Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại

Chương 178: Chiếc mũ màu xanh



Sau khi Thiệu Kỳ Dương đưa ra quyết định, đêm đó anh đã suy nghĩ kỹ, cảm thấy nói thẳng ra có lẽ không hay, nhưng có thể từng bước một đưa ra gợi ý để Mục Kinh Trập thực sự nhận ra ý đồ và sự nghiêm túc của anh.

Tranh thủ ngày nghỉ, Thiệu Kỳ Dương quyết định cố gắng một chút.

Nhịn lâu như vậy, cuối cùng quyết định đi bước đầu tiên, Thiệu Kỳ Dương hưng phấn đến ngủ không được.

Nửa đêm sau khi ngủ say, không biết có phải là cắn rứt lương tâm hay không, không hiểu sao lại mơ thấy Thiệu Kỳ Hải, hình như là khi còn bé bọn họ đi chợ mua được một cái mũ.

Vì nhà nghèo không có tiền mua hai chiếc mũ cho nên sau đó anh ấy đưa chiếc mũ đó cho anh trai mình.

Đây là chuyện cũ đã lâu, Thiệu Kỳ Dương cũng không biết tại sao mình lại mơ thấy nó, càng kỳ quái chính là nửa sau của giấc mơ.

Anh nhớ rõ ràng chiếc mũ đó là một chiếc mũ màu xanh quân đội rất bình thường, nhưng không hiểu sao màu sắc của chiếc mũ trong giấc mơ lại thay đổi, trở thành màu xanh lục, xanh đến chói mắt.

Lúc còn nhỏ khi đội chiếc mũ lên đầu anh trai, anh trai rõ ràng rất cảm động, nhưng trong giấc mơ, sau khi đội mũ lên, sắc mặt anh trai anh thay đổi rõ rệt, hắn cởi mũ ra và dẫm chiếc mũ liên hồi, sau đó còn muốn đánh chết anh, liền xông về hướng anh.

"Anh, đừng..."

Thiệu Kỳ Dương ngã xuống, bị giấc mơ làm cho sợ hãi tỉnh dậy, nhìn bầu trời đã bừng sáng, Thiệu Kỳ Dương thở phào nhẹ nhõm.

"Cũng may là mơ."

Đây là lần đầu tiên Thiệu Kỳ Dương mơ thấy Thiệu Kỳ Hải, nhưng giấc mơ có chút kỳ quái, anh tỉnh lại rồi vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

Thiệu Kỳ Dương ngồi ngây ra một lúc, cười khổ một tiếng.

Nói tới nói lui cũng là anh muốn hành động, nhưng lại cảm thấy có lỗi với anh trai, cho nên mỗi ngày đều nghĩ tới dẫn đến đêm nằm mơ, tất cả đều là do áy náy mà ra.

"Anh hai, anh đừng trách em, chờ sau này em xuống dưới sẽ tạ lỗi với anh, làm trâu làm ngựa cho anh."

Mùng hai tết, thôn Đại Đông theo phong tục sẽ ăn chè trôi nước, Mục Kinh Trập từ sớm đã dậy nấu chè, nặn 12 cái bánh trôi nước, lại cho thêm ít rượu cất, mùi hương bay ra thơm nức mũi.

"Nào, mỗi người một bát, mỗi người hai cái bánh."

Sau khi ăn xong chè trôi nước, Mục Kinh Trập đưa bọn trẻ về nhà mẹ đẻ, đám người Lý Chiêu Đệ cũng đợi đã lâu.

Thiệu Kỳ Dương bị bỏ lại một mình ở nhà, anh đi dạo quanh nhà, suy nghĩ một lúc rồi ra chỗ cây táo trước nhà, làm một cái xích đu đơn giản.



Mùa hè năm trước, Mục Kinh Trập đang ngủ trưa dưới gốc cây táo, anh tình cờ nghe thấy cô nói giá như mà có một chiếc ghế treo để có thể nghỉ trưa ở đây thì tốt biết mấy.

Thiệu Kỳ Dương tạm thời không thể làm ghế treo và không có chỗ mua, vì vậy anh ấy đã làm xích đu trước, rồi từ từ làm ghế treo.

Thiệu Kỳ Dương chờ Mục Kinh Trập bất ngờ, nhưng khi Mục Kinh Trập trở lại, kinh ngạc cũng kinh ngạc, nhưng cô không tự mình đi lên thử mà để Thiệu Bắc ngồi lên.

"Tiểu Bắc, mau lên ngồi thử, trước đây con thích nhất cái này mà."

"Thiệu Kỳ Dương, cảm ơn cậu, Tiểu Bắc lúc trước nói con bé muốn có một cái, tôi còn chưa kịp làm mà cậu đã làm rồi."

"Cảm ơn chú, cháu rất thích nó." Thiệu Bắc nói lời cảm ơn, sau đó nhỏ giọng nói: "Chỉ là có hơi lớn."

Thiệu Kỳ Dương: "..."

Anh muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói được gì, anh cũng không thể nói, anh vốn dĩ làm cho Mục Kinh Trập, không phải cho Thiệu Bắc.

Thiệu Kỳ Dương ỉu xìu không bao lâu, rất nhanh đã lấy lại tinh thần, ra ngoài từ sớm rồi trở về với một bó hoa mai, trong nhà cũng chỉ có hoa màu trắng, anh đặc biệt tìm một bó hoa màu đỏ rồi cắm vào cái lọ anh đặc biệt đi tìm về.

Đáng lẽ nó sẽ được đặt trong phòng của Mục Kinh Trập để gây bất ngờ cho cô, nhưng khi anh bước vào cửa đã gặp phải Mục Kinh Trập.

Thiệu Kỳ Dương đỏ mặt, đang định nói gì đó, Mục Kinh Trập đã đón lấy: "Tôi còn đang không biết tìm đạo cụ ở đâu, cậu đã đưa đến nơi rồi, thật tốt quá."

Mục Kinh Trập đặt những bông hoa lên cái bàn trong sân và vẫy tay gọi Thiệu Kỳ Dương: "Mau đến đây, chúng ta cùng chụp một bức ảnh gia đình."

Thiệu Kỳ Dương: "..." Thì ra là chụp một bức ảnh gia đình.

Thiệu Kỳ Dương ồ một tiếng rồi đứng cạnh Mục Kinh Trập, Mục Kinh Trập vừa vặn ngồi bên bình hoa mai, ngửi xong không ngừng gật đầu: "Vừa đẹp lại rất thơm đó nha."

Sự tiếc nuối trong lòng Thiệu Kỳ Dương dường như đã tiêu tan đi rất nhiều.

"Mau lên, tôi sẽ chụp ảnh, Kỳ Dương cũng ngồi xuống đi, ngồi ở bên cạnh chị dâu đi, cậu cao quá, nếu đứng chỗ đó sẽ không đẹp."

Thiệu Kỳ Dương thở dài ngồi xuống, sau khi ngồi xuống mới nhớ ra, trong tiệm chụp ảnh ở huyện thành cũng có mấy bức hình chụp cha mẹ đang ngồi còn mấy đứa con thì đang đứng.

Trong lòng khẽ động, anh không khỏi nhìn về phía Mục Kinh Trập, tự hỏi rằng cô có nhận ra hay không.

Kết quả anh vừa nhìn sang đã nghe thấy người chú giúp chụp ảnh hét lên: "Ôi, Kỳ Dương, cậu đang làm gì vậy, tôi vừa ấn chụp mất rồi, sợ không phải ảnh chính diện của cậu."



"Không sao cả, chụp ảnh như nào cũng vui mà, đi thôi chú, chú ngồi đi, cháu chụp cho chú."

Mục Kinh Trập đã đứng dậy, bắt đầu chụp ảnh cho mọi người trong thôn, thời đại này muốn chụp ảnh cũng là một điều rất khó.

Nhờ người từ bên ngoài vào chụp ảnh trong thôn nhân dịp mùa xuân hoa nở là một việc rất xa xỉ, rất nhiều người không nỡ chi tiền, cả đời cũng không lấy mấy tấm ảnh.

Bây giờ Mục Kinh Trập đã có máy ảnh, mọi người đều mặc quần áo mới, đúng lúc Tết Nguyên Đán nên rảnh rỗi, không biết ai nói, nhưng họ nhờ Mục Kinh Trập giúp chụp ảnh.

Mục Kinh Trập đồng ý, nhưng cô cũng muốn chụp một bức cho gia đình mình.

Mùng ba, hơn một nửa số gia đình trong thôn đến chụp ảnh gia đình hoặc chụp ảnh con cái, cũng may mắn thay Mục Kinh Trập đã mua cuộn phim dự phòng.

Bình hoa mà Thiệu Kỳ Dương mang về đã trở thành khung cảnh đẹp nhất trong nhiều bức ảnh gia đình.

Ba ngày Tết đã trôi qua như vậy, Thiệu Kỳ Dương chưa từng bỏ cuộc, qua tới mùng bốn, cơ hội rốt cuộc cũng đã tới.

Cửa hàng bách hóa ở huyện thành đã mở cửa trở lại, Thiệu Kỳ Dương đến cửa hàng bách hóa, mua loại kem dưỡng da đang nổi và đưa cho Mục Kinh Trập.

Đây là một trong những món quà mà nam giới muốn bày tỏ tấm lòng hiện nay, nói chung là có thể tượng trưng cho tấm lòng của họ khi được tặng, tặng kem dưỡng da cho người khác giới về cơ bản có nghĩa là thích bạn.

Khi Thiệu Kỳ Dương đưa qua, tim suýt nữa nhảy ra khỏi lồng ngực, anh sợ Mục Kinh Trập thay đổi sắc mặt, may mà không có.

"Sao cậu biết là tôi đang muốn mua? Trước đây tôi luôn mua cho đám Tiểu Đông, mỗi ngày đều lấy ra xoa cho tụi nhỏ, hôm bữa vừa xài hết đang muốn mua thêm, cậu cũng để ý tới sao?"

Thiệu Kỳ Dương: "...Ừ."

Anh khó khăn nói ra một từ, nhìn Mục Kinh Trập cầm lấy đi vào phòng của Thiệu Đông.

Vào mùa đông, da sẽ nứt nẻ, trước đây khuôn mặt của bọn trẻ luôn ửng đỏ, thậm chí có chút nứt da, nhưng năm nay Mục Kinh Trập đã sớm mua cho chúng một loại kem và bảo chúng bôi lên, mỗi ngày đều giám sát chúng bôi kem.

Đám trẻ Thiệu Đông thoa xong liền thấy rất thoải mái, nhưng sau khi thoa lên thì mùi thơm quá, các bạn học cứ ngửi miết nên có hơi ngại.

Có đôi lúc cảm thấy da không khô không muốn thoa, nhưng sau đó bị Mục Kinh Trập bắt được, nhấn xuống thoa một lúc, ngoài mặt còn thoa cả tay.

Sau Tết Nguyên đán, thời tiết dần ấm lên, một lọ kem cũng được thoa hết, bọn trẻ cho rằng sẽ không cần phải thoa nữa, không ngờ Mục Kinh Trập lại mang đến một lọ khác, và theo lời Mục Kinh Trập, trong tương lai, bất kể là mùa đông hay mùa hè cũng đều phải thoa kem.

Được mẹ cho thoa kem là chuyện tốt, nhưng các bạn trong lớp không có thoa, hơn nữa con trai mà thơm hơn con gái cũng không tốt.