoặc gặp được người nổi tiếng cũng không tệ, những người này đều là những người có tiền.

Sau khi Thiệu Kỳ Vân hạ quyết tâm, cô ta và Triệu Lan đã nghĩ đến việc giành lại mấy đứa trẻ, Triệu Lan có chút sợ hãi và nói ra những gì Thiệu Nam đã đe dọa bọn họ trước đây.

Nhưng Thiệu Kỳ Vân hoàn toàn không để trong lòng, chỉ nói không cần sợ mấy lời uy hiếp của bọn chúng, chỉ là lời nói suông, Thiệu Đông và Thiệu Tây lớn nhất cũng chỉ mới tám tuổi, còn lâu mới mười tám tuổi, bọn chúng vẫn chưa là vị thành niên, với tư cách là người giám hộ, quyền nuôi dưỡng liền nằm trong tay bọn họ, quyền định đoạt cũng vậy.

Thiệu Kỳ Vân lên kế hoạch cẩn thận, không giống như Triệu Lan, cô ta chỉ chiến đấu trong những trận chiến đã chuẩn bị sẵn, sau khi trở lại thôn Đại Đông một lần nữa, điều đầu tiên cô ta làm là mang theo lễ vật cùng với Triệu Lan trực tiếp đến gặp các trưởng lão gia tộc có tiếng nói trong thôn, cũng như những người muốn đối phó với đám người Mục Kinh Trập, mời bọn họ đến để chủ trì công đạo.

Mục Kinh Trập bây giờ ở thôn Đại Đông rất nổi tiếng, nhiều người thích cô, nhưng cũng có người nhìn cô không vừa mắt, hoặc là những người từng đắc tội với Mục Kinh Trập.

Mọi việc diễn ra tốt đẹp, sợ rằng Mục Kinh Trập có nhiều người ủng hộ và bên cô ta có quá ít người ở đây, Thiệu Kỳ Vân đã nhờ Triệu Lan tìm thêm vài người bên nhà mẹ đẻ, lúc này mới hùng hùng hổ hổ kéo đến tìm một lời giải thích.

Thiệu Kỳ Vân đã chuẩn bị sẵn sàng, bám lấy việc Mục Kinh Trập không phải mẹ ruột của bọn trẻ, kết hợp với chuyện Mục Kinh Trập muốn kết hôn, buộc Mục Kinh Trập phải buông tay.

Lúc trước vứt bỏ bọn trẻ Thiệu Đông một cách dễ dàng như vậy, bây giờ thấy bọn nhỏ có tiền đồ lại muốn cướp lại, làm sao Mục Kinh Trập có thể để chúng quay về, bọn trẻ nghe xong cũng bị chọc giận.

Đi cùng đám người Triệu Lan tới đều là những người 'Đức cao vọng trọng'* vẫn cảm thấy bản thân rất có lý, quan niệm rất sâu sắc, tư tưởng truyền thống, cứ nói tới nói lui một câu: "Làm con cháu, dù thế nào cũng phải hiếu thuận với ông bà cha mẹ, mấy đứa bé nên quay về, Triệu Lan nuôi lớn chúng nó cũng không dễ dàng gì."

( Đức cao vọng trọng: Lời ca tụng những người có đạo đức cao cả, được người ta quý trọng.)

So với mẹ hiền con hiếu, bọn họ càng coi trọng lòng hiếu thảo của con cái hơn, theo cách nhìn của bọn họ, đám trẻ Thiệu Đông có tiền đồ, mặc kệ Triệu Lan trước đây đã nuôi dạy bọn chúng như thế nào, dù sao cũng đã nuôi lớn chúng, bọn chúng cũng không thể vong ơn bội nghĩa* làm những con sói mắt trắng.

( Vong ơn bội nghĩa: Đó là những kẻ sống chỉ biết mình, quên đi ân tình của những người đã giúp chúng vượt qua hiểm cảnh.)

"Chúng tôi cũng đã phân gia rồi, bây giờ cũng có thể tự lập, không cần bà ấy nuôi dưỡng, đã tách ra rồi thì căn bản không có lý gì cưỡng ép đoàn tụ cả, tôi cũng chưa từng nghe nói qua."

Thiệu Đông hiện tại đã tự tin rất nhiều, tuy rằng tình trạng nói lắp vẫn chưa cải thiện được nhưng cậu vẫn không ngại lên tiếng nữa, có nhiều người cũng mặc kệ, cậu ngừng khoảng nửa phút rồi giải thích rõ ràng: "Hiện tại chúng tôi sống với mẹ rất tốt, không cần người ngoài phải quan tâm."

"Mục Kinh Trập không tuân theo nữ tắc, dây dưa với đàn ông lâu như vậy, chẳng mấy chốc sẽ kết hôn, như vậy thì có gì tốt?" Lời nói của Thiệu Kỳ Vân sâu xa: "Thiệu Đông, cháu phải nhìn xa vào, bà nội với cô đều vì lợi ích của các cháu."