Xuyên Sách Thành Mẹ Ruột Nữ Chính

Chương 7



17

Những lời của Tần Dữ đã truyền cảm hứng cho tôi, tôi bắt đầu gửi sơ yếu lý lịch của mình lên mạng.

Ở thế giới ban đầu, chuyên ngành của tôi là phiên dịch viên tiếng Anh.

Sau khi Tần Dữ biết tôi đã bắt đầu tìm việc, thường thường tan làm sẽ đến xem tôi, cho đến khi xác nhận rằng danh sách tôi nhận được có thể tự hoàn thành, anh ấy mới an tâm.

Không chỉ vậy, anh ấy còn có một sở thích mới.

Chính là ngồi làm việc cùng tôi.

Anh ấy thường gõ một câu, sau đó ngẩng đầu nhìn tôi và hỏi lại: "Ông Lan, em giỏi tiếng Anh như vậy từ khi nào vậy?"

Đúng thật là.

Tôi ném cho anh ấy bốn chữ: "Chăm chỉ học hành."

Trong khoảng thời gian này, tôi và Tần Dữ rất hòa thuận, hiếm khi cãi nhau. Thực sự có một cảm giác yên bình của một nhà ba người.

Một buổi chiều, chuông điện thoại reo lên. Giọng nói ở đầu dây bên kia rất nhẹ nhàng: "Ông Lan? Là tôi, Trình Diên, chúng ta gặp mặt được không?"

Tôi và Trình Diên hẹn gặp nhau ở một quán cà phê gần công ty.

Lần này, anh ta gọi tôi ra là vì đoạn phim ngắn quảng cáo mà Tiểu Tần San và Trình Phong đã quay cách đây không lâu nhận được phản hồi rất tốt. Nhà đầu tư muốn nắm bắt cơ hội này, mời nhiều phương tiện truyền thông và tổ chức họp báo. Mở rộng quảng bá phim, đồng thời giới thiệu hai diễn viên nhí Tiểu Tần San và Trình Phong.

“Hai đứa nhỏ này bây giờ rất nổi tiếng.” Anh ta nhấp một ngụm cà phê, mỉm cười nhìn tôi: “Đặc biệt là San San, con bé ở trong trường nhận được rất nhiều sự chú ý.”

Tôi cúi đầu suy nghĩ một lúc: “Một đứa trẻ ở độ tuổi này đột nhiên nhận được sự săn đón dưới ánh đèn sân khấu thì có vấn đề gì không?”

“Tôi đối với San San có tự tin hơn cô.” Anh ta nhìn tôi kiên định: "Cô dường như luôn cho rằng San San sẽ có vấn đề chỗ này chỗ kia, nhưng thực ra con bé là một đứa trẻ rất thực tế."

"Ồ."

Trình Diên nói khá đúng.

Có phải tôi tự làm phiền mình rồi không?

"Nếu cô lo lắng," Anh ta nói thêm: "Cô có thể đến buổi họp báo. Cô sẽ không thất vọng với màn trình diễn của San San đâu."

Sau khi trở về, tôi nói với Tần Dữ chuyện này.

Phản ứng của anh lạnh lùng đến bất ngờ.

"Hôm nay em đi gặp Trình Diên rồi?" Anh ấy cau mày, lạnh lùng nói: "Tại sao anh ta chỉ mời em đến buổi họp báo của San San mà không mời tôi? Tôi là bố con bé mà."

Nghe đầy mùi ghen tị.

Tôi bật cười, lấy điện thoại ra: "Làm gì mà cứ như con nít vậy, lát nữa tôi gọi cho anh ta, bảo Trình Diên đặt thêm một chỗ."

Anh ấy giật lấy điện thoại di động của tôi: "Này! Hôm nay em nói chuyện với anh ta chưa đủ sao? Về nhà rồi sao còn gọi?"

Tôi bất lực dụi mắt.

Đại khái Tần Dữ cũng ý thức được chính mình vô cớ gây sự, liền tự mình giải quyết ổn thỏa: "Được, tôi sẽ tự mình liên hệ với người trong ban tổ chức, về sau nhất định sẽ không bỏ qua sự kiện quan trọng của San San như vậy nữa."

18

Vào ngày họp báo, Tần Dữ đến muộn vì phải sắp xếp cuộc họp.

Tôi tình cờ ở gần đó, vì vậy Trình Diên đã lái xe đến điểm hẹn với tôi trên đường đi.

Tôi đặc biệt mặc một chiếc váy đen, trông đơn giản và thanh lịch.

Có rất nhiều phương tiện truyền thông và phóng viên đang chờ phỏng vấn trong sảnh, thậm chí cả những người nổi tiếng chỉ có thể nhìn thấy trên tạp chí cũng bất ngờ đi ngang qua.

Tôi nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của Tiểu Tần San.

“Con bé và Tiểu Phong đang ở hậu trường chuẩn bị, không cần lo lắng.” Trình Diên cúi đầu thấp giọng nói.

Bởi vì Trình Diên là nhà sản xuất, nên chỗ ngồi dành cho anh ta được sắp xếp ở hàng ghế đầu.

Tôi muốn ngồi ở phía sau, nhưng Trình Diên nhẹ nhàng đưa tay ngăn tôi lại: "Không sao, ngồi phía trước thấy rõ hơn." Anh ta nói.

Các đồng nghiệp trong đội sản xuất đi ngang qua và thấy chúng tôi đang giằng co nhau. Có lẽ là bởi vì ánh đèn mờ ảo, bọn họ lầm tưởng hai chúng ta quan hệ thân thiết, liền nói đùa với Trình Diên: “ Đạo diễn Trình, thật hiếm thấy, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh dẫn theo một bạn diễn nữ đến buổi họp báo, giới thiệu chút đi."

“Không phải đâu, anh đừng hiểu lầm.” Tôi nghiêm túc giải thích.

Đèn phía trước bật sáng, người dẫn chương trình đã chuẩn bị lên sân khấu.

Tôi không muốn lãng phí thời gian nên ngồi xuống chỗ của mình.

Một lúc sau, tiếng bước chân vang lên, một người đàn ông ngồi xuống bên cạnh tôi.

Tôi đang chăm chú chờ đợi Tiểu Tần San lên sân khấu.

Đột nhiên, anh ấy nắm lấy tay tôi và tiến lại gần: "Ông Lan, hôm nay em rất đẹp."

Lúc đầu tôi giật mình, sau đó bình tĩnh lại khi nghe thấy giọng nói của anh ấy.

Đó là Tần Dữ.

Cả một buổi anh ấy không buông tay tôi ra.

Tôi cũng chiều theo anh ấy.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên màn hình, là một số phân đoạn tôi đã xem qua trên phim trường.

Đợi đến đoạn cuối, tiếng "mẹ" của Tiểu Tần San xuất hiện.

Hai người mặc trang phục mẹ con ôm nhau. Khi nhạc nền vang lên, phụ đề xuất hiện trên màn hình.

"Gửi lời chào đến tất cả các bà mẹ"

Tần Dữ cười nhìn tôi, đột nhiên nói: "Vất vả cho em rồi, Lan."

Sau đó Tiểu Tần San và Trình Phong lên sân khấu, MC đưa micro qua hỏi bé một câu.

"Tần San, rất nhiều cư dân mạng đều rất thích cháu, nói cháu đáng yêu, thông minh lanh lợi, cháu làm được kiểu gì vậy?"

Bé chớp chớp đôi mắt to, lớn tiếng nói: "Là bởi vì bố mẹ cháu ạ."

Ánh đèn flash đột ngột chiếu vào chúng tôi.

Tôi hơi choáng ngợp.

MC hình như biết Tần Dữ, cô ấy nói: "Là anh Tần Dữ, anh có thể lên sân khấu nói vài lời được không?"

Cuộc sống riêng tư của Tần Dữ luôn được giữ cực kỳ bí mật, chưa bao giờ tiết lộ bất cứ điều gì ra thế giới bên ngoài.

Tôi đã nghĩ anh ấy sẽ nói không.

Nhưng anh ấy đã nhanh chóng đứng dậy và nắm tay tôi, rủ tôi lên sân khấu cùng.

“Không quan trọng lắm đâu.” Tôi rút ngón tay ra: "Dù sao về mặt pháp lý, tôi không có quan hệ gì với anh cả.”

"Đừng làm loạn." Anh siết chặt tay tôi hơn: "Không quan trọng là có ý gì? Em là mẹ của con gái tôi."

Tôi bị lôi xềnh xệch lên sân khấu.

Đây là lần đầu tiên giới truyền thông có cơ hội đặt câu hỏi về cuộc sống gia đình của Tần Dữ, mọi người đều chuẩn bị sẵn sàng và giơ micro lên.

"Anh Tần, nghe nói anh có một cô con gái, đây là mẹ ruột của cô bé sao?"

"Tần tổng, có thể thuận tiện giới thiệu cô gái này được không?"

"Anh Tần, anh với cô gái này có quan hệ gì?"

Những câu hỏi cứ nối tiếp nhau đến, làm cho người ta không có cả thời gian để thở.

Tần Dữ dường như có khả năng bốn lạng địch ngàn cân (*), anh ấy luôn có thể giải quyết những vấn đề này một cách logic.

(*) Bản gốc 四两拨千斤dùng một lực nhỏ để đánh bại một lực lớn bằng cách mượn trợ lực. Là một trong những nguyên lý căn bản của Thái Cực Quyền, đặc trưng là động tác nhỏ biến hóa lớn, lấy nhu khắc cương, mượn sức dùng sức để đạt được hiệu quả cao nhất.

Lại có người hỏi tôi.

Tần Dữ nắm lấy tay tôi, nghiêm túc giải thích: “Mấy người có thể đưa tin cô ấy là mẹ ruột của con gái tôi.”

"Vậy xin hỏi hai người có phải là vợ chồng hợp pháp không?"

Câu hỏi tiếp theo rõ ràng hơn.

Lần này, Tần Dữ nắm lấy tay tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi: “Chỉ cần Ông Lan đồng ý, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể cầu hôn cô ấy.”

19

Trên đường về nhà, tôi hơi choáng váng. Buổi họp báo hôm nay giống như một giấc mơ vậy.

Tiểu Tần San ngồi ở ghế sau xe lắc lắc ghế nói: "Bố muốn cầu hôn mẹ, bố muốn cầu hôn mẹ!"

“Được rồi!” Tôi quay người, làm động tác “suỵt” với bé: "Đây chỉ là biện pháp tạm thời của bố trước mặt phóng viên mà thôi, San San đừng nói nữa.”

“Ồ.” Tiểu Tần San rũ đầu xuống.

“Không phải biện pháp tạm thời.” Xe đột nhiên dừng lại.

Tần Dữ hai tay bóp chặt vô lăng: "Anh là nghiêm túc đấy? Ông Lan, anh ở trước mặt phóng viên nói những gì thì chính là trong lòng nghĩ như vậy."

Anh quay lại, giữ vai tôi: "Vậy, em có muốn không?"

"Tôi……"

Tần Dữ nhìn tôi với ánh mắt rực lửa.

Anh ấy cười: "Chắc em sẽ không tha thứ cho anh đúng không? Anh đã không cho em một đám cưới hoành tráng ở tuổi đẹp nhất của em..."

Anh cúi đầu buông ngón tay ra: "Ông Lan, anh cũng hối hận."

"Bố, mẹ! Cái kia!" Tiểu Tần San đột nhiên dùng sức gõ cửa sổ xe, chỉ vào một tòa nhà nào đó bên ngoài.

Đó là một cửa hàng áo cưới.

Ngoài ra còn có một con ma nơ canh mặc váy cưới dài bên ngoài.

“Đi xem một chút được không?” Tiểu Tần San cầu xin.

“Được!” Tần Dữ mở cửa xe, một tay dắt tôi và một tay dắt Tiểu Tần San đi về phía cửa hàng áo cưới.

Nhân viên cửa hàng áo cưới có lẽ hiếm khi thấy một gia đình ba người đến đây.

Vừa chào chúng tôi, cô ấy vừa hỏi: “Các bạn đến đây mua váy cưới phải không?”

"Vâng, vâng!" Tiểu Tần San gật đầu đồng ý trước, bé chỉ vào tôi và nói một cách cởi mở: "Bố cháu sẽ tổ chức hôn lễ mới cho mẹ cháu, cô giúp cháu xem chiếc váy cưới nào phù hợp nhất với mẹ cháu!"

Với vẻ mặt rõ ràng, người bán hàng mang ra nhiều kiểu dáng mới nhất.

Tần Dữ đẩy nhẹ tôi một cái: "Đi thử xem."

Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ được mặc váy cưới vào thời điểm này.

Trong gương, tôi dường như sắp bước vào một giai đoạn khác của cuộc đời.

Tần Dữ từ sau lưng tôi đi tới, vòng tay qua eo tôi, tựa đầu vào vai tôi.

"Ông Lan, anh đã làm rất nhiều chuyện sai trái," Anh nói: "Nhưng hãy cho anh một cơ hội để bù đắp, được không? Ở lại bên anh, đồng ý anh."

Tôi đột nhiên muốn trêu anh ấy một chút.

"Chà, em phải suy nghĩ đã."

Anh ấy cười, một kiểu cười rất hạnh phúc. "Được. Chỉ cần em không từ chối, muốn anh chờ bao lâu đều được."

Khi rời khỏi cửa hàng váy cưới, anh ấy và Tiểu Tần San đi ở phía trước.

Cuối cùng, tôi quay lại và mỉm cười với nhân viên bán hàng: “Tôi thích chiếc váy cưới đó lắm, cô giữ hộ tôi nhé.”

[Hoàn chính văn]